Thời điểm Hạ Tưởng gặp mặt ông cụ Ngô cũng là khi Thủ đô đã được phủ một tầng tuyết dày.
Trên đường, hắn còn nhận được điện thoại của Liên Nhược Hạm, nói tình hình ở Mỹ cũng không khác là mấy, sẽ chuẩn bị về nước. Quả thực, cũng là lúc nên trở về, năm mới sắp đến, mọi người coi trọng nhất là gia đình đoàn tụ, nhất là trong tết Âm lịch này.
Tết âm lịch năm 2009, Hạ Tưởng quyết định nghỉ ngơi cho tốt, đồng thời tính toán lại kế hoạch cho tương lai. Lần này quyết định nghiêng về phía thế lực gia tộc, hắn kiên quyết hơn bao giờ hết bởi hắn nhìn ra rằng hắn chỉ có thể chôn thật sâu trong lòng những lý tưởng và kế hoạch của mình trước khi hắn trở thành quan lớn ở địa phương. Không thể nói ra, nếu không, đừng nói là tiền đồ rộng lớn mà còn có khả năng ngay lập tức gặp tai ương.
Trên một sân khấu nhỏ, ai ai cũng đều là vô danh tiểu tốt, ai ai cũng phải cẩn thận đối đãi. Lịch sử đã chứng minh, những kẻ không có đủ thực lực, chỉ mạnh miệng nói suông, thường không có kết cục tốt.
Xuống xe, Hạ Tưởng đi bộ, chỉ chốc lát, tuyết đã rơi đầy trên người, trời đất mênh mông một mảng trắng xóa, che đậy bộ mặt thật của vạn vật. Ngẫm lại, thật đúng là tuyết đã ngụy trang hết thảy toàn bộ thế giới, chỉ khi nào tuyết tan đi, ta mới có thể biết được rõ ràng trắng đen, vuông tròn.
Kể cả hiện tại ở trong thế lực bình dân hay thế lực gia tộc, ai dám nói ở bên mình không có người của đối phương, không có những kẻ hai mang?
Ở giữa trắng và đen, vẫn tồn tại một mảng màu xám, chính là hòa hoãn để tồn tại.
Như bình thường, vào mùa đông, ông cụ sẽ quay trở về ngôi nhà lớn của nhà họ Ngô, nhưng năm nay thì khác, ông cụ vẫn còn ở lại biệt thự của Liên Nhược Hạm, có lẽ là có nguyên do gì đó mà không muốn chuyển đi. Người già rồi, tất sẽ quyến luyến nhiều thứ hơn.
Hạ Tưởng đạp lên tuyết mà đi, cũng không để Bành Vĩnh che dù cho, tuyết rơi lạc vào trong cổ, trở nên mát mẻ khác thường, cũng khiến trí não của hắn tỉnh táo vô cùng.
Gõ cửa đi vào, ông cụ Ngô đang ngồi ở lò sưởi hơ tay – kỳ thật hệ thống sưởi ở biệt thự rất tốt, không khí luôn ấm áp như mùa xuân, ông cụ lại thích lò sưởi hơn, khiến người ta phải làm một lò sưởi lớn ở giữa phòng khách, lò rất nóng, ở trên còn đặt một nồi nước sôi, vang lên tiếng xèo xèo, trong chốc lát khiến Hạ Tưởng có cảm giác như trở lại thời thơ ấu.
- Đến vừa đúng lúc. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Ông cụ thấy Hạ Tưởng liền mỉm cười ôn hòa
- Ta đang nướng khoai lang, đang lo không ai ăn cùng, cậu đến rồi thì qua đây nếm thử chút tay nghề của ta đi.
Hạ Tưởng không kìm nổi, liền cười:
- Cháu đến đây thì đã bị nắm chắc rồi, nếu có không ngon thì khẳng định cũng sẽ nói ngon.
Ông cụ cười ha ha:
- Kính già yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa, ta từng này tuổi còn tự mình ngồi nướng khoai, cậu như thế nào lại không chút ngượng ngùng mà nói không ngon?
Đúng là, có bao nhiêu người đừng nói là ăn được khoai ông cụ tự nướng, chỉ sợ một chén trà lạnh thôi cũng đã có không biết bao nhiêu cán bộ cấp tỉnh có nghĩ muốn uống một ngụm cũng không được.
- Ngày tuyết rơi là ngày giữ khách, hôm nay đừng đi, Tiểu Hạ hãy cùng ta uống đôi chén.
