Tổng bí thư coi trọng Hạ Tưởng, người ngoài biết không nhiều, tuy Hạ Tưởng từng trải qua nửa năm ở Trung ương Đoàn, nhưng người trong quan trường vẫn xem hắn là thuộc hệ thế lực gia tộc.
Vừa rồi Trịnh Thịnh đã rõ ràng nhắc nhở Tổng bí thư là đang mở hội nghị thường vụ, Tổng bí thư một chút cũng không che dấu ý bảo vệ Hạ Tưởng, thậm chí không ngại trước mặt mọi người phê bịnh Trịnh Thịnh – phê bình Trịnh Thịnh thì không có gì, Trịnh Thịnh là trực hệ của Tổng bí thư, dù mắng có nặng bao nhiêu cũng là trân trọng – chính là thái độ rung cây dọa khỉ quá rõ, bởi vì cái ý Tổng bí thư yêu quý Hạ Tưởng trân trọng Hạ Tưởng lộ ra nguyên vẹn, là cố ý cho mỗi người ở đây nghe thấy.
Phó Tiên Phong biến đổi sắc mặt rất nhiều.
Diệp Thiên Nam giật mình kinh hãi, đồng thời vẻ mặt xám trắng!
Hầu như tất cả mọi người đều mang vẻ mặt sửng sốt, toàn hội nghị thường vụ lặng ngắt như tờ, là một sự yên lặng trước nay chưa từng có… sự yên lặng đáng sợ, đến cả tiếng kêu của chiếc đồng hồ thạch anh treo trên tường cũng nghe rõ.
Điện thoại của Tổng bí thư đã tắt, Trịnh Thịnh cất điện thoại, ánh mắt uy nghiêm nhìn tất cả mọi người một lượt, có ý mà như vô ý dừng lại trên mặt Diệp Thiên Nam vài giây, ánh mắt vô cùng đầy thâm ý.
Diệp Thiên Nam mồ hôi lạnh tuy đã thấm ướt lưng, nhưng ông ta vẫn trấn tĩnh tự nhiên, cố gắng giữ tinh thần và phong độ, càng vào thời khắc quan trọng càng không được luống cuống.
Sau khi Trịnh Thịnh nhìn khắp một vòng, trực tiếp nói với Đồng Phàm:
- Lạp tức thu xếp đi Bắc Kinh.
Sau đó đơn giản mà vung tay lên:
- Tan họp!
Một hội nghị thường vụ chưa bắt đầu đã kết thúc, là hội nghị thường vụ thất bại nhất trong lịch sử tỉnh Tương.
Tất cả mọi người đều biết xảy ra chuyền gì, tất cả mọi người đều biết ai là bàn tay gây tội ác, nhưng không ai nói ra, cũng không có ai nhìn thêm về phía Diệp Thiên Nam. Đến cả Dương Hằng Dịch và Hồ Định cũng không nói một câu với Diệp Thiên Nam, xoay người rời đi, vẻ mặt ảm đạm.
Chỉ có Phó Tiên Phong đến trước mặt Diệp Thiên Nam, thở dài một tiếng:
- Sự việc phải nắm giữ lấy mức độ mới tốt, nếu không, sẽ phá hỏng quy tắc…
Diệp Thiên Nam lại thản nhiên như không mà cười:
- Là ai hạ độc thủ chứ? Thực sự là quá đáng mà.
Phó Tiên Phong vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Thiên Nam, bởi vì y nghe ra Diệp Thiên Nam hình như ám thị không có can dự vào việc này, lẽ nào không phải Diêp Thiên Nam?
Nhưng không phải ông ta thì có thể là ai?
Không chỉ Phó Tiên Phong cho rằng Diệp Thiên Nam đã làm, mà cả Trịnh Thịnh, Hồ Định, Dương Hằng Nghị cũng nghĩ rằng là bút tích của Diệp Thiên Nam, kỳ thật đã oan uổng cho Diệp Thiên Nam, thực sự là không phải do Diệp Thiên Nam gây nên.
Còn chưa về tới văn phòng, điện thoại của Diệp Thiên Na cũng vang lên, từ bên kia đường dây truyền tới một giọng nói quen thuộc:
- Thiên Nam, lập tức đến Bắc Kinh một chuyến.
Không nói lý do, không nói sự tình, chỉ một câu mệnh lệnh, sau đó liền cúp điện thoại.
