Hai tay Hạ Tưởng ghì xuống, ra hiệu mọi người ngồi xuống, cười nói:
- Ngồi xuống cả đi, đừng đứng như vậy, đều là bạn bè tốt, không cần quá khách sáo. Các anh càng khách sáo càng là xa lánh tôi.
Đoàn người cười ồ lên, không khí liền sinh động thoải mái đi rất nhiều.
Sau khi Hạ Tưởng ngồi xuống, mọi người mới ngồi xuống. Vì là hội nghị không chính thức lần đầu, chỗ ngồi không sắp xếp theo cấp bậc, chính là phá vỡ quy tắc thông thường, trong bầu không khí thoải mái, tạo bầu không khí hữu nghị.
Hạ Tưởng rất vừa lòng với sự sắp xếp chỗ của Chung Nghĩa Bình và Từ Tử Kỳ:
- Bây giờ mọi người cùng ngồi lại, phải quên thân phận Bí thư thành ủy, Thị trưởng hoặc là Bí thư huyện ủy của mình đi, muốn tôi nói, cùng ngồi với nhau là bạn bè, chỉ cần đối đãi chân thành, mới có thể trở thành một tập thể có khả năng. Yêu cầu của tôi đối với các anh không nhiều lắm, anh có thể không nói lời nào, cũng có thể nói những lời không hay, nhưng phải nhận rõ tình hình, để chính mình trở thành một phần tử của tập thể, nếu ai ảnh hưởng đến quyền lợi tập thể, xìn mời người đó chủ động đi ra, tôi tuyệt đối không miễn cưỡng, cũng sẽ không một câu giữ lại.
Phòng họp lập tức lặng như tờ, sau đó vỗ tay nhiệt liệt.
Quyền uy và danh tiếng của Hạ Tưởng, trong cảm nhận của dòng chính, không ai có thể sánh bằng.
Có lẽ mọi người xảy ra tình huống xem thường lẫn nhau, nhìn nhau không vừa mắt, nhưng dưới những mâu thuẫn nhỏ, tất cả mọi người đều vô điều kiện phục tùng sự sắp xếp của Hạ Tưởng, và đoàn kết xung quanh Hạ Tưởng.
Trong lòng Lục Minh bốc lên như thủy triều, bây giờ anh ta mới thấy rõ thực lực của Hạ Tưởng, cũng hiểu rõ cách đối nhân xử thế của Hạ Tưởng, rất may đã bước ra một bước chính xác, trong lòng tin tưởng chắc chắn, đặt mình trong tập thể do Hạ Tưởng lãnh đạo, không tiếp tục chiến đấu một mình, là bảo đảm cho nguồn gốc và thắng lợi lòng tin khi sau này giao chiến với đối thủ. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Bành Dũng càng không cần nói, hiện nay anh ta quyết một lòng với Hạ Tưởng, Hạ Tưởng trong cảm tưởng của anh ta, chính là sự sống độc nhất vô nhị.
Lưu Nhất Cửu đến, là vì anh ta nghĩ thông suốt rất nhiều việc, chuẩn bị bước quan trọng để sau này theo sát Chủ nhiệm Hạ, về sau anh ta phá án cũng tốt chiến đấu cũng tốt, dưới sự bảo hộ của tập thể, anh ta an toàn hơn rất nhiều, cũng có thể giảm đi rất nhiều ngờ vực vô căn cứ của người trong quan trường, có thể toàn tâm toàn ý tập trung vụ án
Hồ Thư Dương thì một là cảm động và nhớ nhung cất nhắc của Hạ Tưởng, hai nữa là anh ta không có người có thể dựa vào, muốn tiến thêm một bước, chỉ có thể hòa thuận bên Hạ Tưởng, trở thành thân tín của Chủ nhiệm Hạ.
Những người khác tuy rằng tâm tư khác nhau nhưng đều không ngoại lệ là vì đi theo bước chân của Hạ Tưởng mà đến.
