Quan Thần

Chương 1644: Cười mà không nói




Đêm nay ánh trăng như nước, chiếc xe không nhanh không chậm chạy trên quốc lộ trong màn đêm, sự yên lặng đi vào lòng người.
Có lẽ do trên người xức một chút nước hoa, Lưu Nhất Lâm ngồi bên phải Hạ Tưởng, liền có một hương thơm nhàn nhạt thổi đến, giống như mùi hương ngọc lan.
Hạ Tưởng từ trước đến nay rất mẫn cảm với nước hoa, ngay cả một người rất thích trang điểm như Nghiêm Tiểu Thì khi ở cùng với Hạ Tưởng, bình thường cũng sẽ không trang điểm, lại càng không xức nước hoa.
Lưu Nhất Lâm đương nhiên không rõ lắm về thói quen của Hạ Tưởng, vừa lên xe, cô liền nói ra hai tin tức khiến Hạ Tưởng kinh ngạc:
- Hạ Tưởng, sau khi tôi đến thành phố Lỗ, lãnh đạo Tỉnh ủy đầu tiên mà tôi gặp thật ra là Tần Khản…
Tần Khản? Hạ Tưởng chợt cảm thấy hứng thú, gần đây Tần Khản liên tiếp có hành động, là muốn cuối cùng trong buổi đại yến tiệc của tỉnh Tề, sẽ có được miếng bánh kem lớn?
- Phó chủ nhiệm Thôi của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, là bạn cũ của tôi.
Tin thứ nhất, Hạ Tưởng là kinh ngạc và có thêm hứng thứ. Tin thứ hai, lại khiến hắn chấn động. Trước tiên không nói tới Lưu Nhất Lâm và Thôi Bách Tính là bạn cũ như thế nào---Nếu Lưu Nhất Lâm đã nói là bạn cũ, hiển nhiên quan hệ không giống bình thường---mà là Lưu Nhất Lâm chủ động nêu tên Lưu Bách Tính, là có dụng ý gì?
Bởi vì không thể nghi ngờ là, trong vở kịch lớn tiếp theo, Hạ Tưởng sẽ đứng ở thế đối lập với Thôi Bách Tính.
Lưu Nhất Lâm sau khi nói xong, hai mắt sáng ngời nhìn Hạ Tưởng với vẻ chờ mong, không nói gì nữa, chỉ chờ Hạ Tưởng đáp lời.
Cô và Hạ Tưởng cùng ngồi ở ghế sau, không gian trong xe có thể lớn như thế nào? Cô chỉ ngồi cách Hạ Tưởng không đến nửa mét, ánh mắt nóng bỏng còn thân mình lại hơi nghiêng về phía trước. Hành động chớp chớp mắt nhìn chăm chú, khiến cho bộ dạng của cô có một mùi vị khó nói nên lời.
Hạ Tưởng không thể nói gì, đây là gì chứ? Sửng sốt một lúc, hắn lại cười:
- Nhất Lâm, cô muốn nói gì thì nói đi, còn muốn tôi đoán? Bình thường tôi cũng chỉ đoán được tâm tư của con gái thôi, còn những người phụ nữ lớn hơn 20 tuổi, đối với tôi mà nói rất khó có thể hiểu được tâm tư của họ.
Lưu Nhất Lâm lại thản nhiên cười nói:
- Ý của anh là, anh tương đối thích Lolita?
- …
Hạ Tưởng không khỏi cười khổ, từ khi nào Lưu Nhất Lâm lại trở nên khôi hài như vậy? Hắn lắc đầu nói,
- Đừng làm xấu hình tượng của tôi nữa, cô cũng biết cách đối nhân xử thế của tôi. Được rồi, đừng nói lan man nữa, nói chuyện của Tần Khản và Thôi Bách Tính đi…
Nghĩ lại, Hạ Tưởng lại không cười nữa:
- Nhất Lâm, từ góc độ một người bạn mà nói, tôi không hy vọng cô vừa đến tỉnh Tề đã tham gia vào trong cụ diện rối loạn của tỉnh Tề, cô phải có một thời kỳ giảm xóc khoảng nửa năm hoặc một năm.
