Quan Thần

Chương 1269: Bốn bề gió lớn




Trước khi Hạ Tưởng còn chưa rời khỏi Tần Đường, Phó Tiên Phong đã gọi điện muốn gặp mặt hắn, nhưng sau đó lại không có tin tức gì nữa, Hạ Tưởng cũng không hỏi lại việc này, giả bộ đã quên.
Bởi vì hắn biết, Phó Tiên Phong sớm muộn gì cũng xuất hiện.
Quả nhiên, sau một tháng yên lặng, Phó Tiên Phong đã xuất hiện.
Học tập một tháng tại trường Đảng, quả thật Hạ Tưởng cũng tĩnh tâm, hơn nữa cũng học tập được ít nhiều tri thức lý luận, đối với bước đi tiếp theo của mình cũng không còn lo lắng nữa, dù sao cũng có người tận tâm sắp xếp cho hắn, mặc kệ là ông cụ Ngô hay Tổng bí thư, thậm chí là Thủ tướng đều có hứng thú đối với hắn, khẳng định rằng bước tiếp theo của hắn không phải không có vị trí mà không dễ xác định mà thôi.
Khắp nơi lôi kéo Hạ Tưởng, Hạ Tưởng không phải có cảm giác lo sợ vì được sủng ái, mà cảm thấy trong lòng đang chịu một áp lực rất lớn, bởi vì nếu đứng về phía nào đó đồng nghĩa với rạn nứt với phía còn lại, có nghĩa đã gây ra thù hằn.
Dĩ nhiên, đứng về một phía nào đó là một bước cần thiết, ít nhất khi hắn bước vào cấp Bộ trưởng, không chỉ nói miệng thể hiện sự quyết tâm mà còn có hành động thực tế để thể hiện lập trường của mình. Đến lúc đó, sẽ không có khả năng mọi việc đều thuận lợi nữa.
Phó Tiên Phong lần này đến, chắc chắn cũng vì hướng đi tiếp theo của hắn.
Sau khi tan học, Hạ Tưởng đúng hẹn đi đến tòa nhà Thiên Thượng, bắt tay Phó Tiên Phong và bắt đầu câu chuyện.
Không có người ngoài, chỉ có hắn và Phó Tiên Phong, đều là bạn bè cũ, đương nhiên không cần khách sáo lắm, Phó Tiên Phong chủ động gọi đồ ăn, sau đó bắt đầu câu chuyện:
- Hiện tại Bắc Kinhtháng 10 đúng là mùa thu hoạch, Hạ Tưởng, tiền đồ của cậu có phải cũng nên quyết định?
Hạ Tưởng chỉ có thể cười:
-Tôi đều nghe theo sự sắp xếp của Đảng.
- Ha ha...
Phó Tiên Phong cười ha hả,
- Nói có vẻ như oan ức, cậu đừng nên được lợi rồi còn la làng, người khác không có nơi để đi, cậu có nhiều nơi tốt để chọn lắm, hoa mắt để chọn ấy chứ.
Hạ Tưởng cũng không phải hoa mắt để chọn, mà không ai cho hắn cái quyền được chọn. Nếu để cho hắn toàn quyền quyết định, đến tỉnh Cát Giang đảm nhiệm vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy là lựa chọn tốt nhất, nhưng lại không có khả năng ấy. Vì Bí thư Tỉnh ủy Cát Giang là Tống Triêu Độ, với mối quan hệ thân thiết giữa hắn và Tống Triêu Độ, chắc chắn Trung ương sẽ không để hắn đảm nhiệm vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy ở đó.
Nếu Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mà thân thiết với Bí thư Tỉnh ủy, hai người kết hợp lại cũng có nghĩa là gần như nắm trong tay vấn đề nhân sự toàn tỉnh, Trung ương sẽ không cho phép tình huống này xảy ra.
Đến tỉnh Cát Giang đảm nhiệm vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, cũng không tồi.
Hoặc có thể đến tỉnh Liêu đảm nhiệm vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng được, hắn và Trách Thu Thật có mối quan hệ không xa không gần, vừa có tiếng nói chung lại cũng không quá gọi là thân thiết.
Nhưng cuối cùng là đi về đâu e rằng đến giờ vẫn chưa xác định được, bởi vì hắn chưa nghe được chút thông tin gì.
