Hạ Tưởng để cho y tha hồ nói, có khi cũng cần người nào đó nói mấy câu nịnh hót, có những lời là lời nói a dua, có khi cũng là những lời nói thật tâm.
Đợi nói được một chút, Hạ Tưởng liền cắt đứt lời nói của Chu Duệ Nhạc, dẫn sang một đề tài mới:
- Duệ Nhạc, đối với công việc trước mắt của anh, anh có ý kiến gì không?
Chu Duệ Nhạc chưa có tâm lý chuẩn bị, căn bản không biết vui như thế nào:
- Có chút ý tưởng, nhưng không nhiều lắm, tôi chấp hành theo sự sắp xếp của tổ chức.
Nói là theo sự an bày của tổ chức, trong lòng vẫn có chút không thông thuận, dù sao từ khi tốt nghiệp lớp trung - thanh, vẫn giẫm chận tại chỗ, cho dù ai gặp phải tình thế này cũng có chút buồn chán.
- Có ý tưởng cũng bình thường, anh ở lớp trung - thanh, học rất xuất sắc, lãnh đạo tỉnh cũng quan tâm đến sự phát triển của anh.
Hạ Tưởng chậm rãi mở đầu.
Chu Duệ Nhạc vẫn không có nghĩ nhiều:
- Lãnh đạo Tỉnh xuất phát từ toàn cục, toàn cục đã bố trí, tôi cho dù muốn gánh trọng trách, cũng phải có cơ hội mới được. Không dối gạt Bí thư Hạ, trong lòng tôi có chút không phục, lớp trung - thanh không phải ai cũng có thể đi học, nếu đã tham gia lớp trung – thanh mà không được gánh vác thêm trách nhiệm, quả thật có chút cảm giác thất vọng.
Nếu Chu Duệ Nhạc chỉ có hừ hừ ha ha, không nói thật ra, Hạ Tưởng cũng sẽ xem thường y, một câu nói cũng có thể khiến Phạm Duệ Hằng đánh mất ý niệm đề bạt y trongđầu, hiện tại thấy y lộ ra sự chân thật, hắn liền dặn dò Chu Duệ Nhạc:
- Duệ Nhạc, anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, sắp tới, hẳn là sẽ cho anh gánh thêm trọng trách.
Chu Duệ Nhạc trong phút chốc lại hồi hộp hít thật sâu mấy cái!
Chu Duệ Nhạc biết rất rõ phân lượng của Hạ Tưởng, cũng biết mối quan hệ của Hạ Tưởng ở Tỉnh, hơn nữa Hạ Tưởng chưa bao giờ nói một câu mà không có căn cứ xác thực.
Chẳng lẽ nói... Y thật sự đã đến lúc được điều chuyển?
Giọng nói của Chu Duệ Nhạc có chút biến đổi:
- Bí thư Hạ đừng nói giỡn, tim tôi không ổn lắm.
- Duệ Nhạc, anh phải tin tưởng năng lực của mình, cũng nên tin tưởng vào tình bạn của chúng ta.
Hạ Tưởng cố ý nêu ra tình bằng hữu, chính là cách trực tiếp ra hiệu ngầm tốt nhất.
Chu Duệ Nhạc cơ hồ mừng như điên:
- Thật sự phải cảm tạ sự dẫn dắt của Bí thư Hạ, cảm ơn, cảm ơn!
Y nói năng hơi lộn xộn, lời nói của Hạ Tưởng giống như một sự bảo đảm hết sức mạnh mẽ, y biết sự tình gần như chắc chắn tám chín phần rồi.
Mặc dù còn có lời muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy hơi mạo muội, chỉ liên tục cảm tạ Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cũng biết trong lòng Chu Duệ Nhạc còn chưa dứt khoát, làm người tốt phải làm cho trót, lại nói thêm một chút:
- Lễ mừng năm mới, tôi làm khách tại nhà Bí thư Phạm, khi nói chuyện có nhắc đến Trường Trương Liêm ở thành phố Đan Thành muốn thoái lui, Bí thư Phạm liền nói tên vài người, trong đó có một người chính là anh, liền hỏi tôi có ý kiến như thế nào.
Lời không được nói quá rõ ràng, đến lúc này, trong lòng Chu Duệ Nhạc nhất định biết rõ.
Chu Duệ Nhạc đương nhiên biết, trong lòng hoàn toàn xác định Bí thư Hạ chính là quý nhân phù hộ cho y! Khi đón mừng năm mới lại có thể làm khách ở nhà Bí thư Tỉnh ủy, quan hệ bình thường thì không thể làm được điều này, quan hệ tình cảm giữa Hạ Tưởng và Bí thư Phạm nhất định rất thân thiết.
- Cảm ơn Bí thư Hạ, tôi hứa, chỉ có một câu, nhìn hành động sau này, thái độ làm người của tôi không dám nói là có bao nhiêu ưu điểm, duy chỉ có một điều đáng giá, đối với bạn bè, một lời nói một gói vàng.
