Vào lúc Tỉnh ủy biến ảo khó lường, Thành ủy Tương Giang cũng cùng một lúc lâm vào trong sự hỗn loạn.
Trong lúc Trần Tập Minh thẩm vấn Đường Gia Thiếu, áp lực trước mắt, đến bất ngờ, một vị Phó giám đốc sở của Sở Công an tỉnh đích thân gọi điện thoại, yêu cầu Cục Công an thành phố khi thẩm tra xử lí vụ án Đường Gia Thiếu, phải căn cứ vào nguyên tắc thẩm tra xử lí công khai, công bằng, và kiến nghị Cục Công an Thành phố xem xét tới địa vị xã hội và tầm ảnh hưởng của Đường Gia Thiếu, dốc hết khả năng giảm bớt ảnh hưởng tiêu cực đến xã hội.
Phó giám đốc sở gọi điện thoại nhắc nhở Trần Tập Minh nói chuyện không tồi, trong lời nói có nhiều ám chỉ, trực tiếp nhắc nhở Trần Tập Minh nếu muốn tiến thêm một bước, thì đừng nhúng tay vào mọi việc trong ngoài của Cầu đường tỉnh Tương, nếu không sẽ rất phiền phức.
Đối phương khuyên nhủ là xuất phát từ thiện ý, với tư cách là lãnh đạo cũ, bạn cũ của Trần Tập Minh, khiến cho Trần Tập Minh mặc dù căm tức cũng không tiện phát ra.
Đồng thời cũng hiểu rõ, áp lực vẫn là lớn không ít so với trong tưởng tượng. Chẳng những Trần Tập Minh nhận cuộc điện thoại gây áp lực, mà toàn bộ lãnh đạo lớn bé của Cục Công an thành phố Tương Giang, dường như đều nhận được điện thoại, có gây áp lực, có nói chuyện, có khuyên bảo, có cảnh cáo, tất cả những việc này, tóm lại đều cùng một dụng ý, là giải vây cho Đường Gia Thiếu.
Toàn bộ Cục Công an Thành phố biến thành một mớ lộn xộn, gặp phải nguy cơ trước nay chưa từng có. Áp lực đến từ Sở Công an tỉnh khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy khó thở, bởi vì Sở Công an tỉnh có sức ảnh hưởng trực tiếp đối với Cục Công an thành phố, lại có mối quan hệ tốt xấu rắc rối phức tạp giằng co ở bên trong, hoặc là không nể mặt nhà sư cũng phải nể mặt phật, hoặc là không nể tình nghĩa cũ. Trong đó không chỉ đơn giản là cấp trên lệnh cho cấp dưới, khiến cho không ít người khó xử.
Khi Trần Tập Minh mời các cán bộ trung tầng họp, lúc đưa ra vấn đề của Đường Gia Thiếu, bốn phía nổi lên những thanh âm phản đối. Có người kiến nghị trực tiếp lấy sự thật không rõ, chứng cứ không đủ phóng thích Đường Gia Thiếu, lại để cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh trực tiếp truy cứu hành vi phạm pháp của anh ta, tương đương với việc vứt củ khoai lang nóng bỏng tay đi. Thậm chí còn có người nói Cục Công an thành phố ra mặt bắt được Đường Gia Thiếu chính là một sai lầm, giống như chính mình đào hố rồi nhảy vào, bây giờ tốt rồi, mời thần dễ tiễn thần khó. Trần Tập Minh đợi mọi người phát biểu xong, anh ta nãy giờ vẫn ngồi im bỗng đập bàn, nói một cách dõng dạc:
- Người là tôi hạ lệnh bắt, cũng do tôi đích thân thẩm vấn. Xảy ra bất cứ vấn đề nào, một mình tôi nhận toàn bộ trách nhiệm! Từ khi tôi làm một cảnh sát, tôi chưa gặp đàn ông bạo hành với phụ nữ, cán bộ Đảng viên càng không thể cố làm ra vẻ ngồi ở trên cao nói nói lời rỗng tuếch, quay người lại kéo lớp ngụy trang không ngờ là nam tặc nữ tặc! Nếu tôi không phải Cục trưởng Cục Công an, tôi sẽ đích thân ra tay bắt giữ Đường Gia Thiếu, còn lấy tư cách của một người đàn ông, hung hăng đánh anh ta một trận!
Lời nói mạnh mẽ của một nam nhi đã làm chấn động từng người có mặt tại đây, không còn ai dám mở miệng xin tha cho Đường Gia Thiếu!
