Trước sự kêu gọi của Cục trưởng và sự uy hiếp của lớp thanh niên, ngược lại càng chọc giận đám sinh viên, cũng không biết ai đã mật báo, lại khuấy động một đám sinh viên khoảng hơn 200 người đến biểu tình tại hiện trường, hơn nữa có vẻ số lượng không ngừng tăng lên, tình thế vô cùng cam go, có vẻ như chuyện càng lúc càng trở nên trầm trọng hơn.
Hạ Tưởng nhận được điện thoại khẩn cấp từ Chương Quốc Vĩ:
- Bí thư Hạ, một lượng lớn người tụ tập trước học viện Tần Đường gây rối, tôi bây giờ lập tức đến hiện trường giải tán quần chúng...
Chương Quốc Vĩ vừa bắt đầu đã định ra tính chất đối với vụ việc này, không cần phải nói, khởi nguồn nguyên nhân của sự kiện, người ngồi trong xe là ai, y đã rõ như lòng bàn tay. Hạ Tưởng cố gắng giữ giọng bình thản nói:
- Đồng chí Quốc Vĩ, tôi đang có mặt tại hiện trường, sự việc không phải là tụ tập gây rối, bây giờ mà kết luận vậy thì còn hơi sớm... hay là anh đến đây xem đã rồi hãy nói.
- Bí thư Hạ đang ở đó sao?
Chương Quốc Vĩ kinh ngạc kêu lên một tiếng, lại vội vàng nói:
- Được, được, nếu Bí thư Hạ đã có mặt ở đó, thì tốt hơn nhiều rồi, tôi lập tức đến đó ngay, vừa rồi đã thông báo Hoàng Đắc Ích cho triệu tập cảnh sát đến đó.
Chương Quốc Vĩ gác máy, thì Hoàng Đắc Ích liền gọi đến.
- Bí thư Hạ, học viện Tần Đường xảy ra chuyện rồi, tôi vừa rồi nhận được điện thoại của Thị trưởng Chương…
- Tôi biết rồi, tôi đang ở hiện trường. Anh mau tới đi, nhớ, tạm thời không được làm to chuyện, sau khi đưa người đến đây, trước tiên khống chế thế cục, dùng việc khuyên nhủ làm chủ.
Hạ Tưởng giải thích vài câu.
- Bí thư Hạ, anh cần chú ý cẩn thận, đừng để mọi người biết, đợi tôi đến đã.
Tiếng của Hoàng Đắc Ích lo lắng, cũng phải, nếu Bí thư Thành ủy bị tấn công, người chịu trách nhiệm chính chính là y.
Ngoài ra, Hoàng Đắc Ích cũng lo lắng bản thân y phải chịu hậu quả nghiêm trọng.
Sự gây rối của đám người càng lúc càng lớn, mắt thấy chiếc xe Audi sắp bị đám sinh viên phẫn nộ xâu xé, xe một khi bị tấn công, có khả năng gây thành án giết người, Hạ Tưởng biết, hắn nên xuất hiện rồi.
Dưới sự yểm trợ của Bành Vĩnh, Hạ Tưởng đi tới phía trước xe Audi, lớn tiếng nói với các học sinh:
- Các bạn sinh viên, xin đừng quá kích động, tôi là Hạ Tưởng Bí thư Thành ủy, sự tình của ngày hôm nay, tôi nhất định sẽ tìm lại lẽ công bằng cho các bạn, nhất định sẽ xử lý công bằng, tuyệt đối không thiên vị.
Hạ Tưởng vừa rồi đánh vào con sư tử Hà Đông đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng các học sinh có mặt ở đây, hơn nữa hình tượng thân thiết của hắn, giống như lớp trưởng của họ, từng lời hắn thốt ra, đã làm dịu rất nhiều cơn thịnh nộ của nhóm sinh viên có mặt tại đây.
Tuy nhiên cũng có những kẻ không tin Hạ Tưởng chính là Bí thư Thành ủy.
- Bí thư Hạ? Còn trẻ như vậy, có thật là Bí thư Thành ủy?
- Thật không đấy? Làm quan có ai không óc đầy bụng phệ, sao bây giờ lại có một quan viên đẹp trai và phong độ như thế chứ? Có phải là giả mạo hay không vậy?
- Chà, hôm nay mới được mở rộng tầm mắt, Bí thư Hạ chắc chắn là một Bí thư Thành ủy đẹp trai nhất thiên hạ này, không những trẻ tuổi lại anh tuấn, đúng là thần tượng trong lòng mình.
Một người nữ sinh như bị hút hồn nói.
