Quan Thần

Chương 1155: Sát phạt quyết đoán, tuyệt không nương tay




Lò lửa càng đốt càng cháy mạnh, rượu càng uống càng nóng, lẩu càng ăn càng thơm, sắc mặt ông cụ càng ngày càng hồng, ông cụ lại rót thêm một chén rượu nhỏ uống tiếp:
- Bộ máy cán bộ ở Tỉnh Yến được điều chỉnh, phỏng chừng đến năm sau sẽ có kế hoạch, cậu cũng không nên quá bận tâm. Buổi tối Tài Dương sẽ trở về ăm cơm, cậu gặp mặt anh ta mà trò chuyện. Có điều bên nhà họ Phó có lẽ cậu phải tự mình lộ diện.
Hạ Tưởng cũng đã sớm muốn đích thân cùng Phó Tiên Phong gặp mặt nói chuyện, trước đó không dám đòi hỏi, hắn cũng thực lo lắng đối với việc Phó Tiên Phong có toàn lực ủng hộ hắn hay không. Việc liên quan đến vượt từ cấp giám đốc sở lên cấp phó tỉnh là đặc biệt quan trọng, phải thật thận trọng, không thể qua loa chút nào.
Bỏ qua cơ hội này thì có lẽ phải đợi đến ba hay năm năm nữa. Kẻ trong quan trường, có cơ hội thăng tiến ngay trước mắt, ai mà không tranh giành?
Buổi tối, Ngô Tài Dương trở về, Hạ Tưởng, Ngô Tài Dương và ông cụ Ngô, ba người ngồi ăn cơm cùng nhau. Đối với chuyện Ủy viên thường vụ cao cấp, Ngô Tài Dương không nói nhiều, chỉ nói một câu:
- Khó khăn không ít nhưng cũng vẫn có hy vọng.
Rồi không nói gì nữa. Tuy nhiên, lúc sau nói chuyện vẫn thỉnh thoảng nhắc tới Quan Viễn Khúc.
Hạ Tưởng bây giờ coi như đã hoàn toàn hiểu rõ, Quan Viễn Khúc và các thế lực gia tộc có quan hệ vô cùng chặt chẽ, không còn nghi ngờ, Chủ tịch Quan chính là người mà các thế lực gia tộc kiên định ủng hộ.
Ngô Tài Dương nói không nhiều lắm, ở trước mặt Hạ Tưởng ông ta ra vẻ trưởng bối, lại muốn giữ quyền uy của Trưởng ban tổ chức trung ương, còn một điểm nữa là ngăn cách giữa ông ta và Hạ Tưởng không dễ dàng mà cười trừ cho qua như vậy. Nhất là hiện tại bây giờ ông ta có quyền cao chức trọng, quyền lực càng lớn thì lòng tự tin càng tăng, sĩ diện của con người ta cũng lớn theo.
Tuy nhiên, theo Hạ Tưởng suy đoán, còn có một nguyên nhân đó là trước mặt ông cụ Ngô, Ngô Tài Dương luôn luôn thấy áp lực, thậm chí còn không được như hắn hòa hợp cùng ông cụ Ngô.
Một đêm tuyết lớn, toàn bộ Thủ đô bao phủ một màu trắng, che dấu cảnh xa hoa trụy lạc, cũng che dấu rất nhiều vui buồn của thế gian. Vui buồn của ngàn vạn hộ gia đình ở thủ đô cũng không liên quan tới Hạ Tưởng, mà ở Tần Đường cũng có một đêm tuyết lớn, cũng xảy ra rất nhiều chuyện vui buồn, mà trong đó lại có một việc liên quan mật thiết tới hắn, đó là Nga Ni Trần vừa mới tới Tần Đường, liền động chân động tay thể hiện bản lĩnh.
Khi Tiêu Ngũ và Nga Ni Trần tới được Tần Đường, tuyết đã phủ dày đến nửa mét, cũng đã là vào buổi chiều.
