Hôm nay là ngày nghỉ dài hạn đầu tiên của quốc khánh. Nói chung, đối với các cấp lãnh đạo đảng và chính quyền lại là thời điểm bận rộn nhất, cho nên Tề Á Nam và Lý Thấm nhất trí cho rằng, Hạ Tưởng hẳn là vẫn còn ở Tương Giang.
Hai ngày trước, Hạ Tưởng gọi điện thoại cũng không có rõ ràng cụ thể là bao giờ sẽ trở về, cũng nói rõ là bọn họ không cần đi đón. Tề Á Nam không nghĩ nhiều, bởi vì anh ta trước sau đều nghe theo lời Hạ Tưởng nói. Lý Thấm cũng tin là thật, cô gặp không chỉ đủ thậm chí còn thừa chuyện thuận lợi.
Thành phố Yến tuy rằng không phải thành phố của du lịch, nhưng mấy ngày quốc khánh cũng là thời kì khách sạn bận rộn nhất, Tề Á Nam bận rộn nghênh đón, Lý Thấm đúng lúc gần đây không có việc gì làm, nên đã tới Tập đoàn Tề Thị để hỗ trợ.
Tập đoàn Tề Thị nổi danh nhất là tòa nhà Tề Thị nằm trên đường Hoa Dụ và đường Hoa Trung, là nơi "tấc đất tấc vàng" cũng là khách sạn xa hoa nhất ở thành phố Yến—— không chỉ có một, lúc Lý Thấm tại thành phố Yến, hơn phân nửa thời gian đều ở tại Tòa nhà Tề Thị, trên lầu luôn có sẵn phòng cho cô lưu lại. Đối với Lý Thấm một người luôn cảm thấy công việc bị vây quanh mà nói, sống tại khách sạn so với ở căn hộ lại cho cô cảm giác thoải mái hơn.
Tề Á Nam đối với Lý Thấm gần như là ngoan ngoãn phục tùng. Ai bảo anh ta quá yêu Lý Thấm. Lý Thấm chẳng những xinh đẹp, còn là một người phụ nữ xinh đẹp hiếm thấy. Bình thường, lúc giải trí, trong thang máy, thì người mẫu điện ảnh và truyền hình mới là nơi tập trung nhiều người đẹp. Người đẹp mà có tố chất cao, bằng cấp cao và năng lực cao, người đẹp hiếm thấy như lông phượng sừng lân. Người đẹp hiểu kinh tế biết tài chính và có thể ở thị trường tài chính hô mưa gọi gió thì đã ít lại càng ít hơn. Rất may mắn, anh ta lại gặp được một người hiếm thấy đó.
Cho nên mặc dù Lý Thấm vẫn không muốn sinh con, vẫn không "an phận thủ gia", so với đàn ông còn có dã tâm lớn, chí hướng lớn, anh ta vẫn yêu tất cả của cô.
Hơn nữa phải thừa nhận, sau khi Lý Thấm được gả vào Tề Thị, giá trị tài sản của Tập đoàn Tề Thị phát triển trên một phạm vi lớn, chỉ một năm ngắn ngủn đã thu lợi vượt quá lợi nhuận của Tề Thị trong mười năm!
Cái này cũng chưa tính, Lý Thấm đã làm cho Tề Thị thu được lợi tức từ thị trường chứng khoán...
Bởi vậy, Tề Đông Lai lúc đầu còn phản đối Tề Á Nam cưới Lý Thấm, về sau liền thay đổi ý kiến, còn khen Tề Á Nam có mắt nhìn người, vì Tề Thị cưới được một bảo bối biết lo chuyện gia đình.
Đàn ông nuôi nhà, đàn bà lo chuyện gia đình, mới có thể khiến mọi việc hưng thịnh.
Cũng không biết sao, quốc khánh năm nay, lượng khách tới tòa nhà Tề Thị so với năm trước tăng nhiều tới vậy. Hơn nữa, liếc mắt một cái cũng có thể thấy khách tới đều là những người có thân phận lai lịch lớn, không là quan thì cũng giàu có, đều rất vội vàng, sau khi làm xong thủ tục, lập tức xoay người rời đi, dường như có chuyện quan trọng muốn làm.
