Chu Hồng Cơ đi rồi, Thôi Bách Tính ở trong văn phòng ngồi im lặng một lát, sau đó cầm lấy điện thoại, gọi tới một dãy số.
- Nhất Lâm, có tiện không, nếu tiện thì gặp nhau một lát?
Sau khi suy nghĩ thật lâu, ông ta quyết định rằng nếu cứ ở tỉnh Tề ngồi chờ sự tình bị tra ra manh mối, cũng không phải là thượng sách.
- Chú Thôi...
Lưu Nhất Lâm dường như do dự một chút:
- Được ạ, không thành vấn đề, chú cứ hẹn giờ đi, tôi sẽ thu xếp địa điểm.
- Ý của tôi là, cô có thể ra mặt, mời Hạ Tưởng cùng đến, coi như là một cuộc gặp riêng tư.
- Tôi sẽ thử xem.
Lưu Nhất Lâm không dứt khoát nói.
Thành ủy, tại phòng làm việc của Thị trưởng.
Lưu Nhất Lâm thoáng suy nghĩ một chút, buông điện thoại xuống, tâm tình không hiểu sao lại nặng nề hơn rất nhiều.
Cô vốn tưởng rằng, Thôi Bách Tính ít nhất có thể điều tra ra một vài điều gì đó ở tỉnh Tề, ít nhất sẽ mang lại xung đột trực tiếp cho quan trường tỉnh Tề. Không nghĩ tới, chưa đến vài ngày, đã bị một loạt sự tình tấn công đến sứt đầu mẻ trán, ứng phó thôi cũng thấy mệt mỏi.
Cuối cùng cái chết của Chu Chấn Ba có phải là bút tích của Hạ Tưởng hay không, cô cũng không muốn nghĩ nhiều, nhưng cô biết, Ủy ban Kỷ luật Trung ương đã bước đầu điều tra.
Nhưng khó khăn thật sự đến mức phải muốn gặp Hạ Tưởng để thỏa hiệp sao? Hạ Tưởng là một Phó bí thư tỉnh ủy ở tỉnh Tề lại có lực ảnh hưởng lớn như vậy sao? Trước không nói tới Bí thư Tỉnh ủy Khâu Nhân Lễ, chỉ cần Chủ tịch tỉnh Tôn Tập Dân cũng đủ để bao trùm hào quang của Hạ Tưởng.
Nghĩ đến Tôn Tập Dân, Lưu Nhất Lâm thấy hơi khó hiểu. Cô ở Thành phố Lỗ vô cùng khiêm tốn, bởi vì nghĩ cô mới đến, thân lại là đàn bà, yếu thế cũng là một loại sách lược. Chủ tịch tỉnh Tôn ở tỉnh Tề trông cũng có vẻ rất bình thường, bình thường không kêu một tiếng còn chưa tính, hiện tại có đại sự xảy ra, sao cũng không nghe được Chủ tịch tỉnh phát ra một chút tiếng động nào?
Chẳng lẽ ông ta bị sự tình gì quấy nhiễu?
Suy nghĩ một hơi cũng không nắm được trọng điểm, Lưu Nhất Lâm đã đem Tôn Tập Dân ném sang một bên, lắc đầu cười cười. Cô không ngờ mới vừa đến tỉnh Tề, còn chưa thực sự tiến vào vai diễn, cũng đã thành cầu nối giữa Thôi Bách Tính và Hạ Tưởng, chỉ mong cô có thể đảm đương tốt được trọng trách này...
Lưu Nhất Lâm cầm lấy điện thoại, gọi cho Hạ Tưởng.
... Hạ Tưởng lúc này đang ngồi ở trên xe, chạy tới bệnh viện.
Hắn muốn đi gặp Hà Giang Hải để thử trao đổi về một vài vấn đề.
Hắn đoán được vài phần về việc Chu Hồng Cơ đang hoài nghi hắn đã ngầm ra tay trong sự kiện của Chu Chấn Ba. Hắn cũng không để ý tới việc Chu Hồng Cơ đã ngờ vực hắn một cách vô căn cứ, lại càng không định chủ động giải thích điều gì.
Chu Chấn Ba tự sát có lẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể biết rõ được chân tướng, nhưng lấy trí tuệ chính trị của Chu Hồng Cơ, nếu sau ba ngày còn không rõ mọi việc phát sinh phía sau bức màn, vậy anh ta sẽ không xứng đáng trở thành lực lượng hậu bị mà thế lực một phương gắng sức bồi dưỡng.
