Thời gian giữa trưa, sau khi Hạ Tưởng hết giờ làm, giải thích với Tằng Trác hai câu, đúng lúc phải ra ngoài đến chỗ hẹn với Nghiêm Tiểu Thì, thì lại có một vị khách không mời mà đến.
Phó Tiên Phong không mời mà đến, hơn nữa còn đến đúng giờ đi ăn cơm, dụng ý rất rõ ràng, chỉ tiếc rằng, anh ta đến không phải lúc.
Phó Tiến Phong đẩy của vào, cũng không gõ cửa, có vẻ mối quan hệ giữa anh ta và Hạ Tưởng không giống bình thường. Anh ta chỉ khẽ gật đầu với Tằng Trác, rồi lại đẩy cửa văn phòng của Hạ Tưởng, cười ha hả:
- Chủ nhiệm Hạ, buổi trưa có việc gì không? Nếu không có việc gì, cùng đi ăn cơm.
Vẻ mặt Phó Tiên Phong rất chắc chắn, cho rằng với chức quyền Chủ tịch tỉnh của anh ta, đề xuất mời Hạ Tưởng ăn cơm, Hạ Tưởng nhất định sẽ đi, không ngờ Hạ Tưởng cười vẫy tay:
- Thật là không may, Chủ tịch tỉnh Phó, đúng lúc có một người bạn từ xa đến, phải đi cùng cô ta.
Phó Tiên Phong thay đổi sắc mặt, muốn nói điều gì, dường như lại thay đổi chủ ý, cũng khẽ gật đầu:
- Cũng được, nếu anh đã có hẹn, vậy để lần sau, dù sao giữa anh và tôi cũng không phải người ngoài.
Trong lúc nói chuyện, anh ta vỗ vai Hạ Tưởng, hỏi một câu đầy thâm ý:
- Là bạn ở tỉnh Yến hay là bạn thủ đô?
Hạ Tưởng biết, Phó Tiên Phong trời sinh tính đa nghi, hiển nhiên không quá tin tưởng hắn thật sự có bạn từ xa tới gặp mặt, có lẽ nghi ngờ hắn cùng ăn cơm với Trịnh Thịnh hoặc là người khác.
Hạ Tưởng cũng không giải thích nhiều, chỉ cười:
- Bạn ở tỉnh Yến.
Phó Tiên Phong sửng sốt, gật đầu cười, vẫy tay đi, đi đến trước cửa đột nhiên đứng lại:
- Buổi tối chắc là có thời gian rảnh rồi?
Hạ Tưởng không nói gì, Phó Tiên Phong vẫn chưa hoàn toàn yên âm, đành phải xòe hai tay nói:
- Buổi tối không có việc gì, chờ sự sắp xếp của Chủ tịch tỉnh Phó.
Thời gian buổi trưa, khi Hạ Tưởng chạy tới Vọng Nguyệt Lâu, thì Nghiêm Tiểu Thì đợi ở trước cửa đã lâu.
Nghiêm Tiểu Thì mặc chiếc áo khoác màu sáng, bó lại ở thắt lưng, mang đôi giày làm tôn lên đôi chân dài nhỏ nhắn, tóc dài cột sau đầu, vừa thoải mái phóng khoáng, vừa đẹp không sao tả xiết. Có lẽ là do đang ở quê hương, với Hạ Tưởng, cô càng quyến rũ, khuôn mặt hồng hào mà thu hút, từ đôi mắt lóe lên ánh sáng thu hút.
Nghiêm Tiểu Thì đang ở trước mắt mới là con người thật sự tươi đẹp, rực rỡ như hoa, không ít người đi qua cô, đều khó tránh khỏi nhìn mấy lần, thậm chí còn có người nán lại.
Thậm chí còn có người muốn ngỏ lời, tuy nhiên khi vừa nhìn thấy thanh niên anh tuấn đứng bên cạnh Nghiêm Tiểu Thì, đều dừng chân lại, không dám tiến về phía trước, bởi vì nhiều người không quen Nghiêm Tiểu Thì, nhưng hầu như đều quen Đường Gia Thiếu.
Đường Gia Thiếu chẳng những có bề ngoài anh tuấn hơn người, mà còn có tiền có thế, đừng nhìn vào vẻ mặt tao nhã của gã, thực tế cũng là người có lòng lang dạ sói. Đặc biệt là ở phương diện đối xử với phụ nữ, chỉ cần là người phụ nữ gã thích, gã nhất định phải tìm cách đoạt được. Có một lần tranh giành một cô gái với một gã sánh sỏi trong ngành IT, đối phương tự cao cũng có quân bài chưa lật, từ đầu đến cuối không chịu buông tay, lại không ngờ rằng Đường Gia Thiếu khi thi công đường, cố ý khiến người ta chặt đứt cáp quang.
