Không chỉ Tần Đường, thậm chí Tỉnh ủy cũng vì việc Ủy ban Kỷ luật Trung ương điều tra Hạ Tưởng mà cũng bị cuốn vào bầu không khí khẩn trương khó tả.
Đầu tiên là Tần Đường, dường như ai cũng cảm thấy bất an, quả thật tin đồn rất lớn, tình hình quá nghiêm trọng.
Phạm Tiến cũng thay đổi ngay thái độ thân thiết với Hạ Tưởng trước đây, bỗng nhiên trở nên nghiêm túc hơn nhiều, đi đường cũng quan sát cẩn thận hơn, cũng không thường xuyên báo cáo công tác với Hạ Tưởng nữa, cho dù có việc cần báo cáo, cũng tỏ thái độ công tư phân minh, vẻ mặt nghiêm túc, không hề có nụ cười nào.
Bởi vì trong lòng Phạm Tiến rất hoảng hốt, y cũng được xem là hiểu biết rộng, phàm là những cán bộ bị Ủy ban Kỷ luật Trung ương điều tra, không có con cá nào lọt lưới được. Trong mắt y, quầng sáng của Bí thư Thành ủy, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Hạ Tưởng dường như hoàn toàn biến mất, gần như đã thành một người chết.
Đương nhiên, là người chết về ý nghĩa chính trị.
Phạm Tiến còn hối hận thời gian trước đây đã quá thân thiết với Hạ Tưởng, cho nên bây giờ đột nhiên thu bước, có cảm giác như quá gấp gáp, sẽ để lại ấn tượng không tốt cho người khác.
Cũng may, Hạ Tưởng không hề tỏ thái độ bất mãn gì với thái độ thay đổi 1800 của y, vẫn giống như trước kia, khách khí và đúng mực, cũng khiến trong lòng y bồn chồn. Bí thư Hạ vẫn bộ dáng như đã định liệu trước mọi việc, rốt cuộc là giả vờ bình tĩnh, hay hắn thực sự không sao?
Không thể không sao được!
Phạm Tiến thật sự không tin Hạ Tưởng không sao hết, bởi vì đến cấp bậc của Hạ Tưởng, suốt quãng đường đi đó, liệu có thanh sạch như tờ giấy trắng không? Đừng đùa nữa.
Phạm Tiến cũng âm thầm dò hỏi về sự kiện Ủy ban Kỷ luật Trung ương điều tra, mới gọi được mấy cú điện thoại liền nhận được cảnh báo, bảo y đừng lo chuyện ôm đồm, khiến y chấn động vô cùng, biết sự việc vô cùng nghiêm trọng.
Bí thư Hạ, rất tiếc, Phạm Tiến thầm tiếc thay cho Hạ Tưởng, đắc tội với người không nên đắc tội, vốn dĩ là cán bộ cấp Phó tỉnh trẻ nhất nước, bây giờ thì hay rồi, e rằng sẽ trở thành cán bộ cấp Phó tỉnh có thời gian đương nhiệm ngắn nhất.
Những Ủy viên thường vụ Thành ủy có suy nghĩ như Phạm Tiến, không phải ít.
Người tiếc hận cũng có, người vui mừng khi thấy Hạ Tưởng gặp họa cũng có, mà người giữ khoảng cách cũng có, người châm chọc khiêu khích cũng có, tóm lại, mỗi người mỗi vẻ, trong thời khắc Hạ Tưởng gặp phải tai họa ngập đầu, người nào gần người nào xa, người nào có thể dùng được, tất cả đều rõ ràng.
Lương Thu Duệ vẫn luôn tràn đầy niềm tin với Hạ Tưởng thì không cần phải nói, cho dù y mất niềm tin với Hạ Tưởng, cũng sẽ kiên định đứng về phía Hạ Tưởng, không chỉ bởi vì y không có người đỡ đầu, mà còn vì y nhận ân huệ của Hạ Tưởng quá nhiều. Lúc này nếu y bỏ rơi Hạ Tưởng, thì không phải đạo làm người, mà còn khiến rất nhiều người coi khinh y.
Toàn bộ Tần Đường, hầu như đều vì cuộc viếng thăm của Ủy ban Kỷ luật Trung ương mà khiến lòng người rã rời. Đồng thời, uy vọng mà Hạ Tưởng vất vả xây dựng nên, đều tan tành.
