Khi hết giờ làm, Lương Hạ Ninh không gọi điện thoại, mà trực tiếp gõ của phòng làm việc của Hạ Tưởng.
- Chủ nhiệm Hạ, hôm nay tôi đã sắp xếp xong rồi, ngồi cùng nhau đi.
Lương Hạ Ninh cũng không khách sáo, liền nói thẳng ra quan điểm:
- Nếu anh thoái thác, thì không nể mặt bạn cũ rồi.
Trong thời gian ở trường Đảng Trung ương, Hạ Tưởng quả thật có quan hệ tốt với Lương Hạ Ninh, cũng coi như chơi thân, nói là bạn bè cũ cũng chưa đủ.
Có chút do dự, Hạ Tưởng vẫn đồng ý:
- Cung kính không bằng tuân mệnh, tuy nhiên tôi nói trước cho rõ ràng, ăn cơm thì có thể, nhưng rượu thì không thể uống nhiều.
Lương Hạ Ninh cười một cách bí hiểm:
- Nói hay, nói hay, tôi đưa anh tới một nơi thú vị.
Đứng trước quán rượu mamg màu sắc cổ xưa và thơm nồng, Hạ Tưởng ngước nhìn lên mấy chữ lớn bên trên của quán rượu "Ngọc Lầu Đông", mà cười không ngớt:
- Cổ nhân thích Vọng Giang Lầu, có thể ngồi gần của sổ nhìn ra sông, bây giờ lại là Ngọc Lầu Đông, không biết trong Ngọc Lầu Đông, có thể có người ngọc không?
Lương Hạ Ninh thấy Hạ Tưởng tao nhã như vậy, anh ta cũng không khách sáo, vui vẻ, cười:
- Đã gọi là Ngọc Lầu, tự nhiên sẽ có người ngọc, ông em Hạ à, con gái miền nam có ba cái đẹp, một là da dẻ đẹp, hai là tướng mạo đẹp, ba là dáng dấp đẹp----
- Haha, những lời này cũng hợp lý.
Hạ Tưởng cũng cười haha, theo Lương Hạ Ninh lên lầu. Đôi khi nói đùa cũng là chuyện thường không ảnh hưởng đến ai, không làm mất hình tượng, cũng càng dễ dàng kéo gần mối quan hệ của hai người.
Một bên có người đưa đón, chỉ là lễ phép khách sáo, không nói nhiều, có thể nhìn ra Lương Hạ Ninh là khách quen của nơi này. Đến gian phòng ăn trên lầu, sau khi những cô gái tiếp khách lùi ra sau, thì có một người tiến đến, tười cười chào hỏi Hạ Tưởng.
- Sớm đã nghe nói có một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh trẻ tuổi đến tỉnh Tương, may mắn gặp được, thật là niềm vinh hạnh của tôi.
Cô ta khoảng chừng trên dưới 30 tuổi, mặt mày tươi cười, dáng vẻ yểu điệu, mắt không to, khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng các bộ phận trên khuôn mặt rất tinh tế, giống như người trong tranh.
- Tôi tên là Như Họa, cảm ơn Chủ nhiệm Hạ ghé đến Ngọc Lầu Đông.
Quả nhiên là người đẹp như tranh, Hạ Tưởng nhẹ nhàng nắm tay của Như Họa:
- Ngọc Lầu Đông càng không thích hợp bằng đổi tên thành Ngọc Lầu Xuân, Như Họa vừa đến, cả phòng như thành mùa xuân, không, nên nói là cả lầu đều thành mùa xuân, cổ nhân nói hoa đầy nhà, kỳ thực vẫn là người ngọc đầy nhà càng có tình thơ ý họa.
Như Họa mím miệng cười, đầy vẻ quyến rũ:
- Chủ nhiệm Hạ, nếu ở thời xưa, có thể là một chàng tài tử phong lưu, xuất khẩu thành thơ, hơn nữa còn là thơ hay.
Cô ta mặc sườn xám, mặc dù là mùa đông, nhưng nước Tương Giang ấm áp, khí hậu hợp lòng người, trong phòng còn có điều hòa, chỉ mặc một chiếc váy mong manh nhưng cô ta không những không lạnh, ngược lại trên mũi lấm thấm những giọt mồ hôi, càng toát lên vẻ quyến rũ.
