Người đầu tiên lên tiếng kịp thời là Phó chủ tịch tỉnh Lý Đinh Sơn.
Người thứ hai lên tiếng phản đối và dành lời nói là Phó chủ tịch tỉnh, với giọng nói to, cứ tưởng là Phó chủ tịch thường trực tỉnh Tần Khản, không ngờ sau khi nhìn kỹ lại thì mọi người mới phát hiện thì ra là Phó chủ tịch tỉnh Vương Chi Phu quản lý xây dựng đô thị.
Tên của Vương Chi Phu rất nho nhã, nhưng con người lại không nhã nhặn cho mấy, hơn nữa nói chuyện và làm việc lại vô cùng thô lỗ, tên gọi và tướng mạo của y hoàn toàn trái ngược nhau.
Vương Chi Phu vừa mở lời đã chỉ thẳng một điều, hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân không phải là độc đoán, sau đó y tiếp tục lớn tiếng phát biểu quan điểm của mình trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người:
- Chủ tịch tỉnh Tôn vừa đến tỉnh Tề, xem ra không hiểu rõ được cục thế của tỉnh Tề…
Một lãnh đạo cấp trên vừa mới nhậm chức rất phản cảm với lời nói của cấp dưới lấy lý do không hiểu cục thế để giải thích và kéo dài vấn đề, Vương Chi Phu vừa mở lời thì sắc mặt của Tôn Tập Dân từ từ thay đổi.
Vương Chi Phu cũng là người của tỉnh Tề, nhưng không phải đến từ vùng bán đảo, cho nên không phải là người trong bang hội bán đảo.
- Tỉnh Tề là một tỉnh có nền kinh tế lớn mạnh, mấy năm gần đây có sức ảnh hưởng lan rộng, những người khách trong và ngoài nước đến đây định cư ngày càng nhiều, xa thì không nói, chỉ nói người Hàn Quốc và người Nhật Bản, mỗi năm đều có xu thế tăng lên, cho nên thị trường bất động sản ở tỉnh Tề rất có triển vọng.
- Sự lo lắng của Chủ tịch tỉnh Tôn không phải không có lý, giá nhà quá cao quả thật là một vấn đề cần phải xem xét, nhưng có hai tình hình mà Chủ tịch tỉnh Tôn vẫn chưa hiểu rõ, một là sản nghiệp bất động sản do Tập đoàn Đạt Tài đầu tư, giá nhà không cao, đem so với việc xây dựng các cửa hàng kinh doanh ở Ngũ Nhạc thậm chí còn thấp hơn nhiều, có tác dụng kéo thấp giá nhà quá cao xuống một mức độ nhất định là một việc tốt.
- Hai là sản nghiệp bất động sản của Tập đoàn Đạt Tài, trong thời kỳ khảo sát và phê duyệt đã đạt được nhận thức chung với rất nhiều công ty Hàn Quốc và Nhật Bản. Dự án còn chưa hoàn thành đã thu hút được nhiều ánh mắt của các nhà ngoại thương, tin rằng việc đầu tư 10 tỷ sẽ có hiệu ứng phóng xạ lên đến hơn 50 tỷ.
- Tổng hợp lại những lời kể trên, Chủ tịch tỉnh Tôn, tôi cho rằng dự án của Tập đoàn Đạt Tài không những khả thi hơn nữa còn nhất thiết phải làm.
Vương Chi Phu nói chuyện có tốc độ cực nhanh, gần như là lời nói nhanh như chớp, căn bản là không cho Tôn Tập Dân có cơ hội chen vào.
Chờ sau khi Vương Chi Phu nói xong, sắc mặt của Tôn Tập Dân tối sầm lại như sắp đổ mưa.
Lời nói nào của Vương Chi Phu cũng như từng nhát dao đâm vào tim, chỉ thẳng vào bản chất sự việc, phản bác triệt để lời phát ngôn của ông ta lúc nãy, thân là Chủ tịch tỉnh làm sao có thể chịu được sự chỉ trích thẳng thừng của một Phó tỉnh?
