Bí thư thành ủy Tương Giang Cổ Kiến Hiên, Thị trưởng Mai Hiểu Lâm, Phó thị trưởng Hà Bôn Dương, đều là những nhân vật cấp cao của thành phố, khống chế vững vàng quyền lực lớn ở Tương Giang, phe của Diệp Thiên Nam, rất khó đột phá.
Kỳ thật, nếu chỉ là tùy tiện nhìn trúng một vài chỗ nào đó, mở trạm xăng dầu cũng được, mở ký túc xá cũng được, cũng không cần phải làm phiền đến Mai Hiểu Lâm. Ủy viên thường vụ Phó thị trưởng Hoàng Lâm Thu có thể quyết định, thậm chí, một Phó thị trưởng được phân công quản lý bình thường của cũng có thể làm được. Nhưng, nếu muốn hắn thay mặt mở lời với Mai Hiểu Lâm, có thể thấy được, địa điểm Hoàng Nghĩa nhìn trúng rất không tầm thường.
Nghĩ kỹ lại một lần, Hoàng Nghĩa có phải chính là người bạn bí mật của Dương Diêu Nhi hay không còn chưa dám nói. Mở rộng nghiệp vụ vừa nói, chính là mở rộng nghiệp vụ công ty, hay cũng là con đường phát tài của Dương Diêu Nhi, vẫn là một dấu hỏi lớn. Hạ Tưởng phỏng đoán, không chừng, Dương Diêu Nhi chính là mở đường thay bốn cậu ấm cô chiêu tỉnh Tương.
Liên tưởng đến việc Diệp Địa Bắc, Hồ Quân Do cùng Lâm Tiểu Viễn đi nước ngoài cùng một lúc, chỉ để lại một Dương Diêu Nhi ở trong nước, lại tỉ mỉ sắp xếp một lần, nói không chừng sau lưng còn có Diệp Thiên Nam diệu toán.
- Địa điểm nào quý giá như thế, còn phải quấy rầy đến Thị trưởng Mai?
Hạ Tưởng không trả lời, chỉ như không để ý hỏi một câu.
- Cũng không phải là nơi quý giá gì, chẳng qua đó cũng là nơi mà phía Điện tín chọn trúng để làm trụ sở, dường như Bí thư Cổ ủng hộ bên Điện tín hơn…
Dương Diêu Nhi cắn cắn môi.
- Chủ nhiệm Hạ, anh giúp em được không?Anh rất có sức hấp dẫn, anh mà ra mặt, Thị trưởng Mai khẳng định sẽ nghe anh nói.
Lời này nói ra hơi có phần suồng sã, không thể không nói, Dương Diêu Nhi chỉ biết dùng thân thể để dụ dỗ đàn ông, việc chính trị còn rất ngây thơ, Hạ Tưởng liền trầm mặt xuống:
- Dương Diêu Nhi, đối với tôi còn có thể nói tùy ý một chút, nhưng xin cô tôn trọng Thị trưởng Mai!
Dương Diêu Nhi bị bộ dạng nghiêm túc của Hạ Tưởng làm sợ tới mức le lưỡi, vội vàng gật gật đầu, không dám nói gì nữa.
Điện tín và Tập đoàn hóa dầu Quốc gia tranh nhau một mảnh đất, ông chủ hai bên đều là thế lực lớn nhiều tiền, ngoài mặt đều ngạo mạn hò hét, phỏng chừng phía sau cũng đánh nhau túi bụi, đối đầu với nhau khá mạnh. Hạ Tưởng hiểu rõ tính tình của Điện tín và Liên thông, ở những thành thị phía Bắc, Liên thông là chính, Điện tín là phụ, cho nên Điện tín phục vụ vô cùng tốt. Nhưng ở những thành thị ở phía Nam trở lại đây, Điện tín ngược lại rất kiêu căng, còn Liên thông thì tận tâm phục vụ.
Nhưng nói trở lại, Điện tín và Liên thông còn tốt hơn nhiều so với Tập đoàn hóa dầu Quốc gia và Tập đoàn dầu khí Quốc gia. Điện tín và Liên thông độc quyền nhưng vẫn còn nói đạo lý, Tập đoàn hóa dầu Quốc gia và Tập đoàn dầu khí Quốc gia độc quyền giá cả dầu mỏ vài chục năm nay, chưa bao giờ nói đạo lý với dân chúng cả nước. Thời điểm tăng giá, là tăng theo thị trường quốc tế, quốc tế hôm qua tăng, trong nước hôm nay cũng tăng. Nhưng thời điểm giảm giá, thì lại là chuyện riêng của Trung Quốc, giá Quốc tế tháng trước đã giảm nhưng giá trong nước đến tháng sau vẫn chưa thấy giảm.