Như Họa vừa có nét gợi tình của vùng sông nước Giang Nam như của Nghiêm Tiểu Thì, lại có nét quyến rũ trời sinh như của Tiếu Giai, đem vẻ đẹp của hai người kết hợp cùng nhau, có thể nói là quốc sắc thiên hương.
Hạ Tưởng không đùa giỡn tấm lòng của Như Họa, càng không có ý gì khác, bởi vì hắn biết rõ, Như Họa là sở hữu đã nhiều năm của Lương Hạ Ninh. Hắn và Như Họa cười nói, là nể mặt Lương Hạ Ninh, khiến cho Lương Hạ Ninh không cảm thấy hắn có khoảng cách.
Quả nhiên, Lương Hạ Ninh ở bên cạnh rất dễ chịu, vẻ mặt hiền hòa và mỉm cười, chuyện trò qua lại giữa Hạ Tưởng và Như Họa rất vui vẻ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Như Họa lại cười nói mấy câu mới thướt tha bước đi, Hạ Tưởng nhìn thấy Như Họa thắt đáy lưng ong, dáng người gần như hoàn mỹ, không nhịn nỗi cười thầm, người đẹp là một nguồn tài nguyên quý hiếm, quyền lực cũng vậy, hai cái cùng kết hợp, nảy sinh ra nhiều chuyện.
Sau đó thức ăn được dọn lên, Lương Hạ Ninh nâng chén mời Hạ Tưởng:
- Vốn dĩ nên sớm mời Chủ nhiệm Hạ uống một ly, nhưng nghĩ một hồi lại đợi sau hai ngày mới thích hợp, bởi vậy mà đợi đến ngày hôm nay.
Ngụ ý của Lương Hạ Ninh tự nhiên là nói muốn đợi sau khi Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh tiếp xúc với Hạ Tưởng, anh ta mới dễ lộ diện, mặc dù nói là ăn cơm khách với tính chất cá nhân, nhưng bản thân là người trong quan trường, cũng phải chú ý thứ tự và cấp bậc.
Hạ Tưởng liền khách sáo nói vài câu, vẫn chưa chỉ ra kỳ thật Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong đều chưa tiếp xúc riêng với hắn, có một số việc cho dù bạn bè thân thiết cũng không nhất định sẽ nói ra, giữ bí mật, là thủ đoạn nhất định phải có của người trong quan trường, cũng là khoảng cách phải có.
Hạ Tưởng rất thích gặp riêng chỉ có hai người, có nhiều người mời khách thích tìm người tiếp khách, mặc dù náo nhiệt, nhưng khá phiền phức, do đó nhiều khi bình thường, hắn sẽ không đi dự tiệc. Chỉ có hai người gặp mặt, có thể nói chuyện công tư trọn vẹn đôi đường. Lương Hạ Ninh không nhắc đến nửa câu về sự xuất hiện vừa rồi của Như Họa, Hạ Tưởng cũng sẽ không nói thêm nữa. Ở cấp bậc của hắn và Lương Hạ Ninh, những lời nói đùa về các người đẹp đã không còn nhiều nữa, hơn nữa có một số việc trong lòng hiểu nhưng không nói ra, nhắc đến hay không cũng giống nhau. Nếu Lương Hạ Ninh để cho Như Họa lộ diện, kỳ thực đã ám chỉ điều gì đó, cũng là thể hiện sự tín nhiệm của anh ta đối với hắn.
Đã uống xong ba ly rượu, đầu tiên Lương Hạ Ninh nhớ lại thời gian ở trường Đảng, lại cùng Hạ Tưởng một lần nữa trở về những năm tháng đáng nhớ ở trường Đảng, hai người tình cảm sâu nặng, lại uống thêm mấy ly, có cảm giác quan hệ như kéo lại gần hơn nhiều.
Sau đó dần dần chuyển đề tài nói chuyện về tỉnh Tương.
Lương Hạ Ninh rốt cuộc là thế lực bên nào, Hạ Tưởng vẫn chưa biết rõ, trực giác nói cho hắn, Lương Hạ Ninh không phải thuộc Đoàn hệ, cũng không phải thế lực của gia tộc, lẽ nào là hệ bình dân?
- Chủ nhiệm Hạ tính ra chúng ta cũng xem là bạn bè cũ, hôm nay mượn men rượu, tôi nói nhiều một câu, hy vọng anh không để ý.
Lương Hạ Ninh đề phòng trước, rõ ràng muốn nói gì, bình thường không tiện nói ra.
