Gia Cát Phách Đạo tuy bên trong cái tên có Phách Đạo (hống hách), nhưng họ Gia Cát, còn tự nhận Gia Cát Lượng, rất tự kiêu với văn võ song toàn của bản thân, tự cho là vừa có thân thủ lại vừa có đầu óc bình tĩnh và kiến thức hơn người, cho nên sau khi yên tĩnh một lúc, liền nhận ra tình hình khi đó.
Bốn bên liên động, cho dù trong tay đối phương không đủ chứng cứ, ít nhất thanh thế to lớn, nếu sự việc được giải quyết thuận lợi, chính là đầu voi đuôi chuột, nếu sự việc ngày càng làm lớn hơn, lớn đến mức không thể làm xong việc, thậm chí xảy ra bắn nhau, liên quan đến mạng người. Tốt, sẽ ảnh hưởng đến giới truyền thông, lại phản ánh tình hình cảnh sát ba địa phương đến sở Công an tỉnh, chỉ là phối hợp điều tra sự việc, sẽ trở thành vụ án kinh động cả tỉnh, thực nghiệp Trung Thiên nếu phơi bày trên cả nước, chắc chắn khó mà thoát khỏi tai ương.
Hạ Tưởng - Bí thư Hạ, thật sự là một tay mưu kế tráo trở, thiếu chút nữa là trúng kế của anh.
Gia Cát Phách Đạo lập tức nghĩ thông suốt, liền chịu thua:
- Dừng tay, mẹ nó tất cả dừng tay đi, tôi Gia Cát Phách Đạo cây ngay không sợ chết đứng, đi một chuyến thì đi một chuyến, các anh không cần náo loạn lên nữa, quay về với công việc cả đi, cần làm gì thì làm đi.
Uy phong Gia Cát Phách Đạo ở thực nghiệp Thiên Trung chỉ sau Ngưu Lâm Quảng, gã vừa nói ra, đám đông liền im lặng.
Sau đó, Gia Cát Phách Đạo gật đầu với Hoàng Kiến Quân:
- Cục trưởng Hoàng, tôi đi theo ông, đồng thời cũng cam đoan thực nghiệp Thiên Trung toàn lực phối hợp làm việc với các cục.
Hoàng Kiến Quân thầm giật mình, Gia Cát Phách Đạo quả nhiên là một nhân vật, thời khắc mấu chốt cố gắng xoay chuyển tình thế, liền một lần nữa khống chế sự việc thất thế, thật đúng là vai diễn có thể duỗi có thể co.
Càng là như thế, càng chứng minh gã khó đối phó, mà Ngưu Lâm Quảng phía sau gã, lại càng là nhân vật mánh khóe lợi hại.
Gia Cát Phách Đạo vừa lên tiếng, khí thế của người thực nghiệp Trung Thiên liền giảm đi, thiếu gia Thang cũng không thể nói gì hơn, ngầm thừa nhận sự chỉ bảo của Gia Cát Phách Đạo.
Nếu Gia Cát Phách Đạo phối hợp công tác, hành động của bốn bên liên động phải thu về. Đoàn xe chậm rãi mất mấy phút mới ra khỏi cửa thực nghiệp Trung Thiên, bên ngoài thực nghiệp Trung Thiên, là nơi bình thường không ai dám đứng, bây giờ thì đầy người đứng, đều chỉ trỏ với những gì đã xảy ra.
Mãi đến khi đoàn xe thanh thế lớn rời xa thực nghiệp Trung Thiên, có người thấy Gia Cát Phách Đạo và đại thiếu gia Thang bình thường uy phong lẫm lẫm bị áp tải lên xe, không ít người nhiệt liệt vỗ tay, cho rằng thực nghiệp Trung Thiên sắp bị thanh lý.
Cảnh sát bốn địa phương tạo ra tin tức không nhỏ về việc gây sức ép ở thực nghiệp Trung Thiên. Nhưng từ đầu đến cuối, Ngưu Lâm Quảng ngay cả mặt mũi cũng không hề lộ diện, vô cùng lên mặt, kỳ thật y đứng sau cửa sổ trên lầu, vẫn biết rõ từng chi tiết phát sinh phía dưới.