Hơn nữa, vừa rồi Hoàng Nghĩa còn biểu hiện bộ dáng vênh váo không chịu nổi, Hạ Tưởng lại có ấn tượng không tốt với Tập đoàn hóa dầu Quốc gia, đồng ý giúp đỡ mới là lạ.
Lại nghĩ, không biết đây là chủ ý của Dương Diêu Nhi hay là ý tưởng của Dương Hằng Dịch. Không ngờ, khi tuyệt vọng, đối phương cái gì cũng có thể thử, cầu đến cửa của hắn rồi, hắn còn gây trở ngại không giúp, há không phải là phụ kỳ vọng tha thiết của đối phương?
Hạ Tưởng liền nói dịu lại:
- Nể mặt Bí thư Dương và Diêu Nhi, giúp Hoàng Nghĩa một lần cũng không có gì, nói một tiếng cũng không phải là chuyện lớn, nhưng cô phải nói rõ cho tôi biết, đó là địa điểm mà Hoàng Nghĩa muốn có hay là cô muốn có?
Khi Hạ Tưởng nói, đặc biệt nhấn mạnh, cũng ngầm ám chỉ, chuyện của Hoàng Nghĩa và chuyện của Dương Diêu Nhi, hắn sẽ đối xử khác nhau.
Dương Diêu Nhi đâu có thể là đối thủ của Hạ Tưởng? Mới nói được vài câu, đã bị Hạ Tưởng nắm giữ quyền chủ động, từ từ tiến đến, nói thêm vài câu nữa, cô liền để lộ ra tình hình thực tế…
Dương Diêu Nhi cũng không đưa Hạ Tưởng đến trụ sở Tỉnh ủy, cô đưa Hạ Tưởng đến khu nhà của Ủy viên thường vụ, vốn nghĩ muốn cùng Hạ Tưởng lên lầu. Hạ Tưởng thấy cô quá nhiệt tình, bắp đùi đầy đặn lộ ra ngoài, hai bầu ngực vô cùng gợi cảm, lại nhớ đến bạn trai bên người cô nhiều như mây, bỗng dưng thấy bên người nổi lên một trận gió lạnh, vội khuyên cô rời đi.
Hạ Tưởng về đến nhà, pha một bình trà, chậm rãi, yên tĩnh suy nghĩ lại. Dương Diêu Nhi để lộ không ít tin tức nhắc nhở hắn, bốn cậu ấm cô chiêu tỉnh Tương giống như hắn đoán, đều chuyển dời mục tiêu, hoàn toàn thu tay lại đối với những dự án phía trên. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Hành động này cũng khiến Hạ Tưởng vô cùng khâm phục tính quyết đoán của Diệp Thiên Nam.
Rất nhiều người thất bại ở chỗ không biết nên dừng hay không nên dừng lại, bởi vì lợi ích trước mắt, không phải tất cả mọi người đều có dũng khí và quyết tâm quay người. Công ty Cầu đường tỉnh Tương đổi chủ, cũng là lúc bắt tay vào chỉnh đốn lại chất lượng và quản lý bên trong, cũng đều không phải là chắc như thép, trên có chính sách thì dưới có đối sách, hoàn toàn còn có thể làm lại.
Nhưng Diệp Thiên Nam nhận định tình hình, bảo Diệp Địa Bắc hoàn toàn thu tay lại đối với các dự án, không phải là từng bước rút khỏi mà là rõ ràng, linh hoạt cắt đứt quan hệ, không còn dây dưa chút nào. Thủ đoạn và quyết đoán như vậy, hoàn toàn có phong độ của một đại tướng.
Đương nhiên, trong quá trình Hạ Tưởng dẫn dụ, Dương Diêu Nhi không phải không có chút cảnh giác, nhưng vẫn là bị Hạ Tưởng chậm rãi dụ vào, cũng khiến Hạ Tưởng đại khái biết được bốn cậu ấm cô chiêu tỉnh Tương quyết tâm muốn tiến quân vào ngành sản xuất dầu mỏ và ăn uống.
Quyết tâm rất lớn, lòng ham muốn cũng không nhỏ.
