Hạ Tưởng cũng không hoàn toàn biết sự không ngờ mà Chu Hồng Cơ lo lắng, bởi vì hắn không đoán được Nha Nội sẽ ra tay lúc nào và ra tay như thế nào?
Nhưng mà ở góc độ khác mà nói, Hạ Tưởng cũng không lo lắng Nha Nội ra tay, bởi vì hắn đã có sự chuẩn bị trước, biết rằng Nha Nội sẽ ra tay.
Tình thế ở tỉnh Tề, sau khi trải qua rất nhiều biến động lớn nhỏ trong một thời gian, bề ngoài tạm thời trở về trạng thái yên ắng, thực ra là đang biến động ngầm. Cái khác không nói, cái xa xôi không nói, nói về Ngô Thiên Tiếu, chính là nhân tố bất định.
Lần trước trên hội nghị công việc bí thư thành phố Lỗ, sự thuận nước đẩy thuyền bất thình lình của Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thành phố Hòa Cải Lợi, mượn việc của Chu Chấn Ba, ăn Lục Hoa Thành một quân, đằng sau, chính là bút tích của Ngô Thiên Tiếu.
Cùng với Lý Đồng một bước lâm môn, dưới sự trợ giúp trên sự kiện của Chu Chấn Ba, đều có sự chỉ đạo của Ngô Thiên Tiếu.
Bởi vì một chút việc dơ bẩn bị bại lộ của Chu Chấn Ba, đều do Ngô Thiên Tiếu cùng với Vương Trạch Nhân ở phía sau lôi móc ra.
Vương Trạch Nhân ngay từ đầu còn không chịu nói mọi việc về Chu Chấn Ba, bởi vì trong nước vừa mới xảy ra một vụ án Đội trưởng cánh sát hình sự tố cáo Phó cục trưởng phân công quản lý hình sự, sau khi sự việc xảy ra, Đội trưởng cảnh sát hình sự bị phó cục trưởng hãm hại, bị ép đến mức tận cùng, Vương Trạch Nhân không muốn vì thế mà mất chức, thậm chí có khả năng mất mạng.
Nhưng Ngô Thiên Tiếu chính là Ngô Thiên Tiếu, y dám chủ động lôi kéo sự tình ra, dám trước mặt Hạ Tưởng trưng cầu sự đồng ý của Hạ Tưởng mà có ý trong sự thay đổi lớn ở tỉnh Tề, vật lộn với sóng gió. Y quả thật là liều lĩnh, nếu không cũng sẽ không có sự chuẩn bị lớn như vậy.
Lợi ích trên quan trường vừa gút mắc lại rực rỡ phức tạp, lại vô cùng hỗn độn, nếu không cẩn thận không chỉ mất đi tiền đồ mà còn có thể mất mạng. Ngô Thiên Tiếu không phải là dân bạc, y cũng không muốn mất đi tiền đồ càng không muốn mất mạng, cho nên y nhất định phải thắng.
Muốn thắng, ngoại trừ trí tuệ cao siêu còn phải can đảm cẩn trọng, phải tính toán kỹ lưỡng, phải nghĩ đến mọi tình huống thất bại.
Vương Trạch Nhân chính là ngưỡng cửa thứ nhất của Ngô Thiên Tiếu phải qua, nếu ngay cả Vương Trạch Nhân y cũng không xử lý được, thì những việc về sau, y sẽ không phải tốn sức lực nữa.
Vương Trạch Nhân phá án có lẽ rất giỏi, nhưng trong quan hệ với nhau để tính toán kế sách thì còn kém Ngô Thiên Tiếu rất nhiều. Cũng may, Ngô Thiên Tiếu không có ý định hại y, chỉ là muốn kéo gã xuống nước, cùng y đánh một canh bạc mà thôi.
Sự việc diễn ra như thế nào, ngầm sử dụng những thủ đoạn gì, không phải là những vấn đề mà Hạ Tưởng phải suy nghĩ, đừng nói Ngô Thiên Tiếu không báo cáo, cho dù là Ngô Thiên Tiếu có báo cáo, Hạ Tưởng cũng không muốn nghe. Với địa vị của hắn lúc này, sẽ không chú ý đến những việc nhỏ và những chuyện bên lề, hắn chỉ cần biết tiến trình mấu chốt và kết quả là được.
