Không ngoài dự tính của Hạ Tưởng, Ôn Tử Tuyền quả thực đến để báo cáo tiến triển vụ Triệu Mẫu Đan.
Vương Sắc Vi chấp nhận điều kiện của Hạ Tưởng, tuy rằng đối với việc hợp tác cùng Nga Ni Trần cô ta có chút không vui, nhưng vẫn muốn đích thân ra mặt tìm Hạ Tưởng thương lượng, cho rằng Hạ Tưởng sẽ chia chác cho cô ta vài phần.
Lại bị Ôn Tử Tuyền khuyên ngăn.
Ôn Tử Tuyền biết Phó Bí thư Hạ hiện tại rất nhiều chuyện phải lo, vấn đề của Triệu Mẫu Đơn trong mắt cô ta và Vương Tường Vy, dường như là việc kinh thiên động địa. Nhưng đối với một người trước nay chưa bao giờ biết phạm lỗi trên trường kinh tế như Phó Bí thư Hạ mà nói, hắn chưa từng quan tâm sản nghiệp còn lại là bao nhiêu tiền, sẽ bị chia chác ra sao, hắn chỉ để ý quá trình phân phối có hợp lý hợp pháp hay không, và kết quả cuối cùng có đạt yêu cầu của hắn hay không mà thôi.
Ngoài chuyện đó ra, những chuyện nhỏ đầu thừa đuôi thẹo, tốt nhất không nên phiền hắn, việc lớn của tỉnh Tề đã đủ để hắn lao tâm rồi.
Ôn Tử Tường liền khuyên Vương Tường Vy một phen, Vương Tường Vy suy cho cùng là người thông minh, một chốc liền thấu, không nói gì nữa, liền đồng ý, đồng thời ra mặt đến Cục công an thành phố gặp Triệu Mẫu Đơn.
Vương Tử Tuyền chính là muốn báo cáo với Hạ Tưởng chuyện gặp nhau giữa Vương Tường Vy và Triệu Mẫu Đơn
Vương Tường Vy vốn cũng muốn tự mình báo cáo với Hạ Tưởng, Ôn Tử Tuyền lại ra hiệu, không đồng ý. Vương Tường Vy phong thái yêu kiều, đến cô nhìn còn thấy có chút rung động. Thân là phụ nữ luôn thích nghĩ nhiều, cho dù Phó Bí thư Hạ đối với Vương Tường Vy cũng không thể hiện nhiệt tình quá mức, nhưng có thể phòng bị một chút thì cứ phòng bị.
Hạ Tưởng, Ngô Thiên Tiếu và Ôn Tử Tuyền ba người một nhóm, tìm một quán yên tĩnh mang phong vị thôn quê, cũng không có nhiều món ngon gì, đạm bạc một chút, bắt đầu ăn cơm.
Nói về Hạ Tưởng, hắn luôn thích khẩu vị thanh đạm, hơn nữa, về phương diện tiền bạc chỉ nhìn là biết. Ôn Tử Tuyền ban đầu còn tưởng Hạ Tưởng giả bộ thanh cao, làm bộ làm tịch, lâu dần tiếp xúc nhiều mới biết, Hạ Tưởng lời nói đi đôi với việc làm, tuyệt đối không phải loại ngụy đạo học hay giả đứng đắn, quả là phải thấy thì mới biết, đã khiến cô vô cùng khâm phục. Thế nhân đều khổ sở vì tiền tài, ăn uống và phụ nữ. Về phương diện phụ nữ, nhìn không ra xu hướng của Phó Bí thư Hạ, nhưng nghe nói bên cạnh Phó Bí thư Hạ không thiếu gì người đẹp, nghĩ cũng thấy đúng. Nếu lấy vẻ đẹp trai, tuổi tác và địa vị của Phó Bí thư Hạ mà nói, bên cạnh không có người đẹp mới lạ. Chỉ có điều so với những cán bộ khác, vừa nhìn thấy người đẹp là đã không nhúc nhích nổi thì biểu hiện của Phó Bí thư Hạ hẳn là cao hơn nhiều rồi.
Thân là người trong chốn quan trường, cùn đã từng gặp không ít phụ nữ đẹp, Ôn Tử Tuyền bước trên con đường này đã gặp vô số viên quan chẳng khác gì quỷ háo sắc, thậm chí có những tên tố chất thấp hèn, ngay trên bàn rượu dám trực tiếp động chân động tay. Rồi đến một mức nhất định, dù chưa thất thần tại chỗ, cũng sẽ biểu hiện quá mức sự hứng thú và khiêu khích.