Nhưng Hạ Tưởng cũng không hoàn toàn nắm được là Dương Diêu Nhi tự mình quyết định tìm hắn hay là được Diệp Địa Bắc nhờ vả. Tuy nhiên, theo hắn đoán, hẳn là do Dương Diêu Nhi tự động quyết định bởi vì trong bốn cậu ấm cô chiêu tỉnh Tương. Những việc như thế này, bình thường đều là Dương Diêu Nhi ra mặt giải quyết những cán bộ nam dưới trung niên, Lâm Tiểu Xa ra mặt ứng phó những cán bộ nữ dưới trung niên, Diệp Địa Bắc phụ trách công tác toàn diện, Hồ Quân Do phụ trách quản lý tài vụ.
Tiểu tập đoàn bốn người, phân công rõ ràng, hợp tác chặt chẽ.
Có thể là thừa dịp ba người ra nước ngoài khảo sát thực tế, Dương Diêu Nhi thứ nhất vì mượn cơ hội phục hồi quan hệ với hắn, thứ hai vì điều tra trước khi hành động, xem hắn có dễ hay không dễ tiếp xúc. Nói trở lại, có lẽ ở sâu trong nội tâm của Dương Diêu Nhi, luôn ôm ảo tưởng đối với hắn, lần trước lõa thể gặp nhau, cũng là bí mật nhỏ của hắn và cô.
Phụ nữ luôn luôn đề phòng hơn đối với những người đàn ông đã nhìn thấy mình khỏa thân, huống chi cô còn ảnh chụp lõa thể từ đầu đến cuối nằm trong tay hắn. Dương Diêu Nhi không nhắc lại chuyện đó với Hạ Tưởng, dường như chính là lựa chọn muốn quên đi, hoặc là dứt khoát trở thành lễ vật đưa tặng Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng khẳng định sẽ không thành thật giúp đỡ bốn cậu ấm cô chiêu tỉnh Tương mở cục diện ở Tương Giang, nhưng nếu thật muốn nhờ tay hắn rải đường trước cho bốn cậu ấm cô chiêu Tỉnh Tương, như vậy chỗ nào đào hầm, chỗ nào có nước, trong lòng hắn liền rành mạch.
Hơn nữa, trong lời nói của Dương Diêu Nhi, Hạ Tưởng còn mơ hồ nghe ra được điều gì đó, điều Diệp Địa Bắc muốn làm cũng không phải chỉ là mở hơn 10 trạm xăng dầu. Tuy rằng là độc quyền, nhưng lợi nhuận chính vẫn ở trong tay Tập đoàn hóa dầu Quốc gia, anh ta có thể nhân cơ hội này mà mở ra con đường dẫn dầu, nói cách khác, là buôn lậu.
Đương nhiên, thời cuộc bây giờ khác biệt, Diệp Địa Bắc có bản lĩnh thế nào cũng không thể so sánh với Lão Lại, nhưng người có gan dạ bao nhiêu, đất có bao nhiêu sản vật, ai dám cam đoan trong lòng Diệp Địa Bắc đối với Lão Lại có bao nhiêu tôn kính và có hướng tới một không hai hồng lâu nhất khúc?
Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, nếu hắn rải đường thay cho bốn cậu ấm cô chiêu Tỉnh Tương, đồng thời lại đào hố chôn bọn họ, thì cũng là một nước cờ hiểm. Nếu đi không tốt, chẳng những có khả năng bị trẹo chân, còn có khả năng bị gậy ông đập lưng ông.
Bảo hổ lột da, hổ cũng sẽ đánh người.
Hôm sau là chủ nhật, Hạ Tưởng khó có được một hôm dậy muộn, đang lúc ngủ say, lại có điện thoại đến. Hắn không muốn nhận cuộc gọi, nghe thấy chuông, liền cầm ném sang một bên. Không ngờ, điện thoại đến không dứt, không ngừng kêu, có vẻ như muốn gọi bằng được mới thôi, khiến cho Hạ Tưởng phát cáu. Lại thấy điện thoại đến là số lạ, nên khi nhấc máy có chút bực mình, nói:
- Sáng sớm ngày ra, phải biết điều để cho người khác được ngủ một giấc yên tĩnh chứ!
- Mở cửa!
Bên kia điện thoại truyền đến một thanh âm lạnh như băng, vừa có điểm quen thuộc lại vừa có điểm xa lạ.
- Lập tức mở cửa!
Hiện tại, không có mấy người dám dùng cái giọng điệu này nói chuyện với Hạ Tưởng. Hạ Tưởng hơi thất thần, đối phương là giọng nữ nhưng không nghe ra là ai, hơn nữa hắn còn đang mơ màng nên phản ứng hơi chậm chạp, liền hỏi:
- Mở…cái gì cửa?