Hai người không dám dừng lại một phút nào, thẳng đến địa điểm theo như lời Lão Tặc mà đi, Tiêu Ngũ còn có một chút khúc mắc, không tin Lão Tặc sẽ nói thật, Nga Ni Trần lại hời hợt nói một câu:
- Lão Tặc này, lão nói láo, tôi chỉ nghe lão nói một lát thôi là đã phát hiện ra.
Vừa nghĩ cũng biết, nếu không có khả năng nhìn người thì năm đó Nga Ni Trần đâu có thể hoành hành uy phong tám phương ở Thành phố Lang suốt từng ấy năm?
Tiêu Ngũ tập hợp lại lực lượng, đại khái chỉ có mười mấy người, anh ta vẫn cảm thấy không đủ, vì lý do an toàn, vẫn nghĩ phải báo cho Hoàng Đắc Ích, Nga Ni Trần xua tay nói:
- Tiêu Ngũ, cậu mời tôi đến để chỉ huy hay là để làm thủ hạ của cậu?
Tiêu Ngũ nhất thời nghẹn họng, anh ta cũng có chủ ý mời Nga Ni Trần đến trấn thủ, chỉ huy, nay lại có điểm không tin tưởng phán đoán của Nga Ni Trần, đúng là không biết nói thế nào, bèn nói:
- Là tôi lo lắng nếu chẳng may Tiểu Quỳ bị người ta làm nhục, thì không cách nào giải thích với Trưởng ban thư ký Lương và Bí thư Hạ, dù sao, động đến Tiểu Quỳ cũng có nghĩa là không nể mặt mũi Bí thư Hạ chút nào rồi.
- Đối phương tạm thời sẽ không làm gì Tiểu Quỳ, bọn họ không muốn mạng của Tiểu Quỳ, khẳng định còn có mục đích khác.
Nga Ni Trần chắc chắn nói.
- Trước tiên cậu hãy dẫn người qua đó đàm phán, ổn định đối phương trước, tôi sẽ gặp mặt Lão Tặc, tìm hiểu một chút tình hình cụ thể.
Tiêu Ngũ đồng ý rồi cùng Nga Ni Trần chia nhau hành động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
Tiểu Quỳ bị Mã Quân đưa đến một biệt thự ở ngoại thành, là căn biệt thự mà khi xưa khi Mã Quân còn đảm nhiệm chức Phó cục trưởng được các nhà đầu tư biếu tặng. Nga Ni Trần tính toán không lầm là lệnh đem bắt Tiểu Quỳ chính là tác phẩm của Mã Quân. Gã say rượu lại thêm Trương Thần Phương ở bên cạnh nói thêm mấy câu khơi mào lửa giận, liền xung phong nhận lấy việc bắt Tiểu Quỳ, còn về hậu quả gì, phiền toái gì, dưới tác động của rượu, đã sớm bị vứt đi từ lâu.
Tất cả cũng là vì để lấy lòng Trương Thần Phương, Trương Thần Phương có vị trí cao hơn so với Mã Quân ở Công nghiệp Trung Thiên.
Trương Thần Phương thì hận Tiểu Quỳ thấu xương. Cũng tại Tiểu Quỳ nên Lã Chấn Dương mới bị Hạ Tưởng cắt chức ngay tại chỗ, hơn nữa lại còn khiến ả ta bị tạm giam vài ngày, mất hết mặt mũi.
Hôm qua, Hách Tư Vị mời Trương Thần Phương, Lã Chấn Dương và Mã Quân ăn cơm, trong bữa cơm nói đến chuyện Cát Phách Đạo và Thang Đại Thiếu bị ba cảnh sát đưa đi, Hách Tư Vị không kìm nổi, giận giữ nói Ngưu Tổng đang rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại công bằng.
Trương Thần Phương lại hổn hển nói Lã Chấn Dương bị người của Hạ Tưởng hành hung ở khách sạn, đến hôm nay, Lã Chấn Dương vẫn còn kinh sợ, trên người vẫn còn có thương tích.
