Hạ Tưởng vẫn kiên quyết không đồng ý:
- Quốc Vĩ, anh vỗ ngực nói rằng, Thành ủy thành phố Tần Đường chúng ta nói Thẩm Quan Tây chết là do mệt nhoài trong công việc cho hơn 7 triệu dân ở Tần Đường, như vậy có xấu hổ hay không? Có thể bị dân chúng đứng sau lưng chửi má nó? Chửi má nó hay là khinh miệt, tôi thấy bọn họ còn mắng chúng ta là lũ khốn khiếp! Cách nhìn của tôi sẽ không thay đổi, chính là đưa công khai tin này ra bên ngoài, hơn nữa, quy cách lễ truy điệu phải hạ thấp, cán bộ lãnh đạo cấp Phó thị trưởng trở lên không được tham gia.
Nói đùa à, đi tham gia lễ truy điệu một cán bộ lãnh đạo nằm chết trên giường một nữ nhân, là chuyện vinh quang? Hành động này của Chương Quốc Vĩ là muốn trói buộc toàn bộ Thành ủy thành phố Tần Đường, Thành ủy đã định, muốn thay đổi sẽ gặp khó khăn. Nếu chẳng may tin tức bị giới truyền thông công bố, như vậy Thành ủy đã bị động, nói không chừng sự tình có náo loạn lớn, khi Tỉnh ủy truy cứu trách nhiệm, Hạ Tưởng còn muốn gánh vác trách nhiệm lãnh đạo chủ chốt không.
Bởi vậy, phải đứng vững trước việc Chương Quốc Vĩ cố tình gây sự.
Chương Quốc Vĩ cũng chưa biết phạm tội ác mà còn cứng đầu, vẫn tuyệt đối không nhượng bộ, còn đề xuất muốn thảo luận trên Hội nghị thường vụ, nếu không được thề sẽ không bỏ qua. Hạ Tưởng cũng nổi giận, phẩy tay áo bỏ đi:
-Tùy anh, muốn thảo luận ở Hội nghị thường vụ thì cứ việc thảo luận, không sợ mất mặt, thì cứ làm ầm ĩ mọi chuyện lên.
Cho rằng có thể khiến cho Chương Quốc Vĩ khinh sợ, không ngờ Chương Quốc Vĩ vẫn quyết tâm vì Thẩm Quan Tây lập đền thờ, còn khởi động mời dự họp Hội nghị thường vụ. Được lắm, Hạ Tưởng không chủ động giải quyết, cũng sẽ không sợ phiền phức, sẽ hầu chuyện cho tới cùng.
Trên Hội nghị thường vụ, sự sôi nổi thảo luận không kém gì so với dự đoán. Kỳ thật sự tình Thẩm Quan Tây tuy rằng ngoài mặt vẫn giấu, nhưng trên thực tế tất cả Ủy viên thường vụ đều biết khá rõ, cho nên dù trong cuộc họp nói rất mập mờ, nhưng không ai là không biết chuyện này
Tuy nhiên còn có người đem sự kiện cất cao đến cao độ, quay chung quanh hình tượng Tần Đường, nói là tạo dựng một nhân vật điển hình có lợi cho việc nâng cao hình tượng, việc tuyên truyền là không thể thiếu... Dù sao dưới sự dẫn dắt của Chương Quốc Vĩ có không ít âm thanh phụ họa theo, có hơn một nửa suy nghĩ mập mờ.
Chương Quốc Vĩ ở Tần Đường vẫn là cây lớn rễ sâu, Hạ Tưởng thấy cục diện sắp không thể khống chế được, vẻ mặt vẫn trấn tĩnh như cũ, bởi vì hắn đã quyết định, cho dù Hội nghị thường vụ ủng hộ hơn một nữa số phiếu cho Chương Quốc Vĩ, hắn cũng muốn lần đầu tiên sử dụng quyền uy cao nhất của Bí thư bỏ phiếu phủ quyết.
Tuyệt đối không đề cho một con người không biết xấu hổ, vô liêm sỉ giẫm đạp lên đài cao.
Khi giơ tay đưa ra biểu quyết cuối cùng, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thanh huyên náo, đứng ở trong phòng họp của Hội nghị thường vụ có thề nhìn thấy bên ngoài cửa chính của Thành ủy, tất cả mọi người đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, đều mở to hai mắt.
Một đám cán bộ lão thành đứng ở trước cửa Thành ủy, còn có người vẽ tranh hoặc viết chữ, biểu ngữ màu đen trắng có câu đối phúng điếu, câu đối phúng điếu nhìn thấy quả là ghê người, lập luận sắc sảo, chỉ nhìn thoáng qua, không ít ủy viên thường vụ đều cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng không muốn nhìn nữa.