Ngưu Lâm Quảng chưa đến 50 tuổi, để tóc húi cua, sau đầu có một vết sẹo, rõ ràng là vết thương do dao, tuy nhiên nhìn tướng mạo y không thấy hung ác, ngược lại còn có chút lương thiện, đặc biệt là đôi mắt nhỏ, hơi nheo lại, chớp một cái, còn có vẻ thân thiện. Chỉ có điều làm mọi người không thoải mái là trán rộng, so với người bình thường còn rộng hơn đến mấy đốt, làm cho mặt y có chút hơi dài.
Thường được gọi là mặt ngựa.
Từ xưa những người đại gian đại ác, tất có dị thường, cũng là có trí tuệ lớn dũng khí lớn.
Đằng sau y là một thanh niên hào hoa phong nhã, tuổi vừa phải, nhiều lắm là hơn 30 tuổi, bộ dạng như một giảng viên đại học.
- Tư Vị, anh thấy việc hôm nay thế nào?
Ngưu Lâm Quảng vẻ mặt tức giận, trên tay nổi gân xanh, thiếu chút nữa là nổ tung rồi.
Người thanh niên tên là Hách Tư Vị, là MBA (thạc sĩ Quản trị kinh doanh), hiện nay là thư ký của Ngưu Lâm Quảng, cũng là tham mưu cho Ngưu Lâm Quảng. Nếu nói Gia Cát hống hách là quân sư quạt mo, Hách Tư Vị là nhân vật mưu sĩ cố vấn.
Dưới sự so sánh, Gia Cát Phách Đạo đúng là có sự ảnh hưởng lớn đến toàn bộ công ty, mà Hách Tư Vị trông có vẻ rất bình thường, anh ta chỉ có thể ảnh hưởng đến một mình Ngưu Lâm Quảng.
- Rung cây dọa khỉ, ném đá dấu tay, thủ đoạn rất cao minh.
Hách Tư Vị không chút che dấu khâm phục Hạ Tưởng
- Bí thư Hạ không đơn giản, thủ đoạn siêu tuyệt, ra tay vừa chuẩn vừa độc.
- Hử?
Ngưu Lâm Quảng hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tư Vị một cái.
- Anh đưa Hạ Tưởng lên trời, ý là nói, chúng ta không có sức trả đòn?
- Có, đương nhiên là có.
Hách Tư Vị có chút hơi tự đắc cười, anh ta tự biết nhân duyên ở Trung Thiên là bình thường, nhưng may mà Ngưu Lâm Quảng tin tưởng anh ta nhất, anh ta cũng biết rõ tính cách Ngưu Lâm Quảng
- Bí thư Hạ mới đến Tần Đường không lâu, còn chưa đứng vững, còn có rất nhiều việc phải làm, chúng ta còn rất nhiều cơ hội ngầm ngáng chân. Nhưng hiện nay không cần đối phó với Bí thư Hạ, hãy bố cục trước…
- Bộ cái gì cục? Tôi phái vài người đến uy hiếp hắn một lần, xem hắn còn dám kiêu ngạo hay không? Mẹ nó, mới đến Tần Đường vài ngày, đã dám đi tiểu trên đầu tao, thật mất mặt. Không trả đòn, tôi sẽ không phải là Phách Thiên hổ.
Hách Tư Vị cười thầm, cũng không dám cười ra, Ngưu Lâm Quảng tính tình có chút thẳng thắn, tuy nhiên trong sự thô kệch có sự tinh tế, tỉ mỉ, có khi lời của y lại lật lại để nghe, người không hiểu điểm này của Ngưu Lâm Quảng, đều không thể chiếm được trọng dụng của y.
- Chủ tịch Ngưu, ngài chắc chắn đã có đối sách, có phải không?
Hách Tư Vị liền nảy ra ý tưởng, cố ý hỏi, liền tỏ rõ cao minh của Ngưu Lâm Quảng.
Lãnh đạo thích những việc vặt để thư ký đi làm, cũng thích để thư ký nhắc nhở việc đúng lúc, nhưng những việc đại sự, thư ký cho dù là nghĩ xa xôi hơn so với lãnh đạo, nhưng cũng phải học lui về phía sau, đem toàn bộ công lao giành cho lãnh đạo. Nếu thư ký thông minh hơn lãnh đạo, như vậy rất xin lỗi, thư ký này chỉ sợ sẽ bị đánh vào lãnh cung.
