Sau khi được biết tin tức Hải Quân hành động, phản ứng đầu tiên của Gia Cát Phách Đạo chính là, thực sự đã đến lúc sơn cùng thủy tận rồi sao?
Y một mình ngồi ngây người lúc lâu, mấy lần nhấc điện thoại lên định gọi cho Hoàng Đắc Ích, nhưng không hạ nổi quyết tâm, hình ảnh Ngưu Lâm Quảng giơ súng trước mặt y vẫn hiện nguyên trước mắt!
Thật sự là hai lựa chọn khó khăn!
Lão Tặc bị sát hại, y quả thực cũng có liên lụy trong đó, sự sa lưới của Tu La, tương đương với Ngưu Lâm Quảng đã gõ hồi chuông tang.
Tu La biết quá nhiều bí mật của Ngưu Lâm Quảng.
Vốn cho rằng Tu La bản lĩnh đầy mình, thế nào cũng có thể nhảy ra khỏi vùng trời của quốc gia, không ngờ, thời gian mới hai ngày đã bị bắt. Nghe nói tỉnh Hắc Liêu trực tiếp tung cảnh sát vũ trang ra? Thể diện của Hạ Tưởng quả thật bằng trời, ai cũng không ngờ được Tu La ngốc đến mức không nhìn đường, chui đầu vào Hắc Liêu, không phải tự tìm đường chết sao?
Tuy nhiên cũng không trách Tu La được, Tu La dù sao cũng không hiểu chính trị, làm sao mà biết được Hạ Tưởng và Bí thư Tỉnh ủy Hắc Liêu Cổ Thu Thực lại có quan hệ mật thiết đến như vậy? Ngay đến cả y từ sau khi Tu La là do Bí thư Tỉnh ủy trực tiếp hạ lệnh tung cảnh sát có vũ trang ra trực tiếp bắt được, mới phân tích ra kết luận, mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng, quá khổng lồ và quá kinh người.
Vốn cho rằng Ngưu Lâm Quảng còn có phần thắng, bây giờ… Gia Cát Phách Đạo lại thay đổi cách nghĩ, sợ là Ngưu Lâm Quảng phải kết thúc rồi.
Y suy nghĩ thật lâu sau, nhưng vẫn mang bộ dạng âu lo và gọi điện cho Hoàng Đắc Ích. Buông điện thoại xuống, y lặng lẽ đứng dậy, mở cửa, nhìn ra ngoài không một ai, rồi cẩn thận đi ra ngoài, cả đường đi luôn chú ý phía sau mình, cuối cùng cũng ra đến cổng Thực nghiệp Trung thiên.
Mới đi được mấy bước, từ một góc rất tối, bỗng nhiên vụt ra một bóng người:
- Ông Gia Cát, đêm hôm khuya khoắt ông đi đâu vậy? Không sợ Ngưu tổng có việc tìm ông sao?
Gia Cát Phách Đạo thiếu chút nữa thì chết khiếp, chăm chú nhìn thì ra là Hách Tư Vị, y liền lạnh lùng cười:
- Tư Vị, lần trước tôi gặp Cục trưởng Hoàng, ông đã báo cáo với ông Ngưu, tôi lại lấy ơn báo oán, không tra thuốc mắt cho ông ở trước mặt ông Ngưu. Chuyện của ông và Tiểu Quỳ nếu để ông Ngưu biết được, ông nói có phải ông ta cũng sẽ cho ông hai phát súng không hả?
Hách Tư Vị vẻ mặt không ngờ đỏ lên, vội nói:
- Ông Gia Cát hiểu lầm rồi, lần trước mật báo sau lưng, nhưng sau khi sự việc xảy ra tôi đã rất hối hận. Hôm nay tôi đặc biệt có ý đợi ông, là muốn cùng ông đi trên con đường sáng.
Gia Cát Phách Đạo có chút không tin mà nhìn Hách Tư Vị: Text được lấy tại https://trumtruyen.vn
- Tôi rời khỏi thực nghiệp Trung Thiên, con đường của ông sẽ càng rộng mở còn gì, vừa khéo thay thế vào vị trí của tôi… ông còn muốn con đường sáng gì nữa?
Hách Tư Vị vẻ mặt cười khổ:
- Xin ông đừng đùa nữa, thực nghiệp Trung Thiên đã gặp phải tai ương ngập đầu rồi, tổ chim bị lật đổ quả trứng còn lành được sao? Ông Gia Cát kiến thức còn rộng hơn tôi nhiều, mạng lưới quan hệ cũng rộng, xin ông Gia Cát chỉ cho một con đường sáng để đi.
