Một đêm này, Hạ Tưởng cũng mơ không ít.
Hắn mơ thấy so chiêu với Nha Nội ở Bắc Kinh, mơ thấy Chu Hồng Cơ gây lên lửa lớn, lại mơ thấy mình cùng Cổ Ngọc lên núi Thái Sơn, thậm chí còn mơ thấy Cung Tiểu Tinh...
Cung Tiểu Tinh thật đúng là một quả bom uy lực rất lớn. Tỉnh Tề có không ít người mong cô chết đi nhưng hiện tại tin tức truyền ra, Cung Tiểu Tinh không chết trong vụ tai nạn xe cộ trên đường cao tốc. Bởi vậy chứng minh rằng, trước đó người ra tay ở sau lưng cũng không biết rằng tại thành phố Yến đã phát sinh một vụ tai nạn xe cộ khác, còn tưởng rằng Cung Tiểu Tinh đang trong xe. Như vậy làn sóng tìm kiếm Cung Tiểu Tinh chợt tăng vọt lên.
Cũng may, Hạ Tưởng đã cẩn thận khiến tất cả mọi người đều không tìm thấy Cung Tiểu Tinh, cho dù là Chu Hồng Cơ hay ai khác.
Chu Hồng Cơ không biết rằng khi y tìm được Cung Tiểu Tinh cũng chính là ngày Cung Tiểu Tinh chết. Y càng không biết rằng tình thế đã đến điểm tới hạn.
Hạ Tưởng lại biết.
Sở dĩ Hạ Tưởng nhìn xa hơn Chu Hồng Cơ, không phải vì hắn đứng cao hơn Chu Hồng Cơ mà là hắn có thể đứng ở lập trường công chính để nhìn nhận vấn đề, có thể vứt bỏ thành kiến mà xuất phát từ đại cục.
Chu Hồng Cơ cũng có cái nhìn đại cục, nhưng cụ thể đến mỗi sự việc, rồi đến mỗi cá nhân thì y lại dần dần bị vùi lấp vào. Ví dụ như Hà Giang Hải, ngay từ đầu y muốn hợp tác với Hà Giang Hải, Hà Giang Hải lại áp dụng thái độ nửa hoan nghênh nửa từ chối, cũng muốn nắm giữ thế chủ động. Sau vài lần tiếp xúc không có kết quả, Chu Hồng Cơ liền có ấn tượng Hạ Tưởng không thể tin tưởng cũng không thể kết giao được.
Về sau, y vẫn bị ấn tượng đó về Hà Giang Hải ảnh hưởng, rất khó thay đổi, rất khó đứng trở lại góc độ công chính để phân tích cách đối nhân xử thế và bối cảnh chính trị của Hà Giang Hải. Như vậy khiến cho Chu Hồng Cơ đưa ra phán đoán sai lầm.
Còn một điểm, Hạ Tưởng cũng phải thừa nhận, ngoài hạn chế trên thì Chu Hồng Cơ có tính độc lập tự chủ rất mạnh hơn hẳn rất nhiều người khác, cho dù ở trong phạm vi thế lực gia tộc mà vẫn có thể quyết đoán theo ý chí của mình, không theo bố cục do hệ phản đối an bài, cho dù Tôn Tập Dân có tính độc lập cao hơn y, nhưng vẫn bị hệ phản đối làm ảnh hưởng tới sức phán đoán.
Hoặc là nói, bị việc Nha Nội bị thương làm ảnh hưởng tới sức phán đoán.
Hạ Tưởng vừa ra khỏi giường đã nghĩ thông suốt sự việc Chu Hồng Cơ, sau khi thu dọn sẵn sàng mới không kìm nổi cười. Mình làm sao vậy? Sao lại quan tâm tới sự tình của Chu Hồng Cơ chứ? Nghĩ lại, cho dù không muốn tỉnh Tề đại loạn nhưng đứng ở độ cao đại cục, nhìn cuộc đấu tranh chính trị vô vị từ trước tới nay, hắn vẫn đi trước Chu Hồng Cơ.