Kết quả là trang web của gã sành sỏi IT liền bị ngắt mạng ba ngày, con số tổn thất lên tới cả triệu chưa nói, tiếng tăm trong nghành giảm đi nhiều. Sau đó không lâu, lại lên tiếp phát sinh mấy sự việc cùng kiểu, trang web của gã sành sỏi thì bị đối thủ cạnh tranh cùng ngành vượt qua, cho đến hôm nay vẫn chưa hồi phục như ban đầu.
Đường Gia Thiếu là nhân vật nham hiểm cười nụ giấu dao, bởi vậy không ít người vừa gặp gã, liền cung kính nhưng giữ khoảng cách, đồng thời cũng có người tiếc hận thay cho Nghiêm Tiểu Thì, bởi vì mọi người đều biết, phụ nữ bên cạnh Đường Gia Thiếu như cá chép qua sông, thay đổi người cực nhanh, khiến người ta chóng mặt, hơn nữa trước giờ gã chơi gái không nhận trách nhiệm, chơi xong thì thôi.
Hạ Tưởng vừa xuống xe, thì chú ý đến ánh mắt đầy thù địch của Đường Gia Thiếu, hắn cũng không hề bận tâm, đứng nghiêm tại chỗ bất động, đợi sau khi Nghiêm Tiểu Thì và Đường Gia Thiếu đến trước mặt hắn, hắn mới đưa tay ra bắt tay Nghiêm Tiểu Thì.
- Tiểu Thì, cô nói chúng ta gặp mặt ở Tương Giang, xem như cô là chủ nhà tận tình, hay là tôi?
Hạ Tưởng đến Tương Giang trước Nghiêm Tiểu Thì, nhưng Nghiêm Tiểu Thì lại là người tỉnh Tương, nhưng đã nhiều năm chưa về tỉnh Tương, cho nên mới nói như vậy.
Nghiêm Tiểu Thì thản nhiên cười:
- Gặp người tri âm nơi đất khách, là một trong bốn diễm phúc của đời người, tôi phiêu bạt nhiều năm ở tỉnh Yến, đã từ lâu xem tỉnh Yến là quê hương thứ hai rồi. Nếu là Chủ nhiệm Hạ đến tỉnh Tương trước, khẳng định là muốn để cho Chủ nhiệm Hạ tận tình làm chủ.
Đường Gia Thiếu bị bỏ qua một bên không kiềm chế được, chủ động nói:
- Tiểu Thì, làm sao có thể khiến cho Chủ nhiệm Hạ làm chủ nhà? Hôm nay tôi làm chủ!
Nghiêm Tiểu Thì dường như mới nhớ ra, lúc này mới giới thiệu Đường Gia Thiếu với Hạ Tưởng:
- Chủ nhiệm Hạ, tôi giới thiệu một chút, Đường Gia Thiếu, Chủ tịch Hội đồng quan trị kiêm Tổng giám đốc công ty Cầu đường tỉnh Tương.
Đường Gia Thiếu chừng 30 tuổi, quả thật anh tuấn, gầy mà rất cao, trên người mặc tây phục sáng loáng, đầu tóc bóng lộn, giày dép sáng bóng, một bộ dạng được chăm sóc rất kỹ lưỡng.
Hạ Tưởng liền giơ tay vẫy Đường Gia Thiếu:
- Tổng giám đốc Đường thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hiện tại chính là Chủ tịch Hội đồng quản trị của doanh nghiệp cỡ lớn cấp tỉnh, thật giỏi.
Đường Gia Thiếu cười nói một cách khiêm tốn:
- Đâu có, đâu có, so với Chủ nhiệm Hạ, tôi còn kém xa.
Gã lại quay đầu liếc nhìn Nghiêm Tiểu Thì một cái, nói mấy câu:
- Vừa rồi Tiểu Thì chưa giới thiệu rõ ràng, kỳ thật tôi còn là bạn đại học của cô ấy, nói rõ hơn nữa, là mối tình đầu và là người ngưỡng mộ cô ấy.
Hạ Tưởng nhẹ nhàng thả lỏng tay của Đường Gia Thiếu, nét mặt nhìn không ra vui hay giận:
- Tiểu Thì, hôm nay có người ngoài hay không? Nguồn truyện: Truyện FULL
Nghiêm Tiểu Thì vừa nghe thì biết Hạ Tưởng không muốn nhiều người, càng không thích sắp xếp tiết mục khác, liền nói:
- Hết rồi, chỉ có ba người chúng ta, ngồi một lát, làm quen một chút.