Ít nhất nhìn từ điểm này, Thôi Hướng cũng đã đạt được mục đích, uy vọng Hạ Tưởng giảm sút, ở Tần Đường dường như trở thành hư danh.
Cùng lúc đó, ở Tỉnh ủy, những tranh luận có liên quan đến Hạ Tưởng cũng trở nên xôn xao hơn.
Trong một Hội nghị, Đàm Quốc Thụy đề xuất rằng dù sao Hạ Tưởng cũng còn trẻ tuổi, không biết tự tôn tự trọng khiến Tỉnh ủy lâm vào thế bị động, đề nghị Tỉnh ủy ra mặt phối hợp điều tra với Ủy ban Kỷ luật Trung ương, rồi nói chuyện với Hạ Tưởng, nhanh chóng kết thúc vụ án, để tránh ảnh hưởng quá lớn.
Thật ra ngụ ý chính là Hạ Tưởng xảy ra chuyện rồi, để Tỉnh ủy tạo áp lực khiến Hạ Tưởng nhanh chóng thừa nhận.
Cao Tấn Chu kịch liệt phản đối, thái độ vô cùng nghiêm khắc chỉ rõ, Tỉnh ủy phải biết yêu quý cán bộ của mình, không nên cứ xảy ra chuyện là trốn tránh, cán bộ của tỉnh Yến còn không yêu quý, ai còn có lòng trung thành với Tỉnh ủy được?
Bí thư Đảng ủy Công an Lý Bỉnh Văn, Trưởng ban Tuyên giáo Lý Phong đều có thái độ giống Đàm Quốc Thụy, cho rằng nên lấy lợi ích toàn cục của tỉnh Yến làm trọng, nếu chỉ vì một Hạ Tưởng mà ảnh hưởng đến danh dự của Tỉnh ủy, khiến toàn bộ tỉnh Yến đều phải đứng đầu sóng ngọn gió, nhất định phải áp dụng biện pháp nhất định để bảo vệ Tỉnh ủy khỏi bị ảnh hưởng.
Kỳ thật nói trắng ra, là cá nhân mỗi người đều sợ vì Hạ Tưởng mà bị liên lụy.
Ngay cả Tiếu Viễn Tâm và Trương Căng cũng giữ thái độ im lặng, bọn họ dù sao cũng mới đến tỉnh Yến, mới vừa quen biết với Hạ Tưởng, nên không dám mạo muội phát biểu.
Cuối cũng Phạm Duệ Hằng cũng lên tiếng tổng kết, vụ việc Hạ Tưởng, Tỉnh ủy duy trì thái độ im lặng, không phát biểu bất kỳ ý kiến có khuynh hướng nào, cuối cùng hội nghị kết thúc trong bầu không khí nghiêm trọng, nhưng cũng có thể dự đoán được rằng, Hội nghị dù có nhận thức chung thì cũng chưa chắc đã được chấp hành, ai cũng không thể giữ nổi mồm miệng mọi người. Nói xa hơn một chút nữa, không ai ngăn được người khác âm thầm báo cáo với Ủy ban Kỷ luật Trung ương về vụ việc Hạ Tưởng, thậm chí có báo cáo nhỏ, cáo trạng, tố cáo, đều có thể có. Những người ném đá xuống giếng, bất luận là trước đây hay bây giờ, đều có rất nhiều.
Tình thế khẩn trương của tỉnh Yến và Tần Đường, đều do Thôi Hướng khơi mào, vì vậy, Thôi Hướng cũng đối với việc y trở thành nhân vật quan trọng trong tỉnh Yến mà vô cùng tự đắc.
Gần tối, sau khi y báo cáo lên phía Bắc Kinh, quyết định tiến hành buổi nói chuyện giai đoạn hai.
Đối với lần đến Tần Đường này, Thôi Hướng cũng tự biết mình thân mang trọng trách, càng biết rõ, mấy tấm hình không đủ để đáng đòn chí mạng gì cho Hạ Tưởng, tấm hình chẳng qua chỉ là khai vị, chỉ khiến Hạ Tưởng rối loạn một chút, để dễ mắc sai lầm.
Không ngờ Hạ Tưởng không hề bối rối như y nghĩ, càng không hề thấy nhân viên Ủy ban Kỷ luật Trung ương là hoảng loạn, ngược lại bình tĩnh tự nhiên, thong dong ứng đối, khiến y có cảm giác thất bại.
