Mai Thái Bình hiểu ý mỉm cười:
-Anh vẫn ở tỉnh Yến, Chủ tịch tỉnh Tôn chính là lãnh đạo trực tiếp của anh. Nhất định phải có mối quan hệ tốt với Chủ tịch tỉnh Tôn.
Sau đó câu chuyện lại chuyển hướng. Ông ta nói một câu khiến Hạ Tưởng kinh ngạc:
- Ở tỉnh có người đề nghị, kiến nghị Tỉnh ủy nên đề nghị lên Trung ương, Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường rất xứng với chức ủy viên thường vụ.
Như thế cũng quá nhanh, Hạ Tưởng có chút khiếp sợ. Nhưng nghĩ ra thì cũng là chuyện ảo tưởng, là lâu đài trên cát mà thôi.
Nhưng hắn còn chưa chính thức nhậm chức mà đã có người muốn tặng hắn một món quà lớn như vậy. Rốt cuộc là ai mà lại tốt thế?
Hạ Tưởng liền nói:
- Phó bí thư Mai đừng làm tôi sợ thế chứ, tôi nhát gan lắm. Tôi bây giờ còn chưa chắc chắn, thành phố Tần Đường là trung tâm kinh tế của tỉnh Yến. Tỉnh lại đem nhiệm vụ quan trọng như thế đặt lên vai tôi. Tôi cảm ơn sự tín nhiệm của Tỉnh ủy đối với tôi nhưng cũng cảm thấy mình chưa đủ.... Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Mai Thái Bình ngắt lời Hạ Tưởng:
-Ở trước mặt tôi, đừng nói mấy câu như thế chứ. Thử đoán xem là ai đề nghị?
Hạ Tưởng mắt sáng ngời:
- Chủ tịch tỉnh Tôn?
Mai Thái Bình vỗ đùi:
- Biết là anh có thể đoán được mà. Ha ha, Qủa nhiên đoán cái là trúng luôn.
Nói xong thì anh ta đứng dậy, chắp tay, đi loanh quanh mấy vòng.
-Tôn Tập Dân, rất thú bị, rất thú vị. Hạ Tưởng, anh cứ thử xem.
Hạ Tưởng vẻ mặt vô tội:
-Không liên quan đến tôi. Phó bí thư Mai. Tôi chỉ phụ trách lên làm Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường. Chỉ làm tốt phận sự của tôi thôi. Chỉ mong làm việc chăm chỉ, chứ không để ý đến thu hoạch.
- Đúng rồi, coi như anh thông minh.
Mai Thái Bình vui vẻ ra mặt:
- Chủ tịch tỉnh Tống vừa đi, một khoảng thời gian nữa là tôi đi. Anh phải dựa nhiều vào chính bản thân mình. Tuy nhiên trong nháy mắt thì anh cũng khỏe hơn trước kia nhiều rồi. Bí thư thành ủy đâu phải dễ động vào, Coi như là không xứng với ủy viên thường vụ thì thành phố Tần Đường cũng là một trong những thành phố khá lớn do Quốc vụ viện phê chuẩn. Bởi vậy tên của anh đã được đăng ký ở Ban Tổ chức Trung ương rồi.
Nói xong, Mai Thái Bình lại nghĩ tới điều gì đó liền cười ha hả, khoát tay áo:
-Không thể tính Ngô Tài Dương đăng ký được, chỉ là đăng ký theo dõi cán bộ trọng điểm của Ban Tổ chức Trung ương mà thôi.
"Thành phố khá lớn" là một khái niệm pháp luật, chỉ trừ thành phố trực thuộc trung ương ra thì là thành phố có quyền lập pháp, bao gồm thành thị cấp tỉnh, đặc khu thành thị và các thành phố mà Quốc vụ viện đặc biệt phê chuẩn. Thành phố Tần Đường là hai thành phố trung tâm lớn trong khu vực tỉnh Yến, vị thế tại tỉnh Yến là vô cùng quan trọng, hơn xa so với thành phố Thiên Trạch.
Hắn có thể đảm nhiệm Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường quả thật là một bước đi vô cùng quan trọng.
Mai Thái Bình và hắn nói chuyện từ trước đến nay đều thẳng thắn trực tiếp chứ không phải văn hoa uyển chuyển gì. Đương nhiên là trong trường hợp anh ta tâm trạng tốt và giữa hai người không có mâu thuẫn gì với nhau.