Chỉ không đến một ngày, Đường Gia Thiếu đã thừa nhận sự thật cưỡng gian chưa toại và hành hung đả thương người. Sau khi Cục Công an thành phố chỉnh lí những tư liệu có liên quan đến gã, liền trực tiếp nộp lên Uỷ ban Kỷ luật tỉnh.
Ủy ban Kỷ luật tỉnh chính thức đề xuất với Cục Công an thành phố, để Ủy ban Kỷ luật tỉnh can thiệp vào vụ việc của Đường Gia Thiếu, Cục Công an thành phố cũng lập tức trả lời Ủy ban Kỷ luật tỉnh, mời Ủy ban Kỷ luật tỉnh bất cứ lúc nào cũng có thể đến Cục Công an thành phố lấy người.
Sau khi Đường Gia Thiếu bị thẩm vấn xong, bởi vì thân phận hiện tại của gã là người bình thường, cho nên đã bị sắp xếp ở trại tạm giam thông thường. Vừa vào trại tạm giam, thì có người nói lên sự thật gã đánh phụ nữ, có mấy người vây quanh lại, châm chọc khích bác Đường Gia Thiếu một trận. Bởi vì cho dù là ở nhà giam, cũng đều xem thường đàn ông hành hung phụ nữ.
Đường Gia Thiếu thực sự là bị chửi đến hộc máu, không kìm nổi nói trả, kết quả là gây ra sự phẩn nộ của một nhóm người, lại đúng lúc truyền đến tin tức cầu Hoài Dương sập. Đám người mặc dù phạm tội nhưng vẫn có người bị tình nghi phạm tội có tinh thần trọng nghĩa, trực tiếp đánh gã tới sứt đầu mẻ răng, kêu cha gọi mẹ. Tuy nhiên lại đang bị giữ trong lồng sắt, trốn cũng trốn không thoát, thời điểm quan trọng, không có cảnh sát ở bên, gào thét cứu mạng cũng không có người để ý.
Đợi khi Ủy ban Kỷ luật tỉnh đến đưa Đường Gia Thiếu đi, hoảng sợ, một cái đầu heo thật lớn, thật đúng là nhận không ra gã trước đây là người đứng đầu Cầu đường tỉnh Tương uy phong tám hướng, sợ là cha mẹ gã cũng không nhận ra được. Nhân viên Ủy ban Kỷ luật vội vàng can thiệp với Cục Công an thành phố. Có được sự thừa nhận trên giấy tờ của Cục Công an thành phố, và chụp ảnh lưu lại, để chứng minh không phải sau khi Ủy ban Kỷ luật hành hung mới đem Đường Gia Thiếu đi.
Đường Gia Thiếu không hề bị đem về Ủy ban Kỷ luật tỉnh, mà được an toàn chuyển thẳng đến một cứ điểm bí mật mới khai thác, nghe nói chỉ có mấy nguời Hạ Tưởng, Lý Tòng Đông và Thương Giang biết, không phải người thân tín thậm chí kể cả Phó chủ nhiệm thường vụ Lâm Hoa Kiến, cũng không hề hay biết.
Ảnh chụp của Đường Gia Thiếu sau khi đặt trên bàn của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng lắc đầu cười, hay cho một Trần Tập Minh, hạ độc thủ để thị uy với một số người, dùng sự thê thảm mà Đường Gia Thiếu trải qua cho ra một câu trả lời gây áp lực, đúng là đàn ông, phương pháp hay.
Trần Tập Minh chẳng những có thể dùng, mà còn có thể dùng nhiều, trong lòng Hạ Tưởng có tính toán, về sau chỉ cần hắn ở Tỉnh ủy một ngày, thì sẽ cố giữ Trần Tập Minh một ngày!
Sự cố cầu Hoài Dương sập, chẳng những ràng buộc Phó Tiên Phong, cũng khiến cho Diệp Thiên Nam phải xoay vòng. Hạ Tưởng biết cơ hội đã đến, liền nhân cơ hội mời họp hội nghị thường vụ của Ủy ban Kỷ luật, tuyên bố Tỉnh ủy đồng ý, và cũng đã được Ủy ban Kỷ luật Trung ương phê chuẩn. Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tương quyết định chọn cử hai đồng chí Lâm Hoa Kiến, Du Hoa đến Ủy ban Kỷ luật Trung ương tham gia lớp huấn luyện xây dựng tác phong Đảng cấp cao, thời gian huấn luyện nửa tháng.
Lâm Hoa Kiến tỏ vẻ mặt ngạc nhiên, Du Hoa thì vẻ mặt tức giận bất bình.
