Tinh thần Hạ Tưởng lập tức rung lên.
Tiên Ngũ tiếp tục báo cáo:
- Tôi và Tiên Lương lùng sục ở Tần Đường hai ngày, cuối cùng nắm được đuôi của y, phạm vi hoạt động của y ngay tại khu Nam Lộ, ban ngày ẩn nấp, đêm đi ra, rất cẩn thận…
Hạ Tưởng bình thường không ngắt lời Tiên Ngũ, nhưng hôm nay có vẻ không kiên nhẫn nổi nữa:
- Nói cụ thể một chút, đừng nói những lời thừa.
Tiên Ngũ cười ha hả, không sợ Hạ Tưởng:
- Tôi chính là muốn tranh công, tìm được Hải Quân thật sự không dễ dàng, y là một gốc rạ cứng. Tôi và Tiên Lương đều thừa nhận, hai chúng tôi có tài mới có thể đối phó được y. Đã tìm ra được chỗ y dừng chân, tối nay tôi và Tiên Lương lên đường bắt y.
Hạ Tưởng do dự một chút:
- Có cần cảnh sát tham gia không?
- Không cần,
Tiên Ngũ có vẻ như cao thủ gặp cao thủ, thích thú:
- Cảnh sát nhiều, dễ dàng rút dây động rừng, Hải Quân rất xảo quyệt, y lại có súng, bách phát bách trúng, cảnh sát đi chắc chắn sẽ có thương vong. Để tôi và Tiên Lương nhân cơ hội trời tối đến, bắt sống y.
Hạ Tưởng suy nghĩ một chút, cũng thấy được đề nghị của Tiên Ngũ không tồi, liền đồng ý. Quả thật là cảnh sát xuất quân tuy rằng thanh thế lớn, nhưng ngược lại dễ dàng làm Hải Quân trốn.
Vừa dứt cuộc điện thoại với Tiên Ngũ, Lịch Phi lại gọi điện thoại đến.
- Lãnh đạo…
Lịch Phi theo Hạ Tưởng nhiều năm, Chức vụ của Hạ Tưởng đổi tới đổi lui, y mặc kệ, dù sao chỉ xưng hô lãnh đạo là được,
- Nhận được nguồn tin tin cậy, có người phát hiện Gia Cát Phách Đạo ở khu Bắc Lộ.
Tin tức tốt!
Hạ Tưởng có chút hưng phấn, Gia Cát Phách Đạo xuất hiện, trên cơ bản là có thể xác định Ngưu Lâm Quảng cũng ở gần đây.
- Tiếp tục điều tra, Cố gắng đừng đánh động đến Ngưu Lâm Quảng.
Hạ Tưởng ra lệnh.
- Vâng!
Lịch Phi từ khi đến Tần Đường đến nay, chưa lập được công, nếu có thể bắt được Gia Cát Phách Đạo, từ đó bắt được Ngưu Lâm Quảng, chắc chắc là công lớn.
Buông điện thoại, trong lòng Hạ Tưởng thoải mái hơn rất nhiều, tuy nhiên, khi hắn nhìn mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, trong lòng tự nhiên lại nặng nề.
Chẳng lẽ thật sự phải lũ ngập Tần Đường?
Chu Minh Hoành vội vã gõ cửa vào báo cáo:
- Bí thư Hạ, trong thành phố xuất hiện nhiều chỗ tình hình nguy hiểm, nước ngập quá sâu, đã có ba người chết đuối. Hệ thống thoát nước không tốt, hiện tại Tần Đường thành một biển nước mênh mông.
-Lập tức tổ chức Hội nghị thường vụ, bàn biện pháp đối phó.
Hạ Tưởng ra lệnh. Hắn tưởng Tần Đường là thành phố vừa xây dựng, không có những căn bệnh của các thành phố nhiều tuổi, không nghĩ là bề ngoài hiện đại, nhưng bên trong không chịu nổi.
Hội nghị khẩn cấp được tổ chức 20 phút sau, ngoại trừ Chương Quốc Vĩ và Hoàng Đắc Ích vắng mặt, các Ủy viên thường vụ khác đều có mặt đông đủ.
