Hạ Tưởng còn chưa nói chuyện, còn chưa cùng Đàm Quốc Thụy rời khỏi, phó chủ tịch Hội đồng nhân dân tỉnh Lô Quốc Viễn bỗng nhiên lên tiếng:
- Lãnh đạo cũng là người, cũng có sai phạm, có sai thì phải chỉ ra, có gì không đúng? Đồng chí Hạ Tưởng, ông đánh giá đồng chí Phạm Tiến, còn có chỗ không hợp lý.
Tất cả mọi người lại sợ ngây người, Phó chủ tịch Lô cùng Phó chủ tịch tỉnh Đàm cùng tới chơi, chắc hẳn quan hệ với Phó chủ tịch Đàm cũng không tệ, y làm sao có thể sau khi Phó chủ tịch tỉnh Đàm rời đi, lại tiếp tục không tha cho lỗi nhỏ của Phó chủ tịch tỉnh Đàm phạm phải?
Đúng lúc mọi người đều khó hiểu, Lô Quốc Viễn lại nói:
- Phó chủ tịch Đàm chẳng qua là đã nhớ nhầm tên một địa danh, lại không phải cái việc gì quá lớn, ông ta bộ sẽ để ý chuyện này sao? Vừa rồi là điện báo của Tỉnh ủy, đề danh chọn người của ban Tuyên giáo Thành ủy Tần Đường sẽ trưng cầu ý kiến của ông ta… Mọi người không cần chuyện bé xé ra to, được rồi, được rồi, ăn thôi, uống thôi.
Xem như giúp Đàm Quốc Thụy một chuyến, cho dù qua hay không qua, vẫn còn tốt hơn không. Tuy nhiên khi Lô Quốc Viễn nói, ánh mắt nhìn mấy lần trên mặt Phạm Tiến, còn đầy thâm ý.
Nếu nói đến ánh mắt của Lô Quốc Viễn không là gì, Lưu Kiệt Huy thì ánh mắt rất kinh ngạc thêm bất mãn khi nhìn sang Phạm Tiến, có nhiều điểm làm người ta đoán Lưu Kiệt Huy và Phạm Tiến đối đầu, có phải cũng ảnh hưởng tới cảnh tượng ở bữa tiệc hôm nay không?
Đều đoán đúng rồi, Phạm Tiến làm khó Đàm Quốc Thụy, không chỉ vì Đàm Quốc Thụy là người ủng hộ Chương Quốc Vĩ, còn là vì Đàm Quốc Thụy làm khó dễ, phản đối Hạ Tưởng kiêm nhiệm chức Chủ tịch Hội đồng nhân dân!
Phạm Tiến nói cho y biết trong quan hệ ở Tỉnh ủy, về bên Tỉnh ủy cũng đã từng nghiên cứu qua vấn đề Hạ Tưởng kiêm nhiệm Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố, Đàm Quốc Thụy kiên quyết phản đối.
Đương nhiên bên trên không tính là nguyên nhân chủ yếu, nguyên nhân căn bản là ở hậu trường của Đàm Quốc Thụy và Phạm Tiến đối đầu ở Tỉnh ủy. Hành động của Phạm Tiến, một là vì để hậu trường xem, hai là vì mạnh mẽ tỏ thiện ý với Hạ Tưởng, vì Hạ Tưởng kiêm nhiệm Chủ tịch Hội đồng nhân dân về sau sẽ đi đến mai phục.
Cuối bữa tiệc mọi người cũng không ăn được ngon, qua loa cho xong.
Ngày hôm sau, Đàm Quốc Thụy rút ngắn hành trình, chỉ đơn giản là cưỡi ngựa xem hoa thị sát địa phương cho xong việc, buổi chiều cùng ngày liền quay về tỉnh, đến đây thị sát đầu voi đuôi chuột.
Thị sát lần này, để cho mọi người nói chuyện say sưa không phải tài văn chương của Phó chủ tịch tỉnh Đàm, cũng không phải Phạm Tiến trước mặt mọi người bốc trần Phó chủ tịch tỉnh Đàm, lại càng không phải là Phó chủ tịch tỉnh Đàm và Thị trưởng Chương kẻ đàn người vẽ cố ý làm Hạ Tưởng khó chịu đủ các tin đồn, mà là Bí thư Hạ trong buổi tiệc lần đầu tiên vỗ bàn về phía Thị trưởng Chương.