Hạ Tưởng không nói lời nào, chỉ gật đầu cười.
Lương Hạ Ninh liền nói:
- Từ xưa đã nói với tôi, anh là một người bạn có thể tin cậy được -
Trong lòng Hạ Tưởng thốt lên, không ngoài dự liệu, Lương Hạ Ninh quả nhiên là người của phe Thủ tướng.
- Bí thư Trịnh đã đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh và Bí thư Tỉnh ủy ở tỉnh Tương trước sau cũng được bốn năm năm rồi.
Lương Hạ Ninh không biết sao thở dài một tiếng nhẹ, còn nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
- Tôi và Bí thư Trịnh cùng làm việc đã ba năm rồi, đối với tính khí của anh ta cũng hiểu chút ít, anh ta và Chủ tịch tỉnh Phó là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, cũng không cùng một loại người với Phó Bí thư Diệp, rất khó nói rõ Bí thư Trịnh là người như thế nào.
Hai người cấp dưới cùng ngồi một chỗ bàn luận về lãnh đạo trực tiếp là một việc rất kiêng kị, truyền ra ngoài, tuyệt đối không phải chuyện dễ nghe. Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng không ngăn Lương Hạ Ninh lại, bởi vì nếu Lương Hạ Ninh đưa hắn đến Ngọc Lầu Đông, chắc chắn nơi đó an toàn, vách tường không có tai. Hơn nữa bây giờ hắn có chút nhận thức đối với Lương Hạ Ninh, Lương Hạ Ninh không phải một người không có lương tâm.
Do đó, lời nói của anh ta nhất định có ám chỉ, và tiếp tục nghe anh ta nói.
- Chủ nhiệm Hạ đã đến tỉnh Tương rồi, thì nên tìm hiểu một chút về nhân tình thế thái của tỉnh Tương, ví dụ như, thành phố Tương Giang có Ngọc Lầu Đông, Phù Dung Lầu nổi tiếng, mà còn có các nhà máy công nghiệp nặng, công nghiệp giấy Ngạch Dương, tập đoàn Bạch Sa nổi danh toàn quốc, còn có công ty Cầu đường tỉnh Tương-----
Nếu nói phía trước đều là để đệm vào, e rằng công ty Cầu đường tỉnh Tương cuối cùng mới là trọng điểm. Hạ Tưởng bề ngoài không có ý kiến, nhưng trong lòng lại nổi sóng, thời gian ngắn ngủi mấy ngày, công ty Cầu đường tỉnh Tương trước sau đã được nhắc đến hai lần qua bức thư khiếu nại và lời nói của Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho hắn.
Lương Hạ Ninh đề cập đến một chút rồi bỏ qua, dường như không có vẻ tập trung vào Công ty Cầu đường tỉnh Tương, lại chuyển chủ đề:
- Trong Uỷ ban Kỷ luật tỉnh, quan hệ của tôi và Tòng Đông cũng tốt. Tòng Đông ứng xử khiêm tốn, làm việc đến nơi đến chốn, tôi và anh ta quen biết nhau mấy năm rồi, luôn sống với nhau rất vui vẻ. Hơn nữa Tòng Đông ở trong Uỷ ban Kỷ luật tỉnh, nhân duyên khá tốt, ngoài trừ có chút bất hòa với Lâm Hoa Kiến ra, thì trong Uỷ ban Kỷ luật tỉnh, là người có tiếng hiền lành -----
Lời nói của Lương Hạ Ninh rất có ám chỉ, Hạ Tưởng tự nhiên nghe rõ, đã ám chỉ mối quan hệ tốt của anh ta và Lý Tòng Đông, vừa là ám chỉ Phó chủ nhiệm thường trực Uỷ ban kỷ luật tỉnh Lâm Hoa Kiến sẽ không đồng lòng.
Nhưng Lý Tòng Đông là người hiền lành của Uỷ ban Kỷ luật tỉnh, Hạ Tưởng lại không nghe thấy. Nhưng cũng phải nói lại, nói là người hiền lành, trong quan trường có thể không phải những lời hay ho, hoặc là ứng xử không có nguyên tắc, thường xuyên ba phải. Hoặc chính là quả hồng nhũn, để mặc cho người ta gây khó dễ.
