Lần đi này Vương Bằng Phi gấp gáp, tuyên bố quyết định xong, không ở lại thêm một phút nào mà lập tức trở về tỉnh.
Nam Hân Vũ được điều chuyển từ thành phố lớn Tần Đường đến thành phố Thủy Hằng kinh tế kém phát triển, vẫn là Phó thị trưởng Ủy viên thường vụ, tương đương với việc điều chuyển ngang hơi kém, nhưng thế cũng khá rồi. Sau khi gây ra scandanl lan truyền khắp nơi, không bị xử phạt gì mà chỉ bị điều chuyển kết thúc câu chuyện, thì có ai không tự hiểu trong lòng rằng chuyện là như thế nào rồi?
Vẫn là Bí thư Hạ ra sức bảo vệ Nam Hân Vũ.
Còn vấn đề của Lương Thu Duệ thì không đề cập đến tí nào, vẫn làm Trưởng ban thư ký thành phố Tần Đường, sự việc quan hệ bất chính lại không làm y có chút hề hấn gì, phải nói là kỳ tích. Bình thường mà nói, ngoại trừ có người chống lưng cực lớn, nếu không thì hoặc là điều chuyển, hoặc là bị xử phạt, sợ gì một bản cảnh cáo miệng cũng coi như là bảo vệ hình tượng công chính của Tỉnh ủy.
Nhưng không, tất cả đều không có, kết thúc trong im lặng, hơn nữa còn không có bất kỳ giải thích nào trước kết quả điều tra của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, không đề cập đến một chút nào.
Trong lòng mọi người tự hiểu, vị trí và lực lượng của thư Hạ trong Tỉnh ủy thật là kinh người. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vn
Đương nhiên, có người thông minh lập tức nghĩ ra chi tiết quan trọng khác trong đó, chính là sự việc điều tra của Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã không có lời nói và giải thích gì cho phía chính phủ thì thôi, nhưng việc Phó Nghĩa Nhất gần như nhếch nhách rời khỏi Tần Đường, chẳng lẽ là Phó Nghĩa Nhất xui xẻo sao?
Quả nhiên, ngày hôm sau, Tỉnh ủy chính thức tuyên bố, xét thấy đồng chí Phó Nghĩa Nhất đã vi phạm nghiêm trọng kỷ luật của Đảng, đồng ý và cách chức thỏa theo nguyện vọng của Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, đồng thời được Ủy ban Kỷ luật Trung ương đồng ý, Tỉnh ủy bổ nhiệm Hách Thiên Nhân đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Hách Thiên Nhân là thân tín của Phạm Duệ Hằng, trong lòng Hạ Tưởng nghĩ, trong lần rung chuyển này, Bí thư Phạm giở trò trên lẫn dưới, một bước được liền cả hai vị trí, coi như là người đạt được lợi ích thực tế nhất.
Lần này Lục Minh đến Tần Đường đảm nhiệm Ủy viên thường vụ và được đề bạt làm ứng cử viên cho chức Phó thị trưởng, cũng là nước cờ tuyệt diệu của Bí thư Phạm. Kinh nghiệm lý lịch của Lục Minh Hạ Tưởng không thể rõ hơn, y là Thư ký đầu tiên của Phạm Duệ Hằng, có mối quan hệ cá nhân khá với ông ta.
Tương đương với việc Bí thư Phạm mượn tay hắn thành công chiếm được hai vị trí khá ngon, còn hắn cũng nhờ mượn bàn tay quyền lực của Bí thư Tỉnh ủy của Bí thư Phạm để đạt được mục tiêu của mình, coi như là cả hai đều đạt được toại nguyện.
Hạ Tưởng không đắm chìm trong niềm vui thắng lợi, bởi vì Nam Hân Vũ đi, Lục Minh đến, tuy nhìn từ đại cục thì không gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng lớn nào đến cục thế Tần Đường, con người của Lục Minh bảo thủ và điềm đạm, lại là Phó thị trưởng Ủy viên thường vụ, lời phát biểu không có trọng lượng lắm, do đó y không thể làm cho cục diện Tần Đường mất đi độ cân bằng.
Chủ yếu vẫn là Chương Quốc Vĩ và Ngưu Lâm Quảng án binh bất động, chắc chắn là có sự chuẩn bị đằng sau. Hạ Tưởng lo lắng mơ hồ, cứ luôn cảm thấy đối phương còn muốn âm ủ thêm cho đợt sóng lớn hơn.