Mọi người đều đưa ra giải pháp, mỗi người một ý, cuối cùng vẫn là Chu Minh Hoành kiến nghị, do công ty số II Thành ủy phụ trách khơi thông hệ thống thoát nước ngầm, các bộ phận khác phối hợp.
Hạ Tưởng quyết định, hội nghị đạt được nhất trí, đồng thời Hạ Tưởng lại quyết định tất cả các Ủy viên thường vụ ra quân, mỗi người phụ trách một khu vực nội thành quan trọng, bảo đảm an toàn tài sản và sinh mạng cho nhân dân Tần Đường.
Hạ Tưởng làm gương đi đầu, phụ trách chỉ đạo công tác thoát nước khu Nam Lộ.
Khi đoàn người Hạ Tưởng đến khu Nam Lộ, nước đã ngập trên một mét, xe cộ không thể di chuyển được nữa.
Khu Nam Lộ địa hình thấp, ngập sâu hơn các khu khác.
Nhân viên đi theo Hạ Tưởng có Lương Thu Duệ, Từ Tử Kỳ, còn có Phó cục trưởng Cục công an thành phố Quốc Hán Nhân, ngoài ra còn có nhân viện quản lý kỹ thuật của công ty đô thị và nhân viên thi công.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, con đường rộng lớn thẳng tắp giờ giống như một con sông, không ít ô tô tắt máy đứng trong nước giống như những con thuyền trên mặt nước.
Lương Thu Duệ nói một câu đùa:
- Không trách ô tô phải đóng thuế sử dụng xe và thuyền, lãnh đạo Cục thuế vụ dự kiến trước thật đúng, biết ô tô có thể dùng làm thuyền.
Tuy là nói đùa cũng là giọng điệu bất đắc dĩ.
Hạ Tưởng đi tới một cống thoát nước, thấy tốc độ thoát nước rất chậm, nửa ngày không giảm mức nước. Hắn không ngại nước bẩn, giơ tay thử, gần như không cảm thấy dòng nước đang chảy, chứng tỏ khả năng thoát nước đã đạt đến cực hạn, nói cách khác, hệ thống ống thoát nước đã hết khả năng, toàn bộ hế thống thành ra tắc nghẽn.
Sắc mặt Hạ Tưởng liền tối sầm, hỏi nhân viên quản lý đô thị:
- Đường kính đường ống thoát nước bao nhiêu?
Đây là một câu hỏi rất chuyên sâu, trực tiếp hỏi đến kỹ thuật, kỹ sư công ty quản lý đô thị Lý Đại Lực tóc tuy đã bạc, nhưng vẫn rất vạm vỡ, lớn tiếng nói:
- Thiết kế đường kính hơn một mét, thực tế đường kính chưa đến một mét. Khi thi công đã ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.
Không nghĩ gặp một người dám nói thật, Hạ Tưởng khẽ gật đầu:
- Hệ thống cống ngầm của thành phố Thanh Đảo được nước Đức xây dựng từ hơn một trăm năm trước, anh có biết đường kính bao nhiêu không?
- Cụ thể bao nhiêu tôi chưa từng đo chính xác, tuy nhiên có thể thấy là hơn hai mét, bởi vì tôi cũng từng xuống bên dưới, một người cao lớn, nhưng có thể đứng được bên trong, giơ tay cũng không sờ vách tường.
Lý Đại Lực cũng không lau mưa trên mặt, vẻ mặt đầy căm phẫn,
- Bí thư Hạ, chúng ta đều dối mình lừa người, công trình trên mặt đất đều được thiết kế xa hoa, sang trọng, lại không làm tốt một hệ thống thoát nước, cũng không đầu tư, thành thị của chúng ta bệnh không nhẹ.
Ông ta hai tay run rẩy, kìm nén không được vẻ mặt phẫn nộ:
- Theo thiết kế của tôi, mưa như hiện tại ba ngày ba đêm nữa cũng không ngập được Tần Đường, chỉ tiếc, thiết kế của tôi cho dù tốt, khi thi công muốn giảm giá một nửa thì sao có thể? Sao có thể?
