Chỉ là chuyện nhỏ, vậy mà trong mắt Chương Quốc Vĩ lại thành ra chuyện hệ trọng, rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì? Hơn nữa rõ ràng y có ý thiên vị Lã Chấn Dương, mà cũng không thể xem là sự thiên vị bình thường, trong lòng Hạ Tưởng đã cảm nhận được có điều gì bất ổn ở bên trong.
Hoàng Đắc Ích đứng bên không nói lời nào, có điều ánh mắt biểu lộ mơ hồ, hiển nhiên ông ta cũng biết đôi chút nội tình, nhưng ngại vì sự có mặt của Chương Quốc Vĩ nên không tiện nói ra.
- Quốc Vĩ, ông có tận mắt chứng kiến quá trình diễn biến của vụ việc không?
Hạ Tưởng vẫn không tỏ ra nhượng bộ, hôm nay hắn quyết định phải bắt Lã Chấn Dương phải hạ mình, người như vậy mà vẫn giữ trong cơ quan đảng và chính quyền, chính là điều sỉ nhục của Tần Đường.
Nghe Hạ Tưởng hỏi vậy, Chương Quốc Vĩ có hơi chột dạ, nhưng vẫn mạnh miệng nói:
- Tôi đã nghe đồng chí Chấn Dương báo cáo, đại khái cũng hiểu được sự việc diễn biến như thế nào, là đám sinh viên cố ý vây lấy xe chuyên dụng của chính quyền, khơi mào sự tình, đả thương cán bộ đi công tác... vừa rồi tôi cũng đã nói chuyện với Viện trưởng Tần qua điện thoại, đã chứng thực lời nói của Chấn Dương là đúng sự thật.
Viện trưởng học viện Tần Đường Tần Học Dân? Hạ Tưởng thầm cười lạnh trong lòng, Chương Quốc Vĩ quả nhiên thế lực thâm căn cố đế, từ trên xuống dưới thống nhất quan điểm và nguyên tắc, và việc quan trọng là họ đang cố ý bênh vực cho Lã Chấn Dương. Lã Chấn Dương tuy là Cục trưởng Cục giáo dục, cũng không coi là nhân vật hiểm yếu nắm giữ đại cục gì, Vậy tại sao Chương Quốc Vĩ lại ra sức bảo vệ y, rốt cuộc xuất phát từ mục đích gì?
Lại nhìn Hoàng Đắc Ích nãy giờ đứng im không lên tiếng, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía đám sinh viên hỗn loạn giằng co với cảnh sát, hiển nhiên là có lời nhưng không thể nói, Hạ Tưởng cũng hiểu rõ ra một điểm, động đến Lã Chấn Dương hoặc Trương Thần Phương, chính là động đến điểm mấu chốt của Chương Quốc Vĩ.
Làm sao bây giờ? Hạ Tưởng chợt thấy do dự, căn cơ của hắn hiện giờ vẫn chưa ổn, nếu trực tiếp xung đột với Chương Quốc Vĩ thì chưa đủ sức, hơn nữa lại đắc tội với Ngưu Lâm Quảng, nếu chẳng may lâm vào cảnh tứ phía toàn là địch, cho dù hắn là Bí thư Thành ủy, nhưng e là cũng không dễ ứng phó với áp lực từ bốn phương tám hướng.
Đang trong lúc do dự, thì sau khi Trương Thần Phương vừa mới bị Bành Vĩnh đạp một phát ngã lăn ra đất rồi được người ta đỡ đậy, lại bắt đầu to tiếng, mắng đám sinh viên đang bạo loạn:
- Một đám con hoang, các ngươi dám làm phản? Cứ đợi đấy, đừng hòng có ai thoát...
Vừa lúc đó Tiểu Quỳ vẫn đang đứng khóc cách đó không xa, mụ ta lần nữa lại nổi điên lên, xông đến cho Tiểu Quỳ một cái bạt tai rất mạnh.