Không thể không thừa nhận, trí tuệ của quần chúng rất thông minh, câu đối phúng điếu viết vừa sinh động lại hình tượng, tuy không có một chữ thô tục, nhưng lại mắng người tan tác tơi bời.
Chương Quốc Vĩ cũng thấy câu đối phúng điếu, lập tức sắc mặt tái xanh chuyển hồng, lại từ hồng chuyển sang trắng, lập tức mệnh lệnh Hoàng Đắc Ích đi xua tan đám người, Hoàng Đắc Ích khó xử nói:
- Đều là những cán bộ lão thành đường sắt, bọn họ lại vừa hôi vừa cứng, mời thần thì dễ tiễn thần mới khó.
Chương Quốc Vĩ sắc mặt u ám một lát, lại nghĩ tới những từ chói mắt trên câu đối phúng điếu, biết tình cảm quần chúng quá xúc động, nếu tiếp tục kéo dài, Thành ủy chưa có kết luận, nói không chừng sẽ khiến Thẩm Quan Tây lại lần nữa rơi vào chết đuối, rơi vào đường cùng, y rốt cục khó khăn lắm mới đưa ra một quyết định: Thoái lui
Bị ép buộc phải nhường bước trước định luận của Thẩm Quan Tây, Chương Quốc Vĩ căm phẫn thù hằn, quyết định ở vấn đề chọn người kế nhiệm Chủ tịch quận, lợi dụng quyền uy và sức ảnh hưởng của y, lợi dụng Chủ tịch quận phải thông qua trình tự phê chuẩn của Hội đồng nhân dân, lại lần nữa trên vấn đề bổ nhiệm nhân sự trực tiếp giao đấu với Hạ Tưởng.
Chương Quốc Vĩ khó khăn rút lại lời nói trước kia:
- Trải qua quá trình suy xét cẩn thận, vì lấy đại cục làm trọng, tôi quyết định tán thành đề nghị của đồng chí Hạ Tưởng, kết luận đối với đồng chí Thẩm Quan Tây là, bất ngờ tử vong! Y là một cán bộ đảng tốt, là người chồng tốt, người cha tốt. Đồng thời, quy cách lễ truy điệu cũng nên giảm bớt.
Chương Quốc Vĩ thoái binh, người ủng hộ y đã chấm dứt chiến tranh, Hội nghị thường vụ rất thuận lợi thông qua quyết nghị Thẩm Quan Tây xem như chết rõ ràng, chết một cách danh chính ngôn thuận. Một số cán bộ lão thành đưa câu đối ở ngoài cổng đã thối lui, nhưng câu đối phúng điếu của nhóm cán bộ lão thành trí tuệ trong nhất thời lại trở thành lời tán dương. Buổi chiều cùng ngày, đồng thời cùng với Thành ủy công bố nguyên nhân và kết luận về cái chết của Thẩm Quan Tây cho bên ngoài, câu đối phúng điếu của cán bộ lão thành cũng đã truyền khắp Tần Đường, thế cho nên Thành ủyđưa ra kết luận về cán bộ này ngược lại không có mấy người tin tưởng, càng không ai có ý kiến bàn luận.
Còn câu phúng điếu của nhóm cán bộ lão thành được mọi người bàn tán say sưa, lúc truyền ra ngoài, trở thành giai thoại, vì hình tượng cuộc sống ngắn ngủi và vinh quang của Thẩm Quan Tây mà làm một lời giải thích.
Vế trên: trần như nhộng, ngập trong váy, quả hải đường run rẩy trên hoa lê!
Vế dưới: trần trùng trục,dưới hoa mẫu đơn, trâu già khoái gặm cỏ non!
Hoành phi: Kẻ súc sinh đã chết.
Sau đó có người hiểu chuyện cho rằng bức hoành vẫn chưa hàm súc, quá rõ ràng thẳng thắn rồi, cuối cùng lại dùng từ "thoải mái mà chết".
Bởi vậy, Thẩm Quan Tây tuy rằng không bị Thành ủy định tính chết do mệt nhoài trong công tác, nhưng cũng có thể là cười mỉm chi rồi, bởi vì cái chết của y chẳng những trở thành trò cười cho mọi người khắp hang cùng ngõ hẻm của Tần Đường, còn bị người đưa lên mạng, tin tức nhanh chóng được truyền đi, còn có một số người lấy y so sánh với một số danh nhân, ví dụ như có người liền đặt một câu "Nhất Lỗ Đề Hạt quyền đánh Trấn Quan Tây, hai mỹ nữ làm Thẩm Quan Tây chết.