Hách Tư Vị thái độ rất thành khẩn, không giống đang làm bộ, Gia Cát Phách Đạo hơi suy nghĩ, rồi nói:
- Được, bây giờ ông theo tôi.
Hách Tư Vị cuống quít nói lời cảm ơn, đi sát theo sau Gia Cát Phách Đạo, bóng dáng của hai người rất nhanh tan vào trong màn đêm.
Ngưu Lâm Quảng sau khi được biết tin hai mưu sĩ dưới trướng đêm hôm sờ soạng ra khỏi thực nghiệp Trung Thiên, lại không hề nổi giận, chỉ lạnh lùng cười, sau đó lấy ra khẩu súng lục yêu thích của mình bắn hai phát về phía cửa sổ.
Là đêm, nhưng văn phòng của Bí thư Thành ủy Hạ Tưởng, đèn điện vẫn sáng trưng.
Hoàng Đắc Ích một lần nữa báo cáo chiến tích của một ngày với Hạ Tưởng, mấy cứ điểm của Ngưu Lâm Quảng bị thiệt hại nặng, thực lực của gã trên cơ bản là tổn thất thảm hại, nếu lại cộng thêm sự ra tay của Nga Ni Trần, toàn bộ thực nghiệp Trung Thiên chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.
Nhưng Ngưu Lâm Quảng vẫn trấn tĩnh ngoài dự đoán của mọi người, vừa không có dấu hiệu trốn đi, lại không tiến hành chuẩn bị cho đợt sóng phản kích tiếp theo, đã khiến Hoàng Đắc Ích vô cùng khó hiểu.
Lúc đang phân tích thế cục, điện thoại của Hoàng Đắc Ích reo lên, ông ta đứng dậy đi sang một bên nghe điện thoại, lập tức quay lại xin chỉ thỉ của Hạ Tưởng:
- Gia Cát Phách Đạo và Hách Tư Vị chuẩn bị quy phục rồi…
Hạ Tưởng mỉm cười gật đầu:
- Cải tà quy chính luôn là chuyện tốt, Đắc Ích, tối nay ông sẽ vất vả một chút.
- Là công tác thuộc chức vụ của mình mà tôi nên làm.
Hoàng Đắc Ích xoa tay cười, vụ án lão Tặc bị sát hại và vụ án tai nạn xe, công tác điều tra vẫn luôn không có tiến triển gì, miệng của đối phương rất kín, mãi không nôn ra. Ông ta cũng cảm thấy rất mất mặt, nếu Gia Cát Phách Đạo và Hách Tư Vị quy hàng đúng lúc, thì tương đương với trực tiếp cắm vào ngực Ngưu Lâm Quảng hai con đao.
Thậm chí có thể nói, là có thể trực tiếp hạ lệnh bắt!
Hoàng Đắc Ích có thể không vui sao? Ngưu Lâm Quảng trong nhiệm kỳ của ông ta bị bắt, khẳng định là một công lao lớn, tuyệt đối có thể viết một khối dày đặc lên lý lịch của mình.
Hơn nữa nếu thuận lợi, ngày mai Tu La bị áp giải về Tần Đường, lời khai của Tu La, cộng thêm lời khai của Gia Cát Phách Đạo và Hách Tư Vị, Ngưu Lâm Quảng tuyệt đối không còn đường có thể đi.
Ngưu Lâm Quảng cùng đường bí lối, nhanh chóng trở thành một cái đầu bò chết, Hoàng Đắc Ích khó nén nổi niềm vui sướng trong lòng.
Hạ Tưởng lại cẩn thận hơn:
- Đừng nên vui mừng sớm, trước khi Tu La chưa được áp giải an toàn về Tần Đường, trước khi Gia Cát Phách Đạo chưa lộ ra tin tức hữu dụng, tất cả không thể quá lạc quan.
Hoàng Đắc Ích trong lòng không cho là đúng, cho rằng hiện tại Ngưu Lâm Quảng là con muỗi mùa thu đã uống sương sớm, nhảy nhót chẳng được mấy ngày nữa, tuy nhiên không dám biểu lộ rõ ra ngoài, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Vâng, Bí thư Hạ nói rất đúng, cần phải đề cao cảnh giác, kiên trì đến cùng, một phút cũng không buông lỏng.
Sự thật chứng minh, Hoàng Đắc Ích quả thực đã cười quá sớm.
Một đêm trôi qua, Gia Cát Phách Đạo và Hách Tư Vị không lộ diện, gọi điện thoại đi, không ai nghe máy.