Diệp Thiên Nam cảm thấy mồ hôi lạnh phía sau lưng bị gió thổi qua, áo đều dính lấy người, vô cùng khó chịu, nhưng lúc này ông ta không có tâm lý quan tâm đến quần áo, bởi vì sự việc thực sự đã mất khống chế.
Hơn nữa sự tình của Hạ Tưởng, cũng quả thật không phải ông ta làm!
Về phần là ai, trong lòng ông ta biết rõ, tuy trong nháy mắt cũng oán giận qua sự lỗ mãng của ông ta, nhưng khi nghe tin Hạ Tưởng bây giờ vẫn đang hôn mê, có khả năng có thể bị trọng thương, nói trong lòng không vui thì là giả, Hạ Tưởng nếu chết, thế giới này sẽ thanh tịnh, mọi sự đại cát.
Trên chính trị, cảnh tàn sát khốc liệt là phỏ biến, giết người đoạt mệnh cũng thường thấy, đừng nói một cán bộ cấp phó tỉnh như Hạ Tưởng, đến cả cấp bậc lãnh đạo quốc gia, cũng phát sinh chuyện ám sát, có một số chuyện đến cả nhắc đến cũng không thể, là tơ hồng.
Đến cấp bậc của Diệp Thiên Nam, rất nhiều nội tình cũng đều rõ ràng, cho dù không biết quá trình cụ thể, cũng biết trong số quan lớn bị chết vì bệnh, có nhiều người không phải chết vì bệnh thật.
Cảnh giới cao nhất của việc tiêu diệt một đối thủ chính trị, chính là tiêu diệt trên thân xác, đương nhiên, cái giá phải trả rất đắt, nguy hiểm và hậu quả cũng có thể khiến người ta không chống đỡ nổi.
Nhưng có người dưới cơn thịnh nộ vẫn áp dụng thủ đoạn cực đoan là tiêu diệt đối thủ.
Diệp Thiên Nam không làm, ông ta cho dù sẽ tìm người đánh Hạ Tưởng để trút giận, thậm chí là hãm hại Hạ Tưởng, nhưng sẽ không sai người của ông ta mưu sát Hạ Tưởng. Ông ta không phải là không có gan, mà là khinh thường cách làm như vậy, nguyên tắc và lý niệm của ông ta cũng khiến ông ta duy trì được một điểm mấu chốt và luật lệ.
Giết chết Hạ Tưởng dĩ nhiên có thể vui sướng một thời, nhưng thế lực đằng sau Hạ Tưởng, tuyệt đối sẽ cho y đau khổ một đời. Nhưng tình cảnh trước mắt lại khiến y vô cùng thoải mái, Hạ Tưởng xảy ra chuyện lớn, nhưng lại không liên quan đến y, có thể tận mắt nhìn thấy đối thủ ngã xuống, mà bản thân không phải gánh bất kỳ trách nhiệm gì, có lẽ là một chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Kỳ thật nếu để Diệp Thiên Nam tổng kết, ông ta càng nguyện ý thay đổi câu nói bên trên – cảnh giới cao nhất củ việc tiêu diệt đối thủ chính trị chính là mượn đao giết người, hơn nữa, trên cán dao còn không lưu lại dấu vân tay của mình!
…
Xe ô tô của Hạ Tưởng cũng không đi vào nội thành, vừa hết cao tốc, đã không biết tung tích.
Hạ Tưởng cũng không nhập ở bệnh viện Tương Giang, bởi vì, bệnh viện cũng có thể không an toàn. Đối phương nếu dám lộ liễu mà theo dõi đòng thời đâm xe trên cao tốc, nhất định sẽ có chuẩn bị ở sau.
Bởi vì lần này đối phương ra tay, giống như điên cuồng, nếu biết được hắn vẫn bình yên vô sự, nói không chừng vẫn còn bố cục ở Tương Giang, một tấm lưới lớn đang chờ hắn chui vào.
… Đúng vậy, Hạ Tưởng sớm đã tỉnh lại, hắn sở dĩ tung tin hôn mê bất tỉnh có thể bị trọng thương, là bởi vì hắn ya thức được nguy cơ trước nay chứ từng có.
