Từ góc độ thản nhiên nắm giữ đại cục trong tay để xem xét, Khâu Nhân Lễ hoàn toàn xứng đáng là người đứng vị trí số một tỉnh Tề. Mặc dù trong hai năm đảm nhiệm y cũng không có hành động gì, dường như luôn khiêm tốn và âm thầm tích lũy kinh nghiệm, nhưng phải là người thật sự hiểu rõ Khâu Nhân Lễ mới có thể biết rằng y thật ra vẫn luôn luôn âm thầm sắp xếp bố cục.
Khi Tôn Tập Dân đến Bắc Kinh đã nhắc nhở bản thân trước, nhất định không được xem thường Khâu Nhân Lễ, vì Khâu Nhân Lễ không phải là một nhân vật bình thường. Nhưng sau khi đến tỉnh Tề, thấy sự nhân nhượng và ôn hòa của Khâu Nhân Lễ, y vẫn không tránh khỏi có chút khinh thường Khâu Nhân Lễ đã nhượng bộ quá mức. Mặc dù y cũng sử dụng một số sách lược mềm mỏng, nhưng bởi vì y có tiếng xấu bên trong, hơn nữa cũng chỉ là Chủ tịch tỉnh, lại thêm việc xuất thân hoàn toàn khác xa với một Khâu Nhân Lễ của thế lực gia tộc - thế nhưng mãi đến tận bây giờ, đến lúc cảnh tượng rõ rành rành đang diễn ra ngay trước mắt, tim y mới đập thình thịch kinh hãi, lần đều tiên từ trong tâm khảm nảy sinh sự cung kính cảm phục với Khâu Nhân Lễ.
Bởi vì y thật sự cảm nhận được sự cao siêu trong thủ đoạn của Khâu Nhân Lễ. Nó không những đạt trình độ tuyệt diệu tài tình, mà còn thu được hiệu quả đem người khác đùa bỡn trong tay - Liêu Đắc Ích đầu tiên bị Hạ Tưởng tung ra vấn đề bản kiểm điểm làm cho đầu óc choáng váng, sau đó lại bị Hạ Tưởng lợi dụng một cách thành công việc đề bạt Đàm Trác Vận, biến y thành tên ngốc. Tiếp sau đó, Khâu Nhân Lễ lật lọng, ném thẳng Liêu Đắc Ích xuống bùn đen!
Thật là một màn kịch lớn nhiều màu sắc đua nhau xuất hiện, được tính toán tỉ mỉ, rất ngoạn mục, quả nhiên là ngoạn mục đến nỗi ai cũng phải trầm trồ.
Tôn Tập Dân không kìm nổi thầm lớn tiếng khen hay.
Nhưng sau khi trầm trồ khen hay thì trong lòng không khỏi ngán ngẩm. Sự khinh thường lúc trước của y với Khâu Nhân Lễ xem ra vẫn là vì sự nông cạn của chính bản thân mình, còn Khâu Nhân Lễ thật là sâu sắc khó lường.
Nhưng mà… nói đi cũng phải nói lại, từ góc độ bày mưu tính kế, không lộ chút sơ hở nào mà nói thì Hạ Tưởng mới chính là người có sức ảnh hưởng và trí tuệ chính trị số một tỉnh Tề.
Cũng chính việc Hạ Tưởng tới đây mới khiến cho Khâu Nhân Lễ như hổ thêm cánh. Lại bởi vì Hạ Tưởng phát hiện điểm can thiệp một cách chuẩn xác mà nhạy bén mới giúp Khâu Nhân Lễ kịp thời nắm chắc hết cơ hội này đến cơ hội khác, sau đó ra tay quyết đoán. Nhờ có vậy mới trong vài hiệp đã thay đổi 180 độ từ hình tượng ôn hòa ngày trước thành mạnh mẽ, cứng rắn.
Không có Hạ Tưởng thì sẽ không có Khâu Nhân Lễ hôm nay, càng không có sự tự tin nắm gọn tất cả trong tay của Khâu Nhân Lễ.
Hạ Tưởng so với lúc ở tỉnh Yến càng chín chắn, càng có trí tuệ chính trị cao siêu mà không tì vết hơn. Bởi vì lúc trước Hạ Tưởng là xung phong phía trước, còn hiện nay hắn đã ngồi vững trên vị trí, lợi dụng trọn vẹn tất cả những điểm yếu và nhu cầu của người khác để phục vụ cho mình… Không thể không nói, Hạ Tưởng càng ngày càng có tiềm năng và tố chất lãnh đạo.