Hạ Tưởng lần đầu tiên gặp mặt thành viên tổ chức chính trị, tự nhiên cũng rất vui vẻ, sau khi nêu rõ nội dung, lại dịu giọng xuống:
- Rất vui được ngồi thảo luận về phát triển sau này cùng mọi người, có vài lời không dễ nghe, nhưng vẫn phải nói. Tôi không yêu cầu các vị ngồi đây đều phải là quan thanh liêm, nhưng nếu ai ăn quá tham hoặc ăn quá khó nhìn, chẳng những thành viên tổ chức bên dưới không dung, tôi cũng sẽ tự tay đem người đó ra công lý. Cơn lốc của hai vụ tham nhũng ở tỉnh Tương, hơn mười tham quan cấp sở Hạ Mã, đều là một tay tôi thúc giục, hi vọng các vị nghĩ đến ranh giới.
- Hôm nay triệu tập mọi người đến, có ba việc cần tuyên bố. Thứ nhất, Chu Duệ Nhạc, Trần Thiên Vũ và Bành Dũng ba đồng chí giao lưu đất khách đến tỉnh Tương thăng chức, có thể lộ ra một chút là bước tiến nhỏ. Sau này đợi khi các vị có cơ hội thích hợp, cũng có cơ hội rời tỉnh Yến ra bên ngoài rèn luyện. Người ở lại tỉnh Yến, sau này bất luận có việc gì không tiện trực tiếp liên hệ với tôi thì tìm Bành Vân Phong, từ nay trở đi, anh ấy là đại quản gia của thành viên tổ chức tỉnh Yến. Thứ hai, hôm nay có thể tham gia hội nghị này, đều gia nhập vào vòng tròn trung tâm, đi vào không dễ, đi ra dễ nếu có một ngày anh cảm thấy quan niệm chính trị cùng tôi quá khác biệt, anh có thể bất cứ lúc nào lựa chọn mỗi người một ngả với tôi. Thứ ba, yêu cầu thấp nhất của tôi với các vị chính là không vi phạm vấn đề kinh tế và tác phong sinh hoạt, bất kể là ở đâu, đều phải có tấm lòng đền đáp quốc gia một lòng tạo phúc, làm người chân chính có lợi cho nhân dân và quốc gia. Nếu làm không được như vậy xin lỗi, tiền đồ của người đó liền dừng lại không tiến lên được.
- Về phương hướng của các anh sau này, tôi không cần nói nhiều, mời đồng chí Bành Vân Phong nói vài câu.
Hạ Tưởng nói mấy câu ngắn gọn, mọi người dưới khán đài chăm chú lắng nghe, còn có người lấy bút ghi lại, hắn cũng thấy hài lòng, sau cùng bổ sung thêm một câu,
- Tôi hi vọng trong vòng hai ba năm, tất cả các vị ngồi đây đều tiến thêm một bước.
Sau đó, Bành Vân Phong lên khán đài phát biểu.
Tính số người ngồi bên trong, bốn cán bộ cấp Giám đốc sở, lần lượt là Bành Vân Phong, Chu Duệ Nhạc và Trần Thiên Vũ, Lục Minh, bước tiếp theo của ba người trước đều là Bí thư Thành ủy, Lục Minh lại là một bước vào hàng ngũ Thị trưởng, bốn người trên, ngoại trừ Hạ Tưởng ra là người có cấp bậc cao nhất.
Năm người cán bộ cấp Phó giám đốc, bao gồm Phó Hiểu Bân đương nhiệm Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy thành phố Tần Đường, Chung Nghĩa Bình sắp lên chức Phó thị trưởng Đan Thành, Từ Tử Kỳ sắp lên Phó thị trưởng, Lương Thu Duệ đương nhiệm Bí thư Thành ủy Tần Đường, cấp dưới Bành Lực sẽ đi theo Hạ Tưởng đến tỉnh Tương.