Đám sinh viên vốn vừa lấy lại bình tĩnh, bỗng chốc lại bùng phát, cũng không biết ai đã ném gạch tới, trúng ngay đầu một viên cảnh sát cơ động, cảnh sát trả đòn, còn đám học sinh xông tới như sóng nước cuồn cuộn.
Hạ Tưởng giận đến mức hai mắt đỏ ngầu:
- Đồng chí Quốc Vĩ, đây có phải là hành động sinh viên chủ động khơi mào sự việc như đồng chí vừa nói? Đây chính là người có dụng tâm tổ chức huy động người đến gây chuyện như ông vừa nói đúng không? Tôi có mặt tại hiện trường, chính mắt tôi trông thấy toàn bộ sự việc được diễn biến như thế nào, tôi thấy rõ xe của Lã Chấn Dương vi phạm luật giao thông, ngang nhiên lái xe vào làn đường đi bộ, bị sinh viên gây cản trở một chút, Trương Thần Phương liền lao xuống xe đánh người, mới khơi dậy công phẫn. Cái gì gọi là dân tâm, cái gì gọi là dân ý? Đồng chí Quốc Vĩ, ở trong hội nghị, chúng ta vừa mới nhấn mạnh về xây dựng tác phong cán bộ, vậy đây cũng được xem là tác phong của cán bộ Đảng viên? Phải vậy không?
- Đồng chí hãy nhìn rõ xem, cô sinh viên Tiểu Quỳ kia bị đánh thành thế nào? Trương Thần Phương bị đám sinh viên đánh sao? Con mắt nào của ông nhìn thấy cô ta bị sinh viên đánh vậy?
Hạ Tưởng tiếp tục cậy thế ép người mà chất vấn Chương Quốc Vĩ, lúc này hắn đang ở khí thế lấy trên đè dưới.
Chương Quốc Vĩ vẫn không tỏ vẻ nhượng bộ:
- Trương Thần Phương nửa mặt bị sưng tấy, răng cửa cũng bị đánh gãy, không có ai đánh cô ta, chẳng lẽ là chính cô ta tự đánh mình?
- Là có người đánh cô ta, nhưng không phải đám sinh viên đó mà là tôi!
Hạ Tưởng không một chút yếu thế mà thừa nhận chính hắn ra tay đánh người.
Chương Quốc Vĩ cho là đã tóm được điểm yếu của Hạ Tưởng, cười lạnh một tiếng:
- Bí thư Hạ, ngài làm Bí thư Thành ủy Tần Đường, lại ra tay hành hung người khác trước bao nhiêu người, việc này thật làm mất mặt Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tần Đường.
- Tôi không đánh cô ta, cô ta sẽ đánh nữ khách quý Nghiêm Tiểu Thì của Tần Đường chúng ta.
Hạ Tưởng đưa tay chỉ Nghiêm Tiểu Thì.
Nghiêm Tiểu Thì đứng bên, đang chú ý thế cục trong sân.
- Vì sao Cô Nghiêm lại là khách quý của Tần Đường này?
Ánh mắt Chương Quốc Vĩ hiện lên chút khinh miệt, y hiển nhiên xem Nghiêm Tiểu Thì là tình nhân của Hạ Tưởng, nghĩ thầm rằng Hạ Tưởng vì nhân tình mà ra tay đánh phu nhân của Cục trưởng, Bí thư Hạ, ngươi không biết ngươi chọc ai, có lúc ngươi phải hối hận!
Qua ánh mắt của Chương Quốc Vĩ, Hạ Tưởng biết, cho dù là nhà đầu tư mấy trăm triệu tệ đổ vào Tần Đường, y cũng không thèm để ý, Hạ Tưởng muốn chính là tâm thái tự cho là đúng của Chương Quốc Vĩ, hắn hừ lạnh một tiếng:
- Nghiêm Tiểu Thì là em họ Phạm Tranh, ông nói xem có phải là khách quý của Tần Đường không? Hơn nữa cô ấy còn là bằng hữu của tôi, chẳng lẽ nói bằng hữu của Bí thư Thành ủy, đến Tần Đường mà phải chịu một bạt tai của một phu nhân Cục trưởng? Thị trưởng Chương, tôi chưa từng thấy một phu nhân Cục trưởng nào lại có uy phong lớn như vậy!
