- Anh vừa tới tình Tương, làm sao mà quen được chứ? Sao em không biết suy nghĩ.
Hạ Tưởng nửa trách móc, nửa đùa:
- Tỉnh Tương thực sự là một nơi tốt. Khí hậu rất tốt, môi trường trong lành...
Nghiêm Tiểu Thì thấy Hạ Tưởng chuyển hướng đề tài thì cũng không muốn nói nhiều đến chuyện cầu đường Tỉnh Tương nữa mà cười ha hả:
- Nên nói là mỹ nữ tỉnh Tương là mê người nhất.
Hạ Tưởng cười ha hả, bỗng nhiên ý thức được điều gì đó không đúng. Hắn vốn nói chuyện một cách nhiêm trang với Nghiêm Tiểu Thì, trên thực tế thì hắn vẫn đang ở trong phòng tắm, không mảnh vải trên người, rất là không hình tượng mà cũng không đẹp mắt chút nào.
Cũng may Nghiêm Tiểu Thì cũng không thể nhìn thấy được.
Không ngờ dường như Nghiêm Tiểu Thì có sự thông minh sắc sảo lại đột nhiên nói một câu:
- Anh chắc chắn là không đoán được đâu. Em đang ở trong bồn tắm nói chuyện với anh đấy. Vẫn là cái khách sạn mà lần trước chúng ta cùng ở Bắc Kinh ấy. Mà lại đúng là căn phòng đó.
Âm thanh rất có sức hút, ngọt mà ngấy, quyến rũ mà như dính vào, không khỏi kiến cho người ta miên man bất định.
- Em đã đặt xong vé máy bay rồi. Ngày mai sẽ quay về tỉnh Tương. Em nói trước, cũng không phải là đến thăm anh đâu. Mà là về nhà thăm cha mẹ.
Nghiêm Tiểu Thì đã treo điện thoại khá lâu, nhưng Hạ Tưởng vẫn còn ưu tư, không biết hôm nay là ngày gì nữa.
Khi mới quen Nghiêm Tiểu Thì, Phạm Tranh giới thiệu cô là người của tỉnh Giang. Về sau thì mới biết lúc đó cha mẹ Nghiêm Tiểu Thì đều ở tỉnh Giang làm việc nhưng cha của cô ấy lại thực sự là người của tỉnh Tương. Hiện tại cha mẹ Nghiêm Tiểu Thì đều đã quay trở về tỉnh Tương. Vì thế nên cô ấy quay về thăm cha mẹ cũng là hợp tình hợp lý.
Lúc mới đến tỉnh Tương, cục diện còn chưa mở ra mà vấn đề khó đã đến. Trước thì có Mai Hiểu Lâm, sau thì có Nghiêm Tiểu Thì. Hành trình tỉnh Tương đã xác định là một hành trình không bình thường rồi.
Lúc ấy còn nói phía Nam tỉnh Yến không có thù địch. Hạ Tưởng âm thầm lắc đầu. Với cấp bậc và mạng lưới quan hệ hiện tại của hắn thì thiên hạ cũng không ai mà không biết nữa rồi. Đó là chuyện tốt nhưng cũng là chuyện xấu. Cũng giống như là phải chu toàn giữa ba lực lượng vậy. Phương nào có lực kéo hắn càng mạnh, thì khi hắn chuyển người thì có lẽ lực đẩy ở phía sau sẽ càng ngày càng lớn.
Giữa nam và nữ sẽ có thể từ yêu thành hận. Về chính trị cũng thế, nếu như không phải là đồng minh thì là đối thủ.
Ngày hôm sau, Tằng Trác chính thức đi làm, trở thành thư ký của Hạ Tưởng. Tuy nói là thư ký của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh thì không đáng ngưỡng mộ bằng việc là thư ký thứ nhất của Bí thư Tỉnh ủy và thư ký thứ hai của Chủ tịch tỉnh, nhưng nước lên thì thuyền lên. Hạ Tưởng hiện tại là xếp thứ tư trong danh sách của hội nghị thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Tương. Tằng Trác có phúc làm thư ký của Hạ Tưởng thì viễn cảnh càng lớn hơn so với việc làm một Phó trưởng phòng bình thường ở Ủy ban Kỷ luật thành phố.
Bởi vậy, Tằng Trác mất khoảng hai ngày thời gian, Hạ Tưởng mới có thể sắp xếp được các mối quan hệ nội bộ Ủy ban Kỷ luật tỉnh, rất tỉnh táo nhận thức được rằng, về cơ bản, đội ngũ Ủy ban Kỷ luật tỉnh đếu là của Lưu Phong để lại, trong số mấy Phó Bí thư, ngoài phó Bí thư thường vụ kiêm Giám đốc sở Giám sát xây dựng Lâm Hoa ra chưa bao giờ báo cáo công tác với hắn, thì những người khác thái độ đều cung kính khách khí hướng hắn xin báo cáo xin chỉ thị.