Thôi đi, sự việc của Chu Hồng Cơ thì cứ để Chu Hồng Cơ quan tâm. Chỉ cần không phát triển đến mức không thể thu dọn được là được. Hạ Tưởng xuống lầu, thấy lái xe và Ngô Thiên Tiếu đã chờ sẵn dưới lầu, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi cho Ngô Thiên Tiếu về Tỉnh ủy trước. Có việc gì cứ để Ngô Thiên Tiếu ứng phó trước.
Hạ Tưởng ngồi xe đi tới bệnh viện.
Trong phòng bệnh của Hà Giang Hải vẫn rất nhiều hoa tươi, theo số lượng và chủng loại hoa có thể thấy, gần đây số người tới thăm hỏi y tăng lên rất nhiều. Từ góc độ chính trị phân tích, chứng minh sau một thời gian dưỡng bệnh, giá trị của Hà Giang Hải không những không giảm mà còn tăng lên.
Do đó cũng thuyết minh càng sâu một chút nội tình, thế lực địa phương trung tầng của tỉnh Tề đang thường xuyên vận động và tăng mạnh liên hệ, mà phòng bệnh của Hà Giang Hải hiển nhiên đã trở thành cứ điểm.
Nói cách khác, Hà Giang Hải vẫn là nhân vật trung tâm của thế lực địa phương tỉnh Tề như trước. Nếu hôm qua Chu Hồng Cơ tới phòng bệnh mà ngay cả chi tiết này cũng không nhận thấy thì đúng là quá thất bại.
Hạ Tưởng đoán đúng rồi. Quả thật Chu Hồng Cơ không chú ý thấy hiện tượng hoa quả tới thăm tăng lên nhiều. Vẫn một câu cách ngôn cũ: Y vẫn chỉ dừng lại ở trình độ cấp 1 thấy núi chính là núi.
Hạ Tưởng lại xuất hiện khiến Hà Giang Hải hơi giật mình, tuy nhiên sau khi giật mình liền nhiệt tình tới đón:
- Phó bí thư Hạ, cảm ơn!
Cảm ơn cái gì, không cần nhiều lời, hết thảy đều đã không cần trong lời nói
Hạ Tưởng không tiếp lời cảm tạ của Hà Giang Hải mà đi thẳng vào vấn đề:
- Bí thư Hà, theo ông thấy, vị trí của Phan Bảo Hoa do ai tiếp nhận thì tốt cho việc triển khai công tác?
Hà Giang Hải lại nao nao, sau đó hiểu ra cái gì đó. Phó bí thư Hạ hỏi việc này hiển nhiên là có bày mưu đặt kế mà đến. Đây không phải chỉ là việc đề cử chọn người mà còn thể hiện hắn toàn lực ủng hộ thế lực địa phương. Nói đúng ra là, mặt kệ đề cử ai, là trong tỉnh hay ở tỉnh ngoài, sau khi trung ương truyền đạt lệnh bổ nhiệm, thế lực địa phương tỉnh Tề phải phối hợp công tác. Nếu là người khác ra mặt, có lẽ Hà Giang Hải còn có thể kiêu ngạo một chút, nhưng Hạ Tưởng đến, y không hề có lý do gì để đắn đo. Không chỉ vì hiện tại y đang cần nhờ vả Hạ Tưởng, còn bởi vì theo cảm nhận của y, Hạ Tưởng là người duy nhất có thể tin tưởng được ngoài thế lực địa phương tỉnh Tề.
Đây cũng là một người duy nhất thật lòng muốn giúp y hóa giải nguy cơ. Cho dù biết Hạ Tưởng có tư tâm nhưng từ đáy lòng y vẫn cảm tạ những gì Hạ Tưởng đã cố gắng làm.
Ứng cử viên Phó chủ tịch tỉnh do y đề danh, Hà Giang Hải liền nhạy bén nhận ra rằng lập trường của trung ương đối với tỉnh Tề đã có chuyển biến tinh tế, biết rằng cơ hội của y đã tới.
Không chỉ là cơ hội mà còn là một kỳ ngộ lớn, thể hiện rằng y có khả năng tránh được một kiếp.
Nhưng đồng thời, việc đề cử người cũng là một lần giao dịch quan trọng giữa y và Hạ Tưởng. Nếu y vận động thích hợp, đề danh ứng cử viên thích hợp, có thể trở thành một lễ vật của y hồi đáp cho Hạ Tưởng.
Hơn nữa đây còn là một lễ vật rất nặng.