Nếu nói Gia Cát Phách Đạo và Hách Tư Vị cuối cùng không hiện thân, vẫn không làm Hoàng Đắc Ích nổi giận, thì tin tức khác đã khiến ông ta phát rồ lên – xe áp giải Tu La đi được nửa chặng đường thì xảy ra tai nạn, trên đường cao tốc đột nhiên bị nổ lốp, tất cả cảnh sát trên xe và cộng cả Tu La, sáu người đều gặp nạn!
May mắn sao Lịch Phi không ngồi trong xe áp giải, tuy nhiên lúc ấy cũng nằm trong nguy hiểm, mấy chiếc xe thiếu chút nữa va dồn lại với nhau, suýt nữa tạo thành vụ tai nạn ô tô liên hoàn nghiêm trọng.
Tai nạn xe phát sinh thật sự kỳ quái, bởi vì chiếc xe ô tô xảy ra chuyện là một chiếc xe mới, không tồn tại vấn đề lốp xe bị mòn, qua kiểm tra hiện trường, phát hiện trên mặt lốp xe có dấu vết của vết rạn bị cưỡng ép, nguyên nhân cụ thể đang được các chuyên gia tiến hành thẩm định.
Cũng không phải nói, rất có khả năng do con người tạo nên!
Hoàng Đắc Ích nổi trận lôi đình, ông ta nghiêm trọng hoài nghi là do Ngưu Lâm Quảng gây nên, bởi vì nếu Tu La chết, Ngưu Lâm Quảng sẽ an toàn được phần nào.
Một vấn đề khác nữa là, Gia Cát Phách Đạo và Hách Tư Vị đồng thời hẹn đến quy hàng đột nhiên giống như biến mất một cách vô căn cứ, tối qua ông ta còn không nghĩ ngợi gì nhiều, bây giờ liên hệ với vụ tai nạn xe, Hoàng Đắc Ích chợt hiểu ra, hay cho một Ngưu Lâm Quảng, hóa ra vẫn chưa chịu từ bỏ chống cự, ngầm ra chiêu, lẽ nào gã còn quân át chủ bài nào sao?
Hoàng Đắc Ích cũng không biết sự tồn tại của Hải Quân. Sự việc phá án và tiếp tục liên lạc với Gia Cát Phách Đạo và Hách Tư Vị, cùng với tiến thêm một bước đều tra và giải quyết tốt hậu quả của vụ tai nạn xe, cụ thể toàn bộ giao cho Hoàng Đắc Ích phụ trách, Hạ Tưởng dù sao cũng là Bí thư Thành ủy, không thể nhúng tay quá nhiều.
Cũng giống như những gì Hạ Tưởng định liệu từ ban đầu, bây giờ đã đến lúc phá vỡ thế cục, áp lực trực diện cũng đã đúng hẹn mà tới.
Đang lúc Hạ Tưởng và Lương Thu Duệ quyết định hạng mục chú ý là tham dự nghi thức khánh thành nhà máy may mặc Phân Đạt Kỳ, trong đầu Hạ Tưởng lóe lên một ý tưởng, liền hỏi một câu:
- Thu Duệ, gần đây mối quan hệ giữa Tiểu Quỳ và Hách Tư Vị, có tiến triển gì không?
Lương Thu Duệ gần đây khiêm tốn hơn nhiều, tuy nói sự kiện lần trước không có ảnh hưởng mang tính thực chất đối với ông ta, nhưng dù sao nói hay nghe không hay, truyền ra ngoài xem như cũng mất mặt, ngoại trừ một lòng phụ tá Hạ Tưởng làm tốt công việc đại quản gia của Thành ủy ra, ông ta bình thường rất ít xuất đầu lộ diện.
Nhưng Trưởng ban thư ký Thành ủy lại là một công việc không thể không thường xuyên lộ diện trước mặt người khác, ông ta liền tận hết khả năng thân thiện ôn hòa với một người một chút, cũng là làm cho danh tiếng của ông ta tốt hơn trước rất nhiều.
Tiểu Quỳ cũng đã một thời gian không liên lạc rồi, Tiểu Quỳ của bây giờ đã dần thành thục, Lương Thu Duệ cũng không muốn nhúng tay quá nhiều vào chuyện riêng của cô, cũng không hỏi chuyện tình cảm của cô và Hách Tư Vị đã tiến triển đến bước nào.
- Thật đúng là không rõ lắm, đã lâu rồi không thấy con bé nhắc đến.
Lương Thu Duệ đúng sự thực báo cáo một câu.