Phó chủ nhiệm xếp thứ hai Lý Tòng Đông rất nhiệt tình, ý đồ dựa vào rất rõ ràng.
Hạ Tưởng cũng không tỏ vẻ gì nhiều, những người xa cách như Lâm Hoa Kiện, hắn cũng không chủ động hỏi.
Người thân thiện như Lý Tòng Đông, hắn cũng không quá nhiệt tình, với ai cũng đối xử như nhau, cũng là sự suy nghĩ lâu dài, bởi vì cán bộ Đảng viên cũng muôn người muôn mặt, không phải nhất định những người có nhiệt tình thì đều là thực lòng tiến gần, còn những người thản nhiên lạnh lùng thì chính là muốn bất hòa.
Sau đó, Tỉnh ủy tỉnh Tương mở cuộc họp hội nghị thường vụ Tỉnh ủy đầu tiên từ sau khi Hạ Tưởng đến nhận chức. Hội nghị thường vụ mở ra có liên quan đến việc bổ nhiệm nhân sự, là việc đề cử phó Bí thư Thành ủy thành phố Vĩnh Châu tỉnh Tương. Chủ đề không phải là vô cùng lớn nhưng vấn đề nhân sự từ trước đến nay là vấn đề quan trọng. Lại là lần đầu tiên Hạ Tưởng tham gia hội nghị thường vụ tỉnh Tương. Đúng là một cơ hội tuyệt vời để quan sát lập trường của các thế lực.
Hội nghị thường vụ được tổ chức ở phòng họp tòa nhà ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Tương. Phó Tiên Phong ngồi bên trái, Diệp Thiên Nam bên phải, Hạ Tưởng thì ngồi ở phía tay trái Phó Tiên Phong.
Các ủy viên thường vụ khác đều ngồi theo thứ hạng, việc xếp hạng hội nghị thường vụ, hoàn toàn sắp xếp theo thứ tự chức vụ trong Đảng.
Hội nghị do Trịnh Thịnh chủ trì.
Hạ Tưởng hiện tại là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật. Về phương diện nhân sự cũng có quyền lên tiếng nhưng hắn cũng biết, theo như trình tự thông thường, trước hội nghị thường vụ hẳn là đã thảo luận qua ở hội nghị công việc Bí thư, chắc chắn là đã đạt đến sự nhận thức chung ban đầu. Hắn đơn giản nghiên cứu lý lịch của hai ứng cử viên, trong lòng cũng có sự so sánh, quyết định sẽ tùy cơ ứng biến. Dù sao thì hắn cũng không có lập trường thiết thân trong đó. Vả lại còn phải xem ý kiến giữa Phó Tiên Phong và Trịnh Thịnh có thống nhất hay không.
Phó Tiên Phong trước đó không thông báo trước với hắn. Bởi vậy, hắn cũng không rõ khuynh hướng của Phó Tiên Phong ở vấn đề chọn người. Tuy nhiên Phó Tiên Phong trước đó đã là không có nói đến, có lẽ cũng là Phó Tiên Phong vừa tới tỉnh Tương. Nên không muốn vừa mới đến thì đã sinh ra mâu thuẫn với Trịnh Thịnh. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lương Hạ Ninh giới thiệu một cách cụ thể và tỉ mỉ tình hình, là có hai người đề cử. Lần lượt tiến hành giải thích nói rõ. Hạ Tưởng cẩn thận lắng nghe, Lương Hạ Ninh về vấn đề đề danh chọn người dường như không có khuynh hướng gì, là lập trường trung lập, có thể phán đoán được rằng, việc đề cử chẳng có liên quan gì đến lợi ích của anh ta.
Đồng thời cũng gián tiếp nói rõ, mối quan hệ của Lương Hạ Ninh bình thường. Bởi vì trong danh sách hai người đề cử, tất có một người là có quan hệ với Trịnh Thịnh. Lương Hạ Ninh với lập trường không thiên vị thì rất có thể chứng minh rõ được vấn đề. Đương nhiên nghĩ kỹ lại thì cũng có thể hiểu được, Trưởng ban Tổ chức cán bộ và Bí thư Tỉnh ủy mối quan hệ không xa không gần, phù hợp với chính sách nhất quán của Trung ương.