Đồng thời, mâu thuẫn giữa Ngưu Lâm Quảng và Nga Ni Trần từ âm thầm chuyển qua công khai, cũng làm cho hắn phải lo lắng. Giai đoạn này e rằng Nga Ni Trần vẫn chưa phải là đối thủ của Ngưu Lâm Quảng, nói lại, hắn cũng không thể cho phép lại xảy ra sự kiện xã hội đen đánh giết ở Tần Đường.
Nhìn bề ngoài, cục thế thành phố Tần Đường là thế đã bị phá, trên thực tế thì sự yên tĩnh trước mắt là điềm báo cho trận mưa gió bão táp sắp ập đến.
Tần Đường của tháng 4, thời tiết bắt đầu ấm hơn, cảnh xuân tươi đẹp, bầu không khí nhiều hơi thở mùa xuân hơn. Người đi lại khắp phố phường, vội vàng gấp gáp, nhưng vẫn toát lên niềm vui sướng đón xuân về.
Mùa xuân, luôn làm cho người ta ngập tràn tưởng tượng và hướng đến, cũng là mùa luôn làm cho người ta yêu tha thiết nhất.
Nghe nói, hoa đào ở ven biển đã nở, hoa tươi đua sắc khắp một vùng. Do ở đây có sự tích về ngọn núi nên người ta gọi là núi hoa đào, đương nhiên, đó không phải là cách gọi của phía chính phủ.
Có người nói chuyện riêng với nhau, tự phong núi hoa đào là núi Hạ Lang, đương nhiên Hạ Lang là ám chỉ Hạ Tưởng rồi.
Thật ra Hạ Tưởng chưa đến núi hoa đào lần nào, bị người ta đặt tên như vậy cũng là oan cho hắn, nhưng hắn không lo hết niềm vui thú của dân chúng, bởi vì hắn đang bận tối mặt tối mày.
Đầu tiên là chủ trì triệu mở cuộc họp Hộ nghị Hội đồng nhân dân thành phố, đảm bảo Lục Minh suôn sẻ lên làm Phó thị trưởng Ủy ban nhân dân thành phố Tần Đường mà Phạm Duệ Hằng đã đặt vấn đề giao kèo với hắn. Xong đâu đó lại triệu tập hội ý nghiên cứu Bí thư, không chỉ bởi vì hắn là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy Tần Đường, mà còn là vì hắn kiêm nhiệm cả chức Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố.
Trong thời gian mở họp Hội nghị Hội đồng nhân dân thành phố, cũng phát sinh hoạt cảnh không vui vẻ gì. Lưu Kiệt Huy lại chạy đến gây chuyện, xông vào làm loạn hội trường, la hét ầm ĩ nói Hạ Tưởng là hung thủ giết người, chửi Hạ Tưởng là tham quan làm việc trái pháp luật, lợi dụng việc công trả thù cá nhân, làm xằng làm bậy, tay che cả bầu trời Tần Đường ngạo mạn không chịu nổi…Y vừa nói được vài câu liền bị người bẻ tay gập chân, bịt mồm lẫn đánh đá lôi ra khỏi hội trường.
Hạ Tưởng hơi hơi khó chịu, nhưng không thể hiện ra ở hội trường, bởi vì Hoàng Đắc Ích sớm đã đề nghị hắn, chi bằng trực tiếp tống Lưu Kiệt Huy nhốt vào viện tâm thần cho xong, đỡ bị y cứ gây sự không yên. Hiện Lưu Kiệt Huy đã mất hết lí trí, chó điên cắn lung tung, sớm muộn cũng là nguồn cơn gây ra tai họa.
Hạ Tưởng không đồng ý.
Thật ra hắn biết, ví dụ thực tế bắt nhốt người khiếu kiện vào viện tâm thần không có gì mới mẻ, thậm chí còn có vụ án ví dụ do thường xuyên đi khiếu kiện, tùy tiện tìm cái cớ ngồi xe buýt một tệ ở Bắc Kinh không trả tiền làm lý do, bắt người khiếu kiện đi giáo dục lao động một năm. Hạ Tưởng càng rõ, với địa vị ở Tần Đường lúc này của hắn, chỉ cẩn một ám thị, Lưu Kiệt Huy không những không có chỗ dung thân ở Tần Đường, bất kể là nhốt y vào viện tâm thần, vẫn là hành động cưỡng ép giáo dục lao động, đều không cần tốn nhiều sức.