Khách đến thành phố Yến phần lớn đều là khách du lịch, nên tất nhiên khách sạn sẽ không can thiệp, thậm chí sẽ không hỏi đến. Nhưng ở tòa nhà Tề Thị tuy rằng tại thành phố Yến có chút danh tiếng, trong vòng một ngày có một hai vị quan lớn quyền quý vào ở còn có thể lý giải, giờ lại liên tiếp bốn năm người trở lên, khiến cho Tề Á Nam cảm thấy có chút không ổn. Bởi vì Tòa nhà Tề Thị đều xác định không phải địa điểm khách sạn của Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh, bình thường rất ít khi tiếp đón cán bộ, huống chi hiện tại đang là quốc khánh. Cán bộ ở khắp nơi không ở lại khu vực của mình, mà đến thành phố Yến làm cái gì?
Khẳng định không phải đến Tỉnh ủy hoạt động, bởi vì những cán bộ có việc đến Tỉnh ủy nói chung, phần lớn đều ở tại Tỉnh ủy hoặc khách sạn của Ủy ban nhân dân tỉnh, mới tiện cùng lãnh đạo cấp trên trao đổi. Nhưng hiện giờ bọn họ không hẹn mà cùng đến ở lại Tòa nhà Tề Thị. Có phải bởi vì bọn họ có điểm gì giống nhau hay không? Hoặc là nói, là vì cùng một việc?
Tề Á Nam từ sau khi quen biết Hạ Tưởng, cho rằng về mặt chính trị thì mình nhạy cảm hơn trước rất nhiều. Anh ta do dự một lát, nhờ tổng đài đem danh sách những khách đã đăng ký hôm nay đưa lên cho anh ta một bản.
Sau khi danh sách được chuyển vào trong máy tính của anh ta, Tề Á Nam còn chưa ý thức được một sự kiện trọng đại sắp phát sinh ngay dưới mắt anh ta. Anh ta không chút hoang mang pha một ly cà phê, sau đó vừa quấy cà phê, vừa chậm rãi mở máy tính, cẩn thận thưởng thức hương vị cà phê thuần khiết —— uống cà phê cũng là thói quen sau khi cưới Lý Thấm mới có. Trước kia, anh ta thích uống trà —— sau đó anh ta mới bắt đầu mở danh sách.
Tiếp đó, một chuỗi dài những cái tên nhảy vào tầm mắt của anh ta.
Phần lớn trong đó anh ta đều không biết, xa lạ như người qua đường. Sau khi xem qua mười mấy tên, Tề Á Nam có chút chế nhạo hỏi mình có phải rất nhàm chán hay không, nhàn tới mức lịch sự tao nhã ngồi coi lai lịch của khách trọ. Đang lúc anh chuẩn bị tắt đi, bỗng nhiên, một cái tên quen thuộc chợt hiện ra trước mắt.
Nói là quen thuộc, thật ra anh ta cũng không biết người này, nhưng đã nghe Lý Thấm nói qua không chỉ một lần. Cho dù Lý Thấm không nói, anh ta cũng sẽ nhớ kỹ. Bởi vì Từ Tử Kỳ không phải là người ngoài, là thư ký của Hạ Tưởng ở Tần Đường, cũng là người mà Hạ Tưởng cố ý bồi dưỡng.
Hiện giờ Từ Tử Kỳ là Bí thư huyện ủy ở một huyện ở Tần Đường, quốc khánh lại không ở Huyện ủy, không trở về nhà cùng người nhà đoàn tụ, sao lại tới thành phố Yến, còn ở tại Tòa nhà Tề Thị?
Nhìn xuống chút nữa, anh ta lại thấy một cái tên càng quen thuộc hơn —— Chu Duệ Nhạc —— đường đường là Bí thư Thành ủy thành phố Đan Thành, Tề Á Nam đương nhiên có nghe qua đại danh Chu Duệ Nhạc, tuy rằng không có trực tiếp gặp, nhưng anh ta cũng biết rõ Chu Duệ Nhạc cũng là một người trong đội ngũ của Hạ Tưởng.
Xuống thêm chút nữa là Chung Nghĩa Bình, hiện là Bí thư huyện ủy huyện Cảnh.
Xuống chút nữa là Bành Dũng, trước là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh, do sự cố ở huyện An bị thuyên chuyển tới Đan Thành đảm nhiệm chức Phó thị trưởng.
Xuống chút nữa là Hồ Thư Dương, Cục trưởng cục Đất đai ở Tần Đường.