Năm người trên, không kể kinh nghiệm đặc biết của Bành Dũng, thời gian Lương Thu Duệ ở Phó giám đốc sở lâu nhất, nhưng tính tuổi tác Phó Hiểu Bân lớn tuổi nhất, hai người đều không mượn cơ hội tiến thêm một bước, chỉ có thể đợi đến thời cơ tốt.
Còn Từ Tử Kỳ và Chung Nghĩa Bình xem như một bước lên mây, được Hạ Tưởng ra sức đề cử, vừa vượt bước mấu chốt từ Cục trưởng đến Phó giám đốc sở, con đường phía trước sẽ càng rộng lớn vô hạn, càng làm cho Từ Tử Kỳ và Chung Nghĩa Bình cảm kích ân điển của Hạ Tưởng.
Mấy người còn lại, đều là cấp Cục, ví như Lưu Nhất Cửu, ví như Hồ Thư Dương, muốn tiến thêm một bước cũng cần một thời cơ, dù sao từ Cục trưởng đến Phó giám đốc sở cũng là một cửa ải lớn, nhất là Lưu Nhất Cửu ở hệ thông công an, càng không dễ dàng.
Trong lòng Hạ Tưởng hiểu rõ, mỗi người trong thành viên tổ chức, đều cảm nhận có một vị trí thỏa đáng trong mắt hắn.
Bành Vân Phong nói chuyện cũng rất ngắn gọn, đại ý chính là anh ta là đại quản gia của Chủ nhiệm Hạ ở tỉnh Yến, mọi người sau này có việc gì có thể tìm anh ta, anh ta chịu trách nhiệm phối hợp, chức trách chính của anh ta là chân chạy và phục vụ mọi người.
Bành Vân Phong thân là đảm nhiệm Bí thư Thành ủy, có thể nói ra là phục vụ mọi người, cũng khiến mọi người vui mừng, cảm nhận được tình người ấm áp trong quan trường.
Một lần không chính thức lại ảnh hưởng vô cùng sâu sắc đến hội nghị thành viên tổ chức chính trị, mới họp mười phút ngắn ngủi đã hạ màn, sẽ không họp lâu, trên tinh thần, tinh thần của Hạ Tưởng đều để lại một dấu ấn sâu sắc trong cảm nhận của mỗi người, cho đến nhiều năm về sau ảnh hưởng đến quan niệm chính trị của nhiều người, khiến cho bọn họ đều thoải mái trong mỗi tư tưởng, khi đạo đức sắp sụp lở, sẽ tỉnh táo lại, duy trì điểm mấu chốt và lương tri cuối cùng.
Hạ Tưởng tổ chức hội nghị thành viên tổ chức chính trị xưa nay chưa từng có, màn che hạ xuống, đạt được thành công mĩ mãn, đạt được hiệu quả mong đợi, dấy lên lực củng cố hướng tâm và hiệu quả quy hoạch tương lai, là một hội nghị có ý nghĩa sâu sắc, quyền uy của Hạ Tưởng được củng cố thêm một bước, đồng thời, cũng mơ hồ hình thành lực lượng phân bố và đối lập của hệ thống trung tâm, trong đó dấu hiệu Bành Vân Phong làm trợ thủ thứ nhất càng rõ ràng.
Rất nhiều người đều rõ trọng lượng bản thân trong mắt của Hạ Tưởng, cũng vì tiền đồ của bản thân mà thực hiện kế hoạch sâu hơn, cũng có người có thực lực đơn giản lại có thể tham gia hội nghị thì càng vô cùng hào hứng, tỷ như Lương Thu Duệ.
Lương Thu Duệ có một vết nhơ không lớn không nhỏ, cho dù không có viết vào lý lịch, nhưng việc của anh ta và Trần Hân Vũ vẫn xôn xao, bởi vậy anh ta cũng biết trong thời gian ngắn khả năng tiến thêm một bước không lớn, chỉ hi vọng có vị trí trong vòng tròn trung tâm của Hạ Tưởng, sau này tiền đồ từ từ đến.