Hạ Tưởng tự nhận rằng mình không phải hóa thân của chính nghĩa, nhưng cũng không phải kẻ phá hoại. Trên quan trường, không thiếu kẻ phá hoại là cấp trên và cấp dưới, cũng có chuyện phá hoại lấy việc phá hoại đối phó với phá hoại. Nhưng trong lòng Hạ Tưởng có lý tưởng, có giấc mơ, sẽ không dùng thủ đoạn vô liêm sỉ, bỉ ổi để đi đối phó người.
Hơn nữa nói trắng ra, một kẻ phá hoại là quan chức, ở trong quan trường cũng không tiến xa được. Nếu là cấp trên, trong lòng phải có giới hạn, có lí tưởng, cũng phải có cán cân công lý.
Còn về Lưu Kiệt Huy thì cứ mặc kệ, nghe để đó, người trong sạch sẽ tự trong sạch, xem Lưu Kiệt Huy có thể gây rối bao lâu. Y càng gây rối ầm ĩ, càng chứng minh Chương Quốc Vĩ nóng vội. Lưu Kiệt Huy chính là một mặt gương, phản chiếu mặt đen tối khác của Chương Quốc Vĩ.
Có điều Hạ Tưởng không ra ám chỉ gì, không có nghĩa là người khác không tức giận.
Lục Minh thuận lợi trúng cử làm Phó thị trưởng, thì trong lúc quan trọng y đang được bầu chọn, Lưu Kiệt Huy xông vào làm loạn hội trường làm y khó chịu. Y vừa lên nhậm chức liền làm khó Lưu Kiệt Huy trong vấn đề thu hồi, giải phóng mặt bằng, thu hồi miếng đất hơn 100 mẫu mà Lưu Kiệt Huy lúc còn tại nhiệm độc chiếm.
Lưu Kiệt Huy nổi trận lôi đình, ỷ vào tư cách lão làng ở Tần Đường, đùng đùng xông vào Ủy ban nhân dân thành phố, suýt chút nữa xông đến văn phòng làm việc của Lục Minh. Bị người khác ngăn lại, y còn chửi lớn Lục Minh là chó sai cho Hạ Tưởng, vừa lên chức là cố ý gây khó dễ y, thật đúng là chẳng ra cái thứ gì, y muốn khiếu kiện lên Bắc Kinh.
Sắc mặt Lục Minh xanh mét, trước kia y luôn làm việc tại Tỉnh ủy, đâu có biết cấp dưới ở địa phương có lúc còn không nói đạo lý, giống như đàn bà đanh đá giữa chợ, tức giận đến nỗi hình dạng mặt mày thay đổi.
Y tự nhận mình là người của Bí thư Tỉnh ủy, vừa đến nhậm chức liền phải chịu nhục nhã đến như vậy, đâu dễ dàng nuốt trôi cục giận này? Y lập tức gọi điện thoại báo cáo lên Tỉnh ủy.
Nếu đổi là người khác, Lục Minh sẽ dám thẳng tay, nói không chừng bất chợt một lúc nào đó Lưu Kiệt Huy bị tai nạn liệt nửa người. Nhưng dù sao Lưu Kiệt Huy là cựu Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố, còn có uy lực, cũng có sức ảnh hưởng nhất định, nên không thể tùy tiện ra tay.
Sau khi Lục Minh báo cáo với Tỉnh ủy, lại nghe một số người mách nước nên liền nghĩ ra kế.
Hai ngày sau, từ Bắc Kinh đến Tỉnh ủy, thậm chí là Thành ủy thành phố Tần Đường đều nhận được vô số thư biểu dương. Nội dung giống nhau, đều là khen ngợi Lưu Kiệt Huy khi còn làm Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố Tần Đường, làm việc cần cù, chịu khó, càng vất vả công lao càng lớn, hơn nữa đồng chí Lưu Kiệt Huy có nhân phẩm, có năng lực, có tác phong, muốn cái gì có cái đấy, đáng lẽ phải ngồi vào chức vị quan trọng hơn để phát huy hết khả năng.
Phần chứ ký không những có cán bộ lão thành nghỉ hưu, một vị Đảng viên có lương tâm, quần chúng bình dân, còn có Thư ký của vị lãnh đạo cao cấp nào đó, thậm chí là cán bộ cao cấp đã về hưu. Hơn nữa, giọng điệu trong thư biểu dương có chút bất mãn và không cam chịu, thậm chí còn bất bình thay cho tình trạng hiện tại của Lưu Kiệt Huy, nói là Lưu Kiệt Huy đã gặp phải oan ức, hi vọng cơ quan liên quan và lãnh đạo giải oan cho y.
Một mũi tên mà trúng hàng ngàn lớp sóng.