Chính là trực giác mách bảo hắn, so với bọn xã hội đen trước đây uy hiếp thân thể hoàn toàn khác, lần ra tay này, nghiêm mật, bình tĩnh đồng thời kế hoạch chu đáo, một đòn sấm sét trên đường cao tốc, có sai sót trong đó, bởi vì nếu không phải hắn xuống xe cứu người, e là bây giờ đã gặp nạn.
Đối phương có ba xe mới, cái muốn chính là không sai sót nhầm lẫn mà lấy mạng hắn, dễ nhận thấy là hành động tỉ mỉ có tổ chức có mưu tính trước.
Vốn ngay từ đầu Hạ Tưởng cũng cho rằng là bút tích của Diệp Thiên Nam, về sau bình tĩnh suy nghĩ lại, thì không có khả năng lớn, Diệp Thiên Nam chứ phát rồ đến nông nỗi ấy, hơn nữa giữa hắn và ông ta, còn chưa cần thiết phải hai bên giao chiến. Hơn nữa với tính tình của Diệp Thiên Nam, cũng sẽ không như thế.
Sau đó cảnh vệ kiểm tra về lái xe bị hôn mê, chứng thực sự suy đoán của Hạ Tưởng, đối phương là quân nhân.
Hạ Tưởng liền bình tĩnh lại mà phân tích thế cục, làm ra một quyết định, một mặt vừa thông báo cho Tỉnh ủy, mặt khác, lập tức thông báo cho Trương Hiểu.
Xe vừa xuống cao tốc, hắn liền lặng lẽ xuống xe, cùng thư ký trốn vào một nơi đợi Trương Hiểu đến.
Quả không ngoài dự đoán của Hạ Tưởng, có người cho rằng hắn vẫn còn trong xe, xe vừa vào nội thành liền có người đi theo, tuy rất bí mật, nhưng vẫn khiến cảnh vệ nhận ra có người bám đuôi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vn
Đối phương nếu hạ độc thủ, sợ là không chết không chịu dừng, Hạ Tưởng ngồi trong một quán trà không bắt mắt ở bên đường, vừa uống trà, vừa nói với Tằng Trác:
- Bệnh viện là nơi chăm sóc người bị thương, nhưng cũng là nơi không an toàn nhất, đã chết rất nhiều người không đáng chết…
Tằng Trác tới bây giờ vẫn chưa hoàn hồn, thấy Chủ nhiệm Hạ sớm đã bình tĩnh lại như ban đầu, trong lòng hết sức khâm phục, cũng thầm thấy may mắn, may mắn Chủ nhiệm Hạ phản ứng nhanh, nếu không hôm nay thật sự đã xảy ra chuyện lớn.
Tuy nhiên nghĩ đến sự mệt nhọc của Hạ Tưởng, còn bị xe đẩy nhẹ, bị thương, hôn mê mất mười mấy phút, trong lòng thấy vô cùng khó chịu, lãnh đạo có chuyện, cấp dưới không làm tròn bổn phận, anh ta vô cùng căm hận người đã hành hùng.
- Người chết trong bệnh viện cũng nhiều rồi, ai cũng không muốn chết, nhưng ai đáng chết ai không đáng chết, làm thế nào để phân cho rõ?
Tằng Trác không hiểu Chủ nhiệm Hạ từ sau khi xảy ra chuyện, tại sao lại nói chuyện phiếm về bệnh viện.
- Đúng vậy, là bởi vì không thể nói rõ, cho nên mới không thể nằm viện ở Tương Giang.
Hạ Tưởng cũng chỉ điểm qua, rất nhiều cơ mật Tằng Trác không đủ cấp bậc để biết, bệnh viện trong nước cũng là một chiến trường quan trọng trong sự đọ sức của chính trị.
Tằng Trác bỗng nhiên tỉnh ngộ mà nghĩ ra điều gì đó:
- Ồ, đúng rồi, một thời gian trước người đột nhiên chết vì bệnh…
- Nói nhiều rồi đấy.
Hạ Tưởng đúng lúc ngăn sự lỡ lời của Tằng Trác,
- Từ bây giờ trở đi, anh và người ngoài cắt đứt liên lạc, điện thoại của ai cũng không được nhận, cho đến khi sự việc được giải quyết rồi hãy nói.
Thực sự nghiêm trọng như vậy ư? Sự việc không phải đã qua rồi? Ý niệm trong đầu Tằng Trác vừa xuất hiện, điện thoại của Hạ Tưởng reo lên.