Phòng ăn cũng được đặt cái tên rất thú vị - Túy Tiêu Tương, phòng không lớn, nhưng rất đẹp. Hạ Tưởng ngồi ngồi trên đầu, Nghiêm Tiểu Thì ngồi bên cạnh Hạ Tưởng, Đường Gia Thiếu thì ngồi ở bên trái.
Trà được mang lên trước, Đường Gia Thiếu ngồi bên giới thiệu hương vị và nguồn gốc của trà, nói đến mức sinh động như thật, quy lại thành một chủ đề, trà rất đắt, rất quý hiếm, ở chợ rất hiếm thấy. Trong nước tổng cộng không có mấy cân, ẩn ý tỏ vẻ bợ đỡ, lại thể hiện gã có gu thưởng thức siêu việt.
Hạ Tưởng chỉ gật đầu cười, không nói lời nào, Nghiêm Tiểu Thì lại không để mất cơ hội đả kích Đường Gia Thiếu, nói:
- Gia Thiếu, đừng khoe khoang nữa, Chủ nhiệm Hạ luôn ở trong tỉnh Yến và thủ đô, đất thủ đô, tập hợp các vị quan lớn, anh nói, thứ quý hiếm nhất không ở thủ đô sẽ ở tỉnh Tương sao?
Nói lời khách sáo, thực tế ẩn ý vẫn là châm chọc Đường Gia Thiếu ít gặp thì cho là hiếm có, tự cho rằng đúng.
Đường Gia Thiếu hơi nóng mặt, cũng không phản bác Nghiêm Tiểu Thì, mà cười mời Hạ Tưởng uống trà.
Hạ Tưởng đã nói trước, chỉ uống trà, không uống rượu, sau khi Đường Gia Thiếu khuyên hai lần, cũng không khuyên nữa, gã không có rượu không vui, thì lại mời rượu Nghiêm Tiểu Thì. Nghiêm Tiểu Thì không có cách thay đổi chủ ý của gã, đành cùng gã uống mấy chén.
Mấy chén rượu vào bụng, Nghiêm Tiểu Thì lại đỏ mặt, càng xinh đẹp.
Khi bắt đầu Đường Gia Thiếu còn ra vẻ, sau một lát, có lẽ là cho rằng không khí đã dịu đi, có lẽ là rượu nặng, nói nhiều hơn, bỗng chốc nói gã và nghiêm Tiểu Thì là bạn đại học, hai người còn có khoảng thời gian qua lại, trong chốc lát lại nói gã vẫn luôn ái mộ Nghiêm Tiểu Thì, hiện tại vẫn còn độc thân giống như cô, hy vọng Nghiêm Tiểu Thì cho gã cơ hội.
Hạ Tưởng hơi cau mày, cách ứng xử của Đường Gia Thiếu có chút lỗ mãng, ăn nói lăng nhăng, ngồi đã nửa ngày rồi, không nói một câu chính sự, hôm nay gặp mặt, rất vô nghĩa.
Nếu không phải nể mặt Nghiêm Tiểu Thì, Hạ Tưởng sớm đã đứng dậy đi khỏi rồi, đối với Đường Gia Thiếu, hắn không nhất định phải ứng phó. Tuy nhiên liên tưởng đến mấy lần Cầu đường tỉnh Tương bị tố cáo đã vi phạm quy định công việcCầu đường, lại tận mắt nhìn thấy Đường Gia Thiếu hết sức lông bông và ngây ngô. Với sự nông cạn của Đường Gia Thiếu, không đủ tư cách đảm nhận Chủ tịch Hội đồng quản trị của Cầu đường tỉnh Tương. Từ đó càng kết luận, phía sau vụ việc, khẳng định có bóng dáng của quan thương cấu kết.
Nghiêm Tiểu Thì muốn nhúng tay vào chuyện làm ăn của Cầu đường tỉnh Tương, không phải chuyện gì tốt đẹp, Hạ Tưởng quyết định ngăn cản cách nghĩ của Nghiêm Tiểu Thì.
Nghiêm Tiểu Thì mới đầu còn nhường nhịn Đường Gia Thiếu ba phần, thấy gã say rồi, nói:
- Đường Gia Thiếu, nếu anh còn nói không có căn cứ, đừng trách tôi không khách sáo. Giữa chúng ta chỉ nói chuyện công việc, không có việc riêng.