- Có vẻ như là Bí thư Hạ thật, có lần mình trông thấy anh ta trên TV, trông cũng giống anh này lắm.
Tiểu Quỳ đã được mấy người đỡ dậy lúc này mới phát hiện ra Hạ Tưởng, ban đầu hai mắt cô đờ đẫn, nhưng sau khi nghe thấy tiếng của Hạ Tưởng, bỗng chốc đẩy những người kia ra, lao đến trước mặt Hạ Tưởng, " phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất, khóc không thành tiếng:
- Bí thư Hạ, van xin ngài cứu tôi, tôi sai rồi, về sau cũng không dám nữa.
Tiểu Quỳ khóc rất thảm thiết, Hạ Tưởng thở dài trong lòng, hiện tại nhiều cô gái trẻ không giữ mình trong sạch, cứ tưởng có đường tắt có thể đi, nhưng đường đời làm gì có chuyện đi tắt? Cho dù có, thì sau khi đi qua rồi mới phát hiện, cuối con đường tắt là vách núi.
- Tiểu Quỳ, mau đứng lên, chuyện trước kia đừng nhắc đến nữa.
Hạ Tưởng đỡ Tiểu Quỳ đứng dậy, bảo các học sinh gọi điện cho 120 đưa tiểu Quỳ tới bệnh viện, nhưng họ lại bảo đã gọi 110 và cả 120 từ lâu rồi, có điều vẫn chưa thấy chiếc xe cấp cứu nào tới.
Hạ Tưởng nổi giận, rút điện thoại ra gọi cho Chu Minh Hoành:
- Minh hoành, chuyện ở học viện Tần Đường do đồn công an nào phụ trách? Khu vực 120 thuộc về bệnh viện nào quản lý? Tại sao gọi điện cho cảnh sát và cấp cứu đều không được hồi đáp, bọn họ đang làm gì không biết?
Không đợi Chu Minh Hoành trả lời, Hạ Tưởng trực tiếp gọi điện thoại. Bí thư Thành ủy nổi giận, truy điến cùng mới thôi, cái muốn chính là Chu Minh Hoành phải tự mình ra mặt đi giáo huấn lại nhóm người dưới quyền.
Sau khi giáo huấn Chu Minh Hoành, Hạ Tưởng gõ lên cửa kính xe Audi—— cửa kính được dán màu tối, không nhìn rõ người ngồi ở bên trong là ai —— không ngờ gõ tới mấy cái, vẫn không thấy bên trong động tĩnh gì, cũng không mở cửa, không hạ kính, càng khiến hắn nổi giận đùng đùng, quan viên có tố chất gì đây, dám hoành hành ngang ngược thì phải có dũng khí đối mặt vấn đề chứ, bây giờ lại làm con rùa đen rụt đầu, trước kia đã làm cái gì rồi?
Hạ Tưởng cứ tưởng người ngồi trong xe sẽ biết thức thời mà hành sự, thậm chí cũng nên thành thật một chút, không ngờ y lại quyết không lộ diện, còn nghĩ rằng chiếc xe Audi này như thiết giáp có thể bảo vệ y, chợt nghe tiếng hét phát ra từ loa phóng thanh:
- Tôi cảnh cáo các bạn, cũng là lần cảnh cáo cuối cùng, vừa rồi tôi đã điện thoại thông báo với hiệu trưởng, ông ấy nói, tất cả các sinh viên tham gia bạo động ngày hôm nay sẽ bị hội đồng kỷ luật xử phạt nặng, tình tiết nghiêm trọng, có thể bị đuổi học. Hiện tại cảnh sát đang trên đường tới đây, các bạn đều không được đi, ai đi thì thật đớn hèn.
Thật sự là khốn khiếp, cái thứ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng gì đó, như thế nào mà lại lên làm Cục trưởng, một chút tố chất và trình độ đều không có? Hạ Tưởng thiếu chút nữa không kìm nổi chửi ầm lên, có một Cục trưởng như vậy, quả thực chính là sự sỉ nhục cho một Bí thư Thành ủy như hắn.
Tiếng nói vừa dứt, đám học sinh vừa được xoa dịu lại nổi cơn thịnh nộ, một nhóm người hét lên một tiếng "đánh", rồi ào ào tiến về chiếc xe Audi.
Hạ Tưởng thầm nghĩ thật là ngốc ngếch, tới giờ này còn mạnh miệng, thật là bị đám sinh viên này đánh cho thiếu sống thiếu chết, chẳng phải tự chuốc hoạ vào thân sao?
Lúc này, hơn mười chiếc xe cảnh sát rú còi láo tới, Hoàng Đắc Ích và Chương Quốc Vĩ một trước một sau, cuối cùng cũng tới.
