Nếu có thể đảo ngược thời gian, thì Chu Hồng Cơ tuyệt đối sẽ thu hồi lệnh đến thành phố Yến bắt giữ Cung Tiểu Tinh, bởi vì hành động này khiến anh ta hối không kịp!
Nhưng hiện tại, Chu Hồng Cơ tràn đầy tự tin, bởi vì anh ta biết, Cung Tiểu Tinh chính là nhân vật then chốt thứ ba, cũng là nhân tố quyết định, bởi vì anh ta thu được tin tức chứng tỏ, trong tay Cung Tiểu Tinh có chứng cứ xác thực, chẳng những có thể kéo Hà Giang Hải xuống ngựa mà còn có thể đưa Hà Giang Hải vào chỗ chết, vĩnh viễn không thể xoay người.
Còn một điểm nữa, nghe nói, chứng cứ xác thực trong tay Cung Tiểu Tinh không chỉ hướng đến một mình Hà Giang Hải, còn hướng đến một số quan chức Tỉnh ủy thuộc thế lực bản địa. Do đó, chỉ cần nắm Cung Tiểu Tinh trong tay, thì chẳng những khống chế được Hà Giang Hải, mà thế lực bản địa ở tỉnh Tề cũng sẽ nằm trong tay anh ta.
Chu Hồng Cơ hết sức vui mừng.
Dù sao, suy cho cùng, Chu Hồng Cơ cũng là mới đến Bắc Kinh, còn thiếu kinh nghiệm, trong lúc mừng rỡ như điên, không có suy nghĩ sâu xa, một manh mối quan trọng như vậy, Hạ Tưởng như thế nào lại không phát hiện ra? Hoặc đứng trên góc độ khác mà phân tích, vì sao Cung Tiểu Tinh không đi đến nơi khác mà lại cố tình đi đến thành phố Yến, chẳng lẽ trong đó không có gì đáng phải cân nhắc?
Nhưng trong lúc hưng phấn, Chu Hồng Cơ chỉ cho rằng đó chẳng qua chỉ là chuyện trùng hợp mà thôi, bởi vì Cung Tiểu Tinh là người tỉnh Yến, quay về tỉnh Yến, làm việc tại thành phố Yến cũng là lựa chọn thích hợp.
Mà cô ta đang ở tại tòa nhà Tề Thị, cũng lại là một chuyện trùng hợp khác mà thôi.
Sở dĩ phán đoán như vậy bởi vì Chu Hồng Cơ không cho rằng Hạ Tưởng lại mạnh đến mức ngay cả Cung Tiểu Tinh cũng có thể khống chế được, bởi vì giữa Hạ Tưởng và Cung Tiểu Tinh chưa từng có bất cứ tiếp xúc gì, Hạ Tưởng cũng không phải là thần, không có khả năng thần cơ diệu toán, biết được Cung Tiểu Tinh đã làm những gì.
Chu Hồng Cơ bước đi một bước then chốt, vô cùng quan trọng, bước đi đó, một khi đã đi thì không thể quay lại được nữa.
Lúc Chu Hồng Cơ đang khẩn trương bố trí và chuẩn bị ra tay, ở Bắc Kinh, Hạ Tưởng và ông cụ Ngô cùng nhau bàn luận đến trưa. Sau đó, vào buổi chiều, lại cùng Nga Ni Trần, Dương Uy cùng với Tiếu Giai và Tùng Phong Nhi lặng lẽ gặp mặt tại Duyệt Nhiên Cư ở Bắc Kinh.
Duyệt Nhiên Cư là sản nghiệp của Tiếu Giai, an toàn thì không cần phải nói, lại thuận tiện, mấy người vào căn phòng xa hoa nhất Duyệt Nhiên Cư, đối diện ở bên ngoài, người ta dựng lên một hòn giả sơn, cùng với một hồ nước rộng mấy trăm mét vuông, khiến người ta có cảm giác đang ngồi tại nơi sơn thủy.
Bắc Kinh cũng giống như thành phố Yến, đều là những thành phố có ít sông hồ, thật sự mà nói, nếu không có Thành phố Yến và tỉnh Yến hàng năm không ngừng liên tục cung cấp một lượng lớn nguồn nước cho Bắc Kinh, một nửa dân số Bắc Kinh sẽ không có nước mà uống.
