Quan Thần

Chương 1493: Đều có cá cược cuộc đời




Thành phố Lỗ về đêm tuy không náo nhiệt như Tương Giang, nhưng cũng là một nơi phồn hoa, gió xuân hây hây thổi, quả thật gió xuân không lạnh thổi nhẹ làm cành liễu đung đưa.
Chỉ tiếc, ý xuân chỉ quanh quẩn đất trời, trong lòng Hạ Tưởng, lại là một mảnh ớn lạnh.
Trải qua quá nhiều sự uy hiếp thân thể, thậm chí Hạ Tưởng còn gặp phải khảo nghiệm chết chóc, tự nhiên đối với sự uy hiếp không đậm không nhạt lúc nãy không hề để tâm chút nào, đối với hắn mà nói, một chiếc xe ô tô chạy sát qua người, một câu uy hiếp không rõ hàm ý, chỉ là một chút tài mọn không lọt vào mắt, muốn hù dọa hắn, còn quá non nớt.
Nhưng hắn lại biết, chuyện lúc nãy không phải là nhằm vào hắn, là nhằm vào Lý Đinh Sơn!
Mà chưa bao giờ Lý Đinh Sơn bị người ta y hiếp, bây giờ trên mặt vẫn còn trắng bệch, đang đứng trước xe, vì sợ hãi và phẫn nộ mà hơi run một chút, y vẫn chưa từng tận mắt chứng kiến qua tính khốc liệt của đấu tranh quan trường, cho rằng mức độ cao nhất trong tranh đấu của quan trường chính là bị đánh lén sau lưng, chính diện đập bàn, không ngờ rằng, lại còn có sự uy hiếp thân thể trắng trợn.
Nhưng mà sau khi phẫn nộ xong, Lý Đinh Sơn không những không lùi bước, ngược lại càng khơi dậy lòng căm thù, y từ từ bình tĩnh trở lại, vỗ lên vai Hạ Tưởng gằn từng câu từng chữ nói:
- Hạ Tưởng, lỡ sau này tôi có bất trắc, thay tôi chăm sóc người nhà.
Hạ Tưởng ngược lại cười thoải mái:
- Chủ tịch tỉnh Lý nói đi đâu vậy, tỉnh Tề năm đó là có Hoàng Sào, đáng tiếc là, vì buôn muối lậu Hoàng Sào bị rơi vào kết cục người thân bạn bè xa lánh, chết trong tay người thân. Khi khởi nghĩa Hoàng Sào đánh vào cờ hiệu của khởi nghĩa nông dân, về sau khi khởi nghĩa thêm lớn mạnh, đã coi người dân như miếng ăn, đi một đường ăn một đường, những nơi quân khởi nghĩa đến, đều quét sạch bách tính trong phạm vi mấy chục dặm. Bây giờ thiên hạ thái bình, tỉnh Tề còn muốn có một Hoàng Sào sao? Quả thực là phản xã hội phản nhân loại.
Lý Đinh Sơn cuối cùng cũng bị cách kể chuyện của Hạ Tưởng làm cho buồn cười:
-Xem ra cũng giống như ngày xưa, buôn lậu muối tư không có người tốt.
Trên đường hộ tống Đinh Lý Sơn trở về, Hạ Tưởng tỏ ra rất thoải mái, kỳ thực trong lòng lại vô cùng lo lắng.
Sau khi rời khỏi tỉnh Yến, xuất phát từ suy nghĩ cẩn trọng, cũng là làm quan tới cấp phó tỉnh, Hạ Tưởng xem ra, sẽ không có đối thủ giống như Nga Ni Trần ở thành phố Lang và Ngưu Lâm Quảng của Tần Đường, vì đạt tới cấp bấc nhất định, hắn đã tiếp xúc qua không ít người như vậy.
Vả lại sau khi làm quan lên phó tỉnh, có thể lúc nào cũng có bảo vệ đi theo, tuy tuổi của hắn còn nóng chưa kịp lạnh, nhưng nhất định sẽ không giống như ở thành phố Lang lấy thân thử hiểm và đánh đập tàn nhẫn, mặc dù nói ra bây giờ một đánh hai cũng không nói chơi, dẫu sao thân phận cao quý, ra tay đánh nhau cũng không hay.