Tôn Tập Dân có biết tiết chế, có khiêm tốn đến mấy cũng đã không chịu được liền phát ra:
- Đồng chí Vương Chi Phu cho dù nói cả ngàn lần cả vạn lần, lý do có đầy đủ cũng không thể làm trái với chính sách của Trung ương. Hơn nữa Thủ tướng vừa đến thị sát ở tỉnh Tề, luôn nhấn mạnh Trung ương sẽ không buông lỏng việc điều tiết khống chế vĩ mô đối với thị trường bất động sản. Thủ tướng vừa rời khỏi, tỉnh Tề liền tiến hành một dự án đầu tư bất động sản 10 tỷ tệ, tôi thân là Chủ tịch tỉnh thì làm sao giải thích với Thủ tướng đây.
- Tình huống cụ thể, phân tích cụ thể, Chủ tịch tỉnh Tôn, dự án đầu tư của Tập đoàn Đạt Tài không phải là dự án bất động sản thông thường mà là sản nghiệp bất động sản, đều đã có những thành công tiền lệ ở thành phố Yến, quận Hạ Mã và nhiều thành phố lớn, dự án đầu tư tổng thể đã kéo theo tăng trưởng loại hình kinh tế mới, cần phải phân biệt rõ với dự án bất động sản đơn thuần.
Nhân vật quan trọng xếp thứ hai trong bộ máy Ủy ban nhân dân, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Tần Khản đã lên tiếng, ông ta vừa lên tiếng lập tức liền trở thành tiêu điểm của mọi người, bởi vì trên thực tế ông ấy ở trong bộ máy chính phủ có tư cách rất lớn nhất.
- Tôi cho rằng, hai đồng chí Đinh Sơn và Chi Phu trong kế hoạch phát triển tổng thể cho nền kinh tế của tỉnh Tề, vì muốn thu hút vốn đầu tư đã lo lắng hết lòng và dốc hết tâm huyết. Nhất là đồng chí Đinh Sơn đã thu hút được dự án đầu tư của Tập đoàn Đạt Tài, chấp cánh cho sự phát triển kinh tế ở Ngũ Nhạc, liên quan đến hy vọng của 6 triệu người dân ở Ngũ Nhạc.
Tôn Tập Dân sắp ngồi không yên, rõ ràng cảm thấy như bị ép cung, đã có một ủy viên thường vụ tỉnh, một Phó chủ tịch tỉnh cộng thêm một Phó chủ tịch thường trực phản đối ông ta. Ba người đó xếp vị trí cao nhất trong bộ máy Ủy ban nhân dân, được phân công quản lý những khâu quan trọng, là nhân vật có thực quyền, bọn họ liên kết lại sẽ hình thành một lực công kích lớn đối với ông ta.
Tổng cộng có tám Phó chủ tịch tỉnh thì đã có ba người phản đối, thêm một người nữa thì đã gần một nửa.
Tôn Tập Dân vừa mới có ý nghĩ trong đầu, lại có một tiếng phản đối vang lên:
- Tôi đồng ý cách nói của Phó chủ tịch tỉnh Tần, so với việc huy động gia tăng kinh tế, đề cao tổng sản lượng kinh tế ở tỉnh Tề thì những việc khác đều là chuyện nhỏ, tất cả đều phải nhường đường cho việc phát triển kinh tế.
Người lên tiếng là một nữ Phó chủ tịch tỉnh duy nhất xếp hạng cuối cùng trong bộ máy Ủy ban nhân dân, Lý Tài Lệ.
Lý Tài Lệ vừa dứt lời lại có một Phó chủ tịch tỉnh nói theo sau:
- Chủ tịch tỉnh Tôn, Thành ủy và Ủy ban nhân dân ở Ngũ Nhạc đã ký kết hợp đồng đầu tư với Tập đoàn Đạt Tài, Ủy ban kế hoạch và phát triển của tỉnh cũng đã thông qua dự án này, nếu Ủy ban nhân dân cứ muốn ức chế không tha, thì cũng chẳng ích gì, đúng không?
Tiếng nói phản đối đã chiếm hơn một nửa, nếu không tiến hành ngăn chặn thì toàn bộ tám vị Phó chủ tịch tỉnh đều lên tiếng phản đối. Tôn Tập Dân biết công việc sau này của mình sẽ không thể triển khai, liền lập tức tỏ thái độ nói:
- Nếu các đồng chí đều thảo luận sôi nổi, đều có cách nhìn khác nhau, vậy việc đầu tư của Tập đoàn Đạt Tài tôi sẽ cẩn trọng xem xét lại.