Đầu óc xoay chuyển mấy vòng, Hà Giang Hải liền đề cử một ứng cử viên mà ngay cả Hạ Tưởng cũng thật không ngờ...
Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Hà Giang Hải, trên đường trở về Tỉnh ủy, Hạ Tưởng còn không kìm nổi mỉm cười. Hà Giang Hải thật sự là một người thú vị, lại đề cử một ứng cử viên mà ngay cả hắn cũng thật không ngờ.
Tuy nhiên không thừa nhận cũng không được, quả thật là một món quà lớn. Theo góc độ khác mà nói, Chu Hồng Cơ và Hà Giang Hải là trai cò đánh nhau, Hạ Tưởng chính là ngư ông được lợi.
Tuy nhiên Hạ Tưởng tự an ủi mình, hắn thật sự không muốn đứng ở giữa thu được gì đó, hắn chỉ làm vì trái tim công chính, vì suy nghĩ cho đại cục tỉnh Tề.
Đồng thời cũng càng chứng minh những suy đoán của hắn về Hà Giang Hải từ trước tới nay. Tuy rằng bề ngoài y là một người ngay thẳng dễ nổi giận nhưng trong sách lược và thủ đoạn chính trị, Hà Giang Hải cũng không phải kẻ ngu, mà cũng có ưu điểm và tài năng của mình.
Càng nghĩ, Hạ Tưởng càng cho rằng cũng nên cho Hà Giang Hải một viên thuốc an thần, đồng thời cũng kín đáo báo cho Chu Hồng Cơ biết: Trong vấn đề liên hợp đối phó với Hà Giang Hải, lập trường của hắn cũng không phải rất kiên định, để tránh cho Chu Hồng Cơ phán đoán sai lầm, sai một ly đi một dặm.
Tới Tỉnh ủy, Ngô Thiên Tiếu lập tức tới báo cáo công tác.
Sự kiện Trưởng phòng Ngưu chết và anh hùng cứu mỹ nhân khiến dư luận xôn xao, Chu Hồng Cơ hơi mệt mỏi, ủy thác Mục Chính Nhất ra mặt giải thích và trấn an người nhà. Nghe nói đồng ý trợ cấp một khoản tiền, cũng nghiêm lệnh cấm bất cứ kẻ nào tung tin bịa đặt, mới coi như cưỡng ép xử lý xong.
Đối ngoại là miễn cưỡng bình ổn, nhưng trong Ủy ban Kỷ luật, có rất nhiều người khá bất mãn với việc xử lý sự kiện này, cho rằng Trưởng phòng Ngưu chết không rõ ràng, đồng thời cũng có không ít âm thanh hoài nghi quyết định của Chu Hồng Cơ cho người tới thành phố Yến điều tra vụ án.
Mục đích hạ thấp uy danh của Chu Hồng Cơ, làm dao động quyền uy của y trong Ủy ban Kỷ luật đã đạt được!
Phải thừa nhận Hà Giang Hải cũng rất có thủ đoạn. Mấu chốt là, ở thành phố Lỗ và tỉnh Tề, đâu đâu cũng có người của Hà Giang Hải, Chu Hồng Cơ rất khó lòng phòng ngừa.
Nên thu tay lại thì phải thu tay, đây là đạo lý cực kỳ dễ hiểu, mỗi người đều hiểu, nhưng khi gặp chuyện thì ai cũng bị mê muội, dẫn tới khó có thể làm được.
Hy vọng thông qua chuyện này, Chu Hồng Cơ có thể khôn ra, chỉ mong Chu Hồng Cơ có thể tỉnh táo thêm vài phần.
- Thiên Tiếu, cậu và Tử Tuyền nói chuyện một chút, có thể thu lưới thì mau chóng thu lại.
Hạ Tưởng truyền đạt mệnh lệnh.
Ngô Thiên Tiếu sửng sốt, giật mình hỏi một câu không nên hỏi:
- Lãnh đạo, hiện tại còn chưa tới thời cơ tốt nhất cơ mà?
Hạ Tưởng không phê bình câu hỏi vừa rồi của Ngô Thiên Tiếu mà nói:
- Nên thu tay lại thì hãy thu tay, không nhất định phải chờ tới khi đạt được lợi ích lớn nhất. Lợi ích lớn nhất trước mắt không nhất định có lợi cho sau này.