Cũng có lẽ khí hậu tương đối ôn hòa của tỉnh Tương đã tê liệt Hạ Tưởng, cho rằng từ nay thiên hạ thái bình, không ngờ vừa tới tỉnh Tề, thì gặp sự uy hiếp thân thể, uy hiếp thì không nói làm gì, còn lấy chuyện của Hoàng Sào ra nói, chẳng lẽ kẻ ác cũng học đòi văn vẻ?
Hạ Tưởng sợ gì chứ?
Hạ Tưởng bản thân ngược lại không sợ, Lý Đinh Sơn nếu có sơ xuất gì, mới làm hắn đau lòng nhất, hắn là lo cho Lý Đinh Sơn, hơn nữa rất rõ người mà đối phương nhắm vào cũng chính là Lý Đinh Sơn.
Sau khi trở về Tỉnh ủy tỉnh Tề sắp xếp chỗ ở, Hạ Tưởng trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Ngũ.
- Tiêu Ngũ, cậu sắp xếp phái bốn năm người tới thành phố Lỗ.
Tiêu Ngũ mừng rỡ, có thể ở bên cạnh Hạ Tưởng là khát vọng lớn nhất của y, vội vàng trả lời, nhưng ý thức được hình như Hạ Tưởng không nhắc đến tên y, liền hỏi:
- Lãnh đạo, có phải tôi cũng đi không?
- Cậu trước tiên không cần đi.
Hạ Tưởng lại nghĩ, trong lòng có một dự cảm mãnh liệt, đối phương sẽ không uy hiếp một lần, nhất định còn có chuẩn bị ở phía sau, mà Lý Đinh Sơn lại tiếp tục truy xét, nhất định còn có bắn ngược rất kịch liệt.
Tiêu Ngũ thất vọng, vô cùng sa sút trả lời, cho rằng lãnh đạo không muốn mình ở bên cạnh hắn, không ngờ Hạ Tưởng lại nói ra một câu, bỗng chốc đã châm ngọn lửa mãnh liệt trong lòng y.
- Cậu đi một chuyến ra Bắc Kinh, gặp Dương Uy, nói với ông ta, tỉnh Tề có cơ ngộ, sau đó đến Tần Đường…
Hạ Tưởng chỉ nói đến đó,
- Sau khi xong chuyện, thì đến thành phố Lỗ tìm tôi.
Tình cảm mãnh liệt trong lòng Tiêu Ngũ chợt dâng lên, y biết quan hệ giữa Hạ Tưởng và Dương Uy, chỉ cần Dương Uy âm thầm ra mặt thì mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa, còn bảo y tới Tần Đường, dụng ý không cần nói ra cũng biết, y và Dương Uy, Nga Ni Trần, bây giờ là ba cánh tay đắc lực của lãnh đạo.
Lãnh đạo phải sử dụng lực lượng phía sau!
Nếu như nói lấy Tôn Hiện Vĩ cầm đầu nhóm người là thành viên tổ chức kinh tế, cho Bành Vân Phong cầm đầu nhóm thành viên tổ chức chính trị, như vậy Tiêu Ngũ sẽ cầm đầu đội xe, đây là lực lượng phía sau mà Hạ Tưởng bí mật vận động.
Nhưng một khi Hạ Tưởng hạ quyết tâm dùng sức lực của ba người, thì chứng tỏ Hạ Tưởng rất nhẫn tâm, muốn một bước cũng không nhường, dẫu sao bàn tay cũng có hai mặt, đối với đối phương là kẻ ác cũng cần hạ độc thủ.
Đúng vậy, hành động lần này của Hạ Tưởng, một là để làm biện pháp phòng ngừa, hai là vì để phòng ngừa chuyện bất trắc có thể xảy ra, độc thủ chút cũng tốt, tỉnh Tề cho dù có Hoàng Sào, cho dù có bang Bán Đảo, chỉ cần chạm tới điểm mấu chốt của hắn, quyết không nương tay.
