Trần Pháp Toàn kiềm chế xúc động và hưng phấn trong lòng, quay người lặng yên dùng tay ra hiệu.
Chỗ tối, có người đáp lại ám hiệu, ý là mọi thứ đã chuẩn bị ổn thoả.
Mắt thấy xe Hạ Tưởng chậm rãi đi ra cửa trạm, rẽ hướng phải. Không ngoài dự đoán liền bắt đầu bố trí cạm bẫy trên con đường chết. Tim Trần Pháp Toàn đập nhanh hơn, ánh mắt mở lớn, lòng bàn tay toát mồ hôi, phút hồi hộp kích động nhất đã tới rồi.
Người của quân khu tỉnh Sở tiếp ứng cho Trần Pháp Toàn là một tên trung tá tên là Nhậm Hữu An. Sau khi gã nhận được chỉ thị bí mật, trước tiên sắp xếp tất cả tốt đẹp. Gã chỉ phụ trách chấp hành mệnh lệnh, về phần nhân vật đi trong xe là ai, vì sao bị xử lý, gã một mực không hỏi.
Biết nhiều ngược lại càng mau chết.
Nhậm Hữu An thấy chiếc xe đi vào con đường chết, liền nói nhỏ vào bộ đàm thông báo mệnh lệnh:
- Số một chuẩn bị. Các đơn vị mọi người vào vị trí của mình. Nghe mệnh lệnh của tôi.
- Số một đã vào vị trí.
- Số hai vào chỗ!
- Số ba vào chỗ!
- Cách xe mục tiêu khoảng 300m!
- Cách xe mục tiêu khoảng 200m!
Chiếc xe của Hạ Tưởng dường như không nhận thấy nguy hiểm thật lớn đang tới gần một chút nào. Bóng ma chết chóc đã bao phủ trên bầu trời, cũng giống như bầu trời tối đen, lúc nào cũng có thể đập xuống.
Lúc này đúng là thời khắc tối tăm trước khi trời rạng sáng. Điểm mù trong mắt người và thị giác đã hết sức mệt mỏi, rất dễ xảy ra tai nạn lái xe lúc đêm tối.
- Cách chiếc xe mục tiêu khoảng 150m…
Nhậm Hữu An đang chuẩn bị bình tĩnh ngầm ra lệnh, Trần Pháp Toàn đang chuẩn bị tươi cười thắng lợi. Nhưng vào lúc này, đột nhiên đèn đường hỏng lại cùng nhau thắp sáng, một đoàn xe trùng trùng điệp điệp nhanh như chớp lao đến. Phía trước có cảnh sát vũ trang mở đường, phía sau có cảnh sát hộ tống. Một hàng hơn mười chiếc xe, bao vây xe Hạ Tưởng chính giữa.
Cũng làm ngăn cách toàn bộ lực lượng mà Nhậm Hữu An âm thầm bố trí!
Trần Pháp Toàn sửng sốt vội hỏi Nhậm Hữu An:
- Chuyện gì xảy ra thế này? Là người của anh sắp xếp?
- Không phải, cảnh sát có vũ trang không phải cùng một hệ thống. Tôi cũng không chỉ huy được cảnh sát vũ trang.
Nhậm Hữu An cũng vô cùng khó hiểu,
- Chẳng lẽ còn có người muốn lấy mạng Hạ Tưởng?
Trần Pháp Toàn so với Nhậm Hữu An phản ứng nhanh hơn, lập tức biết người đến là người bảo vệ Hạ Tưởng, liền vội vã:
- Không, bọn họ là tới bảo vệ Hạ Tưởng. Làm sao bây giờ? Hữu An, chỉ thiếu chút nữa thôi, có thể cưỡng chế được không?
- Không thể!
Nhậm Hữu An kiên quyết chầm chậm lắc đầu, gượng cười một chút,
- Có cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám…
- Cấp trên hạ lệnh liều mạng phải làm…
Trần Pháp Toàn hận hiện tại không thể một súng bắn chết Hạ Tưởng. Theo như trong kính viễn vọng thậm chí có thể thấy Hạ Tưởng bình tĩnh đắc ý cười. Không ngờ hắn ở ngay trước mắt lại tránh được một kiếp. Gã gần như muốn nổi trận lôi đình, cơ hội quá tốt như vậy mà bỏ qua thật đáng tiếc…
- Có lệnh liều mạng tôi cũng không dám hạ thủ với Bí thư Tỉnh uỷ.