Nhớ lại lúc gặp Hạ Tưởng ở tỉnh Yến, Hạ Tưởng vẫn luôn có bộ dáng trời có sập cũng không nao núng, lúc đó Thôi Hướng rất không thích phong cách của Hạ Tưởng, cho rằng Hạ Tưởng tuổi tác cũng không lớn, lại cố tình làm ra vẻ.
Không ngờ vài năm trôi qua, Hạ Tưởng còn hơn trước đây, bây giờ còn lão luyện đến mức không phải giả vờ nữa, dường như càng dễ dàng hơn. Bị người ta chụp hình được còn không hề sợ hãi như vậy, cứ cho rằng luôn có người bảo vệ cậu hay sao?
Hạ Tưởng à Hạ Tưởng, cậu không biết Ủy ban Kỷ luật Trung ương vì thúc đẩy điều tra cậu, bên trong đã làm không biết bao nhiêu công việc? Bây giờ không ai dám lộ diện vì cậu nữa, bởi vì, tất cả các bên đã đạt được thỏa hiệp, cậu tự cầu phúc cho mình đi.
Bởi vậy, lần hỏi chuyện thứ hai, Thôi Hướng hạ quyết tâm đánh vào phòng tuyến tâm lý của Hạ Tưởng.
Vẫn giống như lần trước, Hạ Tưởng ngồi đầu, Thôi Hướng ngồi giữa, hai người còn lại vẫn vẻ mặt nghiêm trọng, không nói lời nào ngồi hai bên.
Thôi Hướng châm một điếu thuốc, còn cố ý hỏi Hạ Tưởng cần hay không, Hạ Tưởng xua tay:
-Tôi không hút thuốc nhiều, cảm ơn Bí thư Thôi.
Thôi Hướng hít sâu một hơi, sau khi nhả khói ra, khuôn mặt của y bị che lấp trong làn khói, mơ hồ bất định. Y cứ không nói gì, hút được khoảng nửa điếu thuốc, đột nhiên kiên định vứt điếu thuốc đi, cầm lên một xấp tài liệu, hỏi:
-Đồng chí Hạ Tưởng, Tào Thù Quân là người thế nào với cậu?
Hạ Tưởng sửng sốt, sao lại kéo cả Tào Thù Quân vào đây? Nhưng cũng thật thà trả lời:
-Em trai của vợ tôi, Tào Thù Lê.
-Cậu quan Chu Hổ chứ? Cậu và anh ta có quan hệ gì?
-Quen, quan hệ bạn bè. Chu Hổ là Tổng giám đốc bất động sản Giang Sơn, quan hệ với tôi cũng không tồi.
Hạ Tưởng biết, buổi hỏi chuyện ngày hôm nay, bắt đầu chạm đến đề tài trọng tâm.
Nói đúng ra là, sắp lật bài rồi.
Chỉ có điều hắn không hiểu là, tại sao lại liên quan đến Tào Thù Quân, nếu Thôi Hướng chỉ nhắm vào hắn, không đụng đến người nhà, được, không sao, mọi người đều có con bài riêng, xem ai kiên nhẫn hơn ai, xem ai nắm bắt được quân bài tốt hơn.
Nhưng nếu đụng đến người nhà, cứ muốn ra tay với người nhà, vậy xin lỗi, đừng trách hắn không khách khí.
Thôi Hướng tiếp tục hỏi:
-Giữa cậu và Bất động sản Giang Sơn, có qua lại gì về kinh tế không?
-Không!
Hạ Tưởng phủ nhận, không hề do dự, Bất động sản Giang Sơn do chính tay hắn gầy dựng nên là thật, nhưng hắn không tin, sự việc nhiều năm rồi, Thôi Hướng còn có thể tìm được chứng cứ gì.
Quả nhiên, Thôi Hướng chỉ nhắc đến thôi, liền nhảy sang Bất động sản Thiên An.