Ông cụ thích thanh tịnh, bên cạnh cũng không có nhiều người giúp việc, bình thường cũng chỉ có cảnh vệ, lái xe, nhân viên y tế và đầu bếp. Thư ký Vương Đông Vĩnh chuyên lo việc sinh hoạt của ông cụ, năm nay 35 tuổi, bình thường không rời ông cụ nửa bước, hôm nay cũng không thấy có mặt.
- Ta biết hôm nay cậu tới nên đã cho người khác lui xuống.
Ông lão híp mắt cười, lộ ra vẻ từng trải và khôn ngoan.
- Viễn Khúc và ta vừa nói chuyện điện thoại xong, anh ta nói cậu mới uống trà với anh ta, nên ta nghĩ cậu và ta nên cùng nhau uống một chén.
Ông cụ Ngô rốt cuộc là người thế nào? Mới nhìn có vẻ giống như lão nông ngồi cạnh bếp lò pha trà, nướng khoai, kỳ thật chuyện lớn trong thiên hạ đều nắm trong long bàn tay. Hạ Tưởng rất khâm phục vẻ ung dung, bình tĩnh của ông cụ, sự khôn ngoan đó tựa như khiến ông cụ có khả năng nhìn thấu thế sự, hiểu thấu lòng người.
Không bao lâu sau, đầu bếp mang nồi lẩu, đồ nhắm và rượi tới rồi sau đó lui ra. Ông cụ tuy đã cao tuổi nhưng cơ thể vẫn còn cường tráng nên muốn mở cửa lớn và cùng Hạ Tưởng ở phòng khách đối ẩm ở phòng khách. Nhìn tuyết bay lất phất trong sân, gió bắc rít gào, ông cụ và Hạ Tưởng, một già một trẻ, ngồi quanh nồi lẩu, nhưng mỗi người lại có một suy nghĩ khác nhau.
Gió bắc hỗn loạn mang theo những bông tuyết đập vào mặt, bay xuống rơi vào bên trong nồi lẩu, trong khoảnh khắc liền tan ra. Thịt sơn dương hảo hạng được luộc chín ngay trong nồi đồng đặc chế đang sôi, thơm mát ngon miệng, hương thơm từ thịt tỏa ra bốn phía, hứng thú của Hạ Tưởng cũng tăng lên.
Tuyết rơi thành tiếng ào ào vang lên, một già một trẻ lặng lẽ nửa ngày, uống hết hơn nửa bình rượu, lúc này, ông cụ mới trong thả nói:
- Tiểu Hạ, đường ở Tần Đường thật không tốt lắm, đường lớn tuyết trơn, cậu phải cẩn thận.
- Chương Quốc Vĩ quả thật rất có thủ đoạn, có thể đứng vững ở Tần Đường không ngã, quả thật cũng không đơn giản.
Hạ Tưởng rất muốn biết đằng sau Chương Quốc Vĩ rốt cuộc là ai.
Ông cụ nghe ra thắc mắc của hắn nhưng cũng không trực tiếp đáp lại:
- Cậu có hậu thuẫn thì người khác cũng có, trong tình huống này, cách so tài chính là trí tuệ và thủ đoạn chính trị. Tiểu Hạ, đừng nghĩ nhiều làm gì, nếu như đối phương đã nắm được nhược điểm của cậu, chúng có thể đánh cậu gục ngã, không thể trở mình. Cũng như vậy, cậu cũng có thể khiến đối phương không còn đường lui. Hiện tại, cậu không cần lo lắng nhiều, chỉ cần nhớ kỹ một điều, là làm sáng tỏ sự tình.
Ngụ ý trong lời nói đó chính là đọ sức với Chương Quốc Vĩ, cũng chính là đọ sức mạnh chính trị, là tranh đấu quyền lực, là đấu là trí tuệ và thủ đoạn chính trị, trừ hai thứ đó ra thì không cần âm thầm sau lung giở âm mưu, quỷ kế.
- Ở Tần Đường còn có một người tên Ngưu Lâm Quảng…
Hạ Tưởng cũng muốn biết lai lịch của Ngưu Lâm Quảng.
- Ngưu Lâm Quảng chỉ là một khẩu súng mà thôi, uy lực của khẩu súng đó lớn hay nhỏ, hết thảy đều nằm ở người cầm súng.
Ông cụ nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu
- Có một số việc cậu không biết sẽ tốt hơn, biết nhiều sẽ lo lắng nhiều, từ đó sẽ không thể hiện được bản lĩnh thật sự của mình. Ta còn phải nhắc nhở cậu một câu, Tiểu Hạ, con đường của cậu ở Tần Đường có hơi quá mức suôn sẻ.