Về nhu cầu quá mức trên phương diện ăn uống, sự tham lam vô đáy trên phương diện tiền bạc, so với Phó Bí thư Hạ lại càng khác biệt một trời một vực.
Phó Bí thư Hạ mới là hình tượng quan lớn lý tưởng nhất trong mắt Ôn Tử Tuyền.
Hạ Tưởng hẳn cũng không biết trong suy nghĩ của Ôn Tử Tuyền, hình tượng hắn lại được đề cao lên vài trượng, hắn thật thà cắm mặt mải miết ăn. Ăn xong cũng không khách khí:
- Tử Tuyền, có chuyện gì? Khẩn trương nói, buổi chiều vẫn còn nhiều việc.
Ôn Tử Tuyền ngày càng thích sự thân thiết bên trong sự mạnh mẽ của Hạ Tưởng, đáp:
- Vương Tường Vy và Triệu Mẫu Đơn đã gặp nhau, Triệu Mẫu Đơn không muốn chết, muốn được lập công chuộc tội, điều kiện mà ả đưa ra làchấp nhận phá sản.
Triệu Mẫu Đơn muốn giữ lại tính mạng, kỳ thực không phải việc dễ, chủ yếu là do trước kia ả đã làm quân cờ cho quá nhiều thế lực, những lời không nên nói đã nói quá nhiều, những người không nên cắn cũng đã cắn quá nhiều. Hạ Tưởng cứ cho là muốn ra tay giúp đỡ, cũng không tìm được khe hở nào.
Ôn Tử Tuyền ngay lập tức tiết lộ một tin giật gân hơn:
- Triệu Mẫu Đơn còn nói, có người chuyển lời với ả, chỉ cần ả cắn Hà Giang Hải không tha thì sẽ có đường sống. Bây giờ ả không tin bất cứ ai, chỉ tin Vương Tường Vy, hi vọng Vương Tường Vy chỉ cho ả một con đường, Vương Tường Vy nói cô ấy nghe theo hướng dẫn của Phó Bí thư Hạ.
Vương Tường Vy chắc chắn hiểu biết về nội tình tỉnh Tề không nhiều, song với vị trí là một người ngoài cuộc, vậy mà hiện tại lại trở thành một điểm tựa tuy không dễ thấy nhưng lại rất quan trọng của Tỉnh Tề, cũng là sự việc ngoài ý muốn, cũng đủ để nói lên một đạo lý, không nên xem nhẹ sức ảnh hưởng của bất cứ người nào.
Cho nên quan điểm của Hạ Tưởng bây giờ là, những mâu thuẫn có thể hóa giải thì lập tức hóa giải. Bằng hữu có thể kết giao thì lập tức kết giao. Thêm một người bạn chưa chắc đã thêm được một con đường, nhưng thêm một kẻ địch lại là thêm một bức tường chắn.
Triệu Mẫu Đơn chỉ tin vào Vương Tường Vy, như vậy lời nhắn từ Vương Tường Vy sẽ vì vận mệnh sau này của Triệu Mẫu Đơn mà mang đến ảnh hưởng có tính quyết định.
Chẳng cần phải nói, kẻ đưa lời để Triệu Mẫu Đơn cắn chết Hà Giang Hải, chính là Chu Hồng Cơ.
Hạ Tưởng suy đoán không sai, Chu Hồng Cơ đã bắt đầu hành động. Nhưng mặt khác, sức ảnh hưởng của Chu Hồng Cơ tới Tỉnh ủy rất yếu, lại thao túng không nổi Ủy ban Kỷ luật thành phố, cũng không gây ảnh hưởng được với Cục Công an thành phố. Bởi vậy, Chu Hồng Cơ muốn làm được việc, muốn một tay làm dậy sóng, lợi dụng sự kiện Trần Thu Đông tự sát lại thêm vấn đề của Triệu Mẫu Đơn, sau cùng hình thành vòng vây tiêu diệt cuối cùng với Hà Giang Hải, ắt phải nhờ cậy vào sức ảnh hưởng của hắn.
Một bên muốn mượn tay Hạ Tưởng để bảo toàn Hà Giang Hải, một bên lại muốn mượn tay hắn đánh bại hoàn toàn Hà Giang Hải. Hắn hiện tại giống như một cây cầu không ai có thể vượt qua được, chỉ bên nào được hắn ủng hộ, bên đó mới có được khả năng thắng lợi.
