Ngay trong lúc Hạ Tưởng tổng hợp lại một loạt sự việc gần đây phát sinh theo một mạch suy nghĩ, thì bên trong tòa nhà Thành ủy lại lặng lẽ lưu truyền một lời đồn, nói là Phạm Tiến đã bị Ủy ban kỷ luật tỉnh lập án điều tra.
Phạm Tiến là kẻ khả nghi có liên quan đến quá trình đề bạt và chọn lựa bổ nhiệm cán bộ, nhận hối lộ đánh cược, số tiền liên quan tới vụ án cao tới hơn 50 triệu tệ, trước giờ đã đề bạt hơn 30 người thân tín, bao gồm vài nhân vật số một quận, huyện!
Hạng Trang múa kiếm, ý ở phái công!(Câu thành ngữ cổ chỉ mục đích trong hành động và lời nói đều hướng về ý đồ khác)
Hạ Tưởng nhạy bén lập tức ngửi được tin tức khác thường, từ hai mặt trái phải, Chương Quốc Vĩ và Ngưu Lâm Quảng ra tay cùng lúc.
Quả nhiên, ngoài mặt lời đồn đại là chỉ Phạm Tiến, nhưng thư tố cáo bay đến Tỉnh ủy, tố cáo rõ ràng Phạm Tiến dùng người không khách quan, trong lần điều chỉnh nhân sự vừa diễn ra ở Tần Đường, không e dè mà đề bạt thân tín, phá hoại kỷ luật kỷ cương Đảng của nhà nước, cả gan làm loạn. Trên thực tế, ở cuối thư tố cáo còn ghi chú rõ Phạm Tiến là bị người ở phía sau sai khiến, người này giật dây, ý đồ biến Tần Đường thành thành phố của một người.
Nhân vật phía sau Phạm Tiến, hiển nhiên là ám chỉ Hạ Tưởng.
Thì ra Chương Quốc Vĩ lại một lần nữa lấy vấn đề đề bạt bổ nhiệm để dựng chuyện, có Bí thư Thành ủy nào sau khi đến nhậm chức lại không cất nhắc người của chính mình? Không đề bạt người mình thân cận, thì có thể được một thanh danh tốt, nhưng trong công tác lại không triển khai được. Không lập ra thành tích, chỉ có mỗi cái thanh danh thì có tác dụng gì? Hơn nữa chỉ có mỗi thanh danh tốt, không tạo mối quan hệ tốt với cấp trên, ngược lại còn làm cấp trên cho rằng bạn là kẻ mua danh trục lợi.
Trên thực tế, trong việc Hạ Tưởng đề bạt bổ nhiệm và điều chỉnh nhân sự lẫn các vấn đề lớn khác, không thể nói là làm được đến một trăm phần trăm công bằng không thiên vị, trên thế giới cũng không có trăm phần trăm công bằng, nhưng ít nhất hắn cũng không thẹn với lương tâm, không hoàn toàn đề bạt thân tín của chính mình, hơn nữa nói thật, hắn ở Tần Đường cũng không có suy nghĩ bố trí thân tín.
Nghìn gốc đào ở Huyền Đô Quan, Lưu Lang đi rồi mới được trồng(câu thơ cổ có ý khinh thị, sau khi Lưu Lang rời đi, những kẻ giàu có tranh thủ thời cơ ngoi lên chức cao) ~ Đợi đến lúc hắn đi khỏi đây, Bí thư của nhiệm kỳ sau sẽ vẫn điều chỉnh lại nhân sự, hắn lại nhận thức được mình có khả năng không làm đủ một nhiệm kỳ ở Tần Đường, uổng công làm gì?
Ngay cả như vậy, Chương Quốc Vĩ trực tiếp xuất kích, lại lấy vấn đề nhân sự ra nói cũng khiến Hạ Tưởng phải nén giận.
Cũng phải, vấn đề nhân sự cũng là điểm yếu lớn nhất của Chương Quốc Vĩ. Y ở Tần Đường trước sau đã kinh doanh mười mấy năm mới tạo được một chút thành quả, sau khi Hạ Tưởng nhậm chức được nửa năm đã làm cho bố cục của y bị phân tán loạn, lộn xộn, y có thể không tức giận mới là lạ.
Nhưng Hạ Tưởng không cho rằng kế sách của Chương Quốc Vĩ có hiệu quả, việc Tỉnh ủy bổ nhiệm hắn đến Tần Đường đảm nhiệm chức Bí thư, chính là để hắn chủ trì đại cục ở đây, Bí thư không nắm việc nhân sự thì còn là quyền uy của nhân vật số một không?