Chu Duệ Nhạc từ nay về sau luôn chân thành tận tâm với Hạ Tưởng, có sống chết thế nào cũng bám gót theo hắn.
Hạ Tưởng cũng không nói nhiều lời lại chuyển hướng đề tài:
- Duệ Nhạc, không nói chuyện này nữa, được rồi, nói về tình hình thành phố Đan Thành, rất phức tạp, Bí thư Trần và tôi trước kia cùng công tác với nhau, không phối hợp tốt với nhau lắm, không thể triển khai công việc tốt được.
Chuyện của Hạ An, Hạ Tưởng không hề nhắc tới, giữa những người thông minh có một số lời không nên nói quá rõ ràng, đợi Chu Duệ Nhạc nhậm chức, y tự khắc hiểu rõ. Nhưng hiện tại nhắc tới Trần Khiết Tẩu, một là vì muốn nhắc nhở y sớm lo liệu, trước khi bước vào cuộc, hai là để y uống một viên thuốc an thần, để làm người trong sạch.
Chu Duệ Nhạc thiếu chút nữa ngàn vạn lần cảm ơn, nhưng bởi vì sau khi y lên chức Thị trưởng sẽ cùng cấp bậc với Hạ Tưởng, hơn nữa tuổi lại lớn hơn Hạ Tưởng, liền cảm thấy ngượng ngùng nếu cứ cuống quýt không ngớt cảm ơn như vậy.
Sau khi cùng Chu Duệ Nhạc trò chuyện xong, tâm tình của Hạ Tưởng cũng dễ chịu hơn nhiều, Chu Duệ Nhạc từ nay về sau sẽ trở thành người thân thuộc với hắn, khiến thế lực về sau của hắn lại gia tăng thêm một viên đại tướng.
Ngày hôm sau, tại thành phố Tần Đường Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Phó Hiểu Bân dưới sự dẫn đường của Trưởng phòng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã đi nhậm chức. Bởi vì không phải Ủy viên thường vụ Thành ủy, cho nên nghi thức nhậm chức của Phó Hiểu Bân hơi vắn tắt và mộc mạc. Không có cách nào khác, nếu y lên chức Ủy viên thường vụ, ít nhất cũng có một Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đi cùng, hiện tại lại chỉ là một gã Trưởng phòng, thật sự có chút khiêm tốn.
Nhưng phép tắc trong quan trường là như thế, xử lý sự việc chứ không xử lý con người, Phó Hiểu Bân cũng chỉ tiếp nhận sự thật. Không thể không nói, y đến nhận chức, khiến trong lòng y cảm thấy áp lực.
Tuy nhiên có thể từ quận Hạ Mã đi đến Thành ủy thành phố Tần Đường, đảm nhiệm chức Trưởng ban Tuyên giáo, đối với y mà nói cũng là một cơ hội hiếm có, từ sâu trong lòng y vô cùng cảm kích Hạ Tưởng. Y hiểu rõ nếu không phải Hạ Tưởng đề danh, chỉ sợ y cả đời cũng chỉ dừng ở cấp bậc Cục trưởng.
Phó Hiểu Bân rất cảm kích Hạ Tưởng, cũng hạ quyết tâm từ nay về sau xem Hạ Tưởng như là Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Tuy rằng Phó Hiểu Bân không phải là Ủy viên thường vụ, nhưng Hạ Tưởng vẫn như cũ dẫn một bộ máy lãnh đạo ở Tần Đường ra mặt nghênh đón, xem như tiếp đãi long trọng với Phó Hiểu Bân, khiến y cảm thấy rất vinh hạnh, và cảm động sâu sắc.
Sau khi nghi thức bổ nhiệm chấm dứt, Trưởng phòng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy lập tức quay về thành phố Yến, không có lưu lại, phỏng chừng cũng cảm thấy một Trưởng ban Tuyên giáo chứ không phải một Ủy viên thường vụ thì chẳng ra cái gì, y cũng rất nhàm chán.
Phó Hiểu Bân vốn nghĩ rằng sau khi nhậm chức, còn có một thời gian để làm quen với công việc, không nghĩ tới mông còn chưa có ngồi yên, Phó trưởng ban ban Tuyên giáo Thành ủy An Bằng Hữu đã đến báo cáo công việc, đem một đống tài liệu thật dày ném trước mặt y, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Trưởng ban Phó, đây đều là những công việc mà Trưởng ban Trần lưu lại, nhờ anh phân công chỉ thị, chúng tôi cũng tiện phối hợp với anh hơn.