- Hả?
Chương Quốc Vĩ nghẹn họng, Nghiêm Tiểu Thì chính là cháu gái ngoại của Bí thư Phạm trong lời đồn sao? Với thân phận của cô ta, đương nhiên xứng đáng với danh hiệu khách quý của Tần Đường, hơn nữa cô ta còn là bằng hữu của Bí thư Thành ủy, hắn bị nghẹn đến tím tái mặt mày, chủ yếu là vừa rồi nói quá khí thế, bây giờ bỗng chốc không thể không chịu thua, có chút không thoát ra được.
- Hiểu lầm, khẳng định là hiểu lầm, Bí thư Hạ, chốc nữa tôi sẽ đích thân xin nhận lỗi với cô Nghiêm.
Chương Quốc Vĩ ứng xử rất hay, đến nước này rồi mà vẫn chưa quyết chuyện xử lý Lã Chấn Dương như thế nào, y quả thật tận tâm tận lực bảo vệ cho Lã Chấn Dương! Hạ Tưởng càng khẳng định giữa Chương Quốc Vĩ và Lã Chấn Dương, có mối quan hệ không giống bình thường, trong nháy mắt hắn hạ quyết tâm, nếu sự việc đã đến nước này, không nhân cơ hội này khai đao với Lã Chấn Dương, thì không đủ để xoa dịu sự phẫn nộ của dân chúng, không đủ để hiện rõ thủ đoạn và quyết tâm của hắn.
- Lã Chấn Dương phá huỷ hình tượng chính quyền, là người chịu trách nhiệm đầu tiên trong sự kiện tụ tập gây náo loạn lần này, để giữ gìn kỷ luật Đảng và pháp luật nhà nước, tôi đề nghị miễn chức Lã Chấn Dương tại chỗ, cho các bạn sinh viên một lời giải thích. Lã Chấn Dương là Cục trưởng cục giáo dục thành phố chứ không phải ở Trưởng phòng ở quận, muốn miễn chức y thì nhân vật số một số hai phải đạt được nhận thức chung mới được, hắn lại lấy khẩu khí thương lượng có đủ sự chân thực đáng tin nói với Chương Quốc Vĩ:
- Thông báo phê bình toàn thành phố, cũng là cách nhắc nhở tất cả các cán bộ Đảng viên.
- Bí thư Hạ, xử phạt như vậy nặng quá, tôi vẫn giữ nguyên ý kiến.
Quả nhiên, Chương Quốc Vĩ không đồng ý,
- Sự việc này không phải hoàn toàn là lỗi của Lã Chấn Dương, một phần là do đám sinh viên không lý trí, hơn nữa Lã Chấn Dương là cán bộ do đảng và nhà nước đào tạo nhiều năm, đứng vững tới hôm nay cũng không dễ dàng gì, không thể nói miễn chức là có thể miễn ngay được.
Chương Quốc Vĩ trong lòng tức giận, Hạ Tưởng là giậu đổ bìm leo, cố ý khuếch đại tình thế, trực tiếp bắt người của hắn, thật quá độc ác.
Hạ Tưởng thấy Chương Quốc Vĩ quả nhiên cương quyết, cứng rắn, mạnh mẽ mà đốp lại, hắn cũng không cam lòng chịu đứng ở thế yếu:
- Chuyện này nếu xử lý không tốt, hình tượng của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tần Đường sẽ bị huỷ hoại, hiện tại tốc độ lan truyền của trumtruyen.vn nhanh đến kinh người, Thị trưởng Chương, tôi dám cá là đã có sinh viên tung video clip của vụ việc này lên mạng rồi, nói không chừng thì mọi người dân trong nước đang theo dõi diễn biến vụ việc, muốn xem quyết tâm và độ mạnh yếu của Thành ủy Tần Đường chúng ta, xin hỏi hình tượng đối ngoại của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tần Đường là quan trọng, hay là Lã Chấn Dương quan trọng hơn?