Tiến trình mấu chốt thứ nhất chính là ở hội nghị công việc bí thư thành phố Lỗ đã đạt được tiếng nói chung, do Ủy ban kỷ luật thành phố đứng đầu, Cục công an thành phố phối hợp cụ thể, bắt đầu điều tra Phó cục trưởng Cục công an thành phố Chu Chấn Ba liên quan đến vụ án hãm hại khách thương gia từ bên ngoài đến, hơn nữa sau khi cuộc họp kết thúc lập tức áp dụng biện pháp cưỡng chế đối với Chu Chấn Ba.
Sở dĩ phải hành động nhanh như vậy, để Chu Chấn Ba và Hà Giang Hải không ứng phó kịp, còn cần sự thúc đẩy của Đắc Ích ở phía sau Ngô Thiên Tiếu cùng với lượng chứng cứ lớn có trong tay của Vương Trạch Nhân.
Bởi vì cách làm của Chu Chấn Ba quá vô sỉ cho nên Vương Trạch Nhân cũng tức giận, chỉ là nề hà thế lực của Chu Chấn Ba quá lớn, nên không giận mà không dám nói gì.
Thương gia từ tỉnh khác đến tỉnh Tương, lúc mà Chu Chấn Ba còn đảm nhiệm chức vụ Đội trưởng đội Cảnh sát hình sự, đã bị Chu Chấn Ba đòi hối lộ không thành, sau đó vu oan tống vào tù. Sự tình đã qua hơn 3 năm, thương gia kia từng một thời làm ăn hưng thịnh, không nói đến chuyện phải bồi thường đến mức táng gia bại sản, còn phải ngồi tù, thật là có oan uổng không biết kêu ai!
Năm đó ở tỉnh Tây cũng xảy ra một việc tương tự, một Phó cục trưởng nào đó của Đội trưởng cảnh sát hình sự lú ấy đã vu oan giá họa cho một thương nhân từ bên ngoài vào, lấy tội vi phạm luật kinh tế đệ trình lên tòa án, cuối cùng đội trưởng cảnh sát còn được thăng quan phát tài, sau đó bị liên lụy trong một sự cố an toàn rất lớn, bị liên lụy và giáng chức, sau khi thất thế mới bị mọi người tố giác tội ác năm đó.
Mà ở tỉnh Tề những việc Chu Chấn Ba đã làm cũng kiêu ngạo và vô sỉ như vậy, nhưng không bị ai tố giác, khiến người thương gia kia bị oan cho đến nay!
Tuy nhiên Chu Chấn Ba sau khi bị áp dụng hình phạt, thái độ vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ, không chịu hợp tác với Ủy ban Kỷ luật, ý là đợi Hà Giang Hải bảo lãnh đưa gã ra ngoài, khiến Hạ Tưởng vô cùng tức giận.
Hạ Tưởng sau khi biết được sự việc từ đầu đến cuối, lập tức báo cho Khâu Nhân Lễ, khiến Khâu Nhân Lễ cũng rất là kinh ngạc, lập tức ra chỉ thị phải trừng trị nghiêm ngặt, tuyệt đối không nương tay. Bởi vì Khâu Nhân Lễ ra chỉ thị mới áp chế được áp lực từ Viên Húc Cường và Hà Giang Hải, tiếp tục điều tra vụ án của Chu Chấn Ba.
Mà Lục Hoa Thành bị tình thế bắt buộc, những lời đã nói ra trực diện cũng không thể thu hồi, đành phải tích cực phối hợp điều tra với Ủy ban kỷ luật thành phố. Nhưng sau khi đi sâu vào điều tra, y cũng biết được tính nghiêm trọng của vụ án Chu Chấn Ba, thậm chí có thể liên lụy đến danh tiếng của y. Dưới tình hình này, danh dự và cảnh cáo Hà Giang Hải không còn nằm trong tầm suy xét của y nữa rồi, không có gì quan trọng hơn tiền đồ của mình.