Mặc dù là điểm tựa mấu chốt, nhưng Hạ Tưởng không mảy may vui sướng, vì trên thực tế hắn nhất định sẽ đắc tội với một bên còn lại.
Sau khi ăn xong, trở lại Tỉnh ủy, Hạ Tưởng ở văn phòng một lát để giải quyết công việc, gặp mặt vài cấp dưới đến báo cáo, rồi gặp mặt Khâu Nhân Lễ một lát, trao đổi chuyện kết luận cuối cùng của Trung ương đối với vụ việc của tỉnh Tề.
Khâu Nhân Lễ và Hạ Tưởng đều nhất trí nhận định vụ Hà Giang Hải sẽ dừng lại ở việc từ chức, bởitheo hắn nhận định, tỉnh Tề càng làm to chuyện, sẽ càng làm các thế lực ở tỉnh đối với hắn cực kỳ căm hận. Đồng thời cũng khiến Trung ương nhận định tỉnh Tề do hắn quản lý không yên ổn đoàn kết, đối với hình tượng hàng đầu của hắn cực kỳ bất lợi.
Khâu Nhân Lễ và Hạ Tưởng xem như đã đồng lòng nhất trí, lúc Hạ Tưởng chuẩn bị rời đi, Khâu Nhân Lễ lại thở dài một tiếng:
- Phó Bí thư Hạ, vừa rồi Tự Phong gọi điện đến, nói là muốn cùng anh đến nhà họ Phó một chuyến.
Đến nhà họ Phó để làm gì, không cần phải nói trong lòng ai cũng hiểu, Hạ Tưởng lặng lẽ gật đầu, biết rằng tình hình có lẽ còn nghiêm trọng hơn vài phần so với lời Phó Tiên Tiên.
Trên đường lại trở về văn phòng, xem đồng hồ cũng thấy gần đến giờ tan ca rồi, Hạ Tưởng liền quyết định về trước. Phó Tiên Tiền vẫn ở đó, hắn định ở cùng Tiên Tiên, an ủi và làm ấm lòng cô. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Chưa kịp đi, Chu Hồng Cơ đã khoan thai bước vào.
- Phó Bí thư Hạ, tối nay hãy cùng nhau ăn cơm, tôi đặt phòng cả rồi.
Chu Hồng Cơ cố ý tỏ ra thân mật với Hạ Tưởng, xem ra không để cho Hạ Tưởng một đường tháo lui nào rồi.
- Thật không may, tối nay có việc xã giao rồi.
Hạ Tưởng cười nói, rất thoải mái tự nhiên:
- Lần khác đi, lần khác tôi mời anh. Thật ngại quá, Hồng Cơ.
Chu Hồng Cơ quyết không nghe:
- Ai mời anh? Từ chối đi, từ chối đi. Tôi thật không dễ gì mới tìm được một địa điểm tốt, so với hồ Hạ Vũ triều Đại Minh còn đẹp hơn nhiều, tôi sắp xếp cả rồi, Phó Bí thư Hạ mà không đi thì làm tôi mất mặt quá. Tôi đã nói với mọi người cả rồi, cùng đi còn có vài người nữa.
Hạ Tưởng rất muốn ở cùng Phó Tiên Tiên, nhưng nhìn dáng điệu Chu Hồng Cơ, biết là hôm nay không qua được cửa này, lại không tiện làm mất mặt Chu Hồng Cơ, đành phải đồng ý:
- Được, hôm nay tôi vì anh mà đi vậy.
Chu Hồng Cơ lập tức vui vẻ ra mặt:
- Tình nghĩa của Phó Bí thư Hạ tôi xin ghi nhớ.
Hạ Tưởng không nhiều lời, gọi xong vài cuộc điện thoại liền theo Chu Hồng Cơ đến cái nơi gọi là phong cảnh tuyệt đẹp, đâu đâu cũng ngập tràn niềm vui bất ngờ. Hóa ra cũng chỉ là xung quanh có trăm hoa đua nở, phong cảnh mang nhiều tình thơ ý họa chút thôi.