Nếu nói một người trong đó là có quan hệ với Trịnh Thịnh. Một người kia không phải là đề cử của Chủ tịch tỉnh Phó Tiên Phong. Vậy thì lẽ nào là do phó Bí thư Diệp Thiên Nam đề cử? Hạ Tưởng trong lòng hiện lên một tia lo lắng. Tại hội nghị thường vụ đầu tiên, lần đầu tiên lên tiếng về vấn đề nhân sự, hắn sẽ ủng hộ ai?
Trịnh Thịnh là thế lực Đoàn hệ, Diệp Thiên Nam là người của Thủ tướng...
Lương Hạ Ninh giới thiệu xong thì lần lượt theo thứ tự phát ngôn. Trịnh Thịnh liền lên tiếng đầu tiên:
- Năng lực của đồng chí Hồ Vĩnh rất xuất sắc, tác phong rất cứng rắn. Cá nhân tôi cho rằng anh ta đảm nhiệm chức Phó Bí thư Thành ủy thành phố Châu Thành là vô cùng thích hợp.
Điều không giống với sự hàm súc của Phạm Duệ Hằng chính là Trịnh Thịnh đưa ra ai thì trực tiếp mà rõ ràng. Từ phát ngôn của ông ta có thể rút ra kết luận, Bí thư Trịnh là một Bí thư Tỉnh ủy mạnh mẽ, cứng rắn.
Đến lượt Phó Tiên Phong lên tiếng, bao gồm cả Hạ Tưởng. Dường như ánh mắt của tất cả mọi người đều chú ý vào Phó Tiên Phong. Ý kiến của Phó Tiên Phong vô cùng quan trọng. Điều đó có ý nghĩa là sự biểu lộ lập trường và khuynh hướng đầu tiên của ông ta ở tỉnh Tương.
Dường như chần chừ một lát, ánh mắt của Phó Tiên Phong nhảy nhót, trong lúc vô ý ánh mắt dừng ở trên người Hạ Tưởng. Sau khi giao tiếp bằng ánh mắt trong thời gian ngắn ngủi với Hạ Tưởng, ông ta dường như đã chắc chắn chủ ý của mình, nói một cách chậm rãi:
- Đồng chí Hà Viễn luôn làm công tác Đảng. Ở cơ sở cũng đã làm cán bộ Đảng nhiều năm. Về phương diện công tác có kinh nghiệm phong phú, để cho anh ta đảm nhiệm Phó bí thư Thành ủy thành phố Vĩnh Châu là một quyết định chính xác.
Phó Tiên Phong quả nhiên là Phó Tiên Phong. Phát ngôn của ông ta đối chọi một cách gay gắt với Trịnh Thịnh, một bước cũng không nhường.
Trịnh Thịnh sắc mặt không thay đổi, chỉ có điều đầy thâm ý nhìn lướt qua hội trường, dường như cố ý trong lúc vô tình dừng lại ở trên người Hạ Tưởng một lát.
Không khí của hội nghị đột nhiên tế nhị hơn rất nhiều.
Diệp Thiên Nam nhẹ nhàng ho khan một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh tươi cười:
- Chủ tịch tỉnh Phó đánh giá khá đúng trọng tâm. Đương nhiên, ý kiến của Bí thư Trịnh cũng rất cao xa, nhưng việc làm cụ thể đã chứng thực ở hai người Hồ Vĩnh và Hà Viễn. Tôi vẫn cho rằng suy nghĩ của Chủ tịch tỉnh Phó phù hợp với hoàn cảnh hơn.
Không ít ánh mắt đều nhấp nháy bất định. Bởi vì trước khi Phó Tiên Phong đến tỉnh Tương, mối quan hệ của Diệp Thiên Nam và Trịnh Thịnh có chút tinh tế. Tất nhiên, phó Bí thư Tỉnh ủy và Bí thư Tỉnh ủy không thể quá thân mật. Nhưng nếu như suy nghĩ từ vấn đề góc độ trình tự, phân tích phe cánh của Diệp Thiên Nam và Trịnh Thịnh, giữa sự giằng co của một Bí thư và một Phó Bí thư, sự can thiệp của Phó Tiên Phong của thế lực gia tộc càng tăng thêm nhiều biến số với thế cục của tỉnh Tương.
Nhưng cùng lúc đó, lập trường của Hạ Tưởng thì lại càng trở nên quan trọng. Diệp Thiên Nam vừa dứt lời, ánh mắt mọi người liền đều dừng ở trên người Hạ Tưởng.