Hạ Tưởng thuận tay bấm nghe điện thoại, chỉ nói mấy câu, liền nhíu lông mày:
- Tôi biết rồi.
Buông điện thoại xuống, hắn mới nói với Tằng Trác:
- Xe của chúng ta vừa rồi trong lúc bị tắc đường, có người phát hiện tôi không có trong đó…
Tằng Trác sợ tới mức không nói ra được, thật cả gan làm loạn mà, dám trong nội thành chặn xe của đường đường Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật sao? Tuy nhiên nghĩ lại lời Chủ nhiệm Hạ đã nói, và liên tưởng đến thân phận đặc biệt của đối phương, thì chỉ còn lại sự sợ hãi.
Không bao lâu sau, Trương Hiểu cuối cùng cũng đến. Trong giây phút nhìn thấy Trương Hiểu, Hạ Tưởng xem như cũng thở phào một cái, nguy hiểm, cuối cùng cũng tạm thời được giải trừ, cảm giác đường sống trong chỗ chết, thật sự không tồi.
Tuy nhiên… có người muốn bố trí hắn vào chỗ chết, hắn không trả đòn, thì hắn không phải là tiểu lang quân thành thực và đáng tin cậy, càng không phải là sát thủ mặt ngọc Hạ Tưởng.
Trương Hiểu vừa thấy Hạ Tưởng bình yên vô sự, vẻ mặt lo lắng cuối cùng cũng có một chút thoải mái:
- Đi, đi Bắc Kinh, càng nhanh càng tốt.
Tằng Trác nhất thời căng thẳng lỡ lời, nói thêm một câu:
- Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?
- Có người cảm thấy hậu đài vững chắc, ai cũng không để ý, năm đó có người còn dám… với Tổng bí thư.
Trương Hiểu cũng nhất thời tức giận, suýt nữa nói lộ hết ra, vội tức giận trừng mắt liếc nhìn Tằng Trác một cái,
- Ông nên giữ lại cũng được, cẩn thận kẻo chết rồi cáo trạng cũng không có chỗ mà đi đâu.
Tằng Trác sợ tới mức rụt cổ lại, cũng không dám nói thêm gì.
Là đêm, dưới sự hộ tống của mười mấy quân nhân, Hạ Tưởng một hàng đi về phía bắc, thẳng đến Bắc Kinh mà đi.
Là đêm, ở Bắc Kinh, lão Cổ bị điện thoại đánh thức, ông cầm láy điện thoại rồi tức giận mắng một câu, nhưng sau khi nghe tình hình đối phương báo cáo, đầu tiên rất mạnh mà đập bàn, sau đó yêu cầu tất cả các Thiếu tướng, Trung tướng ở Bắc Kinh, lập tức đến gặp ông.
Theo sau, lão Cổ trầm tư một lúc, mấy chục năm nay lần đầu tiên vào thời gian nửa đêm, ông gọi điện thoại đến nhà ông cụ Ngô.
Ông cụ Ngô nghe xong điện thoại, rất lâu không nói gì, sau đó nhìn ra một hướng nào đó ở Bắc Kinh, nói một câu:
- Hạ thì hạ rồi, không cần phải trút giận lên hậu sinh vãn bối, dù có trút giận cũng phải nhìn rõ là ai… Nhà họ Ngô trong quân đội, cũng không phải không có ai!
Là đêm, Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tương Trịnh Thịnh, Phó bí thư Tỉnh ủy Diệp Thiên Nam, đi về Bắc Kinh trong cơn giận giữ.
Là đêm, các bệnh viện lớn ở Tương Giang đều có người gọi điện thoại tới hỏi, kiểm tra bệnh tình của Chủ nhiệm Hạ, nhưng tất cả đều không thu hoạch được gì.
Là đêm, Phó Tiên Phong một đêm không ngủ, gọi điện về Bắc Kinh, nói vừa tròn nửa tiếng đồng hồ.
Là đêm, Mai Hiểu Lâm thức trắng, gọi điện thoại cho Mai Thái Bình, nói trọn một tiếng.
Là đêm, khi Tổng bí thư đang cùng Cổ Thu Thật khẩn cấp trao đổi tình hình, Cổ Thu Thật nhận được điện thoại của Hạ Tưởng.