Nửa giờ trước Hứa Quan Hoa và Trương Hiểu vốn còn cùng ngồi với Hạ Tưởng, đàm luận thế cục tỉnh Tương cùng với khí hậu Tương Giang, còn có một số chủ đề chút thoải mái, tăng thêm sự hiểu rõ, giao lưu cảm tình.
Lần này đến Tương Giang, Hứa Quan Hoa thứ nhất là có một công vụ, hai là đến trợ giúp Trương Hiểu một tay, bởi vì gần đây Trương Hiểu ở quân khu đang bị loại trừ một cách nghiêm trọng, càng ngày càng không tốt.
Hứa Quan Hoa là dòng chính của lão Cổ, Trương Hiểu thì không phải, nhưng hai người sau khi biết nhau liền kết tình bằng hữu thâm sâu, xem như mới quen đã thân, quan hệ cá nhân thâm hậu, ở lập trường chính trị cũng gần, tuy rằng không cùng trận doanh —với nghĩa rộng mà nói, Trương Hiểu là trận doanh của Tổng bí thư — nhưng cũng không ảnh hưởng tới mối giao tình đặc biệt không tồi giữa hai người.
Sau khi cùng Hạ Tưởng nói chuyện với nhau vài phút, Hứa Quan Hoa không ngờ biết được Cổ Ngọc đã ở Tương Giang— Cổ Ngọc ở Tương Giang cũng không bất ngờ, nhưng Cổ Ngọc đi quân khu tỉnh khiến cho anh ta càng kinh ngạc hơn. Bởi vì, quân khu tỉnh Tương dù sao cũng xa thủ đô, hơn nữa quân đội cũng nhiều phe phái mọc lên như rừng, chỉ chấp hành mệnh lệnh từ thượng cấp của mình, không nghe theo người khác, anh ta lo lắng Cổ Ngọc sẽ chịu thiệt, liền cáo biệt Trương Hiểu và Hạ Tưởng, vội vàng tới quân khu tỉnh Tương.
Thật may, tới rất đúng lúc, gặp phải một hồi náo nhiệt không lớn không nhỏ.
Đụng vào xe một Phó tư lệnh viên quân khu, không tính là chuyện lớn gì. Nếu ở thủ đô, không cần anh ta ra mặt, chỉ cần một viên trung tá sẽ dám đập tan xe Trần Pháp Toàn!
Bởi vì Cổ Ngọc là cháu gái lão Cổ, có thể không hỏi nguyên nhân mặc kệ lai lịch đối phương, trực tiếp ra tay, bởi vì ở trong quân đội còn có người dám không biết trời cao đất rộng không nể mặt lão Cổ, chính là tự mình tìm phiền phức.
Đập xe cũng coi như còn nhẹ, không âm thầm ngáng chân, Trần Pháp Toàn sẽ thắp hương thơm rồi.
Tuy nhiên Hứa Quan Hoa cũng có thể đoán được điều gì, Trần Pháp Toàn nhìn như không biết trời cao đất rộng, trên thực tế, vẫn là tự cho rằng mình có hậu trường cứng rắn, mạnh mẽ, cho rằng lão Cổ không có khả năng tóm được y, có lẽ cũng là mượn cơ hội sinh sự, dụng ý muốn làm Hạ Bạc Viễn mất mặt.
Lại có lẽ Trần Pháp Toàn giận chó đánh mèo trút giận sang Cổ Ngọc, hay là y cũng rõ vào thời điểm mấu chốt khi y một bước thăng tiến lên thiếu tướng, đúng là lão Cổ lên tiếng mới khiến y lỡ mất dịp tốt lên quân hàm thiếu tướng?
Lão Cổ lúc ấy là vì muốn đề bạt Hạ Bạc Viễn, cho nên mới cản đường Trần Pháp Toàn. Cũng không có gì, chính trị vốn là có anh không tôi, cũng không phải lão Cổ có thành kiến gì với Trần Pháp Toàn, chỉ có điều bởi vì lập trường bất đồng, đều do khác đội.