Mấy người nói đến Hạ Tưởng đều nghiến răng nghiến lợi, hận thấu xương.
Mã Quân thì không nói lời nào, chỉ uống rượu giải sầu, chốc lát sau đã say đến bảy tám phần, quẳng chén nói:
- Mẹ nó, cho tôi một khẩu súng, ta bắn chết cái thằng Hạ Tưởng, cùng lắm thì một mạng đền một mạng. Hắn chết thì Tần Đường mới thái bình được.
Nghe vậy, Hách Tư Vị lại càng hoảng sợ, bắn chết Bí Thư thành ủy là chuyện lớn động trời mà còn nói thiên hạ thái bình? Tần Đường khi đó nhất định sẽ loạn đến long trời lở đất, không cách nào cứu vãn. Đừng nói đến Chương Quốc Vĩ bị rớt đài, Ngưu Lâm Quảng bị cách chức, chính là tất cả các vị đang ngồi ở đây, một người cũng sẽ không chạy được.
Gã liền vội khuyên bảo lại Mã Quân, nói hắn phải có cách nhìn suy xét sâu xa, toàn diện mọi việc, nếu súng có thể giải quyết vấn đề thì thế giới đã sớm được thái bình. Nói xong một đạo lý lớn như thế, thấy Mã Quân vẫn mặt đỏ tía tai, biết chỉ là đàn gảy tai trâu, nhưng vẫn sợ Mã Quân làm chuyện ngốc nghếch, liền nói thêm một câu:
- Bí Thư Hạ động đến người bên cạnh Ngưu Tổng, chúng ta nên san sẻ ưu phiền với Ngưu Tổng, có thể động đến người bên cạnh của hắn.
Câu nói đó như thức tỉnh Mã Quân, Mã Quân liền đập bàn, nói:
- Chính là con bé Tiểu Quỳ xấu xí hại tôi.
Trương Thần Phương nghe nhắc tới Tiểu Quỳ, cũng nổi trận lôi đình:
- Tôi thật muốn lấy cái đế giày này đánh cho ả mấy chục cái tát.
Hách Tư Vị thấy lửa nóng bắt đầu nổi lên, liền đứng dậy cáo từ, trong lòng còn cảm thấy khinh thường Mã Quân cùng Trương Thần Phương, người lớn như thế, lại không có bản lĩnh, chỉ biết tìm một cô bé trút giận, thật đúng là không có tiền đồ.
Hách Tư Vị vừa đi, Mã Quân, Trương Thần Phương và Lã Chấn Dương tiếp tục uống rượu, càng uống càng tức, cuối cùng Mã Quân không chịu nổi thêm Trương Thần Phương kích động, bèn đi trói Tiểu Quỳ lại.
Mã Quân trước sau đều cảm thấy, nếu không phải Tiểu Quỳ giữa đường đổi ý, thì gã đã sớm nắm được nhược điểm của Hạ Tưởng, thật lỗ khi lúc trước gã trả lại cho cô mấy ngàn tệ để cô mua camera, đều thành công cốc cả.
Sau khi bắt trói Tiểu Quỳ đến biệt thự, Mã Quân bị rượu làm mất lý trí, đã nghĩ muốn cưỡng gian Tiểu Quỳ, may nhờ có Trương Thần Phương ngăn lại. Trương Thần Phương hiểu rõ, chuyện bắt trói Tiểu Quỳ có thể từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ hóa không nhưng cưỡng gian thì khác, đó là hành vi phạm tội, Hạ Tưởng nhất định sé không để yên. Nói không chừng sẽ liên lụy tới Lã Chấn Dương, điều cô muốn chỉ là trút giận, mượn việc bắt giữ Tiểu Quỳ cho Hạ Tưởng biết tay, chứ không phải là muốn trở thành bia ngắm cho Hạ Tưởng.