Bí thư Hạ từ sau khi đi vào Tần Đường vẫn chấp chính ôn hòa, và khẳng định có mâu thuẫn với Thị trưởng Chương, nhưng không rõ ràng, cũng không công khai. Trong bữa tiệc Bí thư Hạ đột nhiên nổi giận, chẳng những vỗ bàn, còn quát Thị trưởng Chương không có lời nào để nói, liền nhanh chóng đồn ra các cơ quan lớn nhỏ ở Tần Đường.
Lẽ nào, Bí thư Hạ thật sự muốn áp chế Thị trưởng Chương ở Tần Đường?
Hai Bí thư đảm nhiệm trước không làm gì được Thị trưởng Chương, Bí thư Hạ làm sao có bản lĩnh như vậy?
Nhưng tin đồn đâu ra đấy, mỗi người lại nói tới giống như tận mắt thấy Bí thư Hạ đập bàn, lúc đó dọa cho Thị trưởng Chương còn run run, liền đập chén rượu, sau đó Bí thư Hạ như chủ nhiệm lớp phê bình học sinh vậy, nói đến Thị trưởng Chương phải cúi đầu, cũng không dám thở mạnh mà càng không dám tranh luận.
Rất nhiều nhân vật cây cỏ đầu tường liền quyết định dựa vào Bí thư Hạ, liền cho rằng Bí thư Hạ đã có thế lực vững chắc ở Tần Đường rồi, tạo được quyền uy rồi.
Thân tín và dòng chính của Chương Quốc Vĩ, phần lớn nghe đồn đều không quá tin, cũng biết cúi đầu sự việc ở trên quan trường, cúi đầu ở mặt ngoài là bị ép buộc bởi quyền thế và cấp bậc, cuộc đọ sức âm thầm còn chưa biết ai thắng ai thua.
Tuy nhiên tin tức sau khi đến tai Chương Quốc Vĩ, Thị trưởng Chương vốn ngay thẳng, cuối cùng cũng thẹn quá hóa giận, đập bàn một cái, làm vỡ nghiên mực mà y yêu thích nhất. Quả thực Hạ Tưởng đổ oan Thị trưởng Chương rồi, Thị trưởng Chương thích thư họa, cũng sưu tầm rất nhiều, cũng tự xưng là văn nhân, tuy nhiên y quả thật không biết Tào Tháo ở đâu ngắm biển, nhưng cũng không ảnh hưởng đến niềm đam mê cao nhã của y.
Sau đó ở thành phố Tần Đường đã xảy ra sự thay đổi tinh tế, cụ thể là thay đổi như thế nào, khiến ai nói, không ai rõ một chút nào, nhưng liền cảm giác không đúng ở đâu đó.
Về sau vẫn là Nhiệm Hải Phong cân nhắc đôi chút, thay đổi ở chỗ, quan hệ giữa Phạm Tiến và Hạ Tưởng càng ngày càng có xu thế tiến gần.
Bí thư và Phó bí thư nếu có ý kiến thống nhất, sẽ tạo áp lực và kìm hãm cho Thị trưởng và Trưởng ban tổ chức về vấn đề nhân sự, Bí thư áp chế Thị trưởng, Phó bí thư áp chế Trưởng ban Tổ chức cán bộ, tất sẽ thắng.
Nhiệm Hải Phong không khỏi có chút lo lắng trong lòng, cho dù y biết rõ Phạm Tiến khôn khéo hơn người, sẽ không có tâm theo sát Hạ Tưởng, nhưng nếu muốn ở Thành ủy có hiệu lực bao vây và kiềm chế đối với hình tượng Hạ Tưởng, nhất định phải đoàn kết tiến lên.
Y cân nhắc xem có nên khuyên nhủ Thị trưởng Chương hay không, để Lưu Kiệt Huy bóp chẹt chút là được, nên thả thì thả, đừng ép cho Phạm Tiến vào quá bức bách.
Chó cùng rứt giậu, người gấp đốt nhang.
Nhiệm Hải Phong liền gõ cửa phòng làm việc của Chương Quốc Vĩ.