Kinh nghiệm không đủ, hơn nữa dùng tai nghe ngóng lệch hướng. Cho nên, Chu Hồng Cơ mới nhất thời bị gió làm mắt mờ mịt. Nhưng nếu gió to qua đi, mưa to tầm tã, anh ta còn chưa phân biệt được hướng gió, cho rằng gió từ nơi này thổi tới, anh ta sẽ khiến Hạ Tưởng rất thất vọng rồi.
Theo ý nghĩa nào đó mà nói, hiện tại Chu Hồng Cơ còn thiếu sự mài dũa và kinh nghiệm. Ở mặt nào, anh ta thậm chí còn không bằng Tần Khản.
Đúng vậy, nhưng vào lúc thế cục rối loạn như lúc này, Tần Khản ẩn nhẫn nhiều năm, cuối cùng cũng ra tay, hơn nữa không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền vô cùng sắc bén, và mục tiêu chuẩn xác, đánh trúng vào điểm yếu của Tôn Tập Dân.
Sau khi Tôn Tập Dân nhậm chức, ngoại trừ cản trở hạng mục của tập đoàn Đạt Tài ra đời, còn tích cực thúc đẩy tiến cử công tác của hạng mục tập đoàn Thiên Giang, nhưng cuối cùng cũng là tập đoàn Đạt Tài thành công, sản nghiệp bất động sản của tập đoàn Thiên Giang vùng duyên hải nằm trong vùng quy hoạch, tạm thời mắc cạn, kéo dài tới vô hạn kỳ.
Đương nhiên, ngoại trừ hai hạng mục công trình lớn ra, anh ta cũng thúc đẩy vài hạng mục cũng không tính là chói mắt, có thể nói là công trình chiến tích cũng không thể.
Công trình tuy rằng không lớn, nhưng ý nghĩa không giống bình thường, bởi vì Tôn Tập Dân và Hà Giang Hải từng hợp tác chặt chẽ.
Khác biệt chính là quan hệ từ trước đến nay giữa Chu Hồng Cơ và Hà Giang Hải như gần như xa. Tôn Tập Dân và Hà Giang Hải từng có một thời kỳ hợp tác gắn bó chặt chẽ với nhau. Trong lúc hợp tác, Hà Giang Hải có hai hạng mục còn sót lại, vẫn sống dở chết dở, nhờ Tôn Tập Dân tích cực thúc đẩy và quan tâm, lại được hồi sinh.
Đây có thể coi như là giai thoại cho giai đoạn hai bên cùng chân thành hợp tác, đồng thời cũng là một lần duy nhất Tôn Tập Dân bắt tay chặt chẽ với thế lực địa phương ở tỉnh Tề.
Cũng bởi vì điều này, trong sự kiện của Hà Giang Hải, Tôn Tập Dân vẫn không quá tích cực. Anh ta ít nhiều cũng vẫn còn có cảm tình đối với Hà Giang Hải. Khác với anh ta, Chu Hồng Cơ đối với Hà Giang Hải đều là phản cảm và phẫn hận. Hơn nữa trong mắt của thế lực địa phương ở tỉnh Tề, Tôn Tập Dân dễ chung sống hơn nhiều Chu Hồng Cơ.
Trong ngày Hà Giang Hải ngã xuống nhưng vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ, trở thành hai công trình chiến tích của vùng đất giảm sóc giữa Tôn Tập Dân và thế lực địa phương —— hạng mục xe khách nguồn năng lượng mới và công trình Ngũ Đóa Kim Hoa —— vẫn được Tôn Tập Dân chiếu cố không ngừng, còn tự mình thị sát qua một lần, cũng gián tiếp biểu lộ ý định hòa hoãn mối quan hệ căng thẳng giữa anh ta và thế lực địa phương tỉnh Tề.
Chu Hồng Cơ cũng không thấy được dụng tâm khổ cực của Tôn Tập Dân, nhưng Hạ Tưởng lại có thể nhìn thấy rõ ràng. Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng là không quan tâm đến điều đó. Bởi vì từ trước tới nay, Hạ Tưởng cũng không phải là một người xấu. Trong lòng hắn từ trước tới này là tinh thần trọng nghĩa và chủ nghĩa lý tưởng không hề thay đổi.
Tôn Tập Dân muốn làm công trình chiến tích thật lớn, tuy rằng phương pháp này một mặt sẽ có sự hao tài tốn của, nhưng những việc nằm trong công tác quản lý của Chủ tịch tỉnh, hắn không có quyền can thiệp. Cho dù Tôn Tập Dân là vì Chu Hồng Cơ mà rải đường lui, hắn cũng sẽ không đi phá hang động mà Tôn Tập Dân đã bố trí.
Theo quan niệm và nguyên tắc đó, Hạ Tưởng sẽ không ra tay, nhưng có người sẽ ra tay.