Tiểu Quỳ vô cùng kinh sợ, cô chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, nói không nên lời.
Trương Thần Phương nhe răng cười độc ác, xoa thắt lưng đứng ở trước mắt Tiểu Quỳ, nói:
- Con bé xấu xí, cuối cùng cô cũng rơi vào tay tôi, nếu cô dập đầu nhận sai trước mặt tôi, tôi có lẽ sẽ mở lòng từ bi tha cho cô một lần, nếu không hôm nay sẽ là ngày chết của cô.
Tiểu Quỳ không chịu dập đầu, Trương Thần Phương bèn bắt Tiểu Quỳ quỳ trước mặt ả, bắt Tiểu Quỳ liên tiếp trước mặt ả dập đầu 10 cái, trán bị đập xuống rất mạnh, chảy máu cũng không chịu bỏ qua. Sau đó, lã Chấn Dương nhìn thấy không ổn, liền bảo Trương Thần phương dừng tay, gã lấy một cái ghế dựa ngồi đối diện Tiểu Quỳ, vẻ mặt ôn hòa hỏi:
- Tiểu Quỳ, cô và Bí Thư Hạ đã từng ngủ với nhau chưa?
- Tiểu Quỳ, Bí Thư Hạ và cô đã phát sinh quan hệ với nhau hay không?
- Tiểu Quỳ, nếu cô có thể chụp được ảnh của cô và Bí Thư Hạ ở cùng giường, tôi sẽ cho cô hai trăm nghìn tệ, không, năm trăm nghìn tệ, còn thêm một căn biệt thự.
- Tiểu Quỳ…
Tiểu Quỳ không hiểu chính trị nhưng cũng biết đối phương chỉ muốn lợi dụng cô hãm hại Bí Thư Hạ, kiên quyết không chịu, gằng co một giờ, Lã Chấn Dương mới bỏ xuống vẻ ngụy trang:
- Tiểu Quỳ, đừng trách ta chưa cho cô cơ hội, chốc nữa Mã Quân sẽ làm nhục cô, thanh danh cô sẽ bị phá hủy.
Lại qua một giờ nữa Lã Chấn Dương và Mã Quân thì thầm với nhau vài câu, Mã Quân ha hả cười gian, bắt lấy Tiểu Quỳ, dẫn vào phòng, Tiểu Quỳ sống chết không chịu, còn một cước đá vào hạ bộ của Mã Quân. Mã Quân đau quá không chịu nổi, lăn lộn trên mặt đất, sau đó liền nổi giận, liên tiếp tát cho Tiểu Quỳ mấy cái, đánh cho Tiểu Quỳ tóc tai bù xù, chảy máu ròng ròng.
Tiểu Quỳ chảy máu khiến Trương Thần Phương bị kích động, nói được làm được, cầm lấy giày muốn đánh Tiểu Quỳ, lại đánh không trúng, chỉ đánh trúng vai Tiểu Quỳ, thời điểm ả tức giận muốn đánh thêm lần nữa thì lại xảy ra một chuyện bất ngờ…
Bên ngoài biệt thự truyền đến một tiếng nổ, một chiếc xe tải lớn trực tiếp đâm đổ cửa sắt biệt thự, gây ra một tiếng ầm rất lớn rồi tiến vào. Xe dừng lại, từ trên xe đi xuống một đám người, mỗi người cầm trong tay gậy sắt, mặc trang phục màu đen, mang kính râm giống nhau như đúc, đăng đằng sát khí phá cửa tiến vào.
Một người trực tiếp vọt tới trước mặt Trương Thần Phương, không nói lời nào đoạt lấy chiếc giầy trong tay Trương Thần Phương, hướng tay và mặt Trương Thần Phương, liên tiếp đánh xuống.