Còn có Trưởng ban thư ký Thành ủy Lương Thu Duệ, Trưởng ban Tuyên giáo Phó Hiểu Bân, Phó cục trưởng cục Công an thành phố Thiên Trạch Lưu Nhất Cửu... của thành phố Tần Đường
Tề Á Nam nghẹn họng nhìn trân trối, đã quên mất bị bỏng rát đầu lưỡi của ngụm cà phê ngậm ở miệng, mà nuốt xuống!
Ban ngày, Tòa nhà Tề Thị hội tụ mười mấy người quan lớn có trọng lượng có lực ảnh hưởng từ cấp Cục trở lên ở trong tỉnh, tương đương với một lần hội nghị liên tịch toàn bộ tỉnh quy mô nhỏ. Mọi người nhìn có thể không liên quan, trên thực tế bọn họ có một gắn kết chung —— Hạ Tưởng.
Đúng, chỉ có Chủ nhiệm Hạ tại tỉnh Yến mới có lực ảnh hưởng kinh người đến vậy. Người chưa đến tin tức đã tới trước, khiến vô số người từ khắp nơi của tỉnh Yến chen chúc đến đây, chỉ vì một mục tiêu chung, đoàn kết với Chủ nhiệm Hạ.
... Nếu Tề Á Nam biết được vài ngày sau còn một cuộc họp long trọng quy cách rất cao diễn ra ở Tòa nhà Tề Thị, anh ta khẳng định sẽ khiếp sợ cùng vui sướng bất ngờ mà té xỉu mất. May mắn là anh ta cho tới bây giờ còn hoàn toàn không biết gì cả, cũng may mắn là trải qua vài ngày sau khi tiếp xúc và bận rộn, khiến anh ta cuối cùng mới không có thất thố và kinh khiếp, bình tĩnh hơn rất nhiều đối mặt với việc lấy thân phận của anh ta có lẽ cả đời cũng không thể gặp mặt quan lớn.
Như vậy phần đông cán bộ trong ngày đầu tiên của quốc khánh đều tề tụ ở thành phố Yến, và không hẹn mà cùng vào ở Tòa nhà Tề Thị, khẳng định là vì gặp mặt Hạ Tưởng. Nhưng Chủ nhiệm Hạ không phải còn chưa trở lại thành phố Yến? Trong nháy mắt Tề Á Nam bỗng nhiên tỉnh ngộ, đột nhiên vỗ đầu, bất đắc dĩ cười. Đều do anh ta quá tín nhiệm Lý Thấm, mà Lý Thấm cho rằng đạo lí đối nhân xử thế rất đơn giản. Chủ nhiệm Hạ hàm súc nói, không muốn quấy rầy anh ta và Lý Thấm đi đón, Lý Thấm lại tin là thật.
Mà anh ta cũng không nghĩ sâu... Sai lầm, thật sự là một sai lầm lớn.
Tày Tề Á Nam run lên, ly cà phê đổ vào chiếc máy tính vừa mới mua hơn hai mươi ngàn tệ, một làn khói nhẹ bốc lên, máy tính bị cà phê đổ vào, đã hoàn toàn hỏng.
Anh ta cũng không thèm liếc mắt nhìn máy tính, cũng không có cảm giác đau lòng. Không phải anh ta có nhiều tiền mà không quan tâm đến mấy chục ngàn, mà là bởi vì trong lòng hưng phấn và chờ mong, anh ta cầm điện thoại lên phân phó xuống:
- Những khách mà tôi chỉ đích danh, đều đãi ngộ như khách quý, miễn phí toàn bộ chi phí.
Sau đó lập tức gọi điện thoại tới di động của Tiêu Ngũ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Anh Ngũ, Chủ nhiệm Hạ có phải tới thành phố Yến rồi hay không?
Giọng Tề Á Nam có vẻ rất sốt ruột. Anh ta và Tiêu Ngũ hiện tại rất tâm đầu ý hợp. Gần một năm nay, Tiêu Ngũ vẫn ở tại thành phố Yến, không đi cùng Hạ Tưởng xuống phía nam. Tiêu Ngũ ngay thẳng khí khái rất được anh ta thưởng thức.
- Đã đến thành phố rồi, Á Nam, lãnh đạo không muốn kinh động tới nhiều người. Anh cũng biết tính tình lãnh đạo, không thích bị nhiều người chú ý. Tuy nhiên, vẫn có không ít người tới.
Tiêu Ngũ nói rất khẽ, anh ta đang ngồi ở ghế trước cùng xe với Hạ Tưởng,
- Lãnh đạo hiện giờ phải về nhà, cơm trưa sẽ do anh thu xếp, vậy được không?