Tâm trạng Hạ Tưởng nặng trĩu, bất mãn của một phần tử tri thức, cũng khiến trong lòng hắn khó chịu. Nếu nói thái độ đối xử với một nông dân chứng tỏ lương tâm của một dân tộc, vậy thái độ đối xử t với một phần tử trí thức chứng tỏ trình độ văn minh của một dân tộc. Tự xưng là một dân tộc Trung Hoa sừng sững thế giới, sự tôn trọng đối với phần tử tri thức vẫn còn quá kém.
Bởi vì đa số tình huống, vẫn là suy nghĩ của lãnh đạo đương nhiệm mới quan trọng.
Hạ Tưởng cầm tay Lý Đại Lực,
- Anh Lý, có tình hình gì, anh cứ phản ánh với tôi, tôi sẽ truy cứu theo pháp luật những người có trách nhiệm.
Lý Đại Lực lắc đầu:
- Bí thư Hạ, toàn bộ hệ thống thoát nước của thành phố đều do công ty số II của Thành ủy phụ trách thi công, công ty là công công ty của ai, quan hệ chặt chẽ với ai, trong lòng anh còn không biết rõ? Thôi đi, tôi không cần nhiều lời.
Lý Đại Lực nói xong, thở dài một tiếng, xoay người dẫn công nhân đi khơi thông ống nước.
Hạ Tưởng quay đầu lại nhìn Lương Thu Duệ một cái, mặt Lương Thu Duệ hơi đỏ, đi đến gần Hạ Tưởng, nhỏ giọng nói một câu:
- Công trình đô thị đều là do Thị trưởng Chương định đoạt, lãnh đạo công ty số II đều là do một tay Thị trưởng Chương đề bạt. Tổng giám đốc Tăng Ủy An là bạn học của Thị trưởng Chương.
Hạ Tưởng hiểu ra được điều gì đó, không nói lời nào, chỉ gật đầu.
Một trận mưa to, nước ngập Tần Đường, rốt cục khiến Chương Quốc Vĩ giấu đầu hở đuôi, Hạ Tưởng quyết định tìm hiểu nguồn gốc về vấn đề hệ thống thoát nước, có lẽ sẽ có thu hoạch không tưởng.
Suốt một ngày, một nhóm người Hạ Tưởng luôn đứng dưới mưa, kiểm tra khắp nơi, khắp nơi xử lý tình hình nguy hiểm, Nước ngập Tần Đường lại không ngập được lửa nhiệt huyết trong lòng Hạ Tưởng. Ở phố lớn ngõ nhỏ của Tần Đường, không khó thấy rất nhiều những cảnh tượng cảm động.
Bí thư Thành ủy Hạ Tưởng kéo ống quần, kéo tay áo cùng lãnh đạo Thành ủy giúp đẩy xe tắt máy, hoặc giúp mẹ góa con côi bị lũ vây quanh, thậm chí tự mình ra tay khai thông cống thoát nước, hình ảnh Bí thư Hạ trong một trận lũ lụt đã đi vào lòng người.
Có người cho rằng là Hạ Tưởng thể hiện, có người cho rằng Hạ Tưởng thật sự là Bí thư tốt, cũng có người cho rằng Hạ Tưởng là diễn trò, thật sự tất cả mọi người không đoán đúng, đó chính là Hạ Tưởng quả thật có cảm tình với Tần Đường, cũng biết rõ nỗi khổ lũ lụt ở các thành phố khác, Tần Đường chỉ là một hình ảnh thu nhỏ mà thôi.
Một trận mưa to, gần như làm cho cả Tần Đường rơi vào tê liệt, được gọi là thành phố trung tâm kinh tế của Tỉnh Yến, thành phố Tần Đường có gì để xưng là thành phố được xây dựng tốt hơn nơi khác? Đồng thời, cũng làm Hạ Tưởng hiểu được một chút, gian giảo cũng có lúc lộ ra dấu vết, trừ khi không làm, làm thì sẽ có ngày bị người ta phát hiện.