Lại hàn huyên trong chốc lát, Mai Thái Bình vỗ vỗ bả vai Hạ Tưởng:
-Được rồi, đến giờ rồi. Anh gặp Bí thư Phạm trước hay là gặp Chủ tịch tỉnh Tôn trước là tùy ý anh.
Hạ Tưởng quen kiểu của Mai Thái Bình liền cười nói:
- Tôi vừa gặp Bí thư Phạm rồi.
Mai Thái Bình lắc đầu, cười hàm súc.
Gặp Phạm Duệ Hằng trước, Hạ Tưởng lại theo thường lệ nói mấy lời khách sáo. Phạm Duệ Hằng cũng nói giọng quan, nói xong vài câu thì nói chuyện cá nhân.
Phạm Duệ Hằng không nói lời gì có ích cả, chỉ đơn giản là nói vài câu, gần hơn một chút so với quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường nhưng cũng lại xa hơn so với mối quan hệ cá nhân sâu sắc. Hạ Tưởng cũng biết nắm chừng mực.
Sau đó lại đi gặp Tôn Tập Dân. Tôn Tập Dân dù sao cũng là Chủ tịch tỉnh, hơn nữa hắn là Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường. Về sau sẽ quan hệ với nhau không ít. Dù là Tôn Tập Dân có mưu tính gì với hắn thì hắn vẫn phải đối mặt.
Tôn Tập Dân cũng là theo thường lệ cổ vũ động viên vài câu, đều là giọng quan trường cả. Không có ý ám chỉ và khuynh hướng gì. Hạ Tưởng nghe xong thầm buồn bực trong lòng. Hăn còn cho rằng Lưu Trình đích thân gọi điện thoại cho hắn là bởi vì Chủ tịch tỉnh Tôn có thêm nhiều lời muôn nói với hắn, không ngờ là lại chẳng có gì. Lẽ nào Lưu Trình không gọi điện thoại thì hắn sẽ không đến gặp Chủ tịch tỉnh?
Hạ Tưởng không đoán được ý tứ của Tôn Tập Dân, dứt khoát cũng không nghĩ nhiều nữa.
Về nhà nghỉ ngơi một chút. Trong nhà lạnh lẽo vô cùng, khiến hắn không cảm thấy sinh khí. Cũng may chỉ ở có nửa ngày. Buổi tối thì tụ tập với bạn bè. Bạn bè trong giới kinh doanh Tôn Hiện Vĩ, Thẩm Lập Xuân, Phùng Húc Quang Và bạn bè trong giới chính trị Giang Thiên, Chung Nghĩa Bình, Phó Hiểu Bân, Hoàng Kiến Quân, đều có mối quan hệ thân thiết với Hạ Tưởng. Họ tụ tập lại với nhau rất vui vẻ náo nhiệt.
Thành phố Yến là đại bản doanh của Hạ Tưởng. Ở thành phố Yến thì hắn không phải lo ăn cơm khách.
Ngày hôm sau, lại đến Thành ủy gặp mặt với mấy vị lãnh đạo thành phố Yến và Hồ Tăng Chu Vu Phồn Nhiên, nói chuyện một hồi. Trong lúc nói chuyện thì nhận được cuộc điện thoại của Trần Phong. Trần Phong rất mừng vì bước tiến lớn của Hạ Tưởng. Đồng thời cũng bộc lộ một cách hàm súc khả năng ông ta sẽ bị điều động một chút.
Điều động Trần Phong nữa thì có thể điều động đi đâu? Hay nói cách khác, chẳng lẽ là vào Bộ Chính trị? Danh sách Ủy viên bộ Chính trị đã định, tuy có tiền lệ chọn thêm nhưng hiện tại không có ghế trống. Còn nữa với kinh nghiệm của Trần Phong thì hẳn là không thể có việc vào Bộ Chính trị được nhanh như thế. Phỏng đoán lạc quan nhất là sẽ đảm nhiệm Bí thư ở một tỉnh nào đó, sẽ không tiếp tục làm Bí thư ở Sơn Thành nữa.
Bí thư Sơn Thành là Ủy viên bộ Chính trị.
Khi gặp mặt với Hồ Tăng Chu thì không khí rất vui vẻ. Hạ Tưởng hàm súc hỏi về hướng đi sau này của Hồ Tăng Chu. Hồ Tăng Chu không nói kỹ, chỉ nói có khả năng sẽ vẫn ở trong tỉnh Yến.