Không ngờ làm Hạ Tưởng không dự tính đến được là, Tỉnh ủy vào lúc ấy lại đặc biệt mở họp hội ý nghiên cứu Bí thư. Tại cuộc họp, Phạm Duệ Hằng đã nêu ra, Ban tổ chức Trung ương luôn nhấn mạnh trong việc đề bạt cán bộ phải nghiêm khắc tuân theo đường lối chính sách của Đảng mà chọn lựa cán bộ cho bộ, phải kiên quyết ngăn chặn việc chạy chức, mua quan bán quan.v.v..và hiện tượng bất chính, hủ bại đang nổi lên, ngăn chặn phát sinh "bệnh đề bạt" của các cán bộ.
Các thành viên tham dự hội ý đều nhất trí đồng ý ý kiến của Bí thư Phạm, và do Trưởng ban tổ chức cán bộ Vương Bằng Phi đề nghị, mời dự họp Hội nghị công tác Trưởng ban tổ chức toàn tỉnh, lại nhấn mạnh tính công bằng và nghiêm túc trong vấn đề đề bạt cán bộ.
Sau đó, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy gửi công văn đi, quyết định triệu mở Hội nghị Trưởng ban tổ chức cán bộ toàn tỉnh, yêu cầu các Trưởng ban tổ chức cán bộ các Thành ủy đích thân tham dự.
Hành động của Tỉnh ủy, khiến không ít người chấn động, không rõ hành động này rốt cục là nhằm vào Hạ Tưởng, hay là nhằm vào Phạm Tiến.
Nhằm vào Phạm Tiến? Phạm Tiến dường như còn không đủ tư cách. Nhằm vào Hạ Tưởng? Chẳng lẽ nói Hạ Tưởng ở Tỉnh ủy đã thất thế?
Sau đó, Hạ Tưởng liền nhận được điện thoại của Vương Bằng Phi.
- Bí thư Hạ, về Hội nghị Trưởng ban tổ chức cán bộ, Bí thư Phạm luôn nhấn mạnh ý nghĩa trọng đại, thái độ ông ấy rất kiên quyết.
Vương Bằng Phi thông báo việc này cho Hạ Tưởng, kỳ thật là ngầm gợi ý giải thích, là đang ám chỉ với Hạ Tưởng, việc này là do Phạm Duệ Hằng một tay thúc đẩy.
- Tôi ủng hộ nghị quyết của Tỉnh ủy.
Hạ Tưởng cũng không nhiều lời, hắn kỳ thật cũng đoán được ý đồ thúc đẩy nghị quyết này của Phạm Duệ Hằng, chẳng thà nói rằng Phạm Duệ Hằng đối với hắn không còn ủng hộ như trước kia, mà là suy xét cân nhắc tất cả lợi hại trước sau, thân là Bí thư Tỉnh ủy, Phạm Duệ Hằng phải xử lý sự việc cho công bằng.
Đồng thời Hạ Tưởng cũng ý thức được một chút, mạng lưới quan hệ của hắn tại tỉnh Yến quá sâu rộng, quá lớn. Bất kể là Phạm Duệ Hằng, hay là Trung ương cũng không sẽ cho phép hắn ở tỉnh Yến tiếp tục phát triển lớn mạnh.
Bởi vậy, Phạm Duệ Hằng mượn đề tài để nói chuyện của mình, vừa đúng lúc Chương Quốc Vĩ tạo ra một cơ hội, y khẳng định sẽ nắm bắt đúng lúc. Hội nghị Trưởng ban tổ chức toàn tỉnh, cộng thêm thư tố cáo đầy tranh cãi, cũng không thể chứng minh Chương Quốc Vĩ đầu phục Phạm Duệ Hằng, nhưng vừa rồi lại chứng minh lập trường ủng hộ của Phạm Duệ Hằng đối với hắn có sự chuyển hướng nhất định.
Thậm chí còn có thể nói là thay đổi.
Tuy rằng không thể bỗng chốc là thay đổi lớn, nhưng ít nhất nói rõ một điều, Phạm Duệ Hằng không hy vọng hắn ở tại tỉnh Yến tiếp tục phát huy thanh thế như trước kia, cũng sẽ không giống như ngày trước mà tiếp tục ủng hộ hắn, ông ta không chỉ lo lắng trước việc hắn ở lại tỉnh Yến tiếp tục phát triển lớn mạnh, mà còn bởi vì cái chết của Thôi Hướng cũng khiến Phạm Duệ Hằng e dè mấy phần.