Chương Quốc Vĩ vẫn luôn duy trì một hình tượng quang minh chính đại, sau một trận mưa to bị lộ nguyên hình!
Thời gian buổi chiều, Hạ Tưởng trở lại Thành ủy, sau khi uống chén trà nóng, lại tổ chức Hội nghị, bàn bạc công việc cho bước tiếp theo. Sau khi tổ chức Hội nghị xong, còn chưa nghỉ ngơi chút nào thì nhận được điện thoại.
Giọng Tiêu Ngũ rất vội vàng,
- Lãnh đạo, không được rồi, Hải Quân mất tích rồi!
- Sao lại thế?
Hạ Tưởng trong lòng cả kinh.
- Tôi và Tiên Lương vẫn mai phục ở chỗ Hải Quân, chờ đến buổi tối ra tay, qua nửa ngày cảm thấy không bình thường, tìm vào thấy bên trong thì không có ai, hóa ra có một đường ngầm thông ra bên ngoài…
Lời Tiên Ngũ đột nhiên gián đoạn, dường như đang nghe người bên cạnh nói gì, sau đó giọng anh ta khiếp sợ vang lên:
- Không xong rồi, lãnh đạo, hỏng rồi, Hải Quân đến chỗ Cổ Ngọc và Hoa Nhài Vàng Bạc, vừa nhận được tin tức, Hải Quân đã bắt cóc Cổ Ngọc và Hoa Nhài Vàng Bạc…
- Cái gì? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hạ Tưởng giật mình, đập bàn đứng lên:
- Lập tức tổ chức người, mau chóng cứu người!
Tiên Ngũ ừ một tiếng, nhanh chóng hành động. Hạ Tưởng sửng sốt, suy nghĩ cẩn thận, biết sự việc không thể dấu diếm, phải công khai rồi, lập tức thông báo cho Lịch Phi cấp tốc đi cứu viện.
Mưa to tầm tã, nước ngập Tần Đường. Một hồi đánh cược, thu hoạch cuối cùng. Hạ Tưởng không dám khẳng định mục đích thực sự của Hải Quân là gì, có phải y chịu sự sai khiến của Ngưu Lâm Quảng hay không, nhưng hắn biết, hắn phải đích thân đến hiện trưởng chỉ huy, bởi vì có Cổ Ngọc!
Hạ Tưởng, Chu Minh Hoành, Lương Thu Duệ, Lịch Phi nhanh chóng chạy đến nơi xảy ra sự việc, trời đã tối, hiện trường đã đầy cảnh sát, còn vô số bóng đèn, bao vây quanh biệt thự, có thể nói Hải Quân chỉ có thể chạy đằng trời.
Hạ Tưởng mới đến hiện trường, còn chưa hỏi đến tình hình cụ thể, liền nhận được một cuộc điện thoạt, là Hứu Quan Hoa gọi đến.
Giọng Hứa Quan Hoa hơi lo lắng và dồn dập:
- Bí thư Hạ, làm ơn bảo đảm an toàn cho Cổ Ngọc. Tần Đường sao lại loạn như thế? Tôi hiện tại lập tức dẫn người đến đó, người của các cậu không được, trước tiên ổn định đối phương, không cần xằng bậy, Cổ Ngọc có chuyện gì, tôi không để cậu yên!
Giọng điệu Hứa Quan Hoa rất không tốt, trong từ ngữ dường như là trách Hạ Tưởng không bảo vệ Cổ Ngọc. Hạ Tưởng lúc này không có thời gian tranh luận cái gì với Hứa Quan Hoa, vốn định khuyên y không nên vội đến dây, để trách kích động Hải Quân, không ngờ Hứa Quan Hoa lập tức cúp máy.
Thật sự là càng loạn càng vội, Hạ Tưởng chưa kịp oán giận Hứa Quan Hoa cái gì, chợt nghe một giọng trầm trầm trong biệt thự vang lên:
- Ai dám lại gần thêm một bước, tôi liền giết người! Tôi chỉ đàm phán với Hạ Tưởng, không gặp người nào khác!
Vừa nói xong, "đùng" một tiếng súng vang lên, một chiếc đèn bị súng bắn trúng.