Nhưng Trần Pháp Toàn nếu muốn mượn cớ trả thù, mà có lời đắc tội với lão Cổ, cũng đừng trách lão Cổ về sau cố ý chĩa mũi nhọn vào y!
Hứa Quan Hoa chỉ đoán đúng phân nửa, Trần Pháp Toàn quả thật cố ý sinh sự, nhưng là có chuyện quan trọng khác ràng buộc tâm tư của y, khiến y thẹn quá thành giận, phải tích cực, không muốn nhượng bộ.
Bởi vì Lâm Tiểu Viễn ngồi bên trong xe của y!
Lâm Tiểu Viễn ở quân khu đã là không an toàn, đã có tin tức truyền ra, Hạ Tưởng phải tự mình ra mặt bí mật cùng với Trương Hiểu thảo luận bí mật, chính là vì muốn đưa Lâm Tiểu Viễn đi từ Quân khu, bởi vậy tất yếu phải lập tức dời vị trí của Lâm Tiểu Viễn.
Không ngờ lại bị Cổ Ngọc ngăn lại, Trần Pháp Toàn còn tưởng rằng Cổ Ngọc đã biết có Lâm Tiểu Viễn bên trong xe, liền cố ý lấy ra khí thế đè người, muốn cướp đi đầu cơ.
Chẳng qua không nghĩ tới, sự tình xuất hiện sự nghịch chuyển kinh người, Cổ Ngọc đủ mạnh mẽ, cứng rắn, trực tiếp đụng vào xe của y!
Xe bị hỏng, Lâm Tiểu Viễn muốn dời đi cũng không được, Trần Pháp Toàn có thể nào không nhớn nhác? Nhưng lại không có cách nào, Hứa Quan Hoa dưới khí thế thoái mái hăm dọa người, y chỉ có thể nén giận.
Hứa Quan Hoa vừa ra mặt liền nắm giữ thế cục, tất nhiên cũng liên quan đến thân phận lớn lao của anh ta, cũng là bởi vì thủ đoạn vừa đấm vừa xoa của anh ta bức bách được Trần Pháp Toàn không còn lực đánh trả.
Trần Pháp Toàn một bên thầm mắng Hứa Quan Hoa cố làm ra vẻ, một bên lại không thể không bội phục Hứa Quan Hoa thủ pháp lão luyện, quả thật vừa đánh vừa kéo, làm cho người ta có khổ không nói nên lời.
Chính vì không biết nên như thế nào cho xong việc, Tô Trị Kiều cuối cùng phải hiện thân.
Tô Trị Kiều thân là Chính ủy Quân khu tỉnh Tương, là nhân vật số một trên thực tế của Quân khu tỉnh, ông ta hơn 50 tuổi, bước đi cường tráng, tươi cười trong sáng, dưới sự vây quanh của mấy người tiến tới cửa, nhiệt tình bắt tay hàn huyên với Hứa Quan Hoa.
Tô Trị Kiều là người ở thành phố Hạ Giang, trước kia ở thành phố Hạ Giang đảm nhiệm phó chức ở khu canh gác, sau đó điều đến quân khu tỉnh tương, ông lên chức, con đường của ông ta vẫn coi như thuận buồm xuôi gió, khả năng tiếp theo sẽ thăng tiến lên trung tướng, đúng là lúc tiền đồ sáng ngời.
Nhưng ông ta cũng không dám qua loa ở trước mặt Hứa Quan Hoa, Hứa Quan Hoa là nhân vật thực quyền số một trong Tổng cục Chính trị, tiền đồ cũng không thể nói hết. Bốn bộ tổng Giải phóng quân, Bộ tổng Tham mưu và Tổng cục Chính trị có thực quyền nhất, mà Hứa Quan Hoa so với y còn trẻ hơn vài tuổi, thậm chí có tin đồn nói, lão Cổ sẽ một đường nâng đỡ Hứa Quan Hoa đến vị trí chủ nhiệm Tổng cục Chính trị! Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
Bốn bộ tổng Giải phóng quân là chỉ Bộ Tổng chính trị, Bộ tổng tham mưu, Bộ Tổng cục Hậu cần và Bộ Tổng Trang bị, lãnh đạo chức trưởng của hai Bộ đầu tiên thuộc cấp bậc phó chức quốc gia, hai Bộ sau thuộc cấp bậc quân khu lớn, tức cấp Bộ và cấp Tỉnh.