Đường Gia Thiếu dường như ít nhiều có chút e sợ Nghiêm Tiểu Thì, cười hì hì, cúi đầu uống rượu tiếp. Nghiêm Tiểu Thì liền quay sang thè lưỡi với Hạ Tưởng, tỏ ý cười xin lỗi, nói đến việc chính:
- Cầu đường tỉnh Tương có ý muốn giành lấy đoạn đường qua tỉnh Tương của đường cao tốc Bắc Kinh - Hồng Kông, đây thực sự là một cơ hội tốt, nhưng hiện tại quyền quyết định ở Ủy ban nhân dân tỉnh, sau khi Chủ tịch tỉnh Phó mới đến nhậm chức, anh ấy không quen …
Hạ Tưởng hiểu, Đường Gia Thiếu trong quá trình nhận công trình, gặp phải lực cản, nguyên nhân là Phó Tiên Phong, mà Nghiêm Tiểu Thì tận dụng thời thế, liền ra mặt đến tìm hắn hòa giải, bởi vì hắn có thể nói chuyện được với Phó Tiên Phong.
Tin chắc rằng Đường Gia Thiếu khai ra cái giá xa xỉ mới đánh động được tới Nghiêm Tiểu Thì.
Nếu phẩm chất của Cầu đường tỉnh Tương vượt qua được cửa ải, kỹ thuật tốt, không có bất cứ nhược điểm nào có thể khiến cho người ta chỉ trích, Hạ Tưởng cũng đồng ý giúp đỡ. Dù sao công trình trọng đại của quốc gia, thường không thể tránh khỏi những hành động phía sau màn, đưa công trình cho ai đó nhận thầu, có thể khiến cho mình yên tâm một chút thì tốt. Nhưng vấn đề là, hiện tại hắn có cảm giác công ty Cầu đường tỉnh Tương đã bị đưa vào danh sách đen.
Thương nhân coi trọng lợi nhuận, Nghiêm Tiểu Thì đồng ý ra mặt thay Đường Gia Thiếu, Hạ Tưởng cũng không có ý chỉ trích cô ta điều gì, càng sẽ không do vậy mà khinh thường cô. Nghiêm Tiểu Thì trước giờ vẫn có chừng mực. Nhưng bình tĩnh xem xét, Hạ Tưởng thật sự không có thiện cảm với Đường Gia Thiếu, mặc dù nói hắn không hề biết Đường Gia Thiếu có hậu thuận gì, nhưng có thể khẳng định một điều là, với tài năng của Đường Gia Thiếu, khẳng định không đảm nhiệm nổi trọng trách Chủ tịch Hội đồng quản trị Cầu đường tỉnh Tương.
- Tôi và Chủ tịch tỉnh Phó cũng không quá thân…Hạ Tưởng kéo dài âm điệu, tạo thế mai phục. Tuy nhiên nể mặt cô, Tiểu Thì, ở thời điểm thích hợp, sẽ đề cập với Chủ tịch tỉnh Phó, nhưng không thể bảo đảm có thể làm lay động anh ta.
Nghiêm Tiểu Thì và Hạ Tưởng rất thân, nên đã nhận ra Hạ Tưởng không có nhiều thiện cảm với Đường Gia Thiếu, liền nói:
- Vậy thì cảm ơn Chủ nhiệm Hạ trước.
Đường Gia Thiếu mở miệng, muốn nói gì, Nghiêm Tiểu Thì lại kịp thời ngắt lời gã, nói:
- Anh ra ngoài hít thở không khí trong lành trước đi…
Đường Gia Thiếu "à" một tiếng, ngầm hiểu gật đầu một cái, cười đi ra ngoài. Gã vừa ra ngoài, Nghiêm Tiểu Thì liền đổi vẻ mặt trách móc:
- Anh hình như có ý kiến với tôi?
Hạ Tưởng lắc đầu cười:
- Đâu có? Cô lại nghĩ nhiều rồi. Tuy nhiên tôi vẫn phải nhắc nhở cô một câu, vấn đề của Cầu đường tỉnh Tương không ít, làm việc chung với Đường Gia Thiếu ít thôi.
Câu trả lời của Nghiêm Tiểu Thì lại khiến cho Hạ Tưởng giật mình:
- Tôi biết Cầu đường tỉnh Tương có vấn đề, cũng biết bây giờ có người đang điều tra Cầu đường tỉnh Tương, nhưng Cầu đường tỉnh Tương sẽ không sập, bởi vì không chỉ tỉnh Tương, ở Trung ương cũng sẽ có người phải bảo vệ Cầu đường tỉnh Tương!