- Nghe nói những ngày tháng của Thị trưởng Chương ở Chương Trình, quả thật sự không thoải mái?
Phó Tiên Phong nhẹ nhàng nhạo báng:
- Người mà, quá tự cho mình là thông minh thì không tốt. Con người Chương Quốc Vĩ, thích làm lớn thích công to, tự tâng bốc mình lên khiến người ta cảm thấy phiền chán.
Hạ Tưởng chỉ cười chứ không tiếp lời Phó Tiên Phong:
- Tiên Tiên gần đây ổn chứ? Nhà máy làm ăn đạt hiệu quả và lợi ích cũng không tệ lắm, Phó chủ nhiệm Phó quả nhiên có ánh mắt nhìn xa trông rộng.
Sau khi Chương Quốc Vĩ đi Chương Trìnhquả thật rất nghẹn khuất, bị một Bí thư Tỉnh ủy nhỏ hơn y đến vài tuổi ức chế đến không thể ngóc đầu lên nổi, cũng bởi vì y ở Chương Trình là không có nền tảng, còn Bí thư Thành ủy đã từng ở Chương Trình đảm nhiệm Phó thị trưởng thường trực, Thị trưởng, thẳng đến Bí thư Thành ủy, cũng đã cứng cáp rồi, từ trên xuống dưới tất cả đều là người của Bí thư.
Có người bên ngoài đến, lại là Phó tỉnh, làm sao có thể lay động quyền uy thâm căn cố đế của nhân vật số một? Chương Quốc Vĩ cảm nhận được sự khó chịu vì khắp nơi bị quản chế, công việc khó có thể triển khai, lời của y không thể ra khỏi tòa nhà Thành ủy, cấp dưới không phục y, y bị Bí thư Thành ủy và Phó thị trưởng thường trực liên kết lại làm mất uy lực ở thành phố Chương Trình.
Một Thị trưởng Chương năm đó ở Tần Đường nói một không ai dám nói hai. Thay đổi chỗ liền trở thành hổ lạc đất bằng, trong lòng y rất khó chịu, sức khỏe yếu đi nhiều, hình ảnh không còn vĩ đại vinh quang như xưa, người cũng có vẻ già đi nhiều.
Hiện trạng của Chương Quốc Vĩ, Hạ Tưởng cũng biết chút ít, nhưng không cố ý hỏi thăm, càng không tỏ ra vui sướng khi người khác gặp họa, hơn nữa thật ra hắn cũng đoán trước sớm muộn gì Chương Quốc Vĩ cũng có kết cục không tốt.
Chương Quốc Vĩ là một con rắn, rắn địa phương, rời khỏi Tần Đường liền thành nước không nguồn, y không phải gặp gió gặp nước mà hóa thành rồng.
Phó Tiên Phong cũng có ý tứ, còn luôn để ý đến hiện trạng của Chương Quốc Vĩ, còn lấy ra làm trò cười. Hạ Tưởng cũng không nghĩ Phó Tiên Phong chỉ giễu cợt Chương Quốc Vĩ để vui đùa, anh ta có dụng ý cả.
Hiển nhiên, Phó Tiên Phong nhắc lại Chương Quốc Vĩ là muốn khiến hắn nhớ kỹ ân tình của y.
Phó Tiên Phong thấy Hạ Tưởng không tiếp chủ đề của mình, cũng không miễn cưỡng, mà chỉ mỉm cười, nói mấy câu về Phó Tiên Tiên.
Tình hình của Phó Tiên Tiên, Hạ Tưởng biết rất rõ, bởi vì hắn và Phó Tiên Tiên thường xuyên liên lạc, thường xuyên báo cáo nhất cử nhất động. Sở dĩ nhắc tới, chẳng qua vì cần một đề tài để chuyển mà thôi.
Nói một chút chuyện phiếm, cho dù là gặp chính thức hay là cuộc gặp riêng đều vô cùng quan trọng, không có chuyện phiếm, liền nói ngay đến chuyện chính sự, sẽ có vẻ rất đột ngột và không có không khí, Hạ Tưởng liền chủ động trước:
- Phó chủ nhiệm Phó cũng nên điều động rồi, có phải Trung ương tăng thêm trọng trách cho anh hay không?