Lần đầu tiên giao phong chính diện với Chương Quốc Vĩ, là thắng không được bại, sẽ trở thành một thế cục then chốt để so sánh bên mạnh bên yếu khi hai bên so chiêu sau này. Sự tình trong chính trị, không chỉ chú ý thủ đoạn ở phía sau, có khi giữa hai người khí thế của ai đè đầu của ai, cũng vô cùng quan trọng. Hiện tại Hạ Tưởng nắm giữ quyền chủ động hoàn toàn, nếu bắt không được Lã Chấn Dương, cũng có nghĩa là một lần thất bại thảm hại.
Hơn nữa Lã Chấn Dương là một cán bộ cấp Cục trưởng, chỉ cần động đến vị trí của hắn, tương đương với việc tạo ra một lỗ hổng của cán bộ bậc trung, sự việc vô cùng hệ trọng, hơn nữa hắn là Bí thư Thành ủy, về vấn đề nhân sự không nắm giữ quyền chủ động, thì sẽ trở thành một Bí thư vô năng.
Chương Quốc Vĩ trong ấn tượng Hạ Tưởng, là người có tài đẩy đưa, chuyện gì cũng thích vu hồi, rất ít chủ động và chống đối hắn, nhưng hôm nay lại thái độ khác thường, trong chuyện xử lý Lã Chấn Dương, hoàn toàn không có chuyện nhường bước.
- Bí thư Hạ, tôi cho rằng về ý kiến xử lý đồng chí Lã Chấn Dương, cần phải tổ chức hội nghị công việc Bí thư, còn phải nhận được sự chấp thuận thông qua của hội nghị thường vụ. Chúng ta không thể đại diện cho ý kiến của đại bộ phận Ủy viên thường vụ, hội nghị thường vụ mới là cơ cấu quyết sách cao nhất của thành phố Tần Đường.
Chương Quốc Vĩ đã quyết tâm bảo vệ Lã Chấn Dương, không tiếc nói ra những lời đã phạm vào điều kiêng kị khiêu chiến với quyền uy của Bí thư.
Hạ Tưởng cũng tức giận, "Bộp", hắn vỗ lên xe ô tô:
- Đừng quên Bí thư còn có một quyền phủ quyết.
Sắc mặt Chương Quốc Vĩ sa sầm, muốn nói cái gì, lại nuốt trở vào, trong mắt hiện lên thù hận và phẫn nộ. Đúng vậy, Bí thư chính là Bí thư, chính là muốn áp đảo Thị trưởng, chính là có một phiếu quyền phủ quyết, chính là có thể bao trùm cả quyền uy của Thị trưởng. Lời của Hạ Tưởng, đánh trúng vào chỗ đau trong thâm tâm y, y làm Thị trưởng nhiều năm, lúc nào cũng muốn thăng lên làm Bí thư, chỉ tiếc không được như ý nguyện.
- Nếu Bí thư Hạ cố chấp như vậy, tôi không còn lời nào để nói nữa.
Chương Quốc Vĩ dứt khoát liều mạng đến cùng,
- Tin rằng Thành ủy sẽ có không ít đồng chí phản ánh vấn đề này lên Tỉnh ủy.
Uy hiếp trắng trợn, Hạ Tưởng mỉm cười:
- Tổng giám đốc Nghiêm cũng sẽ phản ánh lên Tỉnh ủy tình hình thực tế.
Chương Quốc Vĩ lại bị đánh trúng điểm yếu, khi còn muốn phản bác vài câu, thế giằng co giữa sinh viên và cảnh sát, cuối cùng cũng bùng phát.