Ánh mắt Tôn Tập Dân lien tục chớp động, đồng thời trong lòng cũng muôn phần cảm thán, cũng mơ hồ lo lắng cho lập trường sau này của y ở tỉnh Tề.
Hội nghị công việc kết thúc, Khâu Nhân Lễ diễn vai mặt đỏ, Hạ Tưởng diễn vai mặt trắng. Còn Liêu Đắc Ích cuối cùng bị một trận phê bình gay gắt, xối xả vào mặt và còn bị giảm bớt quyền phát ngôn hơn nữa. Quyền uy của Trưởng ban tổ chức cán bộ bị hạ thấp đến mức thấp nhất trong lịch sử.
Phe phái của Hà Giang Hải sau khi chịu một loạt đòn tiến công tại Ủy ban kỷ luật tỉnh Kế, lại bị chấn thương nghiêm trọng ở Tỉnh ủy!
…
Liêu Đắc Ích hồn xiêu phách lạc quay lại phòng làm việc, vừa mới ngồi xuống, Hà Giang Hải đã tức lồng lộn xông vào, vừa bước vào đã không kìm nổi giận dữ nói:
- Tốt, tốt, thật là tốt quá, sinh mạng chính trị của Đàm Trác Vận thế là hết rồi, anh suýt chút nữa đến cả quyền phát ngôn cũng không còn. Tỉnh Tề bây giờ đã là thiên hạ của Khâu Nhân Lễ và Hạ Tưởng rồi, chúng ta về sau đều không cần kiếm sống nữa…
Đối với những lời kêu ca bực tức của Hà Giang Hải, Liêu Đắc Ích đã không còn hứng thú phụ họa theo, y ỉu xìu khoát tay:
- Giang Hải, nói những lời vô dụng này, còn không bằng hãy đi làm chút việc có ích. Vốn dĩ là bản thân mình có chỗ yếu, cũng không thể trách người khác phát hiện ra vấn đề của chúng ta, đúng không?
- Cái con khỉ!
Hà Giang Hải liên tục thất bại, đã cận kề bờ vực mất quyền kiểm soát, thấy Liêu Đắc Ích có ý lùi bước, y nóng nảy:
- Đắc Ích, anh có ý gì? Có phải cũng muốn bo bo giữ mình, đã quên mình là ai sao?
Hà Giang Hải nếu hiểu được nghệ thuật nói chuyện thì thế lực của y ở tỉnh Tề sẽ lớn hơn hiện tại rất nhiều lần. Nhưng đáng tiếc, mỗi người đều không thể sửa được khuyết điểm cố chấp, Tính cách thẳng như ruột ngựa của y đã làm cho rất nhiều người không thích - Lý Đồng chính là sau khi bị y làm cho cay mũi mấy lần đã không còn hợp tác với y, hơn nữa còn là một ví dụ rõ ràng của việc đứng vào phía đối lập của y.
Tinh thần Liêu Đắc Ích lúc này có phần hoảng hốt, làm sao còn để ý đến tâm tư không thừa nhận thất bại và tiếp tục ngoan cố đến cùng của Hà Giang Hải. Y vốn dĩ không phải là người có lập trường kiên định, bị Tỉnh ủy trực tiếp hạ gục một lần, niềm tin gần như sụp đổ. Đã vậy lại còn bị sự nôn nóng bất an của Hà Giang Hải châm ngòi, cũng có chút mất kiểm soát được:
- Hà Giang Hải, anh là anh, tôi là tôi, đừng có suốt ngày áp đặt ý muốn của anh lên tôi!
Hà Giang Hải nhất thời sợ ngây người.
Quen Liê Đắc Ích ít cũng phải mười mấy năm rồi nhưng chưa từng thấy y dám nói chuyện với mình với thái độ như vậy. Hôm nay y làm sao vậy, chẳng lẽ là vì thất bại trong việc của Đàm Trác Vận làm cho người nhát gan như Liêu Đắc Ích lại hướng về Khâu Nhân Lễ?
Hà Giang Hải sửng sốt một lát rồi bỗng nhiên bật cười:
- Đắc Ích, trước tiên anh đừng nóng vội, nghĩ cho kỹ bên nào nặng bên nào nhẹ. Hiện nay gốc rễ của chúng ta vẫn còn, nền móng còn vững chắc, tỉnh Tề có nhiều người bán đảo bang là cấp phó tỉnh trở lên như vậy, ai có thể động vào?