Nói chung, chỗ nào hay bị thiếu thứ gì, thì thường thích khoe ra thứ đó, ở một số khu vực ở thành phố Yến, được đặt tên là Thủy Vân Gian, lấy ý từ câu xuân giang hoa nguyệt. Tuy nhiên ý thơ cũng chỉ là ý thơ, kỳ thật, xung quanh Thủy Vân Gian ngoại trừ một con sông Bách Tính thường xuyên khô cạn được dùng làm rãnh thoát nước, thì chính là đường vành đai 2 bụi bặm. Nói thật, gọi là Bụi Đất Gian thì có vẻ chính xác hơn.
Mà xuân giang hoa nguyệt thì lại càng được quảng cáo phóng đại, người mua nhà có thể kiện nhà đầu tư khai thác tuyên truyền giả dối, cái gì mà gọi là xuân giang hoa nguyệt, hoa cỏ thì có, trăng cũng có, nhưng làm gì có xuân giang.
Đương nhiên, nếu ở giữa khu mở một rãnh thoát nước có chiều rộng dài trăm mét mà cũng có thể được gọi là xuân giang, thì người đó đúng là có tố chất làm nhà đầu tư khai thác.
Bởi vì Hạ Tưởng cũng xuất thân từ ngành xây dựng, cũng từng làm bất động sản, nên biết được bề ngoài tuyên truyền dát vàng giả dối cũng vì muốn bán được giá cao. Nghĩ lại dân chúng cũng thật đáng thương, ngoại trừ việc phải chịu đựng chấp nhận mua nhà với giá cao còn bị nhà đầu tư tùy ý đùa bỡn, tùy ý đào một cái ao không khác cái rãnh thoát nước ở nông thôn là mấy, rồi lại xếp mấy tảng đá vào với nhau gọi là núi giả, sau đó lại trồng cây cảnh xung quanh, thì có thể năng giá nhà lên mỗi mét vuông hàng mấy chục tệ, sau đó phí bất động sản có thể tăng hai tệ so với mức căn bản, lại càng nhiều tiền phí bảo vệ hơn.
Đào một cái không khác gì rãnh thoát nước, đúng là giăng bẫy thu phí.
Nha Nội ở tỉnh Tề bỏ tiền ra thu mua cổ phần của tập đoàn Đạt Tài, giống như vậy ở Bắc Kinh cũng mượn danh hợp tác muốn thôn tính sản nghiệp của Tiếu Giai, ẩn bên dưới những tên gọi mỹ miều đó, là rắp tâm hại người, âm hiểm, giả dối.
Trên cơ bản, thủ đoạn chính trị và mánh khóe kinh doanh đều tương tự như nhau, chẳng qua chính là lợi dụng tâm lý hám lợi của con người, rồi kéo người xuống nước. Sau khi xuống nước rồi mới biết nước sâu, muốn lên bờ, nhưng lại phát hiện dưới chân toàn là bùn đen, một khi đã bước vào trong đó thì không thể nào tự thoát ra được.
Cũng may mà trước kia Hạ Tưởng đã được nếm đủ mùi được thì ít mà thiệt thì nhiều, nên hiện tại vẫn luôn thận trọng làm việc, không còn cho rằng có chuyện tốt như vàng từ trên trời rơi xuống.
Nói thật, lúc Nha Nội bắt đầu có động tĩnh, Tiếu Giai suýt nữa cũng mắc mưu, cứ nghĩ đối phương đúng là thành tâm đến hợp tác, cuối cùng được Hạ Tưởng nhắc nhở, mới chợt tỉnh ngộ, khiếp sợ đến mức cả người vã ra một trận mồ hôi lạnh.
Mỗi ngày, trong nước có không biết bao nhiêu công ty phá sản, lấy thực lực của Tiếu Giai, tuy rằng không đến mức phải đóng cửa phá sản trong một đêm, nhưng tính ra không phải không có khả năng công ty phải đổi chủ trong một đêm!
Tiếu Giai tung hoành trong thương trường mười mấy năm, gây dựng được sự nghiệp, nghĩ rằng từ nay về sau có thể không còn phải lo lắng nữa, không nghĩ rằng vẫn còn có thể có người một hơi thâu tóm hết sản nghiệp của cô. Nhưng sau khi Nha Nội ra tay, cô mới biết được, đối thủ của cô về bối cảnh chính trị mạnh mẽ hơn cô rất nhiều, mặc dù thực lực của đối thủ cũng không hơn kém cô là bao, nhưng bởi vì có hậu trường chính trị, nên hoàn toàn có thể lợi dụng những thủ đoạn hợp pháp một cách bất hợp lý, thuận lợi biến thành quả mười mấy năm của cô thành của riêng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bởi vì ở tại một quốc gia kỳ lạ, người có thực lực kinh tế có thể mượn tới thủ đoạn chính trị, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
May mắn, Tiếu Giai không phải là cừu non mặc cho người khác làm thịt bởi vì có một điều mà Nha nội không biết, đó là người đứng sau lưng Tiếu Giai chính là Hạ Tưởng!