Các sinh viên ném đá gạch tới tấp vào cảnh sát, cảnh sát trước khi chưa nhận được hiệu lệnh, vẫn chưa dám đáp trả bằng bom cay, chỉ có thể bị động chống cự.
Trương Thần Phương sau khi đánh Tiểu Quỳ lại kéo tóc cô ta, liên tiếp đánh những đòn hiểm yếu:
- Các ngươi còn dám càn quấy? Cô ta chính là kết cục.
Hạ Tưởng càng nhìn càng thấy chướng mắt, chỉ bảo Hoàng Đắc Ích:
- Cho bắt Trương Thần Phương lại.
Hoàng Đắc Ích nhất thời do dự:
- Bí thư Hạ, Trương Thần Phương là Phó tổng tập đoàn Trung Thiên...
- Ông không nghe thấy tôi nói gì sao?
Hạ Tưởng không thèm để ý lời nói của Hoàng Đắc Ích, nhấn mạnh thêm một câu, ngữ khí vô cùng nghiêm khắc.
Hoàng Đắc Ích vốn định nhắc nhở Hạ Tưởng, Trương Thần Phương là một trong những Phó tổng giám đốc mà Ngưu Lâm Quảng tín nhiệm nhất, và có quan hệ vô cùng mật thiết với Ngưu Lâm Quảng, Ngưu Lâm Quảng là ai? Là một lão đại mà toàn bộ Tần Đường không ai dám đụng vào!
Ngưu Lâm Quảng biệt danh Đại Bảo, ở Tần Đường một khi nhắc đến Đại Bảo, không phải là Đại Bảo "Đại bảo, ngày mai gặp. Đại bảo, mỗi ngày gặp" mà mọi người thường thấy trên ti vi
Đại Bảo ở đây chính là Ngưu Lâm Quảng luôn khiến cho mọi người biến sắc khi nghe thấy danh tính của y.
Sự lợi hại của Ngưu Lâm Quảng, chỉ sợ Bí thư Hạ vẫn chưa rõ lắm, Hoàng Đắc Ích vẫn muốn ám chỉ một chút, nhưng lại ngại có Chương Quốc Vĩ ở bên như hổ rình mồi, y vốn không có cơ hội mở miệng. Y hiểu rõ, nói không chừng Thị trưởng Chương còn ước gì Bí thư Hạ đắc tội với Đại Bảo, bởi vì với thế lực và thực lực của Đại Bảo ngay cả Bí thư Hạ cũng khó gánh nổi hậu quả.
Sự tình, càng lúc càng lớn, nhưng Bí thư Hạ đã hạ lệnh chết, y không nghe theo cũng không được, khi đang định chỉ bảo cho người cấp dưới, thì Trương Thần Phương lại có hành động kích động đám sinh viên, một sinh viên quá khích phá huỷ rào chắn cảnh sát. Xông tới trước mặt Trương Thần Phương, đá một phát khiến cho Trương Thần Phương ngã lăn quay ra đất.
Trương Thần Phương cũng rất mạnh mẽ, vừa té xuống đất, đã nhanh chóng đứng dậy, cầm theo cục gạch lượm được trên mặt đất, rất nhanh đập vào đầu sinh viên kia, lập tức máu từ đầu chảy ra ròng ròng..
Ngay cả Hạ Tưởng cũng chỉ biết thầm lắc đầu, người đàn bà đanh đá như thế, hắn cũng chưa từng gặp qua, hôm nay xem như mở rộng tầm mắt, gọi cô ta là sư tử Hà Đông cũng không có gì là điêu ngoa, phỏng chừng đường đường là Cục trưởng Lã mà ở nhà cũng ở vào địa vị bị quản giáo.
Nghiêm Tiểu Thì nhịn không được nữa rồi, nãy giờ cô vẫn đứng bên cạnh, cách Trương Thần Phương không xa, nhìn cảnh Trương thần Phương chẳng khác nào con chó dại, cô tức giận đến mức hai hàng lông mày dựng thẳng lên:
- Con mụ điên, đồ chó điên!