Tô Trị Kiều chỉ nhìn lướt qua hai chiếc ô tô bị đâm cho tán loạn tại hiện trường, làm bộ không thấy, thậm chí không có phát biểu một câu ý kiến nào, chỉ cầm chặt tay Hứa Quan Hoa nói:
- Vừa mới nhận được điện thoại của Trương Hiểu, tôi liền ra nghênh đón, không nghĩ tới vẫn chậm một bước, Quan Hoa, anh khẳng định là trách tôi rồi? Ha ha, buổi tối uống liền hai chén, xem như nhận lỗi.
Vừa nói là chịu lỗi, một câu hai ý nghĩa, dường như lại ám chỉ sự bừa bãi trong sân.
Trước kia, Hứa Quan Hoa và Tô Trị Kiều đã từng có qua lại, biết trình độ của con người này, có thể nói, cũng sẽ không đề cập tới chuyện đâm xe, ha hả cười:
- Tôi cam đoan tuyệt đối không có oán giận anh, tuy nhiên cô bé Ngọc có phải có chỗ bất mãn hay không, thì tôi cũng không dám cam đoan.
Tô Trị Kiều giống như lúc này mới nhìn thấy Cổ Ngọc:
- Cô ấy là..?
- Cổ Ngọc, cháu gái lão Cổ.
- Cháu gái lão Cổ?
Vẻ mặt Tô Trị Kiều vô cùng phong phú, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, lập tức lại tràn trề nhiệt huyết:
- Hoan nghênh, rất hoan nghênh. Lão Cổ là một trong cựu thủ trưởng tôi tôn trọng nhất, tôi cũng sớm nghe nói ông có cháu gái - một hòn ngọc quý trên tay, hôm nay may mắn được gặp, là chuyện vui lớn rồi.
Một bên khách sáo hàn huyên, một bên dẫn dắt Hứa Quan Hoa, Cổ Ngọc tiến vào đại viện.
Cổ Ngọc có chút không muốn đi, nhưng biết ván đề trên trường giao tiếp cũng phải cần ứng phó, liền đánh mắt về phía Hạ Bạc Viễn. Hạ Bạc Viễn ngầm hiểu, khẽ gật đầu, y liền ở lại giữa sân, không đi cùng.
Chờ Hạ Bạc Viễn và Tô Trị Kiều mấy người đi đã xa, liền nói:
- Pháp Toàn, làm sao bây giờ?
Trần Pháp Toàn vốn định thừa dịp mọi người đi rồi, để Lâm Tiểu Viễn xuống xe, không nghĩ tới Hạ Bạc Viễn lại không đi vào, y liền đau đầu:
- Tôi bồi thường, phí sửa xe đều tính cho tôi, được không?
Hạ Bạc Viễn thật ra còn không biết Cổ Ngọc đến quân khu gây nên chuyện gì, vừa rồi Cổ Ngọc đánh mắt y còn tưởng rằng là Cổ Ngọc chưa tiêu cơn giận, còn muốn đụng xe Trần Pháp Toàn, còn muốn Trần Pháp Toàn bỏ tiền sửa xe, hiện tại nếu Trần Pháp Toàn thức thời, chủ động đáp ứng sửa xe, y cũng thấy tốt nhất là hãy thu tay:
- Thế thì tốt rồi, vậy phiền anh.
Nói xong, khoát tay, xoay người đi.
Trần Pháp Toàn còn tưởng rằng Hạ Bạc Viễn rất khó đối phó, không nghĩ anh ta nói đi là đi, trong lòng liền hiểu được, náo loạn một hồi, hoá ra không phải vì Lâm Tiểu Viễn, thật sự là sợ bóng sợ gió một hồi rồi.