So sánh với tình thế tạm thời bế tắc ở Tỉnh ủy lúc này, thành phố Lỗ đang xoay quanh vấn đề của Chu Chấn Ba, đang hình thành một đợt sóng lớn. Cho dù uy lực có lớn cũng sẽ có những ảnh hưởng rất lớn, tất cả mọi người đang mỏi mắt chờ đợi…
Hạ Tưởng đang ở thủ đô nhưng lòng thì đang hướng về tỉnh Tề, tâm tư ở thành phố Lỗ. Trong đường đến gặp mặt với Tống Triều Độ, vẫn còn đang nghĩ về tình thế ở thành phố Lỗ đang phát triển như thế nào, bởi vì hắn vừa nhận được điện thoại của Ngô Thiên Tiếu.
Điện thoại của Ngô Thiên Tiếu, ngoài việc báo cáo với Hạ Tưởng về tiến triển vụ án của Chu Chấn Ba, còn hàm súc nhắc đến hành động của Tần Khản gần đây, quả thật hành động của Tần Khản không quá bất thường, chỉ là y mấy lần thị sát mấy công trình trọng điểm thành phố Lỗ, dường như là tiếp tục áp chế chính sách bất động sản của Tôn Tập Dân.
Chẳng qua hành động của Tần Khản không thu được hiệu quả gì, nhiều lắm chỉ có ý nghĩ tượng trưng thôi, dường như ngoài lần đó ra, Tần Khản cũng không có thực hiện kế sách nào khác.
Đối với lập trường của Tần Khản trong Tỉnh ủy, Hạ Tưởng không dám khẳng định y nhất định sẽ xúc tiến việc vào đúng vị trí của hạng mục của Tập đoàn Đạt Tài, mà nhất định ý nghĩ gần với Lý Đinh Sơn.
Nói thật, Hạ Tưởng thừa nhận, ít nhiều tính đến hiện nay, hắn chưa hiểu được cách đối nhân xử thế của Tần Khản, hoặc là không xác thực mà nói, hắn không rõ ý đồ của Tần Khản ở tỉnh Tề là gì, muốn đạt tới mục đích gì.
Biết mục đích của một người là gì, sẽ nắm được nhược điểm của người đó, và có thể dựa thế mượn lực, từ đó nắm bắt được động thái của anh ta. Hạ Tưởng quyết định, sau khi xong việc ở Bắc Kinh, việc đầu tiên khi về tỉnh Tề đó là nói chuyện với Tần Khản.
Khi đến địa điểm hẹn Tử Các, Cổ Thu Thật và Tống Triệu Độ còn chưa tới, đúng với ý muốn của Hạ Tưởng. Nếu để hai vị lãnh đạo cấp cao đợi hắn quả là thất lễ rồi.
Tử Các là một chỗ nghỉ ngơi xa hoa, bởi vì bên trong toàn là màu tím, tài liệu bài trí được lấy lấy từ Viên Lâm Cổ Điển mà mệnh danh, ngụ ý màu tím đến thì đông về bên đình đài lâu các, không biết vì lý do gì, đặt mình vào trong phòng toàn màu tím, Hạ Tưởng lại nhớ tới Vương Sắc Vi.
Vương Sắc Vi vốn là một bông hoa ở thành phố Lang, cùng Hạ Tưởng cũng coi như không quen biết, sau khi Hạ Tưởng nhậm chức ở Thiên Trạch, cô ấy mới cùng Nghiêm Tiểu Thời đi du lịch, cũng có gặp Hạ Tưởng vài lần.
Sau khi từ Thiên Trạch, quan hệ giữa Hạ Tưởng và Vương Sắc Vi cũng thu hẹp dần, nghe nói cô hiện tại thường xuyên bôn ba từ thành phố Lang đến Bắc Kinh, kinh doanh ngày càng lớn, làm cho người khác khâm phục.
Suy nghĩ chốc lát về sự tình, thì nhìn thấy Tống Triêu Độ đã đến rồi.
Tuy là gặp mặt riêng, nhưng thói quen trong quan trường vẫn không thể bỏ được, Tống Triêu Độ đến trước Cổ Thu Thật một bước, biểu thị sự tôn trọng.
Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ bắt tay hàn huyên, Tống Triêu Độ thật ra không thay đổi, vẫn là vẻ mặt thản nhiên như không và bước chân vững vàng.
Nhân lúc Cổ Thu Thật chưa đến, Hạ Tưởng liền nói với Tống Triêu Độ mấy câu.