Hôm nay gặp mặt, cũng đã qua mười mấy năm, lần đầu tiên Tiếu Giai từ phía sau màn đi ra sân khấu phía trước, lần đầu tiên quang minh chính đại ngồi cùng với bạn bè của Hạ Tưởng, lấy thân phận là người nắm giữ sản nghiệp Tiếu Thị, tham gia một hội nghị kế hoạch kinh tế quan trọng.
Tuy nhiên, mặc cho mọi người suy đoán thế nào, trước mặt mọi người, Tiếu Giai biểu hiện vô cùng tao nhã và lễ độ, trải qua nhiều năm kinh doanh đã khiến cho cô thay đổi tư tưởng, nhưng vẫn như cũ, không thể thay đổi phong thái quyến rũ trời sinh, ngồi cùng một chỗ với Tùng Phong Nhi, giống như hoa nở giống nhau kỳ lạ, có lẽ là do ở chung nhiều năm, khiến cho Tùng Phong Nhi và Tiếu Giai ngày càng giống chị em.
Những người tham dự, có Nga Ni Trần với Hạ Tưởng là bạn bè không đánh thì không quen nhau, cũng đã lớn tuổi, đối với phụ nữ đẹp nhìn mãi cũng thành chuyện bình thường, cho nên sự quyến rũ của Tiếu Giai và sự yểu điệu của Tùng Phong Nhi đối với ông ta mà nói, tuy đúng là có chút xinh đẹp, nhưng đã không còn động tâm nữa. Có duy nhất một điểm tốt đó là có một bạn cùng kinh doanh cảnh đẹp ý vui cùng kinh doanh, cũng không tính là chuyện xấu gì.
Dương Uy tuổi còn trẻ, khó tránh được việc bị phong thái của Tiếu Giai và Tùng Phong Nhi hấp dẫn, tuy nhiên trong lòng anh ta hiểu rõ, Tiếu Giai sợ cũng là người phụ nữ của Hạ Tưởng, mà Tùng Phong Nhi lại là vợ của Hứa Quan Hoa, anh ta cũng có thể ngắm nhìn và thưởng thức từ xa mà thôi.
Cũng may, từ sau khi gặp gỡ Hạ Tưởng, đối với những chuyện liên quan đến phụ nữ, anh ta cũng đã biết kiềm chế hơn rất nhiều, một lòng muốn trở nên mạnh mẽ hơn, không còn có thể tự cho mình là cậu ấm ở Bắc Kinh.
Hội nghị hôm nay, là do anh ta đề nghị, sau khi được Hạ Tưởng đồng ý, liền nhanh chóng triệu tập mọi người đến họp, cũng khiến anh ta thầm vui mừng, cho thấy anh ta ở trong lòng Phó Bí thư Hạ đã trở nên quan trọng hơn.
Đáng nhẽ Hứa Quan Hoa cũng muốn tham gia hội nghị, nhưng đã bị Phó Bí thư Hạ khéo léo từ chối. Hạ Tưởng giải thích với Hứa Quan Hoa, là muốn phân tán lực lượng, Hứa Quan Hoa vẫn thích hợp tránh ở phía sau, không nên xuất đầu lộ diện, cho nên hắn bảo Tùng Phong Nhi khuyên nhủ Hứa Quan Hoa.
Hiện tại, ở Bắc Kinh, Nha Nội đã tấn công sản nghiệp của Tiếu Giai, đã vào giai đoạn bắt đầu, định đánh một trận đạt được thắng lợi hoàn toàn. Hiện tại tạm dừng tấn công, là để tích tụ thực lực, chuẩn bị cho sau này một lần hành động thôn tính sản nghiệp hai nơi của Tiếu Giai, cái mà trước kia đã từng là sản nghiệp của Nga Ni Trần.
Đó cũng là chỗ khôn khéo của Nha Nội, anh ta biết được Tiếu Giai là tiếp nhận sản nghiệp của người khác, nền móng căn bản không vững, nắm trong tay quyền lực không lớn, nên muốn xúi giục các thành viên cao cấp trong công ty. Sự thật đúng là như vậy, năm đó sau khi Tiếu Giai tiếp nhận sản nghiệp của Nga Ni Trần, có một số thành viên cấp cao vẫn không tán thành việc đổi người, dưới sự kích động của Nha Nội, bọn họ cũng đã lay động.