Vừa nhanh vừa độc, Trương Thần Phương không kịp phản ứng lại, ả đã vốn béo giờ đây trông lại càng giống đầu lợn.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Trương Thần Phương bị đánh hôn mê, sửng sốt ước chừng năm giây, đang muốn chất vấn đối phương là ai, người kia không nói một lời, giơ tay chặn lại, gọi hai người lại, một trái một phải lột quần áo của Trương Thần Phương ra – do đang là mùa đông nên bên trong còn có lớp quần áo mỏng nữa - ả sợ tới mức hô to:
- Cưỡng gian, giết người!
Vừa mới hô được một tiếng, liền bị nhét một mảnh vải vào miệng, sau đó hai tay bị trói ra sau lưng, lại tiếp tục bị người lột quần áo, đến khi chỉ còn lại đồ lót đỏ bên trong thì bị trói hai chân, hai tay, ném thẳng ra ngoài trời tuyết.
Tiếc là Trương Thần Phương béo như heo giữa trời tuyết, lại thêm đồ lót màu đỏ lại càng nổi bật trên tuyết trắng, thật đúng là khiến người ta rung động, chỉ có điều không có chút gợi cảm nào mà ngược lại, cái bộ dạng kia khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.
Có người đùa dai, còn sờ soạng ở trước ngực Trương Thần Phương, rồi lại cởi áo lót của ả ra, không ngờ cũng là màu đỏ. Sau đó, áo lại bị người ta ném lên cây, chiếc áo lót đỏ bây phấp phới trên cây.
Lã Chấn Dương cũng bị dọa si ngốc, y nhìn ra đối phương khẳng định không phải là cảnh sát, vừa định hỏi "Các người là ai?", chưa kịp mở miệng, đã bị người ta dùng băng dính dán lại, sau đó lại bị thêm một quyền đánh trúng bụng, đau đến cong cả lưng, rồi lại bị người ta bịt mắt, trói chân tay, lột quần áo và cuối cùng giống như Trương Thần Phương, bị ném ra ngoài trời tuyết.
Một đôi uyên ương đồng bệnh tương liên, ở giữa trời tuyết cùng nhau nằm chổng mông lên trời, giải thích một cách mỹ miều là một đôi cẩu nam nữ có nạn cùng chịu.
Bất quá là một người miệng bị nhét giẻ còn một người thì bị dán miệng, khiến Trương Thần Phương và Lã Chấn Dương thiếu chút nữa bất tỉnh tạ thế.
Lại nói đến Mã Quân, dù sao gã cũng xuất thân cảnh sát, vừa thấy sự việc không xong đã nghĩ muốn nhảy cửa sổ chạy trốn, tránh voi chẳng xấu mặt nào, đối phương người đông thế mạnh, đánh không lại liền bỏ chạy là thông minh nhất, không ngờ tới vừa mở cửa sổ, thò đầu ra đã bị một côn từ đâu đánh tới, tránh không kịp, trúng ngay giữa mặt.
Một côn liền khiến cho Mã Quân ngã ngửa trên mặt đất, chính là một côn đó khiến đầu óc gã quay cuồng, sờ lên trán, lại thấy toàn là máu.
Mã Quân nổi giận, giơ tay sờ súng trên người, mẹ nó, cùng lắm thì liều mạng, gã tỉnh hẳn rượu, nghĩ tới, giết một người đền một mạng, giết hai đền hai, không nghĩ tới, tay vừa vươn ra, liền bị một chân dẫm nát, đau đến co cả mặt mũi.
Điều khiến gã không ngờ hơn đó là súng của gã rơi bên ngoài người đó cũng không có nhặt mà ngược lại, lại cầm lấy camera chụp gã không ngừng, một lúc sau, gọi hai người nâng gã dậy.
Nhìn thấy Tiểu Quỳ đã được người đưa ra khỏi biệt thự, lại còn có người lên trên lầu tìm kiếm nửa ngày, đem giấy tờ nhà và két sắt của gã xuống dưới, kẻ cầm đầu cầm trong tay một cây dao mỏng, không nói lời nào vạch một nhát trên cánh tay gã, lập tức máu chảy ra, sau đó lại uy hiếp gã:
- Mật mã là gì, nhanh lên, nếu không dao tiếp theo chính là động mạch.