Đã đến nước này rồi thì chỉ còn cách vui vẻ thôi, Hạ Tưởng theo Chu Hồng Cơ ngồi dưới gốc một cây nho, chỉ có hai người là hắn và Chu Hồng Cơ. Rõ ràng mấy người đi cùng mà Chu Hồng Cơ nhắc đến lúc trước chẳng qua chỉ là đòn gió mượn cớ thôi, bèn cười thầm, biết được Chu Hồng Cơ muốn bàn chuyện gì rồi.
Quả nhiên, vài món ăn chay được đưa lên, đồ uống cũng được dọn lên rồi, từ cách bố trí món ăn và thức uống không có rượu, có thể thấy Chu Hồng Cơ cẩn thận ở chỗ, biết rõ khẩu vị của Hạ Tưởng thanh đạm lại không uống nhiều rượu.
Trời hoàng hôn còn sót lại vài tia nắng cuối chiều, cảnh tượng trước mặt như cảnh sắc ở sân nhỏ nhà nông hay ở sân của sơn trang vậy. Cây nho, ghế gỗ, bàn vuông, lại có gió mát thổi đến, quả là một địa điểm không tồi.
Hạ Tưởng cười nói:
- Anh Hồng Cơ có lòng rồi, nơi này quả thực không tồi, thích hợp nhất là để nói những chuyện nhẹ nhàng.
Chu Hồng Cơ ánh mắt rung động, hiểu được chuyện nhẹ nhàng mà Hạ Tưởng ám chỉ, cười ha ha:
- Chuyện có nhẹ nhàng hay không, thực ra nhiều khi cũng không liên quan nhiều đến chủ đề câu chuyện, mà chủ yếu là do sự bàn luận của hai bên, xem có cùng sở thích với nhau không.
Hạ Tưởng liền nói:
- Cũng có lý. Nói chuyện không hợp thì nửa câu cũng thấy nhiều… Hồng Cơ, có điều gì cứ nói, chúng ta quen biết nhau cũng không phải mới một hai ngày gì.
Chu Hồng Cơ khoát tay:
- Đợi tôi thêm chút nữa, còn chưa đến lúc.
Hạ Tưởng sửng sốt:
- Vẫn còn phải chờ ai nữa?
- Vừa đợi người, vừ đợi điện thoại.
Chu Hồng Cơ vẻ mặt thần bí, đang định giải thích vài câu thì điện thoại reo. Y áy náy gật đầu xin phép Hạ Tưởng, đứng dậy tìm một chỗ nghe điện thoại.
Một cú điện thoại mà ước chừng nghe cả hơn mười mấy phút!
Dù rằng Chu Hồng Cơ xét về cấp bậc, xếp hạng chỉ kém Hạ Tưởng chút xíu, song bỏ mặc Phó bí thư Tỉnh ủy một chỗ, một mình ra chỗ khác nghe điện thoại cũng có phần thất lễ.
Nhưng cũng phải nói rõ, Chu Hồng Cơ nhận cuộc điện thoại này, nhất định là cực kỳ quan trọng. Nếu phải so sánh, cấp bậc của người gọi đến chắc chắn phải cao hơn cấp bậc Hạ Tưởng, nên mới để Chu Hồng Cơ dám mặc kệ Hạ Tưởng như vậy.
Cuối cùng nghe xong điện thoại, Chu Hồng Cơ trở lại chỗ ngồi, trước tiên là cười cười xin lỗi:
- Xin thứ lỗi, đã để Phó Bí thư Hạ phải chờ lâu.
Sau đó giơ giơ chiếc điện thoại trong tay:
- Vừa rồi nhận được chỉ thị, ủy quyền cho tôi ba việc, đối với Phó Bí thư Hạ mà nói thì đều là việc tốt cả.
Đến rồi, rốt cuộc cũng đến rồi, ba việc e rằng lại giống như ba điều kiện của Hà Giang Hải. Hạ Tưởng liền hiểu ra, giữa phe phản đối và hệ bình dân, vì sự kiện Nha Nội, đang nhằm vào việc xử lý vấn đề Hà Giang Hải, mâu thuẫn gia tăng, chia rẽ tăng lên, cuối cùng chạm tới chính trị cấp cao.
Hơn nữa Chu Hồng Cơ lại nói một câu mà Hạ Tưởng không ngờ tới, cũng chứng minh phe phản đối đã ý thức được tầm quan trọng của hắn, bắt đầu gia tăng sự lôi kéo với hắn.
- Nha Nội đang đến, tầm nửa giờ nữa sẽ tới, vừa đúng lúc, chúng ta có thể nhân cơ hội này nói chuyện một chút!