Hồ Tăng Chu thời gian đảm nhiệm chức vụ Bí thư chưa lâu, hoặc là chuyển địa phương, hoặc là thăng cấp lên. Không thể cứ ở mãi vị trí Bí thư Thành ủy đó được. Trên quan trường chính là đi ngược dòng nước, không tiến thì tức là lùi. Đặc biệt là tuổi già không trừ một ai. Mỗi năm già thêm một tuổi, khi già rồi thì đã phải thoái vị về hưu.
Ai cũng muốn trước cái thời điểm đó hoàn thành được nhiều chuyện trong sự nghiệp, cống hiến nhiệt huyết cho Đảng. Nói cách khác là muốn ở cương vị càng cao hơn thêm hai năm nữa.
Hồ Tăng Chu rất nhiệt tình với Hạ Tưởng. Hạ Tưởng đặc biệt tặng cho ông ta một bức tranh chữ, là một bức tranh do Tiếu Giai có được từ một nhà thư pháp nổi danh trong nước. Hồ Tăng Chu vừa thấy thì quý như ngọc, cứ luôn miệng cảm ơn, nét vui mừng lộ rõ trên mặt.
Tặng quà thì có ba cảnh giới. Thứ nhất là giúp người khi gặp nạn, thứ hai là làm cho sự vật đẹp hơn, thứ ba thì hoàn toàn ngược lạ. Hạ Tưởng tặng quà cho Hồ Tăng Chu không thể so được với cảnh giới cao nhất là giúp người khi gặp nạn, nhưng ít nhất thì cũng đạt được mức độ tốt đẹp nào đó.
Từ sự vui vẻ ra mặt không kiềm chế kia của Hồ Tăng Chu thì có thể thấy ông ta thực sự thích.
Gặp Vu Phồn Nhiên thì đơn giản hơn rất nhiều. Vu Phồn Nhiên nói không nhiều lắm chỉ nhấn mạnh ba điều quan trọng với Hạ Tưởng. Thứ nhất là thành phố Yến cùng với thành phố Tần Đường đang cạnh tranh là thành phố kinh tế lớn nhất tỉnh Yến. Thứ hai, ưu thế của thành phố Yến nhiều hơn so với thành phố Tần Đường. Nhưng thành phố Tần Đường non trẻ, có sức sống, gánh nặng ít, có thể nhẹ nhàng dễ dàng đi lên. Thứ ba là thành phố Yến và thành phố Tần Đường có thể bổ sung hỗ trợ cho nhau hợp tác kinh tế ở nhiều phương diện.
Đối với những điều không vui xảy ra trước kia, Vu Phồn Nhiên không nhắc tới. Mọi người đều là người thông minh cả, biết rằng có lúc lập trường đối ngoại không nhất định phải là lập trường của mình. Con người ta ở chốn quan trường chỉ cần đại diện cho lợi ích của tập thể, những lúc không tự chủ được cũng là đa số.
Tóm lại, gặp mặt Vu Phồn Nhiên coi như trò chuyện vui vẻ. Trên thực tế trong ấn tượng của Hạ Tưởng, Vu Phồn Nhiên cũng là một người cơ trí và bình tĩnh, xem xét thời thế, công tư rõ ràng và là một người rất biết cách làm người.
Hoạt động ở thành phố Yến thực sự ra là vì để chuẩn bị cho sự nhậm chức sắp tới tại thành phố Tần Đường. Tần Đường có xa, thì cái gốc vẫn là ở trong Tỉnh ủy thành phố Yến. Do đó, khôi phục mối quan hệ với các lãnh đạo Thành ủy là bước đầu tiên để làm tốt chức vụ Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường. Người khác muốn hoạt động trước khi nhậm chức ở thành phố Yến thì đều không có điều kiện thuận tiện nào.
Hạ Tưởng thì có. Bởi vì nhà của Hạ Tưởng là ở thành phố Yến.
Đã xác định xong ngày nhậm chức sẽ là ba ngày sau.
Hạ Tưởng mất hơn hai tiếng đồng hồ thì đã đảo một vòng các mối quan hệ Thành ủy và Tỉnh ủy, đã uống trà với Vương Bằng Phi, nói chuyện với Cao Tấn Chu và ăn cơm với Lý Ngôn Hoằng.
Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng hiểu rõ ràng rằng, mấy quan hệ thân thiết nhất của hắn ở tỉnh Yến, thời gian ở tỉnh Yến đều không ngắn. Vương Bằng Phi còn đỡ, Cao Tấn Chu và Lý Ngôn Hoằng chỉ sợ cũng sẽ có sự điều động.