Người khoe khoang sự thông minh, xưa nay vốn không có kết cục tốt.
- Tôi có thể có vài ý kiến hay, vẫn là anh làm nhiều chủ ý, nói thử xem.
Dưới sự cẩu thả bề ngoài của Ngưu Lâm Quảng, cặp mắt nhỏ chớp động long lanh.
Hách Tư Vị dù không thích Ngưu Lâm Quảng cứ thỉnh thoảng lại thử anh ta, nhưng không có cách nào, ai biểu Ngưu Lâm Quảng là trùm? Anh ta liền cười ha ha:
- Ý tưởng của chủ tịch Ngưu, tôi cũng đoán được vài phần, cũng không biết có đúng hay không? Chính là đợi khi Bí thư Hạ và Thị trưởng Chương, Chủ nhiệm Lưu náo loạn đến túi bụi, Trung Thiên lại ra tay đằng sau, chẳng những có thể báo thù, còn có thể làm người tốt trước mặt Thị trưởng Chương và Chủ nhiệm Lưu.
Ngưu Lâm Quảng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt chớp vài cái, dừng ở khẩu súng trên bàn. Là một khẩu súng lục, Ngưu Lâm Quảng thích súng lục đơn giản mà không dễ xảy ra sự cố, uy lực lớn, dễ thao tác, trực tiếp, có lực.
Giống với tính cách của y.
Y lại hướng mắt ra phía cửa sổ, trong khuôn viên đã yên tĩnh lại, Gia Cát Phách Đạo và thiếu gia Thang bị dẫn đi, đối với y mà nói, là một lần thất bại nghiêm trọng, bị Hạ Tưởng làm mất mặt ngay trước mặt nhân dân toàn thành phố, đá thẳng vào mặt một cái.
Một Bí thư Hạ, cắn người dấu răng, còn khiến có giận tìm không ra người phát tiết? Bỗng nhiên lại nghĩ ra Lã Chấn Dương và Trương Chấn Phương, Ngưu Lâm Quảng quay đầu về phía Hách Tư Vị nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vn
- Lã Chấn Dương và Trương Chấn Phương, gần đây không cùng ngồi với Mã Quân hả?
Hách Tư Vị ngay lập tức hiểu được ý đồ của Ngưu Lâm Quảng, anh ta không khỏi thầm lắc đầu, Ngưu Lâm Quảng cũng hay, còn có Thị trưởng Chương và Bí thư Hạ, đều thích ở phía sau thao túng người khác xé sát trong trận đấu, bọn họ trốn ở sau lưng, đều bày ra một bộ dạng buông cần câu cá, tuy nhiên nghĩ lại cũng phải, bây giờ còn không phải lúc trở mặt. Đợi khi nào Ngưu Lâm Quảng và Bí thư Hạ ngồi cùng một chỗ, chính là lúc quyết định thắng bại.
- Tôi cũng lâu rồi không ngồi lại với Mã Quân, chủ tịch Lã còn có chủ tịch Trương.
Hách Tư Vị thấy rõ, Ngưu Lâm Quảng lại muốn ba súng một phát. Ngưu Lâm Quảng là tay súng, anh ta thì phải phụ trách lên đạn và nhắm mục tiêu.
…
Cảnh sát ba địa phương tới nhanh, đi cũng rất nhanh, sau khi náo loạn một trận ở thực nghiệp Trung Thiên, cuối cùng đều tự thu hồi quân lính. Cho dù là Lưu Nhất Cửu, Hoàng Kiến Quân hay là Anh Thành lão thành, đều không đề xuất gặp Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng không lộ diện, giả vờ không biết việc này. Về công mà nói, cấp bậc của ba người không đủ để Hạ Tưởng ra mặt tiếp đãi, về cá nhân, hiện giờ cũng không phải là thời điểm liên hệ tình cảm.
Lưu Nhất Cửu dẫn thiếu gia Thang đi, Hoàng Kiến Quân dẫn Gia Cát Phách Đạo đi, trước khi đi, Lưu Nhất Cửu vỗ vỗ bả vai Hoàng Đắc Ích cười toe toét:
- Sếp Hoàng, mang áo mưa không được tính là cưỡng gian.