Nhậm Hữu An vẻ mặt bất đắc dĩ. Lấy tay chỉ một ngón vào một người vừa mới từ trên xe xuống.
- Uỷ viên trung ương, Bí thư Tỉnh uỷ tỉnh Sở, Bí thư Đảng ủy Trần Phong!...
Trần Pháp Toàn không thể không nổi điên. Càng không phải không biết là Bí thư Tỉnh uỷ lại xếp hạng như thế nào trong danh sách chính trị trong nước. Hơn nữa Trần Phong tuổi không phải quá cao, sau hai năm, thậm chí còn có thể có khả năng vào bộ Chính trị.
Có lẽ Trần Phong đối với quân đội không có quyền chỉ huy. Ở trong quân đội cũng không có sức ảnh hưởng. Nhưng y là một trong 30 vị tướng biên giới lớn ở trong nước. Vào danh sách của Trung ương, dứt khoát là một trong những nhân vật có thực quyền!
Đừng nói bảo vệ của Trần Phong khó có thể phá bỏ, lại còn có Trần Phong trực tiếp dẫn dắt trên trăm tên cảnh sát có vũ trang xuất hiện. Bày ra chính là nếu chẳng may có biến cố sẽ không tiếc một trận đánh. Trần Pháp Toàn còn chưa phát rồ đến mức dám xuống tay với một Bí thư Tỉnh uỷ. Cho dù y dám cũng không có nắm nửa phần chắc thắng.
Lại thất bại như thế này…Trần Pháp Toàn thất vọng đấm một cái vào thân cây. Oán hận nói:
- Hạ Tưởng đúng là, con mẹ nó mạng lớn!
Nhậm Hữu An không nói lời nào, trên mặt giống như đăm chiêu. Lúc này gã mới biết được người trên xe là ai. Có bối cảnh có sức ảnh hưởng kinh người như thế lớn như thế nào.
Nhưng mà hối hận cũng vô dụng. Thân là người lính, sau khi vào quân đội, chỉ có một con đường đi đen tối.
Trần Pháp Toàn nhớn nhác, mắt mở trừng trừng nhìn Hạ Tưởng ngồi trên xe Trần Phong. Sau đó có vô số cảnh sát vũ trang và cảnh sát tiền hô hậu ủng. Hiên ngang mà đi, mà lực lượng trốn gần đó từ đầu chí cuối chưa dám động một tí nào.
Chẳng lẽ tuỳ ý để Hạ Tưởng cao chạy xa bay như vậy? Không, không được.
Trần Phong có thể đưa Hạ Tưởng một đoạn đường, nhưng không thể cùng đi với Hạ Tưởng hết chặng đường ra tỉnh Sở. Từ chỗ giao giữa Giang Thành đến tỉnh Sở và tỉnh Dự, còn có quãng đường mấy trăm km. Còn có thể sắp đặt vô số cạm bẫy chết cho Hạ Tưởng!
Hạ Tưởng, cậu đừng mong sống ót qua ngày này!
Trần Pháp Toàn lập tức gọi một cuộc điện thoại, cùng quân khu tỉnh Tương, quân khu Dương Thành nói chuyện. Sau đó lại cùng Nhậm Hữu An nói vài câu, tiếp đó hai người lên xe, nhanh chóng hướng tới chỗ bí mật, tiếp tục thảo luận hành động bước tiếp theo.
Lúc xuống đường cao tốc, trước đó Hạ Tưởng đã gọi một cuộc điện thoại cho Cổ Thu Thật. Nếu như hắn đoán không sai, Cổ Thu Thật hẳn là đang cùng Tổng bí thư trao đổi sách lược ứng phó.
Quả nhiên như Hạ Tưởng dự đoán…Vì vậy, sau khi Hạ Tưởng chỉ giải thích đơn giản tình hình cho Cổ Thu Thật, Tổng bí thư liền đích thân dặn dò đôi câu với Hạ Tưởng,
- Phát động tất cả lực lượng, bảo về bản thân an toàn, Cậu không cần lo lắng, sẽ không để cho cậu phải đối mặt với khó khăn một mình…
Nói rất ngắn gọn nhưng giọng điệu Tổng bí thư rất kiên quyết, biểu lộ ý bảo vệ hắn trước sau như một.