Nói một cách tổng thể, lại thêm Chủ tịch tỉnh Tôn Tập Dân muốn đứng vững, cố ý chống lại Phạm Duệ Hằng, thế cục năm nay của tỉnh Yến, trong khoảng từ nửa năm đến một năm thì chỉ sợ sẽ có một sự rung động không nhỏ. Đến lúc đó thì cũng là lúc là Mai Thái Bình dời đi.
Ảnh hưởng đối với việc hắn đến thành phố Tần Đường nhậm chức là tốt là xấu bây giờ còn chưa dễ kết luận.
Nháy mắt đã đến ngày nhậm chức. Tỉnh ủy quyết định, ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mã Tiêu đích thân cùng đi với Hạ Tưởng đến thành phố Tần Đường nhậm chức.
Thành phố Tần Đường là thành phố lớn. Bình thường do Phó trưởng ban thường trực đi cùng, nhưng lại do Mã Tiêu tự mình ra mặt thì thứ nhất đây là sự coi trọng của Tỉnh ủy đối với thành phố Tần Đường, thứ hai cũng là sự coi trọng của bản thân Mã Tiêu đối với Hạ Tưởng.
Thành phố Tần Đường cách thành phố Yên hơi xa, khoảng bảy tám tiếng đồng hồ ngồi ô tô. Mã Tiêu, Hạ Tưởng sáng sớm đã xuất phát từ Tỉnh ủy, thẳng hướng Bắc Kinh mà đi.
Hạ Tưởng và Mã Tiêu ngồi cùng một xe. Hai người như bằng hữu bao nhiêu năm, ngồi trong xe không ngớt nói chuyện. Ngoài những chuyện khí hậu tốt, mùa màng bội thu ra còn ngẫu nhiên nói đến Đông y Phó thị của Phó Tiên Tiên.
Đối với Phó Tiên Phong và Phó Tiên Tiên, Mã Tiêu rất kiêng kỵ, rất ít khi nhắc đến. Cho dù có nhắc đến thì cũng là qua loa chứ không nhiều lời. Hạ Tưởng chỉ biết Mã Tiêu trên con đường trưởng thành thì có bóng dáng của nhà họ Phó. Nói là anh ta là con rối của nhà họ Phó thì hơi khó nghe nhưng nói là anh ta chuyện gì cũng nghe theo chỉ thị của Phó Tiên Phong thì quả thật là sự thật.
Sau khi nói mấy câu, giữa Hạ Tưởng và Mã Tiêu thực sự là không có tiến nói chung, cũng không có nhiều lời để nói mà nhìn ra cửa sổ. Lúc này là tháng bảy, trăng tháng bẩy, một mảnh trời thu. Thu đã vào rất sâu. Mùa du lịch của Thiên Trạch cũng kết thúc. Nhưng rất nhanh chóng sẽ có sự tăng vọt du lịch trượt tuyết trên thảo nguyên.
Nghiêm Tiểu Thì rất thích triển vọng du lịch thảo nguyên trước mắt. Quyết định tiếp tục đầu tư lớn hơn ở Thiên Trạch. Nhưng đồng thời cũng biểu thị cô nhất định sẽ tìm thấy cơ hội kinh doanh ở thành phố Tần Đường. Khi cô nói chuyện thì ánh mắt luôn ánh lên nụ cười, môi mím chặt. Hạ Tưởng liền hiểu ngay, cơ hội kinh doanh mà cô nói tới đa phần là chỉ một cơ hội nào đó.
Còn có Tống Nhất Phàm cũng khiến Hạ Tưởng nhớ đến.
Tống Triêu Độ đi tỉnh Đông Tam, Tống Nhất Phàm còn ở lại Bắc Kinh tiếp tục học. Tuy nói là mẹ của Tống Nhất Phàm cũng ở Bắc Kinh nhưng Tống Triêu Độ vẫn phó thác cho Hạ Tưởng, bảo hắn quan tâm nhiều hơn đến Tống Nhất Phàm một chút. Tống Nhất Phàm từ nhỏ đều tín nhiệm Hạ Tưởng nhất, hơn nữa cô cũng coi Hạ Tưởng là người thân đáng tin cậy nhất của cô.
Chăm sóc Tống Nhất Phàm tự nhiên là trách nhiệm không thể chối từ của Hạ Tưởng. Cũng may thành phố Tần Đường cách Bắc Kinh không xa, chỉ xa hơn thành phố Thiên Trạch một chút.