- Tôi cũng muốn đứng bên ngoài lắm, nhưng hiển nhiên không thể được.
Lưu Nhất Lâm lắc lắc đầu:
- Không giấu gì anh, tôi và Tần Khản cũng là bạn cũ, thời gian quen biết y còn lâu hơn thời gian quen biết anh, còn Thôi Bách Tính…Nghiêm túc mà nói, còn có thể coi là một trưởng bối của tôi.
Hạ Tưởng hơi chau mày:
- Tôi chỉ nhắc nhở cô một câu, sự tình phát triển cho đến bây giờ, đã đến giai đoạn đấu sức cuối cùng rồi. Bất luận cô đứng ở phía nào, đều không thể có được chuyện gì tốt đẹp.
Có nghĩa là, thắng, cũng không chia nổi thành quả; Thua, lại có thể sẽ mang tiếng xấu.
Lưu Nhất Lâm cười nhẹ:
- Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi thật sự cũng không hề suy nghĩ gì, có thể trốn xa một chút thì sẽ trốn xa một chút. Tôi chỉ muốn đặc biệt nhắc nhở anh một câu, con người Tần Khản, đôi lúc phức tạp, nhưng đôi lúc lại rất đơn giản. Thật ra xét từ bản chất, tôi cho rằng y không phải một người xấu.
Trong chính trị, rất khó dùng phẩm chất mà nhận định một người là tốt hay xấu, vì vậy Hạ Tưởng cũng không quan tâm kết luận của Lưu Nhất Lâm đối với Tần Khản là xuất phát từ chính diện hay phản diện. Sau này hắn chỉ chú ý đến mối quan hệ giữa Lưu Nhất Lâm và Tần Khản có thân thiết quá hay không, ngoài ra, hắn cũng quan tâm đến cách đối nhân xử thế của Thôi Bách Tính.
- Quan hệ giữa cô và Thôi Bách Tính cũng không tệ?
- Con người Thôi Bách Tính cũng không tệ.
Lưu Nhất Lâm cười giảo hoạt,
- Tôi hy vọng anh và Tần Khản, còn cả Thôi Bách Tính, sẽ qua lại vui vẻ với nhau.
Hạ Tưởng cười cười, không nói gì. Từ khi quen biết Lưu Nhất Lâm đến nay hắn đã biết, Lưu Nhất Lâm là một phụ nữ thú vị và sâu sắc. Hắn không thể nhìn thấu cô, không chỉ là thân thế của cô, mà còn cả tính cách lẫn phong cách làm việc của cô, luôn là một loại cảm giác ngắm hoa trong sương.
Cuộc gặp mặt như hôm nay, vốn dĩ rất thuận lợi, cuối cùng vì cô ta cứ muốn chủ động lên xe, chủ động nhắc đến Tần Khản và Thôi Bách Tính, cuối cùng lại chỉ để lại một kết luận lập lờ, ngay cả lập trường của mình cũng không thể hiện ra, quả thật chỉ biết đưa ra vấn đề, mà không quan tâm đến việc giải quyết vấn đề.
Về đến nhà, Tào Thù Huân còn chưa ngủ ---Thù Huân ngày hôm trước về đến thành phố Lỗ. Ở Bắc Kinh khoảng một tuần, cuối cùng cũng sắp xếp xong chuyện Hạ Đông rồi ---đang lên mạng chat. Thấy Hạ Tưởng về, cô liền kéo Hạ Tưởng qua.
- Chị Liên muốn nói chuyện với anh.
Hạ Tưởng đành bước lại gần, trong hình ảnh trên webcam, Liên Nhược Hạm mặc áo ngủ, cười rất vui vẻ.
Hạ Tưởng tiến gần thêm một chút, mặt liền có chút biến hình, Liên Nhược Hạm không hề lưu tình quát lên:
- Đầu heo!
Hạ Tưởng mỉm cười:. ngôn tình hài
- Con người này, sao không nói được một câu dễ nghe vậy?
- Còn là lời dễ nghe đấy, không mắng anh là may rồi.
Liên Nhược Hạm có vẻ rất không vui,
- Đã nói đến mấy trăm lần rồi, anh còn chưa đến thăm tôi một lần!