Đúng vậy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật trẻ tuổi, nhân vật quan trọng xếp hàng thứ tư của tỉnh Tương, làm sao mà lại trẻ thế. Nhưng hắn ngồi ngay ngắn bất động, vẻ mặt nghiêm túc, vẫn là khiến cho người ta cảm thấy trọng lượng của hắn.
Nhất là lúc này, Bí thư Tỉnh ủy Trịnh Thịnh và phó Bí thư liên thủ với nhau, thì bị dồn đến chân tường. Tình thế vô cùng ác liệt và tế nhị. Nếu như Hạ Tưởng lại theo khuynh hướng lập trường của Phó Tiên Phong, thì tiếp theo thật sự có trò hay đây.
Hạ Tưởng hơi kinh ngạc vì thái độ Phó Tiên Phong đối đãi với Trịnh Thịnh dường như quá mức cứng rắn, mạnh mẽ. Thân là Chủ tịch tỉnh, vừa mới đến tỉnh Tương, bước chân chưa ổn đã liền khiêu chiến với quyền uy của nhân vật số một. Rốt cuộc là có ý muốn thử hay là còn có dụng ý khác đây?
Tóm lại là rất cấp tiến.
Nhưng nghĩ lại thì cũng có thể hiểu được, hành động này của Phó Tiên Phong, thứ nhất là ủng hộ việc đề danh của Diệp Thiên Nam, có ý thể hiện thiện ý tốt với Diệp Thiên Nam. Thứ hai là dồn hắn đến bước không còn con đường nào khác để đi, mượn cớ đó để thăm dò lập trường của hắn. Nói cho cùng, Phó Tiên Phong cũng là người cực kỳ người thông minh, vừa có thể khiêu chiến địa vị mạnh mẽ, cứng rắn của Trịnh Thịnh, vừa ban chút ân tình cho Diệp Thiên Nam, đồng thời lại ép hắn phải bày tỏ rõ thái độ. Một công ba việc. Hành động này không chỉ sáng suốt mà còn vô cùng cao minh.
Mặt khác cũng chứng tỏ một điều rằng Phó Tiên Phong này đến tỉnh Tương sẽ không phải chuyện gì cũng theo chân Trịnh Thịnh, mà là muốn gây dựng một mảnh giang sơn.
Cũng đúng. Đối với Phó Tiên Phong mà nói, địa phương mới là nơi trời cao bể rộng để cho ông ta thỏa sức triển khai. Lần này đến tỉnh Tương, điều mà ông ta muốn chính là từ Chủ tịch tỉnh thăng tiến lên thành Bí thư Tỉnh ủy, sau đó là tiến vào Bộ Chính trị.
Hạ Tưởng trầm tư một lát. Ở trước mắt bao người, hắn lên tiếng với vẻ mặt trấn tĩnh:
- So sánh tổng hợp một chút. Cá nhân tôi cho rằng đồng chí Hồ Vĩnh có kinh nghiệm lâu năm nên càng thích hợp với việc đảm nhiệm Phó bí thư Thành ủy Vĩnh Châu.
Âm thanh lời nói của Hạ Tưởng không lớn, tốc độ không nhanh, từng chữ từng chữ một nghe rất rõ ràng. Là hội nghị thường vụ đầu tiên từ khi Hạ Tưởng đến tỉnh Tương, lại trong việc có liên quan đến Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh, Phó Bí thư Tỉnh ủy, thì lập trường và phát ngôn của Hạ Tưởng có ý nghĩa tượng trưng vô cùng lớn.
Liên tưởng đến nhãn mác phức tạp trên người Hạ Tưởng, thì việc hắn ủng hộ lập trường của Trịnh Thịnh, vừa nằm ngoài dự liệu của mọi người, lại cũng hợp tình hợp lý.
Trịnh Thịnh mặt hơi biến sắc nhưng rồi lại lập tức lấy lại được bình tĩnh, liếc Hạ Tưởng một cái vô cùng tinh tế, không nói gì.
Phó Tiên Phong sắc mặt biến đổi, một tia không vui chợt lóe ra, nhưng cũng chỉ trong chốc lát liền khôi phục như ban đầu, không hề có chút dấu vết.
Nhưng thật ra Diệp Thiên Nam dường như đã sớm dự liệu được thiên hướng của Hạ Tưởng, cười mà không nói, nét mặt trầm tĩnh, rất thản nhiên chấp nhận sự thật.
Nếu nói lập trường của Hạ Tưởng còn chưa đủ để khiến người ta kinh ngạc. Dù sao thì trên đầu hắn cũng gắn cái mác Đoàn hệ. Sau đó tới Lương Hạ Ninh lên tiếng, thì liền nằm ngoài dự kiến của mọi người.