Chỉ tiếc, Nha Nội ngàn tính vạn tính như thế nào, cũng không thấy được phía sau lưng mình chẳng những có cặp mắt của Hạ Tưởng đang theo dõi nhất cử nhất động của anh ta mà còn có bàn tay đen của Nga Ni Trần đang lẳng lặng vươn tới sau lưng anh ta.
Cái này chính là bọ ngựa bắt ve, hoàng yến ở phía sau.
Các thành viên cao cấp trong công ty đang bị Nha Nội xúi dục, sau khi gặp mặt Nga Ni Trần, biết Nga Ni Trần sẽ tái xuất giang hồ, và tiếp theo sẽ có hành động lớn, lập tức tỏ ý tình nguyện đi theo Nga Ni Trần. Đừng thấy Nga Ni Trần năm đó là người xấu, kỳ thật nhân phẩm cũng rất tốt, nếu không ngay sau khi tái xuất giang hồ, cũng sẽ không được rất nhiều người ủng hộ, vô số người đi theo như thế.
Hiện tại, Hạ Tưởng cũng rất coi trọng Nga Ni Trần. Dưới góc độ của Hạ Tưởng, nếu bắt hắn phải lựa chọn giữa phẩm chất và năng lực, hắn sẽ lựa chọn phẩm chất.
Người không có phẩm chất tốt thì không thể làm được gì, người không có đạo đức, mà lại có tài, ngược lại, lại càng gây nguy hại cho xã hội nhiều hơn.
Hội nghị hôm nay, đối với Hạ Tưởng, có ý nghĩa khá quan trọng, bởi vì nội dung chính của hội nghị hôm nay chính là bàn bạc xem bước tiếp theo nên tập trung lực lượng để phản kích như thế nào, sẽ làm thế nào để giăng bẫy, đào hầm cho kế hoạch thâu tóm của Nha Nội, từ đó mê hoặc được Nha Nội, khiến Nha Nội lâm vào cảnh càng lún càng sâu, không thể nào tự thoát ra được.
Cuối cùng, toàn diện thu lưới, khiến Nha Nội đầu đuôi khó tiếp ứng, thất bại thảm hại.
Để đạt được cái gọi là đầu đuôi khó tiếp ứng, còn cần có một người nữa phối hợp, nhưng lúc trước, Hạ Tưởng cũng gọi điện thoại tới nói chuyện, tuy nhiên anh ta đang bận họp, nói là sau khi họp xong sẽ gọi điện thoại lại sau.
Vừa thưởng thức phong cảnh bên ngoài, vừa nhấm nháp món ngon của Duyệt Nhiên Cư, lại nghe Nga Ni Trần và Dương Uy ung dung bày bố bước tiếp theo, lại có Tiếu Giai và Tùng Phong Nhi điều động tài chính đâu vào đấy, trong lòng Hạ Tưởng vô cùng bình thản, cảm thấy thức ăn vào miệng quả là món ngon, càng ăn càng thơm.
Nhìn kỹ lại, không khỏi bật cười, khẳng định là do Tiếu Giai đặc biệt dặn dò xuống dưới, toàn bộ đều là dựa theo khẩu vị của hắn mà làm, thật đúng là có lòng, cũng không thèm quan tâm người khác ăn có hợp hay không.
Trang phục của Tiếu Giai cũng khá ấn tượng, lại không ngồi đối diện với Hạ Tưởng, cũng không cùng Hạ Tưởng nói chuyện gì nhiều, cứ giống như giữa hai người chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì.
Tuy nhiên, những người đang ngồi ở đây đều là người biết ý, đối với chuyện tư tình nam nữ cũng đã từng trải qua, ai cũng sẽ không đoán bừa bất cứ điều gì, lại càng không hỏi nhiều.
Hội nghị hôm nay tuy rằng quan trọng, nhưng lại diễn ra trong không khí vô cùng thoải mái, sau khi sôi nổi thảo luận nửa tiếng đồng hồ, cuộc điện thoại có ý nghĩa mấu chốt mà Hạ Tưởng chờ đợi cuối cùng cũng tới.
- Phó bí thư Hạ đã phải đợi lâu.
Tiếng nói trong điện thoại truyền đến mang theo một chút hưng phấn.
- Rất nhiều năm không chơi đùa rồi, được, cũng nên hoạt động gân cốt một chút, tôi sẽ cùng cậu chơi một ván bài thật hay!