Không đợi Liêu Đắc Ích nói thêm gì, Hà Giang Hải đã quay lưng bước đi. Vừa ra đến cửa phòng làm việc của Liêu Đắc Ích, sắc mặt y liền lập tức sa sầm. Xem ra Liêu Đắc Ích khó lòng trụ vững, dưới sự liên thủ của Hạ Tưởng và Chu Hồng Cơ từng bước áp sát, nói không chừng Tôn Tập Dân cũng sẽ thỏa hiệp. Nếu Tôn Tập Dân nhượng bộ, hạng mục của tập đoàn Đạt Tài vừa đến thì chính là thất bại nặng nề trên mọi mặt ở tỉnh Tề của y.
Y không còn mặt mũi nào gặp lại Thủ tướng.
Làm sao bây giờ?
Mớ hỗn độn!
Nếu Hạ Tưởng và Chu Hồng Cơ thích chơi trong bóng tối, thích dùng thủ đoạn mềm dẻo giết người thì y sẽ chơi ngoài sáng, dùng thủ mạnh tay xử dứt khoát, không tin là không xử lý được mấy tên khách từ nơi khác này.
Là nên ra khỏi tổ rồi…
…
Cảnh tượng trong hội nghị công việc sẽ không truyền đi trên diện rộng, nhưng vẫn có một số người nghe một chút phong thanh đều biết là Liêu Đắc Ích lại bị phê bình, hơn nữa mức độ còn không nhẹ, nguyên nhân hiển nhiên là vì việc của Đàm Trác Vận.
Truyền đi truyền lại, Đàm Trác Vận liền thành đại từ thay thế cho vận đen, thậm chí còn thành đề tài đùa giỡn khi gặp nhau.
- Hôm nay anh nói chuyện chưa?. ngôn tình hoàn
- Đừng nhắc đến nữa, nói rồi.
-Nói cái gì rồi? Là vận may của Trác Việt hay là… Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Còn Trác Việt cái nỗi gì? Ngay cả Trác Dị còn nói không xong, miễn cưỡng thì còn có chút trẻ trung giàu sức sống. Đúng rồi, anh chính là một cán bộ trẻ trung đấy.
- Anh mới trẻ trung giàu sức sống, cả nhà anh đều trẻ trung giàu sức sống.
- Ha ha…
Người trở thành trò cười và chủ đề bàn tán là Đàm Trác Vận đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người trong trụ sở Tỉnh ủy, nghe nói đã nhanh chóng làm xong thủ tục từ chức, về quê. Cũng đúng, mặt có dày đến đâu cũng không thể trụ nổi nữa, mặc dù diện mạo của Đàm Trác Vận quả thực không già, nhưng cách làm vì thăng quan tiến chức mà che giấu 7 tuổi vẫn khiến mọi người khinh bỉ.
Đàm Trác Vận đi rồi cũng không có gì đáng lo, đáng tiếc là một thành ngữ hay vô cùng ý nghĩa và mang ý tích cực - trẻ trung giàu sức sống vì y mà trong một thời gian dài lại mang nghĩa xấu mà người ở Tỉnh ủy tỉnh Tề đều biết.
Qua chuyện của Đàm Trác Vận đã hoàn toàn xác lập được quyền uy của Chu Hồng Cơ ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Lệnh Truyền Chí mặt mày xám xịt, một thời gian rất dài cũng không ngẩng đầu lên được. Tất cả những Ủy viên thường vụ phụ họa và ủng hộ Đàm Trác Vận, sau khi sự việc vỡ lở đều rất hối hận, không ít người âm thầm tiến sát Chu Hồng Cơ, biểu đạt ý kiên định đi theo y.
Theo sau, Chu Hồng Cơ đề bạt người của mình thế vào chỗ còn khuyết của Đàm Trác Vận, Ủy ban kỷ luật tỉnh đều đồng ý, không ai phản đối. Sau khi đệ trình lên Tỉnh ủy, dưới sự thúc giục của Hạ Tưởng, cũng được thông qua thuận lợi.
Từ đó, thế cục của Chu Hồng Cơ ở Ủy ban kỷ luật về cơ bản đã định.
Nhưng ngược lại hoàn toàn với việc cầm quyền vô cùng thuận lợi của nội bộ Ủy ban kỷ luật là, trong cuộc điều tra nhằm vào vấn đề của Cục trưởng Cục muối vụ Thang Thế Thành, Chu Hồng Cơ gặp lực cản lớn nhất trước nay chưa từng có!