Được lắm, vừa lên đã đưa ra tư thế phủ đầu, Phó Hiểu Bân quan sát An Bằng Hữu mấy lần, thấy thái độ của y không nghiêm chỉnh, cầm một đống tài liệu hỏi:
- Tiểu An, trước đây lúc Trưởng ban Trần còn ở đây, các anh cũng đem một đống tài liệu không có có kế hoạch thống kê, hay là phân loại để báo cáo lên hay sao? Việc lớn việc nhỏ đều do Trưởng ban xem qua, mấy Phó Trưởng ban của ban Tuyên giáo, một đám người phụ trách các bộ phận, cũng không cần làm việc có phải không?
Va phải một cái đinh không mềm cũng không cứng, An Bằng Hữu cũng không yếu thế:
- Trưởng ban Trần có cách làm việc của Trưởng ban Trần, tôi hiện tại không hiểu phương cách làm việc của Trưởng ban Phó cho nên đành phải đem tất cả tài liệu nộp lên cho anh.
- Tốt lắm, để tất cả ở đây đi.
Phó Hiểu Bân đuổi An Bằng Hữu đi, sau đó theo thứ tự kêu bốn Phó trưởng ban lên, trong đó có hai người có ý dựa vào, có hai người có thái độ ba phải ai cũng được, y cũng không có miễn cưỡng, liền giao hết công việc trong tay mình cho hai Phó trưởng ban có ý dựa vào đó.
- Về sau việc nhỏ, các anh quyết định là được, việc lớn, mới tìm tôi, chúng ta sẽ cùng nhau thương lượng.
Phó Hiểu Bân là ai? Năm đó ở quận Hạ Mã chính là Trưởng ban thư ký Quận ủy, thủ đoạn chính trị thành thạo. An Bằng Hữu dùng uy thế phủ đầu y, được, y liền dự định phân hóa lôi kéo, đem toàn bộ quyền lực trao những Phó trưởng ban cấp dưới có ý định dựa vào y.
Còn những người khác, trước hết đứng sang một bên.
Phó Hiểu Bân nói, thể hiện thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn, trong hiệp đầu đã đập tan dáng vẻ kiêu ngạo của An Bằng Hữu.
Phó Hiểu Bân vừa ra tay đã làm An Bằng Hữu kinh sợ, tin này rơi vào tai Chương Quốc Vĩ, khiến tâm trạng Chương Quốc Vĩ vốn đang buồn bực càng u sầu thê thảm. Y sớm biết rằng Phó Hiểu Bân là người của Hạ Tưởng, còn ảo tưởng Phó Hiểu Bân không có thủ đoạn, hơn nữa còn nghĩ y vẫn chưa là Ủy viên thường vụ, nói không chừng không cầm nổi thế trận, không ngờ Phó Hiểu Bân cũng không phải là con người dễ đối phó, thậm chí còn khó ứng phó hơn Trần Thiên Thu.
Chương Quốc Vĩ liền nghĩ, làm mọi cách đừng để cho Phó Hiểu Bân tiến vào Hội nghị thường vụ, nếu không, tuyệt đối sẽ trở thành phụ tá đắc lực cho Hạ Tưởng.
Sau ngày Phó Hiểu Bân nhậm chức, Thành ủy lại mời họp ban công đoàn, thảo luận về vấn đề định tính cho Thẩm Quan Tây. Phó Hiểu Bân tuy rằng không phải Ủy viên thường vụ, nhưng bởi vì đề cập đến công tác tuyên truyền, y cũng tham gia hội nghị.
Trong cuộc họp, Chương Quốc Vĩ lại đề xuất phải định tính lại Thẩm Quan Tây chết là do mệt nhoài trong công tác.
Phạm Tiến kiên quyết phản đối.
Thường Công Trị không có bày tỏ thái độ.
Lương Thu Duệ cũng không tán thành ý kiến.
Nhậm Hải Phong a dua theo Chương Quốc Vĩ, nhưng lời nói lại không có lực.
Phó Hiểu Bân tuy rằng cũng bày tỏ sự phản đối, nhưng rõ ràng không đủ sức mạnh, dù sao y không phải Ủy viên thường vụ, lại mới đến, lời phát biểu cũng không có trọng lượng.
Hạ Tưởng gõ tay trên bàn:
- Chuyện này, tôi chưa có cách nào trả lời. Ý kiến của tôi là, công bố với bên ngoài, đồng chí Thẩm Quan Tây chết bất ngờ.
Chương Quốc Vĩ lần đầu tiên toát ra vẻ mặt lo lắng: Text được lấy tại https://trumtruyen.vn
- Bí thư Hạ, người chết vì việc lớn, hy vọng anh vì danh dự người nhà của y và người đã qua đời mà suy xét. Chỉ cần đưa ra một kết luận có hậu cho Thẩm Quan Tây, về việc người kế nhiệm chức Chủ tịch quận, tôi và Chủ nhiệm Lưu đều ủng hộ quyết định của Thành ủy.
Ngụ ý đưa ra với mục đích là trao đổi điều kiện, lấy việc chọn người kế nhiệm để tâng bốc Thẩm Quan Tây.