Phó Tiên Phong kín đáo nở nụ cười:
-Ở lâu trong bộ và uỷ ban rồi, thì muốn xuống địa phương để rèn luyện một chút, cũng có thêm chút kinh nghiệm. Nhưng phải nói thế nào nhỉ, dù sao cũng có chút khó khăn.
Khó khăn là đúng rồi, người trong Bộ đều muốn đi địa phương, mượn cơ hôi để tiến lên trước một bước, nhưng vị trí ở địa phương cũng có hạn, hơn nữa địa phương chưa chắc đã hoan nghênh cán bộ cấp Bộ xuống, trên có lực cản, dưới có hoài nghi, nhất là với cấp bậc hiện tại của Phó Tiên Phong, nếu đi xuống chắc chắn phải là chức chính bộ.
Nếu là chính bộ, không phải là vị trí Bí thư Tỉnh ủy thì cũng là Chủ tịch tỉnh. Khả năng chủ tịch tỉnh là lớn hơn một chút. Nhưng tổng cộng có được bao nhiêu Chủ tịch tỉnh? Nhà họ Phó có thế lực, nhưng cũng không phải muốn có được ngai vàng Chủ tịch tỉnh là có được ngay.
Hạ Tưởng thử thăm dò một câu:
- Phó chủ nhiệm Phó cũng phải được lên chức Chủ nhiệm rồi?
- Ai mà không mong được lên chức?
Phó Tiên Phong hôm nay đến gặp mặt Hạ Tưởng cũng để nói về hướng đi tiếp theo nên cũng không e dè, cũng bộc bạch:
-Muốn thì muốn vậy, nhưng khó khăn vẫn rất lớn. Dĩ nhiên khó khăn cũng là chuyện tốt, có cạnh tranh thì khi đạt được thắng lợi mới vui sướng. Hạ Tưởng, lấy ví dụ, nếu về sau chúng ta cùng cộng sự, thì cần phải bỏ qua những khúc mắc trước đó, cần phải nắm tay nhau đi về phía trước.
Lời nói Phó Tiên Phong ẩn chứa nhiều tin tức phong phú, cũng khiến Hạ Tưởng nhất thời không hiểu lắm, chẳng lẽ nhà họ Phó và nhà họ Ngô không đi đến được thống nhất trong hành động?
Rất có khả năng!
Từ lúc Phó Tiên Phong ra tay trừng trị Chương Quốc Vĩ, Hạ Tưởng đã biết điểm tốt của Phó Tiên Phong không dễ nắm bắt, giá phải trả là rất cao, hơn nữa cao đến mức nếu cho vay, nhất định phải hoàn lại gấp bội. Nhưng hắn không thể mở miệng bảo Phó Tiên Phong không cần trừng phạt Chương Quốc Vĩ, bởi vì Phó Tiên Phong cái gì đều không có nói rõ.
Hiện tại cũng vậy, tuy rằng là nói đến tình cảnh của Chương Quốc Vĩ nhưng kỳ thực là nhắc Hạ Tưởng chớ quên nhà họ Phó đã giúp đỡ hắn ở chuyện của Chương Quốc Vĩ, đấy là một sự giúp đỡ, một sự chiếu cố lớn.
Cho dù đối với hắn đó là một lễ vật không cần thiết, nhưng nếu Phó Tiên Phong cưỡng ép mà đưa đến tận cửa, hắn chỉ có thể cam chịu, vừa không thể cự tuyệt rõ ràng, lại không thể thuận thế tiếp được, đành phải đặt ở một bên và tùy cơ ứng biến.
- Dĩ nhiên rồi, sự tình trước kia đều đã qua, tiến lên trước mà không quan tâm những gì đã qua bao giờ cũng tốt hơn cứ chăm chăm nhìn vào quá khứ..
Hạ Tưởng mập mờ tiếp lời:
- Nếu có cơ hội được làm việc cùng Phó chủ nhiệm Phó, cũng rất khiến người ta mong chờ.
- Chỉ mong có cơ hội, haha…
Phó Tiên Phong dường như rất vui vẻ, cụng ly cùng Hạ Tưởng:
- Nào, uống cho tình cảm của chúng ta.
Chẳng mấy khi Phó Tiên Phong lại ngay thẳng phóng khoáng đến vậy, Hạ Tưởng liền chạm chén cùng y.