Vừa vào cửa, liền thấy một bãi trên bàn của Chương Quốc Vĩ, nhìn lại bàn tay Chương Quốc Vĩ cũng đã chảy máu, y liền nửa oán trách nửa lại quan tâm nói:
- Thị trưởng Chương, tôi cần phải phê bình ông, một cái nghiên mực tốt thế đập đi rất đáng tiếc, nếu đưa cho giáo sư của đại học Tần Đường, lại là câu chuyện hay cùng nhau chỉ giáo.
Chương Quốc Vĩ thích nhất nghe Nhiệm Hải Phong làm bộ phê bình, mỉm cười:
- Một con muỗi cắn tôi, lúc đập muỗi không cẩn thận đã làm vỡ nghiên mực, thật đáng tiếc.
Mùa đông lạnh làm sao có muỗi? Nhiệm Hải Phong cũng không nói ra, chỉ cười:
- Nhanh lên lấy băng dán lên, đừng để nhiễm trùng.
Chương Quốc Vĩ với việc thích tự mình động tay, cũng không gọi thư ký Dịch Diễn, tự mình kéo ngăn kéo lấy ra một miếng dán, Nhiệm Hải Phong liền vào giúp ông ta dán lên. Một bên dán, một bên với giọng điệu thương lượng nói:
- Thị trưởng Chương, bổ nhiệm Diệp Phàm tóm lại cũng không phải chuyện…
Nhiệm Hải Phong lại quen lược bớt, biệt danh Nhâm chấm chấm, cũng đúng thật
- Tôi cũng nghĩ lại và nói qua với Lão Lưu, Lão Lưu gần đây có chút kỳ quái, nói không thông.
Chương Quốc Vĩ cũng từ dấu hiệu Phạm Tiến và Hạ Tưởng đến gần, đã nhận ra nguy cơ, cũng rõ ràng mấu chốt sự việc là trên người Lưu Kiệt Huy, nhưng gần đây Lưu Kiệt Huy bất thuận, Mã Quân xém chút nữa là bị chặt tay, còn trốn ra nước ngoài, y không tìm ra người trút giận cũng khó chịu.
- Tôi nghe nói, Bí thư Phạm đã phản ánh vấn đề với Tỉnh ủy rồi, còn đề nghị vì ổn định đoàn kết Tần Đường, vẫn là do Bí thư Thành ủy kiêm nhiệm Chủ tịch Hội đồng nhân dân tốt nhất…
- Phí lời!
Chương Quốc Vĩ nghĩ lại biểu hiện kỳ quặc của Phạm Tiến trong bữa tiệc, liền tức giận, lại đập lên bàn,
- Gã là cái thá gì, một Phó bí thư Thành ủy, còn muốn đề nghị với Tỉnh ủy thay cán bộ Giám đốc sở? Thật không biết lượng sức.
Lý lẽ là không sai, nhưng Chương Quốc Vĩ cũng biết Phạm Tiến có hậu trường ở Tỉnh ủy, hướng phía sau đề nghị, cũng không tính là chuyện gì lớn. Ai cũng có quyền đề nghị, mấu chốt vẫn là muốn xem sức mạnh ủng hộ phía hậu trường.
Hoặc là nói, muốn xem nhận thức và phán đoán của toàn bộ Tỉnh ủy. Nếu một ủy viên thường vụ đề nghị, Tỉnh ủy không coi trọng, hai ủy viên thường vụ đề nghị, Tỉnh ủy còn coi trọng. Ba ủy viên thường vụ đề nghị, Tỉnh ủy nhất định phải coi trọng.
Còn nếu như, cộng thêm Hạ Tưởng đích thân đề nghị, Tỉnh ủy không thể không thận trọng xem xét.
Rồi nếu như, Hội đồng nhân dân thực sự chắn ngang quyết định bổ nhiệm của Hội nghị thường vụ Thành ủy, không xem trọng quyết sách của Hội nghị thường vụ Thành ủy, một hai lần còn được, một khi nhiều lần, qua một thời gian, trong tỉnh cũng mất hứng.
Nên giải quyết vấn đề, Chương Quốc Vĩ cũng không lo cái đau bứt rứt ở tay, lại bình tĩnh lại:
- Như thế này, Hải Phong, cậu điện thoại cho Kiệt Huy, tối nay ngồi với nhau, cùng thương lượng bước tiếp theo.