Không ai mong muốn ở trong khối Tỉnh ủy, có một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy từ đầu chí cuối bị tầng cao Trung ương ghi nhớ, hơn nữa còn không phải ghi nhớ bởi vì chuyện tốt, Thôi Hướng chết, Phạm Duệ Hằng tự nhiên cũng rõ là chuyện gì xảy ra.
Hạ Tưởng tiếp tục ở lại tỉnh Yến, với toàn bộ tỉnh Yến mà nói, không phải là một chuyện tốt.
Phạm Duệ Hằng cũng mượn việc này ngầm truyền đạt dụng ý tới Hạ Tưởng, cũng là báo cho biết Hạ Tưởng, nếu có cơ hội, rời khỏi tỉnh Yến, rời xa thủ đô là lựa chọn tốt nhất.
Hạ Tưởng cũng hiểu được, hắn sớm muộn gì cũng sẽ đi, nhưng trước khi giải quyết được phiền toái cuối cùng của Tần Đường, hắn mà rời khỏi, sẽ để lại niềm tiếc nuối cảnh đầu voi đuôi chuột.
Nhưng phải thừa nhận, mặc kệ Phạm Duệ Hằng có tình nguyện hay không, mặc kệ Chương Quốc Vĩ có phải thật tâm hay không, trước thế cục hiện nay, Bí thư Phạm và Thị trưởng Chương đúng là có khả năng lại gần nhau, cũng không hẳn là lại gần theo nghĩa đen, nhưng ít ra trong sự hy vọng hắn rời khỏi Tần Đường, rời khỏi tỉnh Yến thì mục tiêu lại đồng nhất.
Hạ Tưởng đã nghĩ thông suốt, sau khi cảm tạ Vương Bằng Phi, buông điện thoại, lại trầm tư một lát, trong lòng liền có tính toán.
Tạm thời mặc kệ thế cục ở tỉnh, không ảnh hưởng đến kế hoạch to lớn của hắn...
Giữa trưa vào giờ nghỉ giải lao, hắn nhận được điện thoại của Tiêu Ngũ.
- Lãnh đạo, Lã Chấn Dương cùng Trương Thần Phương đã gặp Ngưu Lâm Quảng rồi, Ngưu Lâm Quảng tạm thời chưa có động tĩnh.
Hạ Tưởng chỉ nói một câu:
- Tôi biết rồi.
Sau đó hắn cúp điện thoại, nghĩ thầm rằng Ngưu Lâm Quảng bây giờ đúng là có kiên nhẫn, cũng không biết đang chuẩn bị ấp ủ một ý đồ gì lớn.
Nếu xem cái chết của Thâm Hải như phát súng thứ nhất, Lã Chấn Dương và Trương Thần Phương như phát súng thứ hai, súng đã lên đạn rồi, khi nào thì súng sẽ nổ tiếp? Hạ Tưởng lại muốn xem Ngưu Lâm Quảng rốt cuộc có thể thi triển thủ đoạn thế nào.
Điều Hạ Tưởng không biết chính là, Tỉnh ủy mở họp Hội nghị Trưởng ban tổ chức cán bộ toàn tỉnh, hắn thật không cảm thấy có vấn đề khó khăn gì ở đây. Phạm Tiến lại vô cùng căm tức cùng xấu hổ, nổi giận đùng đùng đến tranh luận cùng Chương Quốc Vĩ.
Phạm Tiến không khách khí đập mở cửa phòng làm việc của Chương Quốc Vĩ, vừa vào cửa đã nói:
- Đồng chí Quốc Vĩ, tôi muốn hỏi một chút, sự việc thư tố cáo lộn xộn này rốt cuộc là chuyện gì vậy? Nếu nói về dùng người không khách quan, đề bạt thân tín, thì toàn bộ Tần Đường ai lại chẳng biết là vị nào ở Tần Đường trước sau đã mười mấy năm rồi!
Chương Quốc Vĩ hiện tại không thể khiêm tốn hơn, lại bị quầng sáng của Hạ Tưởng ép tới không ngẩng đầu lên, Phạm Tiến tự nhiên vì vậy mà ngay trước mặt Chương Quốc Vĩ tự thấy cao thế hơn một chút, nói chuyện liền cũng khí thế hơn một ít, hơn nữa Chương Quốc Vĩ vừa ăn cướp vừa la làng, quả thật cũng khiến y tức giận khó mà bình tĩnh. Chương Quốc Vĩ ngồi ngay ngắn bất động, ngược lại còn sờ đầu, cười ha hả:
- Đồng chí Phạm Tiến, tức giận hại thân, không nên hơi một tí thì chỉ trích người khác, gặp chuyện phải tìm nguyên nhân từ chính mình. Tôi ở Tần Đường trước sau đã mười mấy năm, nhưng lại có thể sao chứ? Hiện tại Tần Đường vẫn là Tần Đường của Bí thư Hạ! Anh cũng không nên hoài nghi tôi viết thư tố cáo, nói cho anh biết, thật sự tôi không có chút quan hệ nào với việc đó.