- Chủ nhiệm Hạ, quyết định này quá đột ngột, tôi chưa chuẩn bị tốt tư tưởng, thêm vào đó công tác của Sở giám sát cũng không thể không có tôi, tôi thỉnh cầu đổi người.
Thái độ của Lâm Hoa Kiến rất kiên quyết, hơn nữa sắc mặt cũng kiên định.
- Công tác của Sở giám sát, tạm thời do Phó giám đốc thường vụ Sở - Hứa Thâm Khởi phụ trách, công việc trong Ủy ban Kỷ luật, anh cũng không cần lo lắng, tôi sẽ sắp xếp Thương Giang và Tòng Đông thay anh chia sẻ công việc. Hoa Kiến, cơ hội khó có được, Tỉnh ủy, Ủy ban Kỷ luật tỉnh rất coi trọng lần huấn luyện này, chọn cử anh đi, cũng là Tỉnh ủy, Ủy ban Kỷ luật tỉnh coi trọng và tín nhiệm anh. Bí thư Trịnh đặc biệt giải thích, đợi đến lúc anh và Du Hoa xuất phát, ông ấy còn muốn đích thân tiễn hai người đi.
Lâm Hoa Kiến vốn dĩ còn có một đống lí do muốn nói, anh ta nói gì cũng không muốn đi Ủy ban Kỷ luật Trung ương huấn luyện, anh ta đương nhiên hiểu rõ làm sao phải đi rèn luyện, rõ ràng là mượn cơ hội tước quyền, đợi anh ta trở về, sợ rằng vị trí của không ít người liền thay đổi. Nhưng Hạ Tưởng không những lấy danh nghĩa của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, còn lấy danh nghĩa của Tỉnh ủy gây áp lực, và đưa ra cả Bí thư Trịnh.
Bí thư Tỉnh ủy cũng nói muốn đích thân tiễn anh ta, ngụ ý chính là kiểu gì cũng phải đi, không đi cũng phải đi, không phải anh ta được lựa chọn.
Thủ đoạn giết người mềm dẻo, đau ở trên người, hận ở trong lòng, cố tình nói không nên lời, ai nói Hạ Tưởng không nham hiểm? Lâm Hoa Kiến hận đến nỗi răng đau, nhưng lại không dám đập bàn, nếu chỉ nhằm vào Hạ Tưởng, anh ta còn dám nói tiếp, nhưng hiện tại Hạ Tưởng không phải đại diện cho một người, còn có cả Bí thư Trịnh.
Du Hoa tức giận đến đỏ bừng mặt, vốn dĩ cũng muốn hùng hổ giáp mặt trách móc Hạ Tưởng mấy câu, dù sao ông ta đã nhiều tuổi rồi, cậy già lên mặt, cho dù châm chọc mấy câu, Hạ Tưởng cũng không thể nói ông ta như thế nào. Ai ngờ Hạ Tưởng mới mấy câu nói đã chặn miệng của Lâm Hoa Kiến, cũng như chặn miệng của ông ta.
Nếu không đồng ý, thì chẳng khác nào công khai đi ngược lại ý đồ của hai nhân vật quan trọng trong Tỉnh ủy và Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Nếu Bí thư Tỉnh ủy và Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật cùng lúc đồng ý, nói không chừng có thể chuyển ông ta sang một bên đi dưỡng lão.
Nhưng Du Hoa lại không chịu thật sự trực tiếp chịu thua, gân cổ nói:
- Tôi gần đây cảm thấy không khỏe, muốn xin nghỉ bệnh.
Hạ Tưởng cười, được, muốn mặc kệ, chuyện tốt, ngay cả một câu giữ lại hắn cũng không nói, trực tiếp thuận thế nói:
- Nếu Lão Du cảm thấy không khỏe, trước tiên nghỉ ngơi một khoảng thời gian, đợi cơ thể khỏe lại, lại đi rèn luyện. Về công việc không cần lo lắng, để hai đồng chí Lã Quốc Trung và Cổ Lộ Phong phải vất vả hơn một chút rồi…
Lã Quốc Trung và Cổ Lộ Phong vẫn luôn lắc lư ở giữa, đi về phía Hạ Tưởng hay đi về phía Lâm Hoa Kiến, hội nghị thường vụ hôm nay, đã khiến hai người lập tức thấy rõ tình thế. Chủ nhiệm Hạ đã hoàn toàn đạt được sự ủng hộ của Bí thư Trịnh, hơn nữa Đường Gia Thiếu và Tất Bằng liên tiếp sa lưới, thể hiện tình hình của tỉnh Tương có khả năng một lần nữa lại cải tổ lại, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất.