Thầm mắng Hạ Bạc Viễn và Hứa Quan Hoa vài câu —— vừa rồi quá mất mặt, bị Hứa Quan Hoa giáp mặt uy hiếp vài câu, không ngờ khiến y nói không nên lời, dường như y là bùn vậy, về sau nhất định phải tìm cơ hội trả lại — thấy nguy cơ đã qua, Trần Pháp Toàn liền gọi điện thoại, lại gọi hai chiếc xe, cho Lâm Tiểu Viễn đổi xe, y ở lại hiện trường phụ trách giải quyết tốt hậu quả, lại gọi thêm vài cảnh vệ hộ tống Lâm Tiểu Viễn ra khỏi Tương Giang, xuống Lĩnh Nam, theo đường thủy xuất ngoại.
Hai chiếc xe quân đội vừa hộ tống Lâm Tiểu Viễn đi, Trần Pháp Toàn mới thở dài một hơi. Mặc kệ Hứa Quan Hoa có phải vì Lâm Tiểu Viễn mà đến hay không, mặc kệ Cổ Ngọc đại náo một hồi có phải cũng là vì Lâm Tiểu Viễn hay không, cũng không quản Hạ Bạc Viễn có phải cũng muốn bắt Lâm Tiểu Viễn hay không, dù sao bọn họ đã uổng phí tâm cơ, Lâm Tiểu Viễn đã ở ngay dưới mắt bọn họ, thành công dời đi.
Trần Pháp Toàn còn có một chút vui mừng chính là, hôm nay tuy rằng bị Hứa Quan Hoa giẫm một chân, nhưng y vẫn thành công áp chế Hạ Bạc Viễn đầy kiêu ngạo, cũng coi như thắng một ván nhỏ. Hạ Bạc Viễn trước kia luôn luôn mơ hồ muốn đè y một lần, hôm nay y nhất thời cứng rắn, mạnh mẽ, Hạ Bạc Viễn có chỗ dựa là Cổ Ngọc cũng không kiên cường đứng lên, về sau nếu lại cùng y so chiêu, cũng không cần sợ y.
Trần Pháp Toàn lại không biết chính là, mới chưa tới vài ngày,y đã bị Hạ Bạc Viễn âm thầm tính toán một phen, tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, khiến y đau không thể nói!
Thất bại của vài ngày sau Trần Pháp Toàn đương nhiên sẽ không biết trước, nhưng nửa giờ sau khi thất bại lại khiến cho y nổi trận lôi đình...
Sau khi chiếc xe chở Lâm Tiểu Viễn rời khỏi trụ sở quân khu không lâu, có mấy chiếc xe ô tô lén lút theo đuôi ngay sau đó.
Xe quân đội ra khỏi nội thành, thì rẽ về hướng nam, hiển nhiên là muốn thẳng đến đường cao tốc mà đi, bởi vì là xe quân đội nên địa phương không có quyền kiểm tra, rất thuận lợi mà rời khỏi thành phố, mắt thấy còn cách đường cao tốc không xa lắm.
Bỗng nhiên, có một chiếc ô tô tăng tốc vượt qua hai xe quân đội, sau đó lại nhanh chóng phanh lại, ý đồ bắt buộc xe quân đội dừng xe. Xe quân đội cũng ý thức được điều gì, không ngờ không ngừng xe, còn tăng ga về phía trước, bày ra tư thế cá chết lưới rách.
Xe phía trước cũng không nhường, hiển nhiên là không sợ xe hỏng người chết, tiếp tục lại giẫm chân ga tới cùng, mắt thấy giây phút sẽ đụng nhau sau, cũng là cuộc đọ ý chí giữa hai bên, xe quân đội đành buông tha, đột nhiên giẫm phanh phanh lại, nhưng vẫn chậm một chút.
Bởi vì hiển nhiên không ngờ xe phía trước ngoan cường như thế, hai xe chạm vào nhau rất mạnh.