Cơ quan chính phủ liên quan tại Bắc Kinh đem thư tín phúc đáp Tỉnh ủy tỉnh Yến, Phạm Duệ Hằng nổi giận, trực tiếp phê chỉ thị:
- Nghiêm túc điều tra xét xử, lấy đó làm bài học giáo huấn. Nếu lần sau lại có chuyện tương tự xảy ra, trực tiếp xử lý.
Bí thư Tỉnh ủy mà giận dữ, thì mây gió phải biến sắc.
Phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân tỉnh Lô Quốc Viễn đích thân đến thành phố Tần Đường, hẹn gặp Lưu Kiệt Huy nhắc nhở ba điều. Nhắc nhở nhẹ nhàng, nghiêm túc cảnh cáo, nếu Lưu Kiệt Huy còn khiếu kiện, trên tỉnh sẽ trực tiếp dùng biện pháp khiến y câm miệng.
Lưu Kiệt Huy khiếp sợ…
Lô Quốc Viễn đích thân ra mặt tìm y nói chuyện, sự việc nghiêm trọng, ý nghĩa to lớn. Nếu như y còn không biết điều, kết cục sẽ rất thảm.
Lô Quốc Viễn thấy Lưu Kiệt Huy đầu bạc một nửa, thần sắc tiều tụy, cũng biết là y phải chịu áp lực không nhỏ và đen đủi lớn nên động lòng trắc ẩn, bật mí:
- Cũng là do anh không chú ý đến cách làm, hiện có người muốn trừng trị anh, gửi một đống thư biểu dương đến Bắc Kinh, Tỉnh ủy, đòi công lao và khen thưởng với lãnh đạo, oán giận đãi ngộ bất công, lãnh đạo tỉnh không nổi giận được không? Lục Minh là người do một tay Bí thư Phạm cất nhắc, anh đắc tội với y, chỉ cần Bí thư Phạm chưa rời khỏi tỉnh Yến một ngày thì anh đừng mong có một tí tẹo suy nghĩ gây sức ép.
Lô Quốc Viễn đi rồi, một mình Lưu Kiệt Huy suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cầm điện thoại gọi cho Chương Quốc Vĩ:
- Quốc Vĩ, anh đừng trách tôi, tôi không còn sức để gây sức ép nữa rồi. Ông già này còn muốn sống thêm vài năm thì phải sống thành thật một chút. Tôi không còn ngồi ghế cao nữa, cũng không có quyền lực, không giúp được gì cho anh, anh phải tự dựa vào mình thôi.
Lưu Kiệt Huy nói giọng ủ rũ, trên thực tế là cũng không muốn Chương Quốc Vĩ thu tay về nên kích tướng Chương Quốc Vĩ, khiến y tiếp tục chọi đến cùng với Hạ Tưởng:
- Tôi khuyên anh cũng ngừng tay được rồi. Hiện Hạ Tưởng là lãnh đạo tỉnh, anh đấu không lại hắn đâu. Con người hắn chính trực, làm việc cẩn thận, gần như không có sơ hở. Quốc Vĩ, anh không lật đổ được hắn đâu. Anh nghe tôi khuyên một câu, yên lặng làm nốt một nhiệm kỳ Thị trưởng, sau đó đến Hội đồng nhân dân làm đến lúc dưỡng lão cũng không tệ, vừa yên tâm vừa đỡ phải lo lắng…
Nếu là ngày trước thì Lưu Kiệt Huy đúng là không thể chọc kích được Chương Quốc Vĩ, nhưng bây giờ y quả là phập phồng cơn tức. Bởi vì Lưu Kiệt Huy lùi bước biểu thị cho giữa y và Hạ Tưởng không còn hòa hoãn xung đột nữa, bây giờ y chỉ có hai con đường có thể đi, một là mặt đối mặt với Hạ Tưởng, hai là thừa nhận thất bại.
Lời của Lưu Kiệt Huy bỗng chốc châm ngòi cơn giận trong y.
- Kiệt Huy, Bí thư Hạ sắp có niềm vui từ trên trời rơi xuống rồi.
Chương Quốc Vĩ nói lạnh một câu.
…Quả nhiên, lời của Chương Quốc Vĩ đã được ứng nghiệm. Ngày hôm sau, Ủy ban Kỷ luật Trung ương chính thức thông báo Tỉnh ủy tỉnh Yến, sẽ do Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương Thôi Hướng đến Tần Đường, chính thức điều tra vấn đề kinh tế và tác phong sinh hoạt của Hạ Tưởng.