... Tần Khản!
Lần trước Tần Khản chủ động xuất hiện ở trước mặt Hạ Tưởng rốt cục đã đưa ra bản đồ hành chính đích thực của tỉnh Tề —— Điều đầu tiên Tần Khản nhắc tới là hai công trình chiến tích của Tôn Tập Dân, trước hết biểu đạt sự bất mãn, lại hàm súc nói cho Hạ Tưởng biết, y đã phát hiện hai công trình chiến tích này có vấn đề, chuẩn bị lấy hai công trình chiến tích để khai đao.
Lúc ấy, Hạ Tưởng không nói gì, thật ra trong lòng hắn còn vô cùng kinh ngạc, bởi vì hành động này của Tần Khản, là rút củi dưới đáy nồi.
Mặc dù Tần Khản khẳng định sẽ không nói rõ ý định thực sự trong hành động này của y, nhưng Hạ Tưởng vẫn đoán được vài phần. Tần Khản vì muốn cắt đứt sự ràng buộc giữa Tôn Tập Dân và thế lực địa phương, khiến Tôn Tập Dân và thế lực địa phương trở mặt thành thù, cuối cùng không có đường thối lui.
Tần Khản làm như vậy, không chỉ khiến Tôn Tập Dân không thể chịu đựng nổi, cũng muốn chọc vào góc tường của thế lực địa phương ở tỉnh Tề. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Lúc ấy Hạ Tưởng từ chối cho ý kiến về điều Tần Khản vừa nói, bởi vì hắn không nghĩ ra được lý do để khuyên bảo Tần Khản dừng tay. Mà Tần Khản sở dĩ âm thầm lộ ra tâm tư với hắn, sở dĩ cũng không phải hy vọng hắn ra tay giúp đỡ, chỉ cho hắn biết lúc sự việc phát sinh, đúng lúc ra tay nắm lấy cơ hội, có thể có được vài phần tiện lợi, thì nhận lấy bấy nhiêu.
Nhưng Tần Khản lúc ấy vẫn chưa nói rõ y muốn khi nào thì động thủ.
Không ngờ, lại là ngày hôm nay.
Nếu như lúc ấy Hạ Tưởng còn đoán Tần Khản tổn hại ích lợi hai bên cuối cùng là muốn đạt tới mục đích gì, hiện tại Tần Khản lựa chọn thời cơ ra tay vào lúc này khiến Hạ Tưởng có thể hiểu được không sai một sự thật, chính là Tần Khản ở tỉnh Tề ẩn nhẫn nhiều năm, vừa không cam lòng bị thế lực địa phương ở tỉnh Tề kìm kẹp, lại vừa không cam lòng làm kẻ đứng sau.
Hạ Tưởng sở dĩ biết Tần Khản hiện tại đã ra tay, bởi vì ngay vừa rồi, Tần Khản đã tự mình gọi điện thoại tới, chứng thật hai công trình chiến tích lớn lần lượt xuất hiện vấn đề với mức độ nghiêm trọng khác nhau.
Mà theo tin tức thu được sau đó, nói Tôn Tập Dân đã vội vàng tiến đến hiện trường để giải quyết vấn đề, lại càng chứng minh phỏng đoán của Hạ Tưởng. Tần Khản đã có chuẩn bị sẵn, lúc này ra tay, cân nhắc thời cơ vô cùng khéo léo, ý đồ sâu xa.
Tôn Tập Dân vội vàng ứng phó, khó tránh khỏi sẽ bị Tần Khản bắt lấy thiếu sót, lợi dụng hơn nữa.
Thế cục Tỉnh Tề, tiến thêm một bước biến hóa phức tạp.
Hạ Tưởng lắc đầu, hắn nói là không tham gia vào ân oán giữa Chu Hồng Cơ và Hà Giang Hải, kỳ thật đã tham gia rồi. Nhưng đối với việc Tần Khản âm thầm giở trò với Tôn Tập Dân, vẫn là có thể cách xa bao nhiêu, thì tạm thời cách xa bấy nhiêu cũng rất tốt.
Tuy rằng hắn cũng không tán thành Tần Khản ngấm ngầm hạ thủ đối với Tôn Tập Dân, nhưng nói đi còn nói lại, Tôn Tập Dân sống hay chết, liên quan gì đến hắn?
Mắt thấy gần đến bệnh viện của Hà Giang Hải, thì lại có một cuộc điện thoại gọi tới, thể hiện thế cục tỉnh Tề, tiến thêm một bước biến hóa phức tạp nữa.
Đó là cuộc điện thoại của Lưu Nhất Lâm.