Bởi vì thủ đoạn cứng rắn và hành động không chút nể tình của y cuối cùng cũng kinh động đến phía Bắc Kinh, có người ra mặt tạo áp lực…
…
Trong nháy mắt Hạ Tưởng đến tỉnh Tề nhậm chức đã được hơn hai tháng.
Mùa xuân của thành phố Lỗ đã hoàn toàn biến mất, thời khắc giữa hè đang đến gần. Sau khi tỉnh Tề trải qua một loạt các cơn đau đớn, tạm thời bước vào thời yên ả.
Dự án của tập đoàn Đạt Tài vẫn còn đợi ý kiến phúc đáp của Ủy ban nhân dân tỉnh. Tôn Tập Dân không hề mở miệng phản đối, nhưng cũng không giơ tay đồng ý, chính là có ý trì hoãn, cũng không biết là xuất phát từ mục đích gì.
Nói ra cũng lạ, đó là Lý Đinh Sơn cũng không thúc ép nữa, Khâu Nhân Lễ sau khi hỏi ở cuộc họp công việc một cách vô ý thì cũng không nhắc đến chuyện này nữa.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy dự án của tập đoàn Đạt Tài chỉ là đầu voi đuôi chuột và tạm thời có xu hướng gác lại.
So với việc dự án của tập đoàn Đạt Tài cuối cùng có thể thực hiện hay không, cùng lúc người ở Tỉnh ủy còn có rất nhiều việc để quan tâm. Ví dụ như việc Chu Hồng Cơ thâu tóm quyền lực một cách ồn ào ở nội bộ Ủy ban kỷ luật, ví dụ như Hạ Tưởng sắp đặt thế cục chế ngự Liêu Đắc Ích. Hiện nay Liêu Đắc Ích từ lập trường dao động lúc trước đã dần dần có khuynh hướng xa dần khỏi quỹ đạo của Hà Giang Hải.
Về cơ bản có thể nói, thế cục của tỉnh Tề dưới sự liên kết thao túng của Hạ Tưởng và Chu Hồng Cơ, vàng thau lẫn lộn, thế lực khắp nơi bị làm xáo trộn và một lần nữa tẩy bài, dự đoán một cục diện mới sắp được hình thành.
Nhưng sắp hình thành thì rốt cuộc cũng là chưa hoàn toàn hình thành, bởi vì một loạt các hành động của Hạ Tưởng và Chu Hồng Cơ tuy rằng có hiệu quả rõ rệt nhưng vấn đề đều mắc lại ở cửa cuối cùng. Tất cả đều sẵn sang, chỉ thiếu gió Đông.
Gió Đông của Chu Hồng Cơ là tóm được Cục trưởng Cục muối vụ Thang Thế Thành. Sau khi hoàn thành việc thâu tóm quyền lực trong nội bộ Ủy ban kỷ luật, sẽ chính thức bắn phát sung đầu tiên ra bên ngoài - Tư Mã Bắc không tính, sự lẩn trốn của Tư Mã Bắc bị Chu Hồng Cơ đẩy lên thành nỗi ô nhục - nhưng động tác thâu tóm quyền lực bên trong Ủy ban kỷ luật rất nhanh gọn và vô cùng thuận lợi, việc bắt giam Thang Thế Thành lại gặp lực cản, trì trệ, khó có thể đẩy mạnh.
Gío Đông của Hạ Tưởng chính là làm cho dự án của tập đoàn Đạt Tài thành hiện thực. Dự án có thành, mới có nghĩa là Hạ Tưởng đã đứng vững trước áp lực của Thủ tướng, thật sự thắng được một ván.
Mặc dù dự án của tập đoàn Đạt Tài bề ngoài là do Lý Đinh Sơn phụ trách nhưng người hiểu chuyện đều biết đằng sau là bàn tay của Hạ Tưởng, và đằng sau việc đầu tư mang ý nghĩa chính trị như thế nào.
Sau khi trải qua một loạt các sự việc, vào thời khắc cuối cùng, Hạ Tưởng và Chu Hồng Cơ lại đều gặp phải khó khăn, tất cả đều dừng lại, khiến cho mọi người không khỏi ngờ vực, chẳng lẽ bao nhiêu công lao cuối cùng lại thất bại trong gang tấc?
Trong sự nghi ngờ của mọi người, Chu Hồng Cơ vẫn im lặng không động tĩnh, dường như đang đợi thời cơ đến. Còn Hạ Tưởng lại làm một việc nằm ngoài dự đoán của mọi người, đó là bay đến Bắc Kinh, bởi vì…Bắc Kinh có chuyện!