Mã Quân bình thường khá hung hăng nhưng gặp tình thế cứng rắn cũng biết là mạng sống quan trọng hơn bèn nói ra mật mã, rồi nói tiếp:
- Anh bạn, hiểu lầm, đúng là hiểu lầm, tôi là thủ hạ của Ngưu Lâm Quảng, các anh nếu là người của Tần Đường, không thể không biết Ngưu Đại Bảo, đúng không? Anh bạn, có chuyện gì thì cứ từ từ nói, cần tiền hay là cần muốn có đường đi?
Mã Quân còn tưởng có thể thương lượng, tuyệt không ý thức được đối phương căn bản là không để gã có đường thoát.
…Nga Ni Trần vừa đến Tần Đường đã sát phạt quyết đoán, giúp Hạ Tưởng đỡ được một chuyện, tặng Hạ Tưởng một món quà lớn.
- Bọn tao là người ở Thủ đô, Tiểu Quỳ là bạn gái của đại ca bọn tao, mày đã đắc tội với người không nên đắc tội, có hiểu được hay không? Hôm nay, đến đây chính là để cho mày một bài học.
Nói xong, đối phương liền đâm con dao nhỏ xuyên qua bàn tay Mã Quân, đính cánh tay phải của Mã Quân lên trên bàn.
Mã Quân không nghĩ tới đối phương lại ra tay độc ác như thế, hét thảm một tiếng, đau thiếu chút nữa ngừng thở.
Toàn bộ tiền mặt và sổ tiết kiện trong két, tính sơ sơ cũng trên vài trăm triệu, đối phương cũng không lấy tiền, chỉ chụp ảnh lại toàn bộ làm chứng cứ. Tới cũng nhanh mà đi cũng mau, từ đầu đến cuối chỉ nói mấy câu, sau khi mang Tiểu Quỳ đi liền biến mất không còn một người.
…Một đêm trôi qua, tuyết vẫn chưa ngừng rơi.
Sau khi trời sáng, Hạ Tưởng dự định từ Thủ đô khởi hành về Tần Đường, chẳng dè còn chưa kịp lên đường đã lại nhận được điện thoại của Tưởng Tuyết Tùng, đề nghị được gặp hắn. Hiện tại đang là thời điểm mấu chốt, để trở thành Ủy viên bộ chính trị, Tưởng Tuyết Tùng cũng giữ một phiếu quan trọng, vả lại, duy trì mối quan hệ giữa hắn và Tưởng Tuyết Tùng cũng không phải ý kiến tồi, liền nhanh chóng hẹn gặp.
Hắn gặp Tưởng Tuyết Tùng nói chuyện trong khoảng một giờ, cuối cùng, hai người bắt tay tạm biệt. Tưởng Tuyết Tùng tìm hắn gặp mặt là có hai tầng ý tứ. Thứ nhất là việc Bí thư Thành ủy Thành phố Tần Đường ứng cử vào chức Ủy viên thương vụ Tỉnh ủy cao cấp, Tưởng Tuyết Tùng tỏ thái độ muốn ủng hộ, một tầng ý khác là nhờ Hạ Tưởng thay mặt hỏi thăm Tào Vĩnh Quốc, còn nói luôn hoài niệm thời gian cùng làm việc với Tào Vĩnh Quốc ở tỉnh Tây, lại làm như vô ý nhắc đến một số người.
Hạ Tưởng hiểu ý, ở tỉnh Tây, Tưởng Tuyết Tùng vẫn còn có thân tín của mình.