Toàn bộ đều là cảnh sát chống bạo động, được trang bị vũ trang hạng nặng, một tay cầm tấm chắn, một tay cầm côn cảnh sát, vây thành tường người, nhanh chóng phân cách đám sinh viên đang phẫn nộ kia khỏi chiếc xe Audi. Sự tức giận của đám sinh viên không có nơi để trút, liền tiếp tục giằng co với cảnh sát, hơn nữa lượng sinh viên cũng càng ngày càng nhiều.
Chương Quốc Vĩ và Hoàng Đắc Ích chạy tới trước mặt Hạ Tưởng, ba người vây quanh xe cảnh sát của Hoàng Đắc Ích, nhanh chóng bàn luận tại chỗ.
Chương Quốc Vĩ bước tới lên tiếng, lời nói hoàn toàn là ý thoái thác ban đầu.
- Đây là sự kiện gây rối tập trung có tổ chức…
Hạ Tưởng không khách khí cắt ngang lời y:
- Quốc Vĩ, kết luận của ông có phần võ đoán.
- Bí thư Hạ, hơn 200 sinh viên tụ tập bao vây xe của Lã Chấn Dương, còn đánh bị thương Trương Thần Phương, tình tiết rất ác liệt, tính chất vô cùng nghiêm trọng, phải nghiêm trị, truy cứu trách nhiệm của người đương sự, tuyệt đối không được nhân nhượng.
Thái độ của Chương Quốc Vĩ vô cùng kiên quyết, bày tỏ rõ thái độ đứng về phía của Lã Chấn Dương.
Hạ Tưởng vừa nghe tên Lã Chấn Dương mới biết người đang ngồi bên trong xe kia là ai, hóa ra đường đường là Cục trưởng Cục giáo dục thành phố. Hắn từng gặp qua Lã Chấn Dương một lần, trong ấn tượng của hắn thì Lã Chấn Dương dáng người không cao, năm nay 45 tuổi, người Tần Đường, khi nói chuyện hơi thở đều đặn, thích lên giọng quan cách.
- Trương Thần Phương là ai?
Hạ Tưởng hỏi.
- Vợ của Lã Chấn Dương.
Hoàng Đắc Ích lên tiếng, ánh mắt rất nhanh liếc nhìn sang Chương Quốc Vĩ, dường như kiêng kị cái gì đó, lại nhắc nhở Hạ Tưởng một câu, Nguồn truyện: Truyện FULL
- Trương Thần Phương là Phó tổng thực nghiệp Trung Thiên."
Thực nghiệp Trung Thiên chính là công ty của Ngưu Lâm Quảng, chẳng trách, chẳng trách ở đây có người tự xưng là người của anh Ngưu, hay cho một kết cấu điển hình giữa thương nhân và chính trị, trong lòng Hạ Tưởng bỗng thấy buồn bực. Nếu hắn chỉ là một Bí thư Thành ủy bình thường từ bên ngoài đến, khẳng định sẽ không biết hành vi phạm tội ngập trời của Ngưu Lâm Quảng, đáng tiếc hắn biết rõ cách đối nhân xử thế và kết cục của Ngưu Lâm Quảng, nếu Trương Thần Phương là Phó tổng của Ngưu Lâm Quảng, cô ta lại là vợ của Lã Chấn Dương, trên một sợi dây xâu chuỗi quan hệ giữa mấy nhân vật, thì vô cùng sống động rồi.
Chẳng trách con sư tử Hà Đông lên mặt nạt người như thế, chẳng trách Lã Chấn Dương tuy đang trong vòng vây mà vẫn dám nói lời mạnh miệng, hoá ra là có chỗ dựa vững chắc, lại có cả một thế lực đen hộ tống, trong lòng Hạ Tưởng lửa giận càng lúc càng lớn.
Chương Quốc Vĩ tuy cường thế, nhưng từ sau khi Hạ Tưởng nhậm chức, mặc kệ sự việc lớn nhỏ thế nào cũng luôn giữ thái độ ôn hoà, hôm nay lại tỏ thái độ khác thường, vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ:
- Bí thư Hạ, đối với bất kỳ những hành vi tụ tập gây rối, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cũng không thể nhân nhượng, Tần Đường để có được thành tích như hiện tại không phải dễ dàng gì, sao có thể để những kẻ có dụng tâm riêng kích động quần chúng mà không rõ chân tướng, vây đánh cán bộ chính quyền, đánh bị thương Phó tổng tập đoàn Trung Thiên, dụng tâm hiểm ác, chính là muốn phá hỏng thế cục an bình của thành phố Tần Đường.