Tần Đường là thành phố ven biển. Tuy rằng mùa đông không lạnh khủng khiếp như thành phố Thiên Trạch nhưng mùa đông thì nhiệt độ không khí của thành phố Tần Đường cũng xếp thứ ba toàn tỉnh. Hơn nữa lại là ven biển nên rét lạnh mà ẩm ướt.
Vừa qua Bắc Kinh, hướng về hướng đông bắc không xa liền cảm thấy nhiệt độ không khí giảm xuống không ít. Xe sau khi lại đi được hai tiếng đồng hồ nữa, cuối cùng nhìn thấy một tòa thành hoàn toàn mới đứng sừng sững ở trước mắt. Thành phố bao nhiêu năm lịch sử đem lại cho người ta một cảm giác quả nhiên khác biệt, đường phố thẳng tắp, những tòa nhà lớn mới tinh, thật là một thành thị hoàn toàn mới.
Thành phố Tần Đường!
Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố Tần Đường Lưu Kiệt Huy, Thị trưởng Chương Quốc Vĩ, cùng với các vị lãnh đạo Đảng và Chính quyền khác đứng ở bên đường cao tốc nghênh đón.
Đáng lẽ Chương Quốc Vĩ một hàng nên đứng ở chỗ giao giới giữa Bắc Kinh và thành phố Tần Đường nghênh đón Hạ Tưởng bởi vì Hạ Tưởng là Bí thư Thành ủy là nhân vật số một. Hơn nữa lại đi cùng với ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Chương Quốc Vĩ đã gọi điện thoại xin chỉ thị, Mã Tiêu nói không cần kinh động mọi người, cũng chính là khách khí một câu, trên thực tế Mã Tiêu vốn có ý làm cho long trọng một chút.
Không ngờ Chương Quốc Vĩ không biết là thực sự không nghe hiểu hay là đồ ngốc. Dù sao thì cũng tưởng là thật rồi. Thế nên chỉ có một hàng đứng ở chỗ đường cao tốc nghênh đón mà thôi. Mã Tiêu còn có chút thấy không hay lắm, vừa mới xuống xe thì sắc mặt cũng không tốt lắm.
Hạ Tưởng thì không sao. Hắn đi theo phía sau Mã Tiêu lần lượt đến bắt tay các lãnh đạo chủ yếu của bốn bộ máy lớn.
Hạ Tưởng trước kia đã từng gặp Chương Quốc Vĩ, là ở một lần Hội nghị Thị trưởng toàn tỉnh. Tuy nhiên chỉ là qua quýt thôi, lúc đó chỉ nắm tay, chứ chẳng nói chuyện câu nào. Chương Quốc Vĩ rất to cao, thực sự là rất không tầm thường. Nếu thực sự phải so sánh thì hình tượng của ông ta tuyệt đối có thể diễn nhân vật chính diện trong các loại kịch. Ông ta có vóc dáng cao hơn Hạ Tưởng nửa cái đầu, thành thục, điềm đạm, chắc chắn, phong độ, cùng Hạ Tưởng đứng chung một chỗ, dáng người bậc trung lại không mập của Hạ Tưởng, liền có vẻ rất không có ưu thế hình thể, mơ hồ có xu thế bị Chương Quốc Vĩ áp chế
Cũng quả thật, đứng đối diện với Chương Quốc Vĩ Hạ Tưởng cũng cảm giác được có một áp lực. Cái thân thể to cao đem đến một áp lực. Cả con người Chương Quốc Vĩ tản mát một kiểu tài trí hơn người khiến cho người ta như bị đè nén.
Chương Quốc Vĩ vẻ mặt ôn hòa tươi cười, giọng điệu rất thân thiện, nụ cười rất hiền lành. Lúc nói chuyện thì có một dự vị như người từ trên cao nhìn xuống, có lẽ ông ta bản thân cũng không phát hiện ra. Nhưng Hạ Tưởng lại rõ ràng cảm giác được cái dư vị trong lòng mà không nói ra được.
Chương Quốc Vĩ có lẽ là tự nhận về tuổi tác thì trên Hạ Tưởng nhiều. Có lẽ có cái ưu thế về chiều cao, hoặc có lẽ tự nhận mình có cái mà người khác không có. Dù sao thì ông ta cũng khách khí với vai trò là chủ:
- Hoan nghênh Bí thư Hạ đến thành phố Tần Đường công tác. Tôi đại diện cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tần Đường nhiệt liệt hoan nghênh Bí thư Hạ đã đến đây.
