Công ty thực nghiệp Thiên Nguyên đứng trong top 10 danh sách doanh nghiệp tư nhân thành phố Tần Đường, thực lực hùng hậu. Mạnh Thiên Nguyên cũng nhờ vậy mà chen được vào làm Ủy viên thường vụ Mặt trận tổ quốc thành phố, ở thành phố Tần Đường cũng là nhân vật có máu mặt.
Người còn lại khoảng 35 tuổi, phụ nữ, cô mặc chiếc váy dài chạm đất, tóc dài, dung nhan tươi trẻ, búi tóc dầy, sự trầm lặng của thời gian làm nổi bật lên vẻ đẹp trong giai đoạn thành thục nhất, hấp dẫn nhất của người phụ nữ, đặc biệt là khóe môi của cô, dương như luôn lộ ra một nụ cười thong dong, Hạ Tưởng cũng được coi là cao thủ thưởng thức phụ nữ, nhưng lần đầu hắn gặp Phùng Lệ Na cũng thấy hơi hơi kinh ngạc.
Không phải kinh ngạc vẻ đẹp nhẹ nhàng của cô, mà là ở cô dường như mang một kiểu đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác. Càng là đàn ông từng trải với phụ nữ sẽ càng cảm nhận được sự khác biệt trong đó.
Phùng Lệ Na cũng là Ủy viên ở Mặt trận tổ quốc thành phố, lúc cô bắt tay Hạ Tưởng, bộ dạng rất sùng bái.
- Bí thư Hạ, anh không biết từ ngày anh đến thành phố Tần Đường có biết bao nhiêu người coi chuyện được gặp anh là vinh hạnh không, hôm nay gặp anh thế này quả là vinh hạnh ba đời.
Hạ Tưởng xua tay cười:
- Rất nhiều người muốn gặp tôi, thật ra là muốn tận mắt thấy rốt cuộc là tôi trẻ thật hay là dữ liệu công khai có sai xót.
Phùng Lệ Na thản nhiên cười:
- Bí thư Hạ thật vui tính, có điều anh nói cũng có lý. Rất nhiều người chính là muốn tận mắt thấy Bí thư Thành ủy trẻ nhất của tỉnh Yến rốt cuộc là có hình dạng như thế nào.
Hàn huyện qua đi rồi phân nhau ngồi vào chỗ. Nơi mời khách là Gấm Giang Quốc Tế nổi tiếng ở thành phố Tần Đường, họ chọn một phòng lớn, ai làm chủ mời Hạ Tưởng không quan tâm, bây giờ hắn chỉ muốn quen biết nhiều bạn khác nhau, đi một vòng từ trên xuống dưới ở thành phố Tần Đường này.
Tuổi tác Mạnh Thiên Nguyên không lớn, cũng tầm 35 tuổi, rất hay nói, sau ba tuần rượu là không khí náo nhiệt hẳn lên. Chủ yếu là Hạ Tưởng không kênh kiệu, nói chuyện rất tự nhiên, làm cho Mạnh Thiên Nguyên và Phùng Lệ Na cũng thoải mái theo.
- Nói ra, suýt nữa tôi và Chu Minh Hoành trở thành thân gia rồi.
Mạnh Thiên Nguyên xúc động nói.
- Tôi và em gái Thị trưởng Chu có một thời gian làm bạn bè, sau này do tính cách không hợp nên chia tay rồi. Có điều Chu Minh Nhã vẫn muốn quay về làm lành với tôi, tôi không đồng ý thì cô ta liền uy hiếp nói sẽ kiện tôi cưỡng bức cô ta… T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Hạ Tưởng không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng lại nghĩ rất thú vị, dính đến Chu Minh Hoành rồi…
- Cái mà Chu Minh Nhã muốn chính là tài sản của tôi, tôi nghi ngờ do Chu Minh Hoành đứng sau xúi giục.
Mạnh Thiên Nguyên nói tiếp.
- Chu Minh Nhã nói đã nắm được chứng cứ rồi, định sẽ chính thức kiện tôi vào thời gian gần nhất, còn nói là muốn đến tỉnh và Trung ương khiếu kiện, làm cho tôi xấu mặt, sụp đổ…
Em gái Phó thị trưởng thường trực bị cưỡng bức, chắc chắn sẽ là một sự kiện gây chấn động, hơn nữa còn là bị Ủy viên thường vụ Mặt trận tổ quốc thành phố, Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty thực nghiệp Thiên Nguyên là Mạnh Thiên Nguyên cưỡng bức, đều là nhân vật có máu mặt, sự việc coi như là gây to rồi.