- Bí thư Tống, cơ hội tối hôm qua rất tốt. Vừa đúng lúc 4 ông cụ đang bàn bạc một việc.Cụ Ngô hỏi anh một câu, sau đó 3 cụ khác gật đầu, nội dung cụ thể chắc không cần phải nói nữa.
Hạ Tưởng chỉ nói với Tống Triêu Độ kết quả, hơn nữa ý muốn của Hạ Tưởng không phải là muốn tác động đến Tống Triêu Độ, Tống Triêu Độ tự mình hiểu được.
Quả nhiên, Tống Triêu Độ đã là đại quan ở biên giới, sau khi nghe tiếng của Hạ Tưởng liền biến đổi sắc mặt, gật đầu: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
- Hạ Tưởng, tôi biết rồi.
Nói xong chuyện lớn, liền chuyển sang chuyện nhỏ, Tống Triêu Độ lắc đầu:
- Chậm một bước, Nhạc Quần chuyển viện rồi, dường như ở Bắc Kinh, đối phương quả thật cảnh giác.
Lời nói rất nhẹ nhàng, nhưng lộ ra ý khiến Hạ Tưởng giật mình, bởi vì biểu lộ quyết tâm Tống Triêu Độ muốn mượn cớ sinh sự rất lớn, thậm chí muốn khai đao với Nhạc Quần, đây là việc lúc trước rất khó tưởng tượng. Bởi vì theo cách nhìn của Hạ Tưởng, Tống Triêu Độ ngoài việc muốn ứng phó với Cao Thành Tùng, trong hơn 10 năm chưa bao giờ thấy ông ta như thế.
Cổ Thu Thật cuối cùng cũng đến rồi.
Tính ra Hạ Tưởng cũng lâu lắm rồi không ngồi nói chuyện cùng Cổ Thu Thật, tuy rằng có vài lần gặp mặt, nhưng đều vội vàng, không thể nói chuyện nhiều, ngay cả việc Cổ Thu Thật nói sẽ đưa hắn đi gặp Đại Phục Thịnh, cũng chưa có cơ hội.
Đại Phục Thịnh là ứng cử viên tiếp nhận Thủ tướng, là một trong những người lãnh đạo trung ương mà Hạ Tưởng muốn làm quen. Hạ Tưởng vẫn luôn đợi cơ hội được gặp Đại Phục Thịnh, dù sao thì có duyên gặp mặt cũng tốt, chẳng qua là chưa có cơ hội.
Cổ Thu Thật vẫn thoải mái như thế, vừa đến liền cười lớn, bắt tay Tống Triêu Độ rồi lại bắt tay Hạ Tưởng, sau đó cũng không nói nhiều, bước vào phòng.
Sau khi ngồi xuống, Cổ Thu Thật cũng không để ý trước sau, liền nói:
-Việc của Triêu Độ, không dễ chút nào, có hy vọng, tôi thì năng lực có hạn nhưng sẽ cố gắng xem sao.
Trước mặt Tổng bí thư những lời nên nói thì đã nói cả rồi, Tổng bí thư không tỏ thái độ gì cả. Nhưng không có phản đối cũng là một kết quả đáng mừng rồi. Thái độ của Thủ tướng và Chủ tịch Quóc hội bây giờ rất khó nói, chỉ có thể nói là tiếp tục công việc, nhưng mà vẫn còn một điểm mấu chốt…
Hạ Tưởng biết rằng, Cổ Thu Thật muốn ám chỉ đến thế lực gia tộc, liền gật đầu nói:
-Vấn đề không lớn.
Cổ Thu Thật nhẹ nhàng đập bàn:
- Được, tôi biết cậu không thành vấn đề.
Còn nói:
- Việc của Tống Triêu Độ tạm thời không có vấn đề gì, nhưng cậu thì có vấn đề.
Hạ Tưởng sửng sốt, lại còn nghe Cổ Thu Thật nói:
- Có hai vấn đề, một là Ủy ban kỷ luật Trung ương bước đầu nắm chứng cứ Phan Bảo Hoa của tỉnh Tề nhận tham ô hối lộ, có khả năng sẽ áp dụng biện pháp trong thời gian tới. Hai là, trong quá trình điều tra chứng cứ của Phan Bảo Hoa, có liên quan đến Lý Đinh Sơn…
Hạ Tưởng lập tức chấn động.