Nếu để muộn, sẽ không được trọng dụng nữa.
Lã Quốc Trung liền lập tức bộc lộ thái độ:
- Cá nhân tôi kiên quyết phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.
Cổ Lộ Phong thấy Lã Quốc Trung nói trước, trong lòng không vui, anh ta và Lã Quốc Trung đều là Uỷ viên thường vụ, đứng thứ hai chỉ sau mấy vị Phó Chủ nhiệm, phía trước vừa có chỗ trống, bọn họ có khả năng được lên trên đỉnh, thời cơ tốt sao có thể bỏ qua, anh ta cũng vội vã nói:
- Tôi hoàn toàn tán thành với đề nghị của Chủ nhiệm Hạ.
Du Hoa thiếu chút nữa giận đến mắt trợn lòng trắng, ông ta vẫn còn tại vị, mà đã có người ném đá xuống giếng rồi, thật là tiểu nhân lợi dụng. Tuy nhiên Hạ Tưởng làm rất tuyệt, ý nghĩa là bất kể ông ta đi Ủy ban Kỷ luật Trung ương huấn luyện, hay là ở nhà dưỡng bệnh, dù sao chỉ cần để ra vị trí, khiến Hạ Tưởng thảnh thơi bố trí là được rồi.
Nói khó nghe một chút chính là, trước tiên đứng sang một bên đi, đừng vướng bận, anh thích đi thủ đô hay là về nhà hờn dỗi, tùy anh, dù sao đừng chặn đường là được!
Du Hoa vốn dĩ có thể nhịn Hạ Tưởng, nhưng lại không thể nhịn Lã Quốc Trung và Cổ Lộ Phong, bị sự sỉ nhục của hai người, lập tức nổi giận, bỗng nhiên đứng lên:
- Lã Quốc Trung, Cổ Lộ Phong, các anh không cần phải tranh nhau thể hiện lòng trung thành, mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu sẽ gặp, không cần tỏ vẻ như vậy?
Lã Quốc Trung và Cổ Lộ Phong cũng là lão thành rồi, luôn ở Ủy ban Kỷ luật không lên được, đã sớm muốn người phía trước nhường đường rồi, bây giờ gặp Du Hoa đang thất thế còn dám ngay trước mặt Chủ nhiệm Hạ nói những lời khó nghe. Hai người cũng nổi giận, cùng đứng lên.
- Phó chủ nhiệm Du, xin anh tôn trọng đồng nghiệp, tôn trọng Chủ nhiệm Hạ!
- Tôi làm sao không tôn trọng Chủ nhiệm Hạ?
Du Hoa càng tức giận Nguồn: https://trumtruyen.vn
- Đừng gây mâu thuẫn, đừng ăn nói bừa bãi.
- Đừng ầm ĩ nữa!
Ánh mắt uy nghiêm của Hạ Tưởng dừng trên người của Du Hoa.
- Lão Du, anh xin nghỉ bệnh hay là đi Ủy ban Kỷ luật Trung ương huấn luyện, thì báo cho đồng chí Đào Hà Giang biết đúng lúc, để còn kịp thời sắp xếp bước tiếp theo công việc. Sau đây tôi tuyên bố, công việc của đồng chí Lâm Hoa Kiến tạm thời do hai đồng chí Thương Giang và Tòng Đông chia sẻ, ai có ý kiến khác, có thể một mình tìm tôi, tan họp!
Hạ Tưởng giải quyết dứt khoát, không để cho người khác có cơ hội biện bạch, mạnh mẽ mà cứng rắn, trực tiếp đập bàn định ra, lần đầu tiên thể hiện ra một mặt chuyên quyền độc đoán trong Ủy ban Kỷ luật.
Không ít người ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng mơ hồ lo lắng, sợ là những ngày về sau không dễ chịu lắm.
Hạ Tưởng nhân lúc Phó Tiên Phong không có ở Tỉnh ủy, Diệp Thiên Nam bận đến sứt đầu mẻ trán cố sức cũng không được, thành công tạo tư tưởng chủ đạo trong nội bộ của Ủy ban Kỷ luật, dọn đi hai chướng ngại vật lớn nhất Lâm Hoa Kiến và Du Hoa, để bước tiếp theo thu quyền trong nội bộ Ủy ban Kỷ luật và đặt nền tảng thiết lập uy quyền của người đứng đầu.
Ngày hôm sau, Tất Bằng sa lưới ở tỉnh Sở, đã bị áp giải về tỉnh Tương!