Vốn dĩ chẳng bao giờ thốt ra những từ thô tục, rốt cục cũng không kìm nổi mắng ra thành tiếng.
Trương Thần Phương nghiêng đầu nhìn qua Nghiêm Tiểu Thì, không nói hai lời liền vọt tới chỗ Nghiêm Tiểu Thì, Chương Quốc Vĩ chớp mắt một cái, mẹ nó chứ, Trương Thần Phương thực không ra gì, chẳng khác nào cỗ máy đánh người, đã đến lúc này rồi mà vẫn chưa tỉnh ngộ, chẳng khác nào tự đem cơ hội đến cho người khác? Cũng phải, mụ vốn là vợ của Cục trưởng cục Giáo dục, lão tổng của mụ là Đại Bảo của Tần Đường, vốn được yêu thương chiều chuộng thì biết sợ ai?
Ngay cả khi y đến nhà của Lã Chấn Dương, cũng phải nể mụ ba phần, ai bảo Lã Chấn Dương cưới phải một mụ vợ dữ tợn đến mức vậy?
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Chương Quốc Vĩ vội nhắm chặt hai mắt.
Hạ Tưởng nổi giận, hét lớn một tiếng:
- Còng cô ta lại!
Hoàng Đắc Ích e sợ Nghiêm Tiểu Thì bị thương, vội vã xông lên, không nói lời nào vội đem cánh tay trương Thần Phương giữ lại phía sau, sau đó hai viên cảnh sát từ phía sau vọt tới, còng tay Trương Thần Phương. Trương Thần Phương vẫn không chịu, lớn tiếng quát:
- Hoàng Đắc Ích, ông dám còng tay tôi, đợi lát nữa tôi sẽ xử lý ông sau.
Lã Chấn Dương cũng tự biết trấn tĩnh lại tinh thần, đến giờ vẫn còn trốn ở bên trong xe, được, không ra ngoài chứ gì, Hạ Tưởng quay đầu lại trừng mắt nhìn Chương Quốc Vĩ:
- Việc này phải xử lý thật nghiêm, xảy ra vấn đề gì, tôi tự đến Tỉnh ủy giải thích rõ ràng.
Lúc này, cảm xúc của sinh viên đã bị châm cháy hoàn toàn, cùng cảnh sát quấn chặt lấy nhau ẩu đả, trước mắt đã thực sự gây thành sự kiện xung đột tập thể với quy mô lớn…
Hạ Tưởng nhảy lên nóc xe Audi, tay trái cầm lấy tay loa công suất lớn, tay phải cầm một cây khóa tay lái, hắn la lớn:
- Các bạn sinh viên, tôi là Bí thư Thành ủy Hạ Tưởng, chuyện xảy ra hôm nay, tôi đã chú ý quan sát được từ đầu đến cuối, thái độ của tôi là, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sẽ cố gắng dốc toàn lực ứng phó bảo vệ ích lợi của quần chúng nhân dân, kiên quyết trừng trị người gây ra họa, các bạn có thể nhìn hành động của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, nếu xử lý không được ổn, mọi người cứ việc đến tìm tôi! Tôi làm ở Thành ủy, tên gọi Hạ Tưởng!
Kêu gọi xong, Hạ Tưởng giơ cao chiếc gậy khóa bằng sắt trong tay lên, rất mạnh mà đập vỡ kính trên chiếc xe Audi!
Tất cả mọi người có mặt tại đây đều sửng sốt.
Chiếc khóa sắt một nhát giáng xuống, nóc xe Audi bị đập móp xuống. Hạ Tưởng nhanh tay vớ lấy chiếc loa, tiếp tục kêu gọi:
- Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố quyết tâm đưa các cán bộ Đảng uỷ có liên quan ra trừng trị trước trái pháp luật, tuyệt đối không bao che, nương nhẹ. Sự việc ngày hôm nay, lỗi không phải ở các bạn sinh viên mà thuộc về các quan chức chính quyền. Người ngồi trong xe chính là Cục trưởng cục Giáo dục thành phố Lã Chấn Dương, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố quyết định bãi chức của quan chức này ngay lập tức.