- Thu Duệ, sự quan tâm của ông đối với Tiểu Quỳ không đủ, công việc dù có bận, cũng phải dành cho cô ấy thêm một chút yêu quý.
Hạ Tưởng nửa chính thức nửa thoải mái mà nói một câu, sau đó cười cho qua, lại nói đến danh sách những người tham gia nghi thức khánh thành nhà máy Phân Đạt Kỳ.
Lương Thu Duệ có chút khó hiểu tại sao Bí thư Hạ đột nhiên lại quan tâm đến Tiêu Quỳ, nghĩ mãi cũng không bắt được trọng điểm, đơn giản không nghĩ nhiều nữa, dù sao lát nữa liên lạc một chút với Tiểu Quỳ cũng là nên làm – Lương Thu Duệ làm một số việc mang tính cụ thể còn được, cái nhìn đại cục có nhiều khiếm khuyết, dưới bầu không khí căng thẳng như thế của thế cục Tần Đường bây giờ, ông ta lại không nhận thức được mục đích thực sự mà Hạ Tưởng nhắc đến Tiểu Quỳ là Hách Tư Vị!
Danh sách cán bộ tham dự nghi thức khánh thành nhà máy Phân Đạt Kỳ cuối cùng quyết định là Bí thư Thành ủy Hạ Tưởng, Phó thị trưởng thường trực Ủy ban nhân dân thành phố Chu Minh Hoành cùng với Trưởng ban thư ký Thành ủy Lương Thu Duệ, nói chung, trong một số nghi thức khánh thành hay nghi lễ khởi công, Bí thư Thành ủy và Thị trưởng chỉ tham dự một người, sẽ không xuất hiện hai người cùng lúc.
Đương nhiên, ngoại trừ một số hạng mục quan trọng của tỉnh thành và quốc gia. Nhà máy may mặc Phân Đạt Kỳ tuy là hạng mục trọng điểm, nhưng vẫn chưa được xem là hạng mục quan trọng, bởi vậy do Hạ Tưởng tham dự, thì không cần sắp xếp Chương Quốc Vĩ cùng xuất hiện.
Trên thục tế, chính là hiệu quả mà Chương Quốc Vĩ từng mong muốn, cho dù Hạ Tưởng có để cho ông ta đi, ông ta cũng sẽ không tham dự!
Sau khi sắp xếp xong nhân viên, định xong thời gian, thì trước tiên do Lương Thu Duệ sẽ cùng Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Tạ Truyện Thắng cùng nhau đến hiện trường xem xét, đi trước sắp xếp chu đáo vị trí, bố cục cùng với công tác bảo an.
Hạ Tưởng tuy là cán bộ cấp tỉnh, cũng bố trí nhân viên cảnh vệ, nhưng công tác bảo an dù sao vẫn không đạt được sự nghiêm khắc của cán bộ cấp Bộ và cấp Tỉnh, hơn nữa nhà máy Phân Đạt Kỳ là sản nghiệp của Phó Tiên Tiên, bởi thế việc kiểm tra công tác bảo an, cũng chỉ lướt qua cho xong mà thôi.
Bước tiếp theo Hạ Tưởng tính là, sau khi nhà máy may mặc Phân Đạt Kỳ khánh thành xong, cũng xem như hoàn thành xong một tâm nguyện, sự vất vả của Phó Tiên Tiên ở Tần Đường xem như không uổng phí, hắn cũng không làm Phó Tiên Phong thất vọng. Bởi vậy với quy mô và cấp bậc của nhà máy may mặc Phân Đạt Kỳ, vẫn chưa đủ để đường đường một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy như hắn tham dự, nhưng hắn nâng cao quy cách đặc biệt tham dự, cũng xem như truyền lại một tín hiệu chính trị cho Phó Tiên Phong.
Nói vậy Phó Tiên Phong trong lòng cũng biết rõ ràng.
Sau khi sự việc của Phân Đạt Kỳ qua đi, thì thực sự có thể vung tay, đem toàn bộ thế lực của Ngưu Lâm Quảng thổi bằng, trong lòng Hạ Tưởng chủ ý đã định, Ngưu Lâm Quảng kiêu ngạo vô cùng, trong tay chỉ sợ là không dưới mười mạng người, không trừ khử đi, hắn còn mặt mũi nào tự xưng là vì dân chờ lệnh?
Cho dù bên trên có áp lực lớn cỡ nào, không giết Ngưu Lâm Quảng, thề không rời khỏi Tần Đường!
Nhưng áp lực vẫn cứ thế mà đến, cường đại cả ngoài dự đoán.