Lúc gần đi hết đường cao tốc, Hạ Tưởng biết chắc chắn đối phương đã đào hố để hắn đến nhảy vào. Nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt lại mà nhảy. Không nhảy cũng không có cách nào khác dụ rắn ra khỏi hang trước mặt Trần Phong.
Kết quả Trần Phong đến tiếp ứng với khí thế kinh người như vậy, điều động hơn trăm tên cảnh sát vũ trang làm cho đối phương không dám lộ diện. Cũng khiến Hạ Tưởng hơi lấy làm tiếc, bởi vì hắn vẫn chưa nhìn thấy yếu điểm của đối phương. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hơn nữa hắn trong lòng đổi lại càng hiểu rõ hơn, sợ là đối phương vẫn sẽ không chịu để yên. Bởi vì trên đường lên, tỉnh Sở, sẽ đi qua tỉnh Dự, mà quân khu tỉnh Dự, cũng có một nửa lực lượng của phe đối phương.
Ngồi trong xe của Trần Phong, Hạ Tưởng trong lòng bình tâm nhiều. Kỳ thực tình hình phát triển đến hiện tại, hắn ngược lại càng có ý nghĩ ở mức càng sâu. Có người truy đuổi dọc đường, thực ra cũng là chuyện tốt. Hoàn toàn có thể mượn cơ hội này để thấy rõ lực lượng đối phương giấu ở hậu đài rốt cuộc có hùng mạnh, rốt cuộc trong quân đội có bao nhiêu người cứ muốn truy sát hắn.
Trần Phong vẻ mặt căm tức nói:
- Hạ Tưởng, tôi đã sắp xếp tốt rồi. Hiện tại đưa cậu ra sân bay, ngồi chuyên cơ bay thẳng đến Bắc Kinh. Đảm bảo một mạch thông suốt. Đến Bắc Kinh rồi, không còn có người nào dám bắt cậu…
Hạ Tưởng biết rằng lúc này bảo vệ của Trần Phong là xuất phát từ thật tâm, không phải là diễn trò. Hắn và Trần Phong kết giao đã nhiều năm, hiểu rõ phong cách thích khoa trương của Trần Phong. Có khi nhập vai diễn quá sâu, cũng không ai biết vui buồn giận dữ của gã là thật hay giả. Nhưng hiện tại, Trần Phong không có ý diễn một chút nào.
Cũng quả thật Trần Phong hiện tại không có cách nào hình dung tâm tình trong lòng hắn.
Mặc dù Trần Phong cũng biết, Hạ Tưởng có thể nóng vội một chút, không nên tiếp xúc với lực lượng quân đội quá sớm. Từ trước tới nay binh quyền là điều cấm kỵ trong những điều cấm kỵ. Bí thư Tỉnh uỷ thân là Bí thư Đảng uỷ đứng đầu quân khu cũng không dám khoa tay múa chân công việc quân khu, nếu không sẽ bị vượt giới hạn rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hạ Tưởng cũng không làm ra việc gì quá đáng. Chẳng qua là kết giao với một vài người bạn trong quân đội, đã làm cho người khác hạ đại sát thủ? Trần Phong và Hạ Tưởng biết nhau nhiều năm, Hạ Tưởng là do gã nhìn thấy trưởng thành từng chút một, có thể có thành tựu ngày hôm nay đúng là vô đối. Hơn nữa gã cũng tin Hạ Tưởng cuối cùng có một ngày sẽ trưởng thành một cây đại thụ chọc trời.
Chỉ có điều hiện tại có người muốn nhổ cây đại thụ này tận gốc, liền xúc phạm tới yếu điểm của gã!
Trong cảm nhận của gã, thậm chí nhìn trong nước, trong quan trường, Hạ Tưởng là người gã tín nhiệm nhất, ngoài ra không có một ai khác nữa! Chỉ có lúc đối mặt với Hạ Tưởng, gã mới có thể không có tâm lý gánh nặng gì. Không cần phải diễn trò, không cần phải giả bộ thản nhiên.