-Hạ Tưởng, căn cứ vào những tài liệu chúng tôi đang nắm giữ cho thấy, khi cậu làm Chủ tịch quận, Bí thư quận Hà Mã, làm Phó thị trưởng thường trực ở thành phố Lang, làm Thị trưởng ở Thiên Trạch, Tập đoàn Viễn Cảnh, Bất động sản Giang Sơn, Bất động sản Thiên An đều theo sát bước chân của cậu. Cậu đi đến đâu, công trình được xây dựng ở đó, có phải đã chứng tỏ, cậu thu được không ít lợi ích từ những công ty trên, bọn họ mới dễ dàng nhận được những công trình của Chính phủ?
Lời nói của Thôi Hướng, vừa có dẫn chứng, vừa có ám chỉ, khiến Hạ Tưởng nghe có vẻ ba phải, không dám khẳng định phía Ủy ban Kỷ luật Trung ương đã nắm được những chứng cứ gì.
Đáng tiếc là, Hạ Tưởng khiến Thôi Hướng thất vọng, bởi vì theo suy đoán của những người bình thường, Hạ Tưởng không thể không có được lợi lộc từ những công ty trên, nếu không tại sao Hạ Tưởng đi đến đâu, mấy nhà đầu tư trên đều đi đến đó, rõ ràng không đúng.
Thôi Hướng lại không biết, Hạ Tưởng thật sự không hề mượn cơ hội kiếm lợi lộc, bởi vì cứ mỗi lần đầu tư Hạ Tưởng đều có nói với mấy người, rủi ro tự chịu, hắn chỉ phụ trách làm người dẫn đường, không phụ trách việc lời hay lỗ, tất cả đều phải trông vào lợi ích thị trường.
Lại thêm mối quan hệ bạn bè giữa Hạ Tưởng và mấy người này, sao có thể đưa tay lấy tiền của họ? Hơn nữa Hạ Tưởng đối nhân xử thế quả thật không có tính cách yêu tiền như mạng sống, nếu không lúc bắt đầu Liên Nhược Hạm đưa hắn chi phiếu 5 triệu, cho đến hôm nay, vẫn còn lại hơn 4 triệu.
Thôi Hướng lấy tâm lý của 90% cán bộ để đánh giá Hạ Tưởng, nhận định chắc chắn Hạ Tưởng tay chân không sạch sẽ, y tính sai rồi, Hạ Tưởng lại thuộc về 10% cán bộ liêm khiết không thiếu tiền cũng không cần tiền còn lại!
-Bí thư Thôi, tôi chỉ có một câu, anh là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương, nói chuyện phải có chứng cứ, nếu không có chứng cứ, tốt nhất không nên nói, ảnh hưởng đến danh dự bản thân tôi chỉ là việc nhỏ, ảnh hưởng đến hình tượng của anh và sự liêm minh công chính của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, mới là chuyện lớn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hạ Tưởng chậm rãi nói, trong lời nói có chút giận dữ, bởi vì hắn có chút dự cảm không lành, có thể điểm dừng của Thôi Hướng, chính là trên người Tào Thù Quân.
Thật bất hạnh cho Hạ Tưởng là hắn đã đoán đúng, Thôi Hướng tiếp tục nói:
-Được rồi, trước tiên cứ giả thiết bản thân cậu không nhận hối lộ, nhưng chứng cứ thể hiện, cậu lợi dụng Tào Thù Quân để thu hối lộ với số lượng lớn, nhận tiền mặt và quà tặng của Bất động sản Giang Sơn, Bất động sản Thiên An, tổng cộng 2 triệu tệ, theo điều tra, chính vì Tào Thù Quân đã nhận được lợi lộc từ những nhà đầu tư trên, cậu mới lợi dụng chức quyền, cho những nhà đầu tư đó có được công trình…
Cùng với sự tường thuật của Thôi Hướng, lửa giận trong lòng Hạ Tưởng càng bùng lên mạnh mẽ, bởi vì trong lời tường thuật của Thôi Hướng, hắn là người đứng đằng sau, Tào Thù Quân là người thay mặt hắn, lợi dụng thân phận là em vợ của hắn, thu được một lượng lớn lợi ích từ Bất động sản Giang Sơn, Thiên An và Tập đoàn Viễn Cảnh, trong mấy năm nay, con số đã lên đến mấy chục triệu tệ. Thật hay ho, lại biến hắn và Tào Thù Quân thành kẻ hát người xướng, hắn bên ngoài giả làm người tốt, Tào Thù Quân bên trong lại thu được một lượng tiền lớn.
Hạ Tưởng rốt cuộc cũng tức giận rồi!