Thẩm Quan Tây dưới suối vàng có biết, cũng chỉ có thể rơi lệ, ngửa mặt lên trời thở dài, không có tiếng thơm lưu truyền, suốt đời mang tiếng xấu.
Theo định luận về cái chết của Thẩm Quan Tây, đợt xung đột thứ nhất đã chấm dứt, sau đó lại mâu thuẫn về việc chọn người kế nhiệm, lại tiếp tục nổi song.
Phó Tiên Phong nghe tin lập tức hành động, gọi điện thoại: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Ông em Hạ, Thẩm Quan Tây đã giác ngộ cao, nghe nói Tiêu Dật Lăng có ý vươn lên, nghĩ đến Tần Đường cần có người phụ tá Bí thư Hạ, vì nhường chỗ ngồi, y đã chết, thật sự là một cán bộ tốt dám hi sinh quên cả mạng sống của mình, tôi quyết định cho y một vòng hoa để bày tỏ tấm lòng tôn kính.
Hạ Tưởng chỉ cười, hiếm khi thấy Phó Tiên Phong hài hước:
- Phó chủ nhiệm Phó, ghế của Thẩm Quan Tây còn trống, Thị trưởng Chương đang nghiên cứu việc chọn người, thế lực của y rất lớn, tuy nhiên, tôi cũng sẽ tận lực đề cử Tiêu Dật Lăng.
Sau khi Phó Tiên Phong cười xong, giọng điệu biến đổi, lạnh lùng hỏi han:
- Chương Quốc Vĩ muốn đề bạt ai?
- Phó chủ tịch quận quận Bắc Lộ Quách Điện Công.
- Quách Điện Công? Vô danh tiểu tốt, chưa từng nghe qua. Cái tên cũng chẳng có gì đặc sắc, nếu đã gọi là Điện Công, tại sao không đi lám kỹ sư điện, mà lại muốn làm Chủ tịch quận?
Mặt vô lại của Phó Tiên Phong nổi lên, nói chuyện càng tức giận hơn,
- Đừng lo, cậu cứ việc đề cử Tiêu Dật Lăng, điều động và quan hệ ở Bắc Kinh do tôi phụ trách. Nếu Chương Quốc Vĩ muốn đẩy Quách Điện Công lên, tôi sẽ tìm kiếm tài liệu về Quách Điện Công, tôi sẽ tìm cách làm mất uy danh của y.
Hạ Tưởng không nói gì, thủ pháp của Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển quá đơn giản hơi bỉ ổi, trực tiếp muốn làm mất uy danh đối thủ? Tuy nhiên lại nói, kỳ thật ở trên phương diện chính trị, khiến đối thủ thân bại danh liệt để cho mình cơ hội đoạt lấy ngôi vị chính là chuyện thường tình, nhìn mãi quen mắt. Hơn nữa thủ đoạn làm mất uy danh lại có hiệu quả nhất, rất nhiều người khi đối diện với sự đề bạt, đều đã áp dụng thủ đoạn làm mất uy danh của đối thủ kia, bình thường đều vẫn dùng cách này làm hoài mà không biết chán.
Có thể nói đây là một thói hư tật xấu, cho dù là một nước tự xưng tôn trọng dân quyền nhất như nước Mĩ, trước kỳ tổng tuyển cử, muốn đả kích đối thủ cũng dùng mọi mánh khóe.
Có khi ở lợi ích chính trị cũng đừng nghĩ ai cao thượng hơn ai.
Quả nhiên có cách giống như Hạ Tưởng suy đoán, kế tiếp khi triệu tập cuộc họp Bí thư thảo luận về việc chọn người kế nhiệm Chủ tịch quận, Chương Quốc Vĩ đã biến đổi hình tượng từ một người làm việc ngay thẳng mà dịu ngọt, bây giờ ngay trước mặt mấy người trực tiếp đưa ra danh sách, thái độ rất rõ ràng, hơn nữa rất kiên quyết:
- Bí thư Hạ, về việc bổ nhiệm Chủ tịch quận Bắc Lộ, cùng với điều chỉnh vài cán bộ bậc trung, tôi và Minh Hoành, Hải Phong, còn có mấy vị cán bộ chủ chốt thảo luận ra danh sách, đồng thời cũng trưng cầu ý kiến của Hội đồng nhân dân thành phố và Hội đồng nhân dân quận, về các phương diện không có ý kiến gì nữa... Đề nghị Thành ủy phê chuẩn.
Không nói đề nghị Bí thư Hạ chỉ thị, nói thẳng đề nghị Thành ủy phê chuẩn, ngụ ý chính là nếu không phê chuẩn, sẽ đệ trình đến Hội nghị thường vụ, cũng sẽ được thông qua, cuối cùng cũng sẽ được triển khai thuận lợi.