Lời kêu gọi thứ hai kết thúc, Hạ Tưởng lại xông lên phía kính chắn gió ở phía trước nện thêm một nhát nữa. Cho đến lúc này, Lã Chấn Dương vẫn không chịu xuất đầu lộ diện, không phải y sợ hãi mà là y quá tự cho mình là đúng, cho dù Bí thư và Thị trưởng ở bên ngoài bận rộn xử lý vụ việc, y thân là đương sự nhưng lại không dám ra mặt, có gan gây ra sự cố nhưng lại không có can đảm đứng ra chịu trách nhiệm.
Hạ Tưởng quả thật ghét cay ghét đắng cái tên Lã Chấn Dương này.
Hắn muốn chính là mượn cơ hội lập uy, khi đầu tiên đến Tần Đường, Chương Quốc Vĩ bới tung bàn ăn bằng tiền của công mà ra oai với hắn, được, hắn hiện giờ nắm chắc cơ hội, hắn đập chiếc xe của cán bộ cơ quan lấy mạnh uy hiếp yếu hoen nữa còn là xe công dùng việc riêng để lập uy, để nói cho tất cả mọi người biết, hắn Hạ Tưởng đặt chân đến Tần Đường, vừa có mặt là hợp quy củ, cũng là một mặt thủ đoạn cứng rắn mạnh mẽ.
Trước mặt mọi người đập xe, bị đập là xe, cái dành được là lòng dân, bị đánh chính là mặt kẻ khác!
Đám sinh viên thấy hành động này của Hạ Tưởng, vô cùng tán dương, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, rộn rã cả một vùng.
- Bí thư Hạ, tuyệt lắm.
- Bí thư Hạ, Ngài đúng là Bí thư tốt của nhân dân.
- Bí thư Hạ, chúng tôi rất khâm phục ngài, tôn kính ngài, ngài là tấm gương sáng trong cuộc đời của chúng tôi.
- Bí thư Hạ...
Tiếng hoan hô cứ thế vang lên không ngừng, Hạ Tưởng đứng trên nóc xe chưa đến 5 phút, mà tiếng hò reo đã vang lên lớn hơn gấp bội.
Chương Quốc Vĩ sắc mặt xanh mét, không nói được một lời. Hôm nay bị Hạ Tưởng giáo huấn cho một trận, hơn nữa Hạ Tưởng quả nhiên thông minh, xem xét thời thế, biết cách lợi dụng hoàn toàn sự việc lần này làm cơ hội, mới đó đã lấy được lòng của đám sinh viên ở đây, hơn nữa còn ép y phải xuống nước, lặng im, không thể phản bác được dù chỉ một lời.
Xét toàn bộ, tuy so về dáng vóc thì y còn cao hơn cả Hạ Tưởng, nhưng Hạ Tưởng là Bí thư, Bí thư chính là nhân vật số một, trong việc xử lý các vấn đề nghiêm trọng, thì phải có kết luận cuối cùng từ Bí thư, cần phải có sự hiện diện của Bí thư. Hiện tại Hạ Tưởng đứng ở trên nóc xe Audi, uy phong lừng lẫy, mặc dù trong ánh mắt của y vẫn có chút hiềm nghi, nhưng không thể không thừa nhận rằng, Hạ Tưởng đã thành công.
Hạ Tưởng thành công trong việc tạo ra một hình tượng công chính liêm minh, cứng rắn, mạnh mẽ của một Bí thư Thành ủy trước mặt các bạn sinh viên, từ nay về sau ở trong ấn tượng của những sinh viên này, Bí thư Thành ủy so với Thị trưởng có phần công bằng hơn.