Hạ Tưởng là Bí thư Thành ủy, có một số chuyện không tiện phát biểu ý kiến, bởi vì mỗi lời nói hành động của hắn là đại diện cho hình tượng của thành phố, thậm chí có khả năng bị người ta hiểu nhầm. Còn về lời nói một phía của Mạnh Thiên Nguyên, hắn không phải là không tin, mà là tạm thời không thể tham gia vào.
Nội tình bên trong có lúc được giấu sâu dưới mặt nước, nhìn qua chưa chắc đã nhìn rõ ra được.
Hạ Tưởng liền không tiếp lời của Mạnh Thiên Nguyên, mà quay ra chuyển sang vấn đề khác:
- Tổng giám đốc Mạnh có quen với Lý Hữu Quốc không?
- Có quen biết, tôi và Tổng giám đốc Lý có mối quan hệ khá.
Mạnh Thiên Nguyên rất thông mình không nhắc lại chuyện Chu Minh Nhã nữa, y cũng chỉ là nói trước với Bí thư Hạ, để đề phòng nhỡ có chuyện xảy ra thì sau đó nhất thời luống cuống bắt nhầm là hỏng, nhắc đến trước là bày một trận mai phục, cũng làm cho Bí thư Hạ biết có một chuyện như vậy.
Mạnh Thiên Nguyên liền dùng ánh mắt trưng cầu nhìn Dương Uy.
Dương Uy không ngờ Mạnh Thiên Nguyên còn có chuyện như vậy, trong lòng có chút chán ngán. Y không muốn để lại ấn tượng không tốt với Hạ Tưởng, lãnh đạo đều không thích người khác giới thiệu phiền phức đến với mình, bởi vì công việc của lãnh đạo vốn đã quá nhiều, ai cũng không muốn lắm chuyện. Nhiều chuyện có nghĩa sẽ có khả năng rước họa đến thân.
Tuy nhiên nhìn mặt đoán lòng, thấy Hạ Tưởng cư xử bình thường, không có vẻ bực mình nên y yên tâm hơn, cũng biết Hạ Tưởng là người cực biết kiềm chế, sẽ không vì một chút việc nhỏ mà nổi giận. Có điều vẫn là ám thị cho Mạnh Thiên Nguyên vài câu:
- Thiên Nguyên, mấy chuyện riêng tư của anh đừng nói ra mất mặt lắm, anh thấy tôi ở trước mặt Bí thư Hạ có bao giờ nhắc đến trước kia tôi có bao nhiêu phụ nữ, cũng không đề cập đến có bao nhiêu phụ nữ bị tôi bỏ. Anh thì ngược lại, bị phụ nữ đá lại còn không biết ngượng đi kể ra, chắc uống nhiều rồi?
Mạnh Thiên Nguyên cũng biết hơi đường đột, y liền nâng chén rượu lên:
- Uống nhiều rồi, tự phạt ba chén. Bí thư Hạ xin đừng để trong lòng nhé, con người tôi chính là uống rượu vào thành ra nói nhiều, cái tật đáng ghét này không sửa được.
Phùng Lệ Na cũng thêm vào:
- Con người Thiên Nguyên không xấu, chỉ là phía chuyện tình cảm nghiêm túc quá. Đừng thấy anh ấy em này em nọ, thật ra là vẫn luôn chưa tìm được một nửa của mình, ngày nào cũng buồn than.
Hạ Tưởng cười ha ha:
- Dương Uy là bạn tôi, mấy bạn cũng là bạn tôi rồi, ngồi được cùng với nhau chính là duyên phận, không cần xa cách quá đâu. Nào, ta cùng nâng chén.
Trên đường trở về, Dương Uy lại giới thiệu giản lược về ân oán giữa Mạnh Thiên Nguyên và Chu Minh Nhã. Hạ Tưởng ngồi nghe, chỉ gật đầu mà không nói, trong lòng lại nghĩ thành phố Tần Đường chính là một ngọn núi băng, bây giờ có nhiều vấn đề dần dần nổi lên mặt nước rồi.
Không đột phá từ phía Thành ủy, thì đột phá từ người bên dưới vậy. Tóm lại, bất kể là đi đường thẳng hay đi đường cong, mục đích đều giống nhau.
Sáng ngày 30, khoảng 9h triệu mở Hội nghị thường vụ thảo luận vấn đề lựa chọn ứng cử viên cho chức Phó cục trưởng Cục Xây dựng đô thị.
Bởi do gần đến ngày nghỉ lễ, hôm nay mở cuộc họp mà lòng người tán loạn không tập trung. Hạ Tưởng chủ trì cuộc họp, sau khi phát biểu ngắn gọn, đến lượt Trưởng ban tổ chức cán bộ Nhiệm Hải Phong đề xuất danh sách ứng cử viên cho chức Phó cục trưởng. Ngoài dự đoán của tất cả mọi người chính là, trong lúc biểu quyết tiếp theo, Chương Quốc Vĩ không đề xuất ra bất cứ ý kiến phản đối nào.