- Phó Bí thư Hạ, Phó chủ nhiệm Thôi nghĩ muốn gặp anh vào tối nay, không biết anh có thời gian hay không? Tôi làm chủ.
Lưu Nhất Lâm trực tiếp nói ra ý đồ của mình. Cô biết, sự tình tiến triển đến như bây giờ, trên cơ bản không có thời gian vòng vo nữa.
......, Hạ Tưởng trầm mặc, cơ bản hắn có thể đoán được nguyên nhân khiến Thôi Bách Tính nhờ Lưu Nhất Lâm ra mặt cùng gặp hắn. Nhưng vấn đề là, tỉnh Tề có khả năng đã dìm hồ lô lại nổi lên cái gáo, đừng nói hắn không chịu ra mặt, chính là hắn muốn ra mặt giải quyết, cũng không chắc có thể giải quyết được.
Mâu thuẫn đã trở nên gay gắt đến một mức độ nhất định, ngoại trừ giải quyết xung đột ra, không còn phương pháp nào khác.
Lưu Nhất Lâm thấy Hạ Tưởng im lặng cho là đã kết thúc, cô nói:
- Tôi đã biết rồi, tôi sẽ nói lại với Phó chủ nhiệm Thôi.
- Mong cô chuyển lời tới Phó chủ nhiệm Thôi một câu.
Hạ Tưởng lại nói thêm một câu:
- Nếu muốn tỉnh Tề yên ổn, sớm thu tay lại còn kịp.
- Tôi sẽ nói.
Lưu Nhất Lâm thản nhiên nói, rồi chợt nhớ tới cái gì, lại tự nhủ bổ sung thêm một câu:
- Hy vọng tôi không làm sai điều gì.
Hạ Tưởng không trả lời cô, trực tiếp cắt đứt cuộc điện thoại. Hắn có thể hiểu Lưu Nhất Lâm hoặc là ngại cho ân tình, hoặc là quả thật có ý đồ chính trị ở bên trong, cho nên mới luôn nhúng tay vào mối bất hòa giữa Hà Giang Hải và Chu Hồng Cơ. Nhưng, hiện tại đã có sự kiện Chu Chấn Ba dẫn nổ, lại đứng giữa một bãi mìn, ngoại trừ bị nổ tan xương nát thịt ra, cũng sẽ không có được một chút ưu đãi nào.
Hạ Tưởng đi tới phòng bệnh Hà Giang Hải rồi, thấy Hà Giang Hải mặt mày hồng hào đang uống nước ăn hoa quả, Hạ Tưởng thầm nghĩ rằng, mượn ưu thế địa lợi nhân hòa, hơn nữa thiên thời Chu Chấn Ba tự sát, Hà Giang Hải lại lần nữa tỏ thái độ nắm chắc thắng lợi trong tay.
Tuy nhiên không ngờ vừa thấy Hạ Tưởng xuất hiện, Hà Giang Hải lại hơi kinh hãi. Sau khi giật mình, khuôn mặt anh ta lập tức tươi cười đón chào:
- Tôi biết Phó Bí thư Hạ cũng nên đến thăm tôi. Thật không dám dấu diếm Phó Bí thư Hạ, tôi hiện tại là sống một ngày bằng một năm, chờ Trung ương phê chuẩn đơn từ chức của tôi.
Trung ương phê chuẩn đơn từ chức, chẳng khác nào sự tình dừng ở đây. Chuyện cũ trước kia sẽ bỏ qua, tương đương với phó mặc tất cả cố gắng của Chu Hồng Cơ. Hà Giang Hải sẽ là người cười đến cuối cùng.
Đương nhiên đó cũng là kết quả mà Hà Giang Hải kỳ vọng nhất.
Hạ Tưởng cũng không để ý tới lời nói đắc ý của Hà Giang Hải, đi thẳng vào vấn đề:
- Bí thư Hà, sự tình còn náo loạn nhiều tới mức nào mới có thể kết thúc?
Hà Giang Hải không thay đổi sắc mặt, vẫn tươi cười nói::
- Hiện tại, tôi đã không còn quan tâm tới nữa, một mình nhẹ gánh...
Còn giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo? Hạ Tưởng biến sắc:
- Bí thư Hà, Chu Chấn Ba tuy rằng đã chết, nhưng hậu quả của anh ta vẫn còn...
Ngụ ý chính là vấn đề của Chu Chấn Ba, còn có thể tiếp tục khai thác, mà Chu Chấn Ba nắm giữ chứng cớ liên quan, cũng có thể tiếp tục nổ.
Cuối cùng Hà Giang Hải không cười nữa, vẻ mặt lạnh lùng:
- Phó Bí thư Hạ có ý gì?