Trong nháy mắt, thời gian bồi dưỡng ở trường Đảng đã trôi qua 2/3, con đường Hạ Tưởng sẽ đi vẫn chưa được quyết định, cũng khiến Hạ Tưởng không thể nói gì, cứ coi đây là kế hoãn binh thi cũng phải lộ ra một chút tin tức để cho người ta an tâm phần nào chứ.
Tuy nhiên đoán chừng cũng sắp rồi, bởi vì gần đây ông cụ Ngô ít gặp mặt hắn, nói cũng ít, Ngô Tài Dương 10 ngày nửa tháng cũng không thấy một lần, ngẫu nhiên mà xuất hiện cũng sẽ rất vội vàng.
Một ngày sau, sau khi ông cụ Ngô nhận một cuộc điện thoại xong, nổi nóng, khiến cho Hạ Tưởng cảm nhận được sự căng thẳng khiến đến khó thở.
Những ngày tháng ở Bắc Kinh, thời gian ở trường Đảng, nhìn ngoài tưởng như nhàn nhã nhưng thực tế cũng tình hình xáo trộn, che kín huyền cơ, cũng khiến tâm tư Hạ Tưởng không ngừng chìm nổi, cuối cùng bước tiếp theo sẽ dừng chân nơi nào?
Sự việc liên quan đến lợi ích bản thân, hắn cũng không thể không nghĩ tới để làm một học sinh chỉ chuyên tâm đọc sách thực sự được.
Lại qua một ngày, Hạ Tưởng nhận được tin Phạm Duệ Hằng, Tống Triêu Độ, Trịnh Thịnh và Cổ Thu Thật đồng thời đến Bắc Kinh, sau đó lại nhận được tin Trần Phong cũng vội vàng đến Bắc Kinh, không khí rất khẩn trương.
Chuyện có liên quan trực tiếp đến bản thân Hạ Tưởng, trong thời điểm khẩn cấp quyết định vận mệnh tiền đồ của hắn, ngược lại lại trở thành người nằm ngoài cuộc, không phải hắn ra vẻ cao thâm, mà hắn không có quyền lên tiếng.
Vừa lúc Nghiêm Tiểu Thì gọi điện.
- Em đang ở Bắc Kinh, anh nói xem, anh mời em ăn cơm hay em mời anh đây. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Giọng nói Nghiêm Tiểu Thì dịu dàng, trong trẻo như tiết trời mùa thu, có hương vị của sự lười biếng khiến người ta nghe mà không khỏi say mê.
Cũng tốt, cũng nên gặpNghiêm Tiểu Thì một lát, cũng đã một thời gian rồi không nhìn thấy cô ấy rồi.
Hạ Tưởng liền hẹn Nghiêm Tiểu Thì gặp mặt ở Phẩm Hương Cư.
Nghiêm Tiểu Thì so với trước kia dịu dàng và bắt mắt hơn nhiều, một cô gái rất biết cách để làm đẹp mình, bởi vì cô rất đẹp, những ưu điểm khác dễ bị lu mờ, nhưng trải qua năm tháng cô có nhiều kinh nghiệm hơn, cô biết cách kết hợp mỹ phẩm với vẻ đẹp tự nhiên của mình, hơn nữa lại có khuôn mặt quyến rũ, Nghiêm Tiểu Thì hiện tại có thể vô tình làm nhiều người chết.
Nghiêm Tiểu Thì vừa nhìn thấy Hạ Tưởng liền cười:
- Em cứ tưởng anh sẽ béo lên, vậy mà không phải.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Anh là số khổ, làm sao béo lên được? Em cũng vậy, anh đã quen với em bao nhiêu năm rồi, em vẫn duyên dáng như thế.
- Thôi thôi…
Nghiêm Tiểu Thì cười:
- Đều già cả rồi, anh đã gặp nhiều cô gái như vậy? Cũng may vì anh đã nhớ quen em nhiều năm như vậy, anh quả đúng là thợ săn kiên nhẫn nhất mà em từng gặp đấy.
Hạ Tưởng không kìm nổi cười, đành phải lắc đầu.
- Bước tiếp theo sẽ đi đâu?
Ngiêm Tiểu Thì đột nhiên hỏi đến chính sự,
- Em nghe Phạm Duệ Hằng nói có khả năng anh sẽ đến Bộ Thương mại.
Bộ Thương mại..., từ đâu có nguồn tin này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.