-…
Hạ Tưởng hết chỗ nói, một lát sau mới bất đắc dĩ nói,
- Cô cứ ở mãi ở nước ngoài như vậy, không thể về một chuyến được sao? Cô là người tự do, còn tôi không thể tùy tiện ra nước ngoài.
- Tôi không quay về!
Liên Nhược Hạm cũng không biết ăn phải cái gì,
- Được rồi, không hy vọng gì ở anh nữa, tôi vừa nói vời Thù Huân rồi, một thời gian nữa cô ấy sẽ đến thăm tôi.
- Tình cảm tốt thật!
Hạ Tưởng gật gật đầu.
Liên Nhược Hạm làm mặt quỷ, không hề lưu tình mà vạch trần dụng tâm của Hạ Tưởng:
- Anh còn mong không được Tào Thù Huân đi thăm tôi, để anh có được tự do muốn làm gì thì làm. Nghe nói, người đẹp ở thành phố Lỗ rất nhiều, thế nào, có tìm mấy niềm vui mới không? Đúng rồi, tôi nghe nói anh có một nữ Phó trưởng ban thư ký rất thú vị…
Tào Thù Huân vốn dĩ vẫn đứng phía sau Hạ Tưởng, vừa nghe Liên Nhược Hạm nói câu cuối cùng, lập tức lè lưỡi bước lên chạy qua một bên.
Muốn chạy? Hạ Tưởng tức giận, tìm Tào Thù Huân:
- Nói bậy bạ gì thế? Thù Huân, Trưởng ban thư ký Ôn là người thế nào còn không rõ hay sao? Sao lại có thể nói bậy bạ với Liên Nhược Hạm? Thật tức chết người!
Tào Thù Lê vừa chạy vừa nhận lỗi:
- Tôi biết sai rồi, tôi chỉ là thuận miệng nói thôi, chỉ là muốn đùa anh thôi, không có ý gì khác…
Cuối cùng Tào Thù Huân vẫn là bị Hạ Tưởng bắt được, không thể thiếu được một trận gia pháp rồi.
Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc đã rời thành phố Lỗ, một người về thành phố Yến, một người về Bắc Kinh, mỗi người đều bận việc riêng, Hạ Tưởng lại quay trở lại cuộc sống gia đình ấm áp. Nhưng Tào Thù Huân muốn ra nước ngoài thăm Liên Nhược Hạm, nhìn từ góc độ tình người, thì nên làm. Nhìn từ góc độ cuộc sống cá nhân, Hạ Tưởng vẫn muốn Tào Thù Huân ở lại bên cạnh hắn hơn.
Hắn đã quen có Tào Thù Huân chăm sóc.
Đi thì đi, Liên Nhược Hạm mà nổi tính cố chấp, hắn cũng không làm gì được.

Khác với lần trước người của Ủy ban Kỷ luật Trung ương đến là, lần này do Phó chủ nhiệm Thôi dẫn đoàn, rõ ràng cấp bậc đã cao hơn nhiều. Khâu Nhân Lễ không đến nỗi đi đến sân bay để đón, nhưng cũng ngay sau khi đoàn của Thôi Bách Tính vừa đến Tỉnh ủy, đã gặp Thôi Bách Tính trước.
Tuy nhiên Khâu Nhân Lễ cũng chưa quá mức coi trọng Thôi Bách Tính, gặp mặt cũng chỉ có mười mấy phút, xem như gặp mặt có lệ, chưa thể hiện sự nhiệt tình quá mức nào.
Thôi Bách Tính cũng không quan tâm, bởi gã vốn dĩ không có gì để tự hào trước mặt Khâu Nhân Lễ. Gã đã được nghe đòn, không ngoài dự liệu, năm sau Khâu Nhân Lễ sẽ vào Cục.
Một Ủy viên Trung ương bộ Chính trị tương lai, gã tự biết không thể đắc tội nổi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Không tồi, sau khi việc kế tiếp Tống Triêu Độ để vào Cục được xác định, việc Khâu Nhân Lễ vào Cục, cũng đã có mấy phần xác định. Đối với Hạ Tưởng mà nói, hai người có mối thân thiết với hắn lần lượt vào Cục, tất nhiên là một tin tốt.