Hiện tại ở trong Uỷ ban Kỷ luật, người có thể để cho Hạ Tưởng tin cậy, trước mắt ngoại trừ Tằng Trác ra, những người khác hắn không dám dễ dàng sử dụng, để tránh hỏng việc. Hỏng việc là chuyện nhỏ, bị người ta chi phối mới là phiền phức.
Chính sự việc Công ty Cầu đường tỉnh Tương, Hạ Tưởng có thể rõ ràng cảm nhận được, có người cố ý từng bước thiết lập cạm bẫy, muốn hắn nhảy vào hố. Hơn nữa hắn càng hiểu rõ một điều là, công ty Cầu đường tỉnh Tương chẳng qua là đầu cầu, thế lực sau lưng, mới là võ đài chân chính.
Liều lĩnh ra tay điều tra, thì thật sự sẽ trở thành điểm tựa của người khác.
Lý Tòng Đông có thể dùng được hay không - Hạ Tưởng còn phải chờ quan sát, dù sao hắn không vội, không thể mới đến nơi này, trong thời gian ngắn mà mở ra được cục diện.
Mấu chốt của vấn đề là, hắn không vội, nhưng có người vội.
Có người lo lắng là chuyện tốt, vội thì sinh biến, có biến thì lại thông đường, bước đầu tiên hắn phải làm là mượn một lần điều tra, trước tiên phải kiểm soát toàn bộ Uỷ ban Kỷ luật tỉnh. Cho dù hắn xếp hạng có cao ở Tỉnh ủy, mà ở Uỷ ban Kỷ luật tỉnh nói không có người nghe, cũng là không được.
- Trong ủy ban Kỷ luật, Chủ nhiệm Hạ có thể tín nhiệm Tòng Đông, trong Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Hạ có thể làm bạn của tôi.
Lương Hạ Ninh nâng ly rượu lên cười tủm tỉm, ra hiệu với Hạ Tưởng, đợi Hạ Tưởng chạm cốc.
Hạ Tưởng chần chừ.
Tín nhiệm Lý Tòng Đông thì phải nói một chút, hợp thì dùng, không hợp thì để đó không dùng. Trong Uỷ ban Kỷ luật, hắn vẫn có thể nắm vững tình hình tổng thể một cách dể dàng. Nhưng nếu chạm cốc, thì có nghĩa là ngoài mặt đã tiếp nhận mối quan hệ đồng minh với Lương Hạ Ninh.
Liên minh với Lương Hạ Ninh không phải là mong muốn của Hạ Tưởng, nhưng không phải hắn không tin cách ứng xử của Lương Hạ Ninh, mà phe cánh của Lương Hạ Ninh đã khiến cho hắn không có cách để bắt tay với Lương Hạ Ninh. Hệ bình dân và thế lực gia tộc không cùng một hệ, hắn làm sao có thể vừa đến tỉnh Tương thì chuyển hướng gió?
Nhưng không tiếp nhận ý tốt của Lương Hạ Ninh, dường như hơi thờ ơ xa lạ, Hạ Tưởng chần chừ một lát, vẫn chạm cốc với Lương Hạ Ninh, cười nói:
- Tửu lượng không được, chỉ uống nửa cốc.
Lương Hạ Ninh cũng không miễn cưỡng, anh ta cũng nghe ra lời nói của Hạ Tưởng, là nói nhận một nửa lời đề nghị của anh ta.
Ngày hôm sau vừa đi làm, Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Nghiêm Tiểu Thì, buổi trưa muốn mời hắn ăn cơm. Buổi trưa Hạ Tưởng có việc, vốn định đổi sang buổi tối, câu nói của Nghiêm Tiểu Thì lại khiến hắn thay đổi chủ ý.
- Đúng lúc giới thiệu cho anh một người, anh ta tên là Đường Gia Thiếu, là bạn đại học của tôi.
Nếu nói với tư cách là bạn đại học không đủ khiến cho Hạ Tưởng hứng thú, mhung một tư cách khác thì khiến cho Hạ Tưởng vô cùng kinh ngạc,
- Đúng rồi, anh ta là Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty Cầu đường tỉnh Tương!
Cầu đường tỉnh Tương ba lần xuất hiện trong tầm mắt của Hạ Tưởng, cuối cùng cũng lộ ra tảng băng chìm. Rốt cuộc điểm tựa khắp nơi vẫn là một cái bẫy, Hạ Tưởng biết, hắn nhất định phải kiên định bước một bước đầu tiên.