Hoàng Đắc Ích không kìm nổi cười vang, Lưu Nhất Cửu chẳng những không phân biệt lớn nhỏ, còn không có hình tượng, khiến y thực sự không nghĩ ra ông ta làm thế nào lên được Phó cục trưởng?
Cũng không biết có phải trước đó đã có thương lượng hay không, Lưu Nhất Cửu và Hoàng Kiến Quân không hẹn mà cùng ở giữa đường vứt bỏ thiếu gia Thang và Gia Cát Phách Đạo, sau đó nghênh ngang mà đi.
Đáng thương cho thiếu gia Thang và Gia Cát Phách Đạo vẫn uy phong lẫm lẫm, trên đường cao tốc bị lạnh cóng đến phát run, đứng vẫy xe nửa ngày cũng không có một chiếc, cuối cùng đành gọi điện thoại cầu cứu, mới được tuần cảnh đường cao tốc cứu, đưa về Tần Đường. Hai người đều bị cảm lạnh, sau khi trở về bệnh nặng thêm, nằm viện nửa tháng.
Hoàng Đắc Ích sau khi nhận được điện thoại của Ngưu Lâm Quảng, sau khi nói hơn mười phút, y buông điện thoại, ngẫm nghĩ một lúc về tình hình sau này, trong lòng vẫn không thấy vui. Tuy nói sự việc lần này khiến hắn được tiếng tăm trên Cục công an thành phố, cảnh sát ba địa phương liên động, tương đương với y cũng nằm trong đó, hơn nữa y đã tạo uy ở thực nghiệp Trung Thiên. Nhưng nghe Ngưu Lâm Quảng bình thản có lực, sau lời nói không chút hoang mang, không biết sao, trong lòng y hiện lên một chút bối rối và bất an.
Xao sơn chấn hổ (rung cây dọa khỉ), nhưng hổ hiển nhiên không bị hoảng sợ, điều đó cho thấy rõ, Ngưu Lâm Quảng vẫn là tự tin đầy đủ, cũng là nói, gã một chút cũng không sợ Hạ Tưởng.
Trong lòng không có ý sợ hãi, thì sẽ không biết kiềm chế, chẳng lẽ nói, giữa Ngưu Lâm Quảng và Bí thư Hạ, cuối cùng vẫn còn trận chiến quyết tử?
Hoàng Đắc Ích thấy rõ, y động không được Ngưu Lâm Quảng, đằng sau Ngưu Lâm Quảng rốt cuộc là ai, y cũng không biết rõ, nhưng biết được một điểm, Ngưu Lâm Quảng cũng không phải là Chương Quốc Vĩ có thể nắm được. Đằng sau Ngưu Lâm Quảng đến sở Công an tỉnh cũng phải kiêng nể vài phần, nếu không Ngưu Lâm Quảng làm xằng làm bậy bao nhiêu năm ở Tần Đường, lộ liễu bắt chẹt gần 1 tỷ nhân dân tệ, cho dù Cục công an thành phố không báo, sở công an tỉnh cũng không phải là mù và điếc.
Mặc kệ, cho dù Hoàng Đắc Ích đơn giản lắc đầu, không phải sự tình mà cấp bậc như y phải quan tâm, hà cớ phải tự mình đi tìm phiền phức?
Bỗng nhiên lại nghĩ tới Lưu Nhất Cửu vài lần nhấn mạnh "Mang áo mưa không thể tính là cưỡng gian", kết luận vớ vẩn, lắc đầu mỉm cười, Lưu Nhất Cửu thực sự là một kẻ dở hơi. Tuy nhiên nói lại thì, ông ta có thể phá án như thần, cũng là cùng tính cách không kiêng nể của ông ta không phải không có quan hệ. Tuy nhiên có khi cũng quá không rõ ràng, như tính cách của ông ta, phỏng chừng lên Phó cục trưởng là hết.
Tuy nhiên… Trong đầu Hoàng Đắc Ích bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng, không đúng, lời nói Lưu Nhất Cửu cũng không phải vui đùa, mà là nhấn mạnh cái gì đó… Hoàng Đắc Ích lại đem vụ án rà soát một lần, đột nhiên nghĩ tới mấu chốt, cười ha hả:
- Lưu Nhất Cửu, thật đúng là một cao thủ phá án.