Trên thực tế, Cục Xây dựng đô thị bây giờ có tên gọi đầy đủ là Cục Xây dựng xã thành và nhà ở, là cơ quan trực thuộc nhà nước. Chương Quốc Vĩ là Thị trưởng có quyền phát biểu ý kiến tuyệt đối, không ngờ Thị trưởng Chương không những không cản trở, mà còn tán thánh đề bạt Chiến Nhiệm nên làm Hạ Tưởng cũng thầm kinh ngạc. Không biết vì sao Chương Quốc Vĩ không phát biểu phản đối, cho dù làm bộ làm tịch thì cũng phải cất tiếng trên Hội nghị thường vụ mới đúng.
Chẳng lẽ nói, hành động lần này của Chương Quốc Vĩ là thêm dầu vào lửa trước mối quan hệ gươm súng sẵn sàng giữa Hạ Tưởng và Lưu Kiệt Huy?
Hạ Tưởng đoán đúng. Chương Quốc Vĩ đang mượn cơ hội lỏng tay trước việc đề bạt Lưu Tương Huy, rồi đưa mối quan hệ giữa Hạ Tưởng và Lưu Kiệt Huy giãn cách một chút. Mã Quân vì do Hạ Tưởng mà bị cách chức, Lưu Tương Huy vì do Hạ Tưởng không thể lên làm Phó cục trưởng Cục Xây dựng xã thành và nhà ở, Lưu Kiệt Huy không tức giận mới là lạ. Một người là con rể, một người là em họ, đều do một mình Hạ Tưởng mà tiền đồ bị hủy hoại, y còn có thể nuốt trôi cục tức này?
Trừ phi y không phải đàn ông.
Trong mắt Chương Quốc Vĩ, Mã Quân không có đầu óc, dễ bốc lửa nhất. Lưu Tương Huy còn thông minh một chút, nhưng cũng có giới hạn. Lưu Kiệt Huy là lão gian thần giảo hoạt nhất, tuy rằng ngoài mặt có quan hệ khá với y, thực chất là luôn đề phòng y, e sợ bị y dắt mũi.
Nhưng Chương Quốc Vĩ luôn thích dắt mũi người khác, lại rất giỏi cái khoản mượn dao giết người, cái mà y muốn chính là để Lưu Kiệt Huy lên cơn giận thật sự, chọi với Hạ Tưởng một trận sống chết, còn y ung dung ngồi xem hổ đấu nhau.
Dù sao Lưu Kiệt Huy cũng là làm nốt nhiệm kỳ cuối cùng rồi, còn ai có thể làm gì y? Một người khi ở vào tình trạng không còn lo lắng về sau, thì khi lên cơn giận rất là đáng sợ.
Hơn nữa Lưu Kiệt Huy vẫn là Chủ nhiệm đại nhân, trên thực tế thì quyền lực không nhỏ.
Sau khi Hội nghị thường vụ thông qua thảo luận, ngay chiều hôm đó Chương Quốc Vĩ liền tổ chức Hội nghị thường vụ chính phủ, chứng thực tinh thần hội nghị của Hội nghị thường vụ, thảo luận thông qua bổ nhiệm Chiến Nhiệm. Nếu không phải vướng ngày lễ Quốc khánh, ngày thứ hai là có thể cấp phát văn bản chính thức rồi.
Sau Hội nghị, không ít người bàn tán xôn xao, cảm thấy bất ngờ trước sự suôn sẻ của Hội nghị thường vụ lần này, đều đang nghị luận Bí thư Hạ cuối cùng cũng thắng một trận nhỏ, lần đầu tiên trên Hội nghị thường vụ kiểm soát được toàn cục diện. Nhưng cũng có người đoán rằng ở chỗ nào đó có biến cố, hoặc là nói là Bí thư Hạ và Thị trưởng Chương đạt được thỏa hiệp ở phương diện nào đó, nếu không thì với cường thế của Thị trưởng Chương, trong phạm vi quản lý của ông ta sao có thể không tranh luận chứ?
Chiến Nhiệm không phải người của Chương Quốc Vĩ.
Kết quả của Hội nghị thường vụ được truyền ra, Chiến Nhiệm liền gọi điện cho Từ Tử Kỳ đề xuất báo cáo công việc với Bí thư Hạ, nhưng Từ Tử Kỳ từ chối. Y đoán được có lẽ Bí thư Hạ không có thời gian tiếp Chiến Nhiệm, hơn nữa bây giờ hắn cũng không có hứng thú tiếp xúc nhiều hơn với Chiến Nhiệm.
Đây cũng là lần đầu tiên từ ngày Từ Tử Kỳ làm Thư ký cho Hạ Tưởng đến nay tự quyết vấn đề, không xin chỉ thị trước.