Lại nói đến việc hợp tác kinh tế giữa Thủ đô và Tần Đường, quả thật, giữa Thủ đô và Tần Đường có rất nhiều chỗ có thể bù đắp cho nhau, chuyển dịch cơ cấu kinh tế Bắc Kinh – Thiên Tân, Tần Đường là ứng cử viên thích hợp nhất, hiện tại, hai vùng kinh tế có quan hệ vô cùng chặt chẽ, quả thật gặp mặt nói chuyện cũng là điều tất yếu.
Hạ Tưởng nghĩ lại, vô tình mà hắn đã được làm quen với mấy người là Ủy viên Trung ương Bộ chính trị, Ngô Tài Dương thì không cần phải nói, Tưởng Tuyết Tùng cũng xem như là một người, Quan Viễn Khúc cũng được coi như một người nữa, Thủ tướng tuy hắn đã có gặp mặt nhưng hai người tiếp xúc quá ít, hiểu biết nhau cũng chỉ là bên ngoài thôi.
Nhưng ngay cả như vậy, việc có thể cùng với hai ba người trong Ủy viên Bộ chính trị gặp mặt nói chuyện cũng đã đủ khiến hắn tự hào.
Hơn nữa, hắn hiểu rõ, ở kiếp trước, Cổ Thu Thật, Trịnh Thịnh, Tống Triêu Độ, Trần Phong đều có triển vọng bước vào Bộ Chính trị, đến lúc đó, lực lượng ủng hộ hắn ở bên trong Bộ Chính trị đã không thể coi thường.
Triển vọng thật không tồi, nhưng trước mắt, vẫn là một đường rối rắm.
Hạ Tưởng vẫn còn chưa biết ở Tần Đường đã xảy ra một việc, không lớn không nhỏ, vừa vặn biến đổi toàn bộ cục diện một cách tinh tế. Hắn còn đang cân nhắc xem làm thế nào để thuyết phục Lão Cổ chọn hắn, làm thế nào để hóa giải vấn đề khó khăn của Lưu Kiệt Huy, làm thế nào để cùng bàn điều kiện với Phó Tiên Phong. Tiếp đó, Tống Nhất Phàm bỗng nhiên gọi điện thoại tới, nói rằng cô bị cảm, còn nói không có việc gì, không cần hắn đến thăm, cô vẫn còn khỏe lắm, chỉ là gọi điện báo một câu như vậy thôi.
Tâm tư của con gái, nếu Hạ Tưởng mà không hiểu, thì hắn sẽ không phải là Hạ Tưởng, vừa dịp hắn đang ở Thủ đô, thật tốt, hắn liền lên ô tô đến Đại Học Bắc Kinh, thăm hỏi Tống Nhất Phàm.
Tống Nhất Phàm quả thật bị cảm rất nặng, người so với hoa cúc còn gầy hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy khiến cho người ta đau lòng. Hạ Tưởng mua thuốc cho cô, lại mời thêm bác sĩ đến nữa. Tống Nhất Phàm hiện tại thuê một phòng ngủ, một phòng khách, trong phòng bày trí khá ấm áp, Hạ Tưởng ở lại cùng cô ăn cơm trưa.
Sau chuyện ý loạn tình mê lần trước, hai người mỗi lần gặp lại đều tránh mặt nhau, nhưng, dường như, quan hệ giữa hai người lại tiến triển thêm một tầng. Tính tình Tống Nhất Phàm và Cổ Ngọc có phần tương tự nhau, nhưng cô so với Cổ Ngọc lại cởi mở hơn, tùy hứng hơn, Cổ Ngọc bên trong đơn thuần tinh khiết nhưng vẫn có đau buồn, Tống Nhất Phàm không như vậy, bên trong cô đơn thuần mà vui vẻ, hơn nữa, lại là người rất lạc quan.
Vì bận quá nhiều việc nên Hạ Tưởng không thể ở lâu, thời điểm rời đi, hắn ôm Tống Nhất Phàm nói:
- Ngoan, làm một cô bé nghe lời, uống thuốc rồi ngủ đi, nghỉ ngơi là liều thuốc tốt nhất chữa cảm lạnh đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.