Một loạt điều chỉnh nhân sự khiến Lương Thu Duệ nhận thức sâu sắc sự tận tâm dìu dắt của Hạ Tưởng đối với thân tín, trong lòng anh ta càng chắc chắn, chỉ cần miệt mài, một ngày nào đó sẽ lọt vào mắt Chủ nhiệm Hạ. Đợi sau khi Chủ nhiệm Hạ đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh và Bí thư Tỉnh ủy, chắc chắn phải điều người từ tỉnh Yến qua, hi vọng đến lúc đó anh ta có thể cống hiến sức lực trước mặt Chủ nhiệm Hạ.
…
Sau hội nghị thành viên tổ chức chính trị, Hạ Tưởng lại tổ chức một bữa tiệc, trong không khí sôi nổi tăng thêm giao lưu tình cảm, chính thức kết thúc bữa tiệc thành viên tổ chức chính trị, sự việc tiếp theo hắn sẽ buông xuôi mặc kệ, do Bành Vân Phong đi sắp xếp cụ thể việc đi hay ở của mọi người.
Vì Hạ Tưởng muốn tiễn bố mẹ.
Kỳ nghỉ Quốc khánh đã qua một nửa, bố mẹ cũng phải về Đan Thành, mấy ngày qua, ngoại trừ ngày đầu tiên ở bên bố mẹ ra, mấy ngày gần đây Hạ Tưởng bận đến mức chân không rời, không có thời gian đưa bố mẹ dạo phố… đều là Tào Thủ Lê làm thay.
Đương nhiên, còn có Liên Nhược Hạm vô góp vui.
Lúc tiễn bố mẹ, là năm giờ sáng, cho dù trước đó không lộ ra, Tề Á Nam, Tôn Hiện Vĩ và Thẩm Lập Xuân vẫn biết được tin, đến tiễn đưa, và mang đến rất nhiều lễ vật, chất đầy đằng sau chiếc Santana 2000.
Không nhận không được, tiếp nhận một người chính là tiếp nhận người kia nếu không sẽ thấy rõ bên trọng bên khinh. Hạ Tưởng lại không cảm thấy gì, thành viên tổ chức kinh tế được rất nhiều lợi từ nơi hắn, hắn chưa bao giờ đề cập bất cứ yêu cầu nào, huống hồ một chút lễ vật tuy rằng quý giá, nhưng đối với họ mà nói, chỉ là con số không đáng nhắc tới.
Hạ Thiên Thành và Trương Lan cảm thấy băn khoăn tuy con là quan lớn - Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, nhưng hai người già vẫn không có thói quen nhận lễ vật của người khác, lương thiện bẩm sinh làm họ thấy ngại khi nhận đồ của người khác.
Xe không chứa hết, bởi vì Liên Nhược Hạm cũng mua rất nhiều quà tặng bố mẹ.
Mấy ngày qua dẫn bố mẹ dạo phố, Liên Nhược Hạm tuy rằng không nói ngọt và có nhân duyên tốt như Tào Thù Lê, nhưng cô hào phóng, chỉ cần bố mẹ hơi vừa ý với món đồ nào, cô lập tức mua, cho dù vung tiền như rác cũng không nương tay, làm bố mẹ kinh ngạc cũng không dám có bất cứ phát biểu nào về các đồ vật nữa, thậm chí ngay cả bố nhắc đến biệt thự bên sông Hạ Mã không tồi, Liên Nhược Hạm xém chút nữa cũng mua lại, nếu không phải mẹ nói cái gì cũng không nể mặt.
Lòng nhiệt tình của Liên Nhược Hạm khiến mẹ cô hoài nghi quan hệ giữa cô và Hạ Tưởng, đồng thời, bà mẹ càng ngày càng thấy bộ dạng Liên Hạ giống Hạ Tưởng, nhất là lúc Liên Nhược Hạm làm ra việc gì khiến người khác kinh ngạc, bà mẹ thật không kìm nổi nói với Hạ Tưởng một câu làm hắn xấu hổ toát mồ hôi…