Cho nên làm Hạ Tưởng đau lòng hạ quyết tâm phải tăng cường biện pháp bảo hộ, là vì hắn nghĩ tới tỉnh Tề có một vị quan cấp phó tỉnh dày công bày ra vụ án nổ, giữa ban ngày giết chết tình nhân.
Vị quan lớn này đã chịu án tử hình, cũng là người tỉnh Tề, thậm chí cũng đến từ… vùng Bán Đảo.
Ngày thứ hai vừa đi làm, Hạ Tưởng liền bảo Ôn Tử Tuyền sắp xếp Ngô Thiên Tiếu chính thức đảm nhiệm chức thư ký của hắn.
Ngô Thiên Tiếu tuy có bệnh nói nhiều, nhưng khí hậu chính trị tỉnh Tề trước mắt có chút kỳ dị, lúc này dùng người, cần phải không nên bám sát vào khuôn mẫu, huống hồ biểu hiện của Ngô Thiên Tiếu rõ ràng có thể nhận ra, y biết một số gì đó.
Ngô Thiên Tiếu ở Tỉnh ủy nhiều năm không dùng đến, trên cơ bản bị mọi người lãng quên, sống lãng phí mấy năm, xem như vô tích sự, lại cũng không có khả năng bước tiến lên.
Bởi vậy, lúc Ôn Tử Tuyền tiến cử y với Hạ Tưởng, y liền lập ra kế hoạch, muốn dùng từ ngữ giật gân để dành được sự công nhận của Phó bí thư Hạ. Vì y đã tìm hiểu qua tiểu sử của Phó bí thư Hạ, biết Hạ Tưởng không phải là quan chính trị bình thường, hắn tuổi trẻ đầy triển vọng, có khả năng tiếp nhận sự vật mới khác với bình thường, cũng có mặt dám làm trước người khác. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thành bại ở tại hành động này, đả động không nổi Hạ Tưởng, cả đời y thì đã giao cho rồi, ngộ nhỡ có thể làm Hạ Tưởng tin, làm thư ký của Hạ Tưởng, thì chẳng khác nào đã đưa một chân vào cánh cửa vinh quang.
Ngô Thiên Tiếu cũng không cố làm ra vẻ huyền bí, sau khi Lý Đinh Sơn vừa đến tỉnh Tề, y âm thầm chú ý đến nhất cử nhất động của Lý Đinh Sơn, cũng nghe nói, Lý Đinh Sơn bắt tay vào điều tra cái gì đó, y biết, Lý Đinh Sơn gây ra tai họa tày trời, nếu không kịp thời dừng tay lại, thậm chí có thể có tai ương ngập đầu.
Y càng biết mối quan hệ giữa Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng, vì sau khi y ở trước mặt Hạ Tưởng nói ra không để Lý Đinh Sơn điều tra truy xét thêm nữa, bề ngoài rất bình tĩnh, thật ra vô cùng khẩn trương.
Thậm chí trong nháy mắt còn hoài nghi cách làm của y là đánh cược quá lớn không? Rồi sau đó chợt nhận ra, không thành công thì thành nhân, muốn lọt vào mắt của Hạ Tưởng không dễ, muốn làm Hạ Tưởng hoàn toàn chấp nhận thì càng khó, tất cả y muốn chính là hoàn toàn nghiêng về Hạ Tưởng, chứ không chỉ là một vai diễn thư ký.
Ngô Thiên Tiếu tin vào thực lực của y, hoàn toàn có thể làm cố vấn cho Hạ Tưởng, trở thành thủ hạ của Hạ Tưởng ở tỉnh Tề, do đó, y trong lần đầu tiên về nước, phải gây ấn tượng thật sâu sắc với Hạ Tưởng, nếu không làm được, thì có thể biến khéo thành vụng.
Toàn bộ Tỉnh ủy, có rất nhiều người muốn là thư ký của Hạ Tưởng, so với điều kiện của y còn tốt hơn gấp bội, cũng nhiều đến nỗi không đếm xuể.
Thư ký của phó bí thư tỉnh ủy, thân phận thư ký số ba của Tỉnh ủy, một chức vụ vô cùng vinh quang, chỉ cần làm tốt, đợi lúc Hạ Tưởng rồi khỏi, ít nhất cũng có thể ra ngoài ngồi vào ghế Phó thị trưởng.