Cho dù đằng sau Hạ Tưởng còn có thế lực gia tộc nhưng hắn dù sao cũng không phải chân chính xuất thân từ gia tộc, không phải là con ông cháu cha ngang ngược từ nhỏ hay thuộc đảng Thái tử, cho nên vẫn có tính cầu tiến. Hắn so ra thì vẫn kém Mai Thái Bình hay Ngô Tài Dương, vừa sinh ra đã có hậu trường khổng lồ.
Tính cách của một người trưởng thành cũng được quyết định bởi rất nhiều nhân tố, dù sau này có thể thay đổi nhưng có những thứ tựa như thâm căn cố đế không hề mất đi. Hơn nữa, ở Tần Đường, gặp phải lực cản quá lớn, phần lớn đều là khó có thể tưởng tượng được.
Ví dụ như việc Lưu Kiệt Huy không ngờ lại không coi quyết sách của Hội nghị thường vụ ra gì, không chấp nhận việc bổ nhiệm Hồ Thư Dương và Diệp Phàm. Hay là việc Chương Quốc Vĩ làm việc quá khôn khéo, ngoài mặt thì đường đường chính chính, nhưng lại ngầm ở sau lưng người ta lén hạ độc thủ, khiến người khác như thế nào cũng không nắm được nhược điểm của gã.
Nhưng việc Hạ Tưởng mới chỉ có 32 tuổi mà hiện tại có thể bước đầu đứng vững ở Tần Đường cũng là sự thật.
Tất nhiên, ông cụ Ngô góp ý cũng là bởi có ý quan tâm, phải công nhận rằng, lực lượng của Hạ Tưởng ở Tần Đường cũng sẽ ảnh hưởng đến việc hắn có được thuận lợi thông qua trở thành Ủy viên thường vụ cao cấp hay không, bởi vì trước mắt hắn dù có là Bí thư thành ủy cũng không thể thuận lợi khống chế cục diện ở Tần Đường, và những kẻ chống đối sẽ lấy cớ đó mà nghi ngờ năng lực của hắn.
Kinh nghiệm, lý lịch ít, cũng không thể đủ khả năng phục chúng, chuyện ủy viên thường vụ cấp cao xem chừng lực cản còn lớn hơn. Hơn nữa nếu muốn bốn đại gia tộc liên kết với nhau, nhà họ Khâu và nhà họ Mai thì không cần phải bàn, nhà họ Ngô càng không cần phải nói, chính yếu chỉ có nhà họ Phó, theo cách đối nhân xử thế của Phó Tiên Phong thì gã sẽ không thể không đề cập tới điều kiện.
Chủ yếu còn có nếu chẳng may bị Thủ tướng lên tiếng phản đối, Tổng bí thư nếu lại tỏ thái độ không ủng hộ thì mọi sự coi như hỏng hết. Quan Viễn Khúc sẽ là người nối nghiệp, cho dù là sau khi ông ta chính thức lên nắm quyền nhưng muốn tạo được quyền uy, làm suy yếu lực cản, không quá ba năm thì không thể làm được.
Hạ Tưởng rất rõ ràng, khi hắn đồng ý nghiêng về phía thế lực gia tộc thì cũng là lúc nảy sinh một loạt vấn đề khó khăn mới. May mắn, hắn không phải loại người sợ gian nan, trên quan trường, không thể nào không có gian nan, chức vụ tối cao chỉ có một, số ủy viên thường vụ bộ chính trị cũng chỉ có chín, mà số ủy viên bộ chính trị cũng không đến 30, cả nước có mấy chục vạn cán bộ cấp Cục, tới cấp Sở liền giảm mạnh xuống còn hơn mười vạn, đến cấp Tỉnh và Phó Tỉnh thì phải có khoảng 70-80% cán bộ cấp sở phải đứng ngoài cửa.
Điều Chương Quốc Vĩ muốn chính là củng cố quyền lực, không được lợi ích sẽ không buông tay, còn điều hắn muốn chính là nắm toàn bộ đại cục trong tay, sử dụng uy quyền của Bí thư, để rèn luyện khả năng dùng người và năng lực chủ trì toàn diện công tác, tất nhiên vẫn có xung đột và mâu thuẫn nhưng làm thế nào để hóa giải xung đột một cách tốt đẹp và thu phục Chương Quốc Vĩ chính là vấn đề khó khăn lớn của hắn ở Tần Đường.
Vẫn là phải khắc phục vấn đề khó khăn này.