Đây là một hội nghị thường vụ quan trọng đầu tiên kể từ khi ông ta nhậm chức mà lại bị một đám Phó chủ tịch tỉnh được Tần Khản dẫn đầu ép đến gần như không có lối thoát, Tôn Tập Dân nói thì thoải mái, cũng có thái độ rộng lượng nhưng thực ra trong lòng lại rất chua xót và phẫn nộ, thiếu chút nữa không tiết chế được.
May là vì sự thất bại ở tỉnh Yến đã rèn luyện tính cách âm trầm của ông ta, cho nên mới miễn cưỡng kìm nén được cảm xúc, tuy nhiên vẫn chưa bộc phát ra trước mặt mọi người, giọng điệu diệu dịu đi nhưng vẫn trì hoãn lại dự án.
Trở về phòng làm việc, Tôn Tập Dân phẫn nộ đến mất bình tĩnh, oán hận nói vài câu:
- Thật nực cười! Thật nực cười!
- Chủ tịch tỉnh Tôn chớ có tức giận mà hại thân, không đáng đâu.
Tôn Tập Dân không có đóng cửa, vừa chửi hai câu thì sau lưng đã có một người không mời mà đến, cũng không gõ cửa, liền khiến ông ta giật bắn cả mình, quay lại nhìn thì ra là Hà Giang Hải.
Hà Giang Hải sau đó đóng chặt cửa lại, gật đầu cười:
- Đã xảy ra chuyện gì rồi! Ai đã chọc giận Chủ tịch tỉnh Tôn vậy? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Tuy Tôn Tập Dân hợp tác với Hà Giang Hải nhưng có lẽ do tính cách, có lẽ là vẫn có lòng đề phòng Hà Giang Hải, trong ý thức không muốn quá thân thiết với Hà Giang Hải, ông ta lắc đầu và nói:
- Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là trong hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân có vải vị Phó chủ tịch tỉnh liên kết với nhau phản đối quyết định của tôi mà thôi.
Hà Giang Hải liền bật cười, dường như tất cả đều nằm trong phạm vi khống chế:
- Tần Khản có cách nhìn khác, muốn khiến cho ông ta thay đổi lập trường cũng không khó, nếu tôi đoán không sai thì nhất định có hơn ba người vẫn giữ im lặng, đúng không?
Trong lòng Tôn Tập Dân vô cùng kinh ngạc, Hà Giang Hải quả nhiên thần thông quảng đại, không nơi nào mà không đụng tay vào, trong bộ máy chính quyền cũng có người của y.
Không đợi cho Tôn Tập Dân nói tiếp, Hà Giang Hải lại nói với vẻ tự đắc:
- Chủ tịch tỉnh Tôn cứ yên tâm, có tôi ở đây, mấy vị Phó chủ tịch tỉnh không làm dậy nổi sóng gió đâu, xử lý được Tần Khản và Lý Đinh Sơn thì những người khác cũng chẳng ra làm sao.
Tôn Tập Dân không thích Hà Giang Hải khi nói chuyện không chịu chú ý đến giọng điệu và biểu cảm vẻ mặt, giống như lúc nào anh ta cũng muốn tỏ vẻ ta đây, khiến cho người ta nhìn vào thấy rất phản cảm, nhưng trước mắt là đang hợp tác với nhau, đành phải nhịn:
- Trong vấn đề lớn có nhiều cách nhìn khác nhau là chuyện bình thường, gác lại mọi bất đồng, cùng nhau phát triển.
Có lẽ là vì nắm được thế chủ động, Hà Giang Hải giũ bỏ mọi ủ rũ trước kia, giọng điệu nói chuyện càng lớn hơn:
- Chủ tịch tỉnh Tôn nói rất đúng, cố tìm cái chung, gác lại bất đồng, tìm cái chung giữa chúng ta và giữ lại sự khác biệt của họ, trong địa bàn của tỉnh Tề không thể để cho họ khoa tay múa chân!
Hà Giang Hải nói chuyện có hơi quá, vừa ngẩng đầu lên mới chú ý thấy vẻ mặt không mấy bình thường của Tôn Tập Dân, ý thức được Tôn Tập Dân không phải người trong tỉnh, liền bật cười cho qua chuyện:
- Chủ tịch tỉnh Tôn, tối nay có thời gian không? Phó chủ tịch tỉnh Mã có việc muốn báo cáo riêng với ngài…
Phó chủ tịch tỉnh Mã trong ba vị Phó chủ tịch tỉnh khác đã không lên tiếng phản đối ông ta trong hội nghị thường vụ. Tuy là rất khó chịu với thái độ tỏ vẻ ta đây của Hà Giang Hải nhưng vì tình thế bắt buộc nên Tôn Tập Dân cần phải có quan hệ tốt với những vị Phó chủ tịch tỉnh để tránh bị cô lập trong bộ máy Ủy ban nhân dân, nên đã không đắn đo, liền gật đầu:
- Được, hoan nghênh.