Phạm Tiến cũng không ngờ Chương Quốc Vĩ đểu giả, trực tiếp thề thốt phủ nhận, y há hốc mồm, nhất thời nghĩ không ra lời phản bác, đành phải hung hăng nói một câu:
- Thị trưởng Chương, nếu anh đã biết hiện tại đang là tình thế gì, tôi khuyên anh, nên làm tốt công tác Thị trưởng của mình, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cúi đầu một chút, nói không chừng còn có thể tranh thủ cơ hội. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tranh thủ cơ hội gì, Phạm Tiến không nói rõ, Chương Quốc Vĩ không them đoán tâm tư của Phạm Tiến. Y nhìn tiễn bóng Phạm Tiến rời đi, nụ cười phớt nhẹ trên mặt dần biến thành cười lạnh, nghĩ thầm rằng: "Chẳng qua vì mấy phong thư tố cáo liền thẹn quá thành giận thì còn đi đến đâu được chứ, còn khá nhiều chuyện nằm ở phía sau kìa".
Tháng 5 ở Tần Đường, hoa đua nhau nở thành đoàn, thời tiết hoàn toàn tươi mới, nhưng ngay trong mùa trời quang nắng đẹp, Tần Đường lại xảy ra một loạt sự cố.
Đầu tiên là công tác trị an ở vài huyện không tốt, đã bị Ủy ban nhân dân thành phố nêu danh phê bình, lại có vài Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện bị Thị trưởng Chương phê bình ngay trước mặt là làm việc không hiệu quả.
Thị trưởng phê bình Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện là chuyện rất bình thường, nhưng nếu cẩn thận quan sát, phát hiện tất cả những người mà Thị trưởng Chương phê bình đều là số người do Bí thư Hạ trong lần điều chỉnh nhân sự trước đã đề bạt, liền mang ý vị rất sâu xa.
Chẳng khác nào là gián tiếp khiêu chiến quyền uy của Bí thư Hạ, không ít người đều phải tự hỏi, Thị trưởng Chương vừa khiêm tốn được vài ngày như thế, giờ làm ầm ĩ lên, không sợ lại bị Bí thư Hạ chèn ép sao?
Sự thật luôn vượt xa sự tưởng tượng của mọi người!
Huyện Phú Bắc là huyện có nhiều tài nguyên quặng sắt và mỏ than lớn của Tần Đường, là huyện có tài nguyên khoáng sản phong phú, chiếm ba mươi phần trăm trên tổng nguồn tài nguyên của Tần Đường, giá trị sản lượng kinh tế của toàn huyện có đến tám mươi phần trăm là từ khoáng sản mà ra.
Huyện Phú Bắc có rất nhiều mỏ than nhỏ, vừa khai thác phi pháp, đây cũng là căn bệnh mà Tần Đường khó có thể trị tận gốc được.
Hạ Tưởng từ lúc nhậm chức tới nay, cũng chưa có đề xuất nào nhằm vào vấn đề quản lý mỏ than nhỏ, vừa có tính khả thi, bởi vì vấn đề này tồn tại đã lâu, lại liên quan đến nhiều lợi ích gút mắc ở khu huyện, bao nhiêu năm rồi đều không có cách giải quyết, hắn cho dù có lòng thì cũng phải từng bước tiến hành.
Không ngờ lại xảy ra chuyện.
Hơn nữa còn là chuyện lớn, huyện Phú Bắc có một mỏ than tư nhân xảy ra sự cố rò rỉ nước, có 30 thợ mỏ bị mắc kẹt ở bên trong, sống chết không rõ!
Trên thực tế, hàng năm Tần Đường phát sinh loại sự cố nhỏ cũng không ít, đại bộ phận đều giấu diếm không báo, cũng là ước định mà thành quy củ. Nhưng sự cố lần này lớn, nếu hơn 30 người thợ toàn bộ bị chết, nói không chừng còn truy cứu trách nhiệm tới Hạ Tưởng.
Đào sâu hơn nữa, sau lần điều chỉnh nhân sự trước, Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện Phú Bắc, cả hai người mới nhậm chức này đều là thân tín do một tay Hạ Tưởng đề bạt!
Sự tình...rắc rối lớn rồi.