Hạ Tưởng vẻ mặt thản nhiên, rất bình tĩnh nói:
- Sau này trong quá trình công tác còn cần sự phối hợp rất nhiều của Thị trưởng Chương. Tôi còn chưa quen thuộc, chưa hiểu rõ lắm tới các hạng mục công việc ở Tần Đường. Thị trưởng Chương như là con mắt của tôi, giúp tôi nhìn rõ con đường dưới chân.
Chương Quốc Vĩ ha hả cười:
-Bí thư Hạ mắt sáng như đuốc, tôi nhiều nhất chỉ là một cây đèn pin thôi. Bí thư Hạ nói chiếu vào đâu thì chiếu vào đó thôi.
Hạ Tưởng chỉ cười một tiếng, không nói nữa, lại bắt tay với Lưu Kiệt Huy.
Dựa theo danh sách xếp hạng đối ngoại, Lưu Kiệt Huy là Chủ tịch Hội đồng nhân dân, chắc chắn là xếp phía trước Chương Quốc Vĩ nhưng Chương Quốc Vĩ dường như là cố ý đứng phía trước Lưu Kiệt Huy. Không phải ông ta không hiểu cách xếp hàng mà là ông ta quá để ý việc xếp hàng trước sau. Sợ rằng ở bất cứ chi tiết nào thì cũng sẽ bị người ta xem nhẹ.
Hạ Tưởng nhìn rõ chi tiết này và nghĩ thầm đừng có nhìn vẻ bề ngoài cao to của Chương Quốc Vĩ, thực sự bên trong thì lại rất nhỏ nhen.
Diện mạo của Lưu Kiệt Huy so sánh với Chương Quốc Vĩ quả thật chênh lệch không ít. Ông ta lại vừa gầy vừa đen. Khi đứng với Chương Quốc Vĩ thì như người của hai thế giới. Có điều Lưu Kiệt Huy trong hai mắt chớp động đó để lộ ra vẻ khôn khéo, so sánh với cái hình tượng của Chương Quốc Vĩ thì cũng là một trời một vực.
Hạ Tưởng giơ tay về phía Lưu Kiệt Huy:
- Chủ nhiệm Lưu, công tác về sau của tôi, rất mong anh giúp đỡ. Nói không chừng tôi còn cần anh đưa ra chủ ý, chỉ đạo một chút.
-Đâu có, đâu có.
Lưu Kiệt Huy đã luống tuổi. Điều hiếm có là cơ thể không béo lên khiến cho ông ta không trở thành một quan viên ngồi không mà hưởng. Nụ cười của ông ta rất hiền hoà. Bên trong cái hiền hòa đó cũng có một kiểu như là cậy già lên mặt.
- Bí thư Hạ tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Tôi già rồi, về sau là dưới sự chỉ huy của Bí thư Hạ, cố gắng phát huy thêm vài năm nữa thôi.
Hạ Tưởng ha hả cười lại đi bắt tay người khác. Chương Quốc Vĩ và Lưu Kiệt Huy đều có đặc sắc, về bề ngoài thì có chút lỗ mãng, láu cá nhưng trên thực tế cũng đều là những trưởng bối không dễ chung sống.
Nghi thức nghênh đón không có gì hay để nói cả. Về cơ bản thì đều là theo lối mòn. Chẳng qua là bị Hạ Tưởng là nhân vật số một nên người đến càng đông đủ. Về quy mô thì long trọng hơn một chút.
Sau đó chính là đại hội bổ nhiệm. Từ ủy viên thuờng vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mã Tiêu truyền đạt bổ nhiệm Tỉnh ủy. Thông qua sự phê chuẩn của Tỉnh ủy Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tuyên bố, đồng chí Hạ Tưởng đảm nhiệm ủy viên, ủy viên thường vụ, Bí thư thành phố Tần Đường.
Sau đó là sự khẳng định của Mã Tiêu đối với Hạ Tưởng. Sau đó là Chương Quốc Vĩ đại diện Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tần Đường phát biểu, thể hiện quyết định kiên quyêt ủng hộ, hoan nghênh Bí thư Hạ đã đến v.v.
Hội nghị do Chương Quốc Vĩ chủ trì.
Hội nghị cũng là theo trình tự rập theo một khuôn khổ, nhưng lại phải chấp hành y nguyên. Quy cũ thì không thể phá bỏ đuợc, sự xếp hạng và uy nghiêm trên chốn quan trường chính là thể hện ra ở sự quy củ.