Đối với Hạ Tưởng, Trần Phong trước sau đều có tình cảm giống như người thân. Đã sớm vượt qua quan hệ hợp tác đồng minh bình thường trong quan trường. Gã mãi mãi sẽ không quên lúc ở thành phố Yến, vì hoá giải mâu thuẫn của gã và Cao Thành Tùng, Hạ Tưởng đã âm thầm vì gã mà làm rất nhiều chuyện, tác động đến vận mệnh tiền đồ của gã.
Nếu như không có Hạ Tưởng lúc đó đứng phía sau vận động, gã cũng không có ngày hôm nay. Có lẽ đã bị Cao Thành Tùng đánh rớt vào bụi rậm. Người trong quan trường đều hiểu rất rõ, một khi thất thế, cũng đừng nghĩ sẽ lại Đông Sơn tái khởi. Cho dù Cao Thành Tùng về sau bị sỉ nhục trong lịch sử nhà binh, nhưng việc y phạm sai lầm không ai thay y đền bù được.
Cho nên, ở trong lòng mình, Trần Phong đối với Hạ Tưởng luôn luôn mang một chút tình cảm biết ơn, vĩnh viễn trong lòng khó quên.
Đã có người muốn đẩy Hạ Tưởng vào chỗ chết, Trần Phong sau khi được chính thức lên chức chính bộ rất ít tức giận, nhưng rốt cục cũng không thể dằn nén phẫn nộ được nữa.
Sau khi gã nhận được điện thoại của Hạ Tưởng, không ngừng sắp xếp tốt mọi việc, đem quyền lực Bí thư Tỉnh uỷ phát huy đến cực độ. Chuyên cơ, điều động cảnh sát vũ trang, để Văn phòng tỉnh uỷ nghe ngóng phối hợp quan hệ khắp nơi. Bảo tất cả bộ ngành đợi lệnh, một khi có chuyện, phải nhất thiết trong thời gian ngắn nhất tập trung làm nhiệm vụ.
Quyền lực ý chí trong giờ này khắc này chứng tỏ sức mạnh thật to lớn, kinh khủng.
Theo nhận định của Trần Phong, lúc này, Hạ Tưởng ngồi máy bay đến Bắc Kinh là cách an toàn nhất và nhanh nhất, không còn phải nghi ngờ gì nữa.
Hạ Tưởng lại từ chối ý tốt của Trần Phong. Trên mặt cũng không biểu hiện sự hoảng hốt lo sợ như Trần Phong tưởng tượng. Cũng không phải tức giận, ngược lại là vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn có một chút mùi vị âm mưu:
- Bí thư Trần, nghe tôi nói, tôi từ tỉnh Sở đến tỉnh Dự, lại một mạch vượt qua toàn bộ tỉnh Dự lên phía Bắc. Qua tỉnh Yến sẽ tới Bắc Kinh, là con đường tốt nhất…
Trần Phong vốn là kinh ngạc sững sờ. Sau đó lại suy nghĩ gì đó, bất đắc dĩ lắc đầu cười:
- Cậu ấy à, rất không biết nghe lời. Lấy thân thử hiểm nguy, quá mạo hiểm.
- Cảm ơn Bí thư Trần quan tâm…
Hạ Tưởng vẻ mặt thần bí mỉm cười,
- Đường lên phía bắc, dọc đường rất nguy hiểm, có rất nhiều hạng người đang hóa trang đứng đợi ở đó, có thể khiến cho mỗi người hiện nguyên bộ mặt thật của mình, rất hay, rất ý nghĩa….
- Nhưng cũng rất nguy hiểm. Nếu chẳng may có cái gì bất trắc, Hạ Tưởng, thì thật không đáng. Trần Phong trịnh trọng vỗ vai Hạ Tưởng,
- Cậu nhất định phải suy xét thật kỹ, tôi không miễn cưỡng quyết định của cậu. Tôi chỉ nói một câu, quý trọng bản thân mình là quý trọng rất nhiều người kỳ vọng đối với cậu. Cũng bao gồm cả tôi!
Trần Phong cảm động, Hạ Tưởng cũng rất xúc động,
- Bí thư Trần xin yên tâm. Tôi thực chất có mạo hiểm, nhưng tôi cũng là người rất sợ chết, sẽ không lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn…
…Sau đó, dưới sự hộ tống toàn bộ hành trình của Mai Thái Bình, nhóm của Hạ Tưởng trong buổi chiều cùng ngày đã tới chỗ giao giữa tỉnh Sở và tỉnh Dự.