Nhưng Ngô Thiên Tiếu chí cao vời vợi, cái mà y theo đuổi không chỉ là chức vụ Phó thị trưởng, mà nó chỉ là một bước đệm để từ này theo sát Phó bí thư Hạ, bởi vì ở vị trí phó bí thư tỉnh ủy, kế tiếp sẽ đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, Chủ tịch tỉnh, chính là có thể đưa thư ký lên nhậm chức.
Y muốn trở thành trực hệ trung tâm của Hạ Tưởng!
Ngô Thiên Tiếu đã lập được mục tiêu của đời mình, cũng là đặt cược cả cuộc đời, thậm chí vì để Ôn Tử Tuyền báo cáo tên của y lên, còn tặng trọng lễ hai mươi ngàn nhân dân tệ, có thể nói, y gần như liều lĩnh đặt cược, được ăn cả ngã về không.
Một ngày không có tin tức, trong lòng Ngô Thiên Tiếu càng thêm thấp thõm, chẳng lẽ nói, cuộc đời y vẫn tiếp tục trầm ngâm như vậy, có thể ngốc đầu dậy nỗi không?
Vừa đi làm, tâm trạng Ngô Thiên Tiếu lại hụt hẫng, lơ đãng, nếu hôm nay không có tin tức, trên cơ bản là không thể quyết định, những cố gắng nỗ lực trước kia trở nên vô ích.
Vừa thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị tiếp tục ngày tháng nhàm chán vừa uống trà vừa hút thuốc vừa xem báo nửa ngày, vừa pha xong trà châm điếu thuốc, Ôn Tử Tuyền không mời mà đến, khoát tay cười:
- Thiên Tiếu, tôi nhắc nhở anh, Phó bí thư Hạ rất ít hút thuốc, người bên cạnh anh ấy, cũng phải cai thuốc.
Ngô Thiên Tiếu tay hơi run, làm rớt điếu thuốc vừa châm trên tay xuống, cái quần bị cháy một lỗ lớn, y hoàn toàn bất giác, bỗng nhảy dựng lên:
-Trưởng ban thư ký Ôn, chị đừng dọa tôi, tố chất tâm trạng của tôi không tốt.
- Nhớ lúc trở về lại mời tôi ăn cơm.
Ôn Tử Tuyền khoát tay, cười vui mừng, xoay người đi,
- Nhanh chóng đến văn phòng của Phó bí thư Hạ báo tin, sau này cậu thăng chức nhanh, đừng quên chị đấy.
Bình thường Ngô Thiên Tiếu thích nhất là vòng eo vặn vẹo của Ôn Tử Tuyền, hôm nay lại ngây người một hồi lâu, lặng người nhìn hình bóng phía sau dần khuất đi trong hành lang, qua rất lâu y mới chợt tỉnh mộng, dùng lực làm ra một tư thái thắng lợi – sẽ cố gắng theo Phó bí thư Hạ, từ đây trở về sau sẽ được nở mày nở mặt.
Ngô Thiên Tiếu không biết đó là, trước khi y mở mày mở mặt, y còn có đoạn đường dài cần phải đi, hơn nữa là một con đường nhấp nhô đầy chông gai và cạm bẫy.
Mà điều Hạ Tưởng cũng không biết là, hắn đưa ra quyết định bổ nhiệm Ngô Thiên Tiếu, là một lần lựa chọn vô cùng xác thực và sáng suốt, là bởi vì y trong một loạt sự kiên về sau, lập được công lao hiển hách cho hắn, so với những thư ký trước đây của hắn càng đáng trọng dụng hơn.
Ngô Thiên Tiếu hứng thú đi vào văn phòng của Hạ Tưởng, vừa vào tới cửa, Hạ Tưởng liền bố trí cho y một nhiệm vụ vinh quang và gian khổ, đầu tiên là điều tra chân tướng của Trần Thu Đống chơi gái.
Ngô Thiên Tiếu vừa nghe vừa cười nói:
- Phó bí thư Hạ, tin tức Trần Thu Đống chơi gái là tôi tung ra…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.