- Mở cửa phòng ngủ của anh.
Giọng điệu đối phương vẫn rất gay gắt, hơn nữa, câu nói này rõ ràng có lỗi ngôn ngữ.
Hạ Tưởng bỗng chốc tỉnh táo lại, chớp mắt, lẳng lặng mỉm cười, đi đến trước cửa, đột ngột mở của phòng:
- Đừng giả bộ, anh biết em là ai, Liên Nhược Hạm!
Quả nhiên, đứng ở của là Liên Nhược Hạm vẻ mặt đang kinh ngạc.
Hạ Tưởng không đợi Liên Nhược Hạm mở miệng, một tay kéo cô vào trong phòng, không nói câu nào đã ôm cô đem đến trên giường, sau đó không thanh minh, nhanh gọn cởi hết quần áo của cô.
Liên Nhược Hạm kinh hô:
- Anh đúng là bị điên, em không cho anh làm vậy.
Hạ Tưởng làm sao còn để ý cô nói gì nữa, hoành đao ngay lập tức, uy phong lẫm liệt, Liên Nhược Hạm đến câu thứ hai còn chưa kịp nói ra, đã biến thành tiếng rên rỉ tinh tế, cô cắn lỗ tai Hạ Tưởng trêu ghẹo:
- Có phải hay không vừa rồi, ở ngoài cửa mặc kệ là cô gái nào, anh đều bụng đói ăn quàng không?
Hạ Tưởng vừa dùng sức vừa cười ha hả:
- Anh chỉ biết là em, em thật tâm chơi xỏ, muốn tới tra xét, anh trước hết kiểm tra thân thể em một chút…Ai bảo em nghi ngờ anh?
- A…
Liên Nhược Hạm thở dốc, miệng mở thành hình chữ O.
- Nhất định là Cô bé Lê bán đứng em, cô ấy thật sự là không phân rõ phải trái, như thế nào ngay cả em cũng bán đứng? Anh, anh làm nhẹ, chậm một chút, anh…
Hạ Tưởng dùng sức đánh một cái ở cái mông căng tròn của Liên Nhược Hạm:
- Phải, chính là phải trừng phạt thân thể em thật tốt.
Liên Nhược Hạm cũng bị khơi dậy tính khí, hai chân cô sít chặt quấn trên lưng Hạ Tưởng, nổi cơn độc ác:
- Đến đi, xem ai lợi hại, xem ai đầu hàng trước. Em nói một câu, anh nghe xong đừng sợ.
- Anh sợ cái gì?
Hạ Tưởng thấy trên mặt Liên Nhược Hạm hiện lên ánh mắt gian trá, nghĩ thầm rằng cô lại muốn phá hoại cái gì đây?
Liên Nhược Hạm vừa phối hợp với Hạ Tưởng, vừa cười xấu xa:
- Em và Vệ Tân cùng đến, cô ấy đang ở ngoài cửa!
- A!
Hạ Tưởng ngưng động tác một chút, thật đúng là trò đùa lớn mà, đúng lúc đang sầu não không biết làm thế nào thì nhìn thấy Liên Nhược Hạm đảo mắt liên tục, ngay lập tức hiểu ra chuyện gì đó.
- Em thật đúng là lừa người chết bất chấp đền mạng.
Liên Nhược Hạm liền cắn lỗ tai Hạ Tưởng một chút:
- Em còn mê chết người bất chấp đền mạng.
Sau khi Chủ nhiệm Hạ hoàn toàn thỏa mãn, thì cùng Liên Nhược Hạm tắm rửa sạch sẽ, vuốt ve thân hình hoàn mỹ không giảm như xưa của Liên Nhược Hạm, lại xúc động một hồi.
Vệ Tân quả thực có đến Tương Giang, tuy nhiên là ở tại nhà khách, không cùng đến với Liên Nhược Hạm.
Liên Nhược Hạm lần này đến Tương Giang, thứ nhất là để thăm hỏi Hạ Tưởng, thứ hai là để giải sầu, thứ ba là để chuyển đạt lời khuyên của ông cụ đến Hạ Tưởng. Đồng thời còn mang đến một tin tức khiến Hạ Tưởng chấn động, ông cụ Ngô cố ý thúc đẩy Tào Vĩnh Quốc đảm nhiệm chức Bí thư tỉnh ủy tỉnh Yến!