- Cần tôi và Bí thư Phạm qua lại trước không…
Ánh mắt Nhiệm Hải Phong chớp động, lại suy nghĩ loanh quanh.
- Tạm thời chưa cần, liên lạc với Kiệt Huy trước rồi hãy nói, bây giờ vấn đề bổ nhiệm Diệp Phàm, tôi cũng không ngờ tới Phạm Tiến phản ứng hung dữ như thế, một Diệp Phàm, đáng để gã làm như vậy? Gã vẫn là vì nguyên nhân khác. Thương lượng với Kiệt Huy trước rồi nói sau.
Chương Quốc Vĩ trong lòng còn giận Phạm Tiến, không muốn bây giờ để Nhiệm Hải Phong ra mặt, để tránh khiến Phạm Tiến nghĩ y chủ động thể hiện thiện ý.
Chương Quốc Vĩ không biết chính, y đã tính sai, bởi vì không liên lạc trước với Phạm Tiến, kết quả tạo nên tổn thất không thể cứu vãn.
Ba ngày sau, theo tin tức truyền ra từ Tỉnh ủy, đã được Tỉnh ủy đồng ý, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy bổ nhiệm Phó Hiểu Bân làm Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy thành phố Tần Đường.
Lúc này thời gian nghỉ tết chưa tới một tuần nữa, ai cũng nghĩ đến có thể trước tết không thể bổ nhiệm xong, không ngờ, vào lúc này Tỉnh ủy tuyên bố bổ nhiệm, làm cho người ta có một cảm giác vội vàng, rốt cuộc là chỗ nào không đúng? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Quả thật là không đúng!
Bởi vì Phó Hiểu Bân bổ nhiệm xong, nhưng chỉ là Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy, mà không xác định bổ nhiệm là ủy viên thường vụ Thành ủy!
Trường hợp bổ nhiệm chức vụ trước, sau đó tái bổ nhiệm ủy viên Thường vụ Thành ủy, cũng có, nhưng không nhiều lắm. Thông thường có trường hợp như vậy, hơn một nửa là kinh nghiệm lý lịch ứng cử viên khiếm khuyết, hoặc là bổ nhiệm quá gấp, hoặc là nhiệm kỳ có vấn đề.
Chức Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy thành phố Tần Đường, từ chỗ trống đến khi bổ nhiệm, thời gian không lâu lắm, nhưng cũng không ngắn, chắc chắn không phải vấn đề thời gian gấp gáp.
Hạ Tưởng suy đoán tới mấu chốt, Phó Hiểu Bân là Mai Thái Bình đề cử, chính xác nà nói, là ý đồ của hắn. Chỉ thông qua bổ nhiệm Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy, mà đồng thời không tuyên bố bổ nhiệm Phó Hiểu Bân là ủy viên Thành ủy, ủy viên thường vụ, vấn đề hẳn là xuất phát từ Tôn Tập Dân
Tôn Tập Dân đến thành phố Yến không lâu, vấn đề nhân sự liền biểu hiện một mặt mạnh mẽ, cứng rắn, phỏng chừng nếu không phải Mai Thái Bình cũng đủ mạnh, Phó Hiểu Bân sẽ không thể qua.
Tuy nhiên Tôn Tập Dân không ngờ có thể cản trở Phó Hiểu Bân một bước, quyền phát biểu của y trên vấn đề nhân sự ở tỉnh ủy, so với trong tưởng tượng của Hạ Tưởng thì mạnh hơn nhiều.
Hoặc là, Phạm Duệ Hằng nhượng bộ?
Không đợi Hạ Tưởng gọi điện qua, Mai Thái Bình chủ động gọi.
- Hạ Tưởng, ủy viên thường vụ vẫn là không lấy được, tuy nhiên đến sang năm. Tôi cũng phải nhượng bộ thỏa đáng, Chủ tịch tỉnh Tôn rất kiên trì, ông ta dù sao cũng là Chủ tịch tỉnh, mặt mũi vẫn phải để lại vài phần.
Mai Thái Bình nói dường như rất nhẹ nhàng và khéo léo, nhưng giọng điệu có phần trầm trọng!