- Được, được, thật tốt quá.
Tề Á Nam cảm động, liên tục cảm ơn,
- Cảm ơn anh Ngũ, đúng là người anh em tốt.
Tiêu Ngũ cười ha hả:
- Vậy không phải quá khách khí sao? Không phải tôi đã nói trước rồi, có nhiều người lắm, anh mà tới chắc sẽ mệt, nên mới tự mình sắp xếp cho thỏa đáng. Lãnh đạo đối với người phía dưới rất khoan dung, nhưng chúng ta cũng không thể làm mất thể diện lãnh đạo, có phải hay không?
- Anh Ngũ, nếu tôi có làm gì sai lầm, anh cứ tới đánh vào mặt tôi!
Với năng lực của Tề Á Nam vì tiếp đãi một nhóm người của Hạ Tưởng, đã gần như hưng phấn mà giơ chân. sự vinh quang và tín nhiệm như vậy, anh ta có thể không cẩn thận tự mình ra tay? Lại nghĩ tới những người vừa tới ở trong khách sạn, anh ta nhỏ giọng nói ra tin tức kinh người,
- Anh Ngũ, có không ít người đến khách sạn, có Chu Duệ Nhạc, Bành Dũng, Lương Thu Duệ...
Tề Á Nam cảm giác trí nhớ mình trước nay không có tốt, một hơi đọc ra tên của mọi người.
Tiêu Ngũ rất kiên nhẫn, nghe xong, thần bí mà cố hạ thấp giọng cười nói:
- Không phải tôi nói anh, Á Nam, họ đều là công chức do Lý Thấm an bài. Anh hiện tại mới biết được, chứng tỏ anh ở trước mặt em dâu, thật đúng là có ba phần nhường cô ấy...
- Ha ha, chuyện của nó tôi luôn không muốn hỏi, là tôi tôn trọng. Không giống anh, sợ bà xã muốn chết, còn không biết xấu hổ nói tôi?
Tề Á Nam và Tiêu Ngũ nói đùa một câu cho vui, rồi vội ngắt điện thoại, thu xếp cho bữa tiệc liên hoan.
Thật ra, Tiêu Ngũ thật sự đã hiểu lầm Tề Á Nam, cũng hiểu sai Lý Thấm. Quả thật Hạ Tưởng để cho Lý Thấm an bài cuộc tụ hội của thành viên tổ chức chính trị và kinh tế, nhưng chỉ thông báo với mấy người trung tâm, ai ngờ trong lúc vô ý tin tức bị lọt ra ngoài. Ví dụ như Bành Dũng, Lưu Nhất Cửu, Hồ Thư Dương, đều là sau khi biết được tin tức không mời mà tới.
Chỉ vì mượn cơ hội đến gần Hạ Tưởng, hy vọng tiến vào vòng tròn trung tâm của Hạ Tưởng. Nếu bọn họ được Hạ Tưởng nhận thức, cùng với những gì Hạ Tưởng đã làm, bọn họ nhận định, Hạ Tưởng chính là hy vọng duy nhất người duy nhất bọn họ có thể đi theo sau này.
Ngay lúc Tề Á Nam vội vội vàng vàng tự mình an bài cho bữa tiệc, thì đoàn người Hạ Tưởng đã tiến vào nội thành, về tới ngôi nhà đã xa cách từ lâu. Còn chưa vào nhà, Hạ Tưởng đã nhận được điện thoại của Khâu Tự Phong.
- Chủ nhiệm Hạ, ngày kia tôi sẽ đến thành phố Yến, anh có thời gian không, chúng ta gặp mặt một lúc?
Vừa mới kết thúc cuộc điện thoại của Khâu Tự Phong, Hạ Tưởng còn chưa làm gì, thì Ngô Tài Dương đã điện thoại tới:
- Hạ Tưởng, nghe Phó Tiên Phong nói, quốc khánh này sẽ phải tụ họp tại thành phố Yến? Được, đúng lúc ngày kia tôi có thời gian, đến nơi tùy cậu sắp xếp là được.
Được thôi, hắn vừa mới quay lại thành phố Yến, còn chưa có nghỉ ngơi, mà mây khắp nơi đã di chuyển, sẽ có bão táp, cũng tốt, một lần tụ hội long trọng, vì Bí thư Phạm sắp rời chức, phải tiễn đưa trước!