- Đã hiểu!
Ngô Thiên Tiếu quay người đi ra, lập tức tới văn phòng của Ôn Tử Tuyền
Hạ Tưởng ngồi im một lát rồi gọi một cuộc điện thoại.
- Chủ tịch Trần, sự tình ở Bắc Kinh có thể tạm hoãn lại hai ngày không?
- Không thành vấn đề. Hiện tại đang ở giai đoạn giằng co. Áp lực chính trị của đối phương đã bị Tướng quân Hứa dọa lui. Kế hoạch lên sàn cũng đã báo cáo lên, đang trong phê duyệt.
Nga Ni Trần đại khái cũng đoán được Hạ Tưởng tìm mình có chuyện gì, trong lòng hơi hưng phấn. Bởi vì nếu kế hoạch thuận lợi, y lại có thể quật khởi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Đối phương lại tăng mạnh đầu tư tài chính, bề ngoài tài chính cực kỳ dọa người. Kỳ thật đây là phô trương thanh thế, muốn chúng ta thỏa hiệp.
Hạ Tưởng yên tâm:
- Để Tiếu Giai và Tùng Phong Nhi tiếp tục thả mồi giăng lưới, ông và Dương Uy lập tức tới thành phố Lỗ một chuyến.
Vừa mới buông điện thoại của Nga Ni Trần, không ngờ Chu Hồng Cơ lại tới văn phòng của hắn.
Hạ Tưởng đứng dậy đón chào:
- Chào Chủ nhiệm Chu!
Bởi vì sự kiện tai nạn xe cộ khiến y xám mặt, lại thêm uy tín suy giảm trong Ủy ban Kỷ luật khiến sắc mặt Chu Hồng Cơ không hề tốt chút nào. Y vừa vào liền nói thẳng:
- Phó bí thư Hạ, vụ án Triệu Mẫu Đơn và Chu Chấn Ba có thể tiếp tục thúc đẩy hay không?
Hóa ra y vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn tiếp tục chơi Hà Giang Hải. Hạ Tưởng suy nghĩ một chút, hiện tại Chu Hồng Cơ tự nhận là đang đứng ở đạo nghĩa tối cao, sao có thể nhận thua chứ? Hơn nữa hiện tại có lẽ y đang lửa giận thiêu đốt trong lòng, chỉ thầm mong sao sớm bố trí Hà Giang Hải vào chỗ chết, còn nghĩ gì tới hậu quả chứ?
Điều khiến Hạ Tưởng càng giật mình chính là Chu Hồng Cơ còn nói một việc mà hắn không biết:
- Đúng rồi, cần phải báo cho Phó bí thư Hạ một tiếng, Thang Thế Thành vừa mới khai ra y và Hà Giang Hải có lui tới về kinh tế, khai ra Hà Giang Hải liên quan tới vụ án tham ô hơn mười triệu ở cục Công nghiệp muối. Tôi đã báo cáo lên Phó chủ nhiệm Thôi ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương...
Hạ Tưởng vốn đang muốn uyển chuyển khuyên Chu Hồng Cơ nhưng vừa nghe Chu Hồng Cơ nói vậy, hắn liền biết có nói gì nữa cũng vô dụng. Chu Hồng Cơ đã quyết tâm liều mạng đâm một đòn, căn bản là không nghĩ tới đường lui.
Nếu nhiều lời vô ích thì chỉ có thể nói sự thật. Hạ Tưởng khẽ gật đầu:
- Vụ án Triệu Mẫu Đơn và Chu Chấn Ba quả thật đình trệ quá lâu rồi.
Nghĩ tới Phó chủ nhiệm Thôi mới nhậm chức ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương, không hiểu sao lại nghĩ tới cơn mưa lớn ở Tần Đường, Hạ Tưởng liền nói thêm:
- Về vấn đề của Ủy ban Kỷ luật, tôi không tiện nhiều lời. Nếu Chủ nhiệm Chu đã quyết định như vậy thì cứ như vậy đi.
Đúng là vì lửa giận làm mất đi sức phán đoán nên Chu Hồng Cơ cũng không nghe được trong lời nói của Hạ Tưởng mơ hồ có ý xa cách.
Tình thế càng lúc càng trở nên gay gắt!