Đối với con đường sau này của hắn, cũng có rất nhiều ích lợi.
Sau khi Phó chủ nhiệm Thôi đến thành phố Lỗ, ngủ lại ở nhà khách Tỉnh ủy, bắt đầu việc điều tra vụ án Phan Bảo Hoa. Khác với việc công khai điều tra lần trước là, lần này, mặc dù cấp bậc rất cao, đội ngũ cũng lớn, nhưng thực tế lại không công bố ra bên ngoài, xem như là một lần hành động thầm lặng. Cũng tức là, đối với công chúng mà nói, sự kiện điều tra lần này cũng không hề tồn tại.
Hiển nhiên, là có người cố ý xử lý, nguyên nhân sâu xa, có lẽ vì không muốn kích động đến thế lực nào đó. Cũng có thể vì không muốn làm kinh động đến quần chúng, hoặc cũng có thể không muốn làm lớn chuyện.
Nhưng mà phía sau còn có một tầng nguyên nhân sâu xa hơn mà người khác không biết được chính là, có người không muốn kích động quá mức đến Hạ Tưởng!
Bởi mặc dù do Thôi Bách Tính dẫn đầu tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, cùng với Thôi Hướng năm đó, hai vị Phó chủ nhiệm họ Thôi tuy chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng bởi ở Tần Đường có Hạ Tưởng, ở thành phố Lỗ cũng có Hạ Tưởng. Nghĩ đến những phong ba năm đó ở Tần Đường, khiến người khác trong lòng không khỏi lo sợ. Sợ rằng nếu lỡ có chỗ nào đó làm không cẩn thận, chọc giận Hạ Tưởng rồi, với thủ đoạn và thực lực xưa này không ai bằng của Hạ Tưởng, không chừng có thể mang đến một biến số bất ngờ sau cục diện tất thắng đó.
Hạ Tưởng nếu biết được đối phương coi trọng hắn như vậy, không biết là nên cảm thấy mang mắn hay nên ôm bụng cười?
Nhưng bất luận như thế nào, Hạ Tưởng thật ra đã có ý định sẽ khoanh tay đứng nhìn. Bởi trong lòng hắn biết rất rõ, Chu Hồng Cơ sau khi thất bại trong việc điều chỉnh nhân sự. Cho dù là phía trên có người vì tức giận mà đưa ra quyết định gì đó, hay vì phía dưới có người mất kiên nhẫn, sau khi Triệu Mẫu Đơn hoàn toàn mất giá trị lợi dụng, trong tình hình thế cục lại sững lại, cuối cùng cũng phải đánh đòn xuất kích, chuẩn bị xoay chuyển một lần.
Người khác như thế nào thì mặc kệ, dù sao đối với Hạ Tưởng mà nói, sự việc đối với hắn mà nói, chỉ nên bàng quan.
Bởi vì, sau khi trải qua việc điều chỉnh nhân sự, đối với thế lực bản địa tỉnh Tề không những không giảm, thậm chí còn hơi tăng lên mà nói, cũng sớm đã không thể kiên nhẫn được nữa rồi, sớm đã chuẩn bị lâu ngày, chờ tới ngày chiến đấu rồi.
Hai người mạnh gặp nhau, là người mạnh thắng hay người thông minh thắng, Hạ Tưởng cũng không đặt cược, chỉ cười không nói và khoanh tay đứng nhìn.
Tuy nhiên, hiển nhiên có người không nghĩ hắn lại bàng quan như vậy…
Ngày hôm sau sau khi Thôi Bách Tính đến thành phố Lỗ, gã lại chủ động đề nghị muốn gặp mặt Hạ Tưởng, nói có một việc cần Hạ Tưởng phối hợp công tác một chút.
Vốn định không đếm xỉa gì đến rồi, lẽ nào đối phương còn không cam lòng, muốn kéo hắn xuống nước? Hạ Tưởng cười, hắn cũng không phải người nhỏ mọn, nhưng nếu có người đến bây giờ vẫn còn muốn đụng đến hắn, thì cũng thật sai lầm rồi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.