Hà Giang Hải liền bật cười, xoay người bỏ đi, để lại cho Tôn Tập Dân một dáng vẻ tuy không kiêu ngạo nhưng lại rất phóng đãng, chỉ có điều trong mắt Tôn Tập Dân luôn cảm thấy Hà Giang Hải đã quá phóng đãng và đến mức quá ngông cuồng.
Một mặt Tôn Tập Dân tăng cường bố trí và thu hồi quyền lực trong bộ máy Ủy ban nhân dân, mặt khác Ngô Thiên Tiếu và Lã Vệ Đông lén lút gặp mặt cùng Tiêu Ngũ, Dương Uy ăn nhậu thắt chặt tình cảm, tăng thêm giao lưu.
Cùng lúc đó, Nga Ni Trần và Nguyên Minh Lượng đã xuất phát đi đến Giao Liêu, tiến hành nghi thức khởi công nhà máy hóa chất của Nguyên Minh Lượng, bắt đầu một bước tiến trong quá trình phát triển.
Hạ Tưởng thì đang ở trong văn phòng cẩn thận thẩm duyệt bản dự thảo điều chỉnh nhân sự của Liêu Đắc Ích đệ trình, càng xem càng thấy được con người của Liêu Đắc Ích có nhược điểm lợi dụng, phương án của bản dự thảo bảo thủ và cũ kỹ, đừng nói là chẳng có gì mới mẻ, toàn bộ được điểu chỉnh dựa vào việc xếp hạng và sự ảnh hưởng của các thế lực trong Tỉnh ủy, mà còn chẳng xem xét dựa vào tài năng để chọn đúng người đúng việc.
Bên tay phải của Hạ Tưởng có bản kiểm điểm của Liêu Đắc Ích.
Xem qua một chút bản dự thảo điều chỉnh nhân sự, lại nhìn sơ qua bản kiểm điểm của Liêu Đắc Ích, trong lòng Hạ Tưởng càng ngày càng rõ ràng, mở máy tính ra, bắt đầu tự mình đưa ra ý kiến sửa đổi cụ thể trong việc điều hỉnh nhân sự.
Vừa mới đánh được vài hàng, Ôn Tử Tuyền gõ cửa bước vào.
Mùa hè đã tới, Ôn Tử Tuyền mặc bộ váy công sở, với thân hình đầy đặn trong bộ đồng phục công sở bó sát dường như muốn phá vỡ cái lồng để thoát ra ngoài.
Đừng nghĩ Ôn Tử Tuyền luôn trang điểm rất chăm chút, thích dùng gương mặt xinh đẹp nhất để gặp mọi người, nhưng khi cô ấy không có việc gì thì không bao giờ vào văn phòng của Hạ Tưởng, để tránh hiềm nghi và chứng tỏ cô ấy không kể công cũng không giành công trong sự việc ở Ngũ Nhạc.
Hạ Tưởng đánh giá Ôn Tử Tuyền đúng là một người phụ nữ thông minh biết lý lẽ.
Ôn Tử Tuyền vừa vào liền tỏ rõ mục đích:
- Phó Bí thư Hạ, nội bộ Ủy ban Kỷ luật thành phố Ngũ Nhạc truyền đến tin tức, cục trưởng Cục vụ muối ở thành phố Ngũ Nhạc là Tiết Mao bị hiềm nghi có dính líu phạm tội, Ủy ban Kỷ luật thành phố đang chuẩn bị áp dụng cách xử trí cần thiết.
Tốt, Chu Vu Uyên rất thông minh, đã hoàn toàn nắm giữ mọi bè phái ở Ngũ Nhạc… đợt sóng phản kích đầu tiên đã đến.
- Ngoài ra dựa theo nguồn tin đáng tin cậy ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Cục vụ muối của tỉnh dính líu đến dự án xây dựng làng biệt thự trái phép, ngoài Phó cục trưởng Giải Thiếu Hải ra thì Cục trưởng Thang Thế Thành cũng có liên quan!
Tốt, Chu Hồng Cơ thật đúng lúc… đợt sóng phản kích thứ hai đã đến!