Thôi Bách Tính vừa nói xong thì nhìn Hạ Tưởng với vẻ mặt đầy thâm ý, gã đang chờ Hạ Tưởng mở miệng.
Câu trả lời của Hạ Tưởng, rất quan trọng, bởi vì còn chưa biết rõ ý đồ thực sự của đối phương nên không thể lộ ra được điểm mấu chốt của mình được. Tuy rằng bây giờ nói ra và ngày mai công bố chỉ cách nhau có mười mấy tiếng nhưng cũng liên quan đến việc ai nắm được quyền chủ động.
Chủ yếu là Hạ Tưởng cũng không biết Thôi Bách Tính thật sự muốn rút lui hay chỉ muốn nhân cơ hội tìm hiểu thực hư.
Bởi vì Thôi Bách Tính cũng không biết ngày mai hắn phải công bố kết quả, hơn nữa nói đi phải nói lại, cho dù có biết ngày mai công bố, biết trước mười mấy giờ, trong một đêm thôi thì cũng có thể xảy ra rất nhiều chuyện.
Đêm mùa hè lại dài dằng dặc, đêm dài thì lắm mộng.
Cũng may là Lý Đinh Sơn lại không có những suy nghĩ về chính trị nên cũng ở bên cạnh cúi đầu không nói gì, cũng không nói lộ ra lời Hạ Tưởng vừa nói lúc nãy.
Hạ Tưởng không để cho Thôi Bách Tính phải chờ lâu mà nói ra đáp án luôn:
- Sớm nhất là ngày mai, muộn nhất là ngày mốt sẽ công bố kết quả điều tra chính thức. Xin Bí thư Thôi đợi nhiều nhất là hai ngày thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thôi Bách Tính cũng không hỏi lại Hạ Tưởng kết luận là gì mà lại nhắc tới ông cụ nhà họ Phó:
- Mốt là ngày sinh nhật lão Phó, tôi nếu kịp, đúng lúc trở về chúc mừng lão Phó.
Ngụ ý của gã là thật sự muốn rời khỏi thành phố Lỗ để về Bắc Kinh ư? Hạ Tưởng bất động rồi cười nói:
- Để xem tôi có thời gian không đã, nếu có thì tôi cũng tính lên Bắc Kinh.
Thôi Bách Tính nhận thấy Hạ Tưởng quá cẩn thận cũng không biết nói vậy là mục đích gì, gã bèn nói một câu khiến cho Hạ Tưởng hết sức giật mình:
- Không nói dối Phó bí thư Hạ nữa, Tổ điều tra Ủy ban Kỉ luật Trung ương đến tỉnh Tề, thật ra cũng đang âm thầm tìm hiểu vấn đề Hà Giang Hải. Nhưng qua điều tra, cá nhân tôi có ý kiến là vấn đề của đồng chí Hà Giang Hải không lớn. Nhưng đồng chí Hồng Cơ và một bộ phận của Ủy ban Kỉ luật Trung ương lại không có cùng ý kiến với tôi. Tôi bây giờ cũng khó mà làm việc được.
Đúng là kẻ dối trá.
Đến tận bây giờ thì Thôi Bách Tính rốt cục phải nói ra ý đồ chính của mình, khiến cho Hạ Tưởng lập tức đưa ra kết luật đúng là một gã đa mưu túc trí.
Bởi vậy chứng tỏ Thôi Bách Tính vốn tin tưởng khi đến tỉnh Tề sẽ phá được đại án khiến cho cấp trên khen ngợi. Không ngờ khi đến tỉnh Tề thì gã mới phát hiện nước sông rất sâu, thật sự rất sâu.
Sâu đến mức gã không thể tưởng tượng được. Nếu nói vào lúc Chu Chấn Ba chết, mực nước đang ở ngang hông thì đến lúc Thang Thế Thành và Giải Thiếu Hải phản cung làm cho gã cảm thấy nước lụt đã dâng đến cổ, nếu thêm một chút nữa thì gã không thể nào thở nổi nữa.
Chết đuối thì chưa đến mức nhưng bị nghẹn ứ khó chịu thì chắc chắn rồi.
Cho nên thay vì ngồi chờ sặc nước thì không bằng bây giờ xoay người bỏ chạy.
Chuyện ở tỉnh Tề vốn do Chu Hồng Cơ gợi ra, thì để Chu Hồng Cơ dọn dẹp là được. Chu Hồng Cơ làm thêm vài năm nữa rồi rút lui, cần gì phải liều mạng với người trẻ tuổi? Không hề có lợi chút nào.
Điểm tựa mấu chốt ở tỉnh Tề là Hạ Tưởng. Cho nên Thôi Bách Tính từ khi ra mặt cùng với Lưu Nhất Lâm thì không hề gặp lại Hạ Tưởng. Bây giờ gã và Hạ Tưởng lại không hẹn mà gặp, thời cơ tốt như thế mà bỏ qua thì đúng là gã đã uổng phí lăn lộn trong chốn quan trường cả đời.
- Tỉnh Tề cần đoàn kết để tạo nên cục diện chính trị ổn định.
Hạ Tưởng đáp lại bằng một câu nói khách sáo. Hắn và Thôi Bách Tính không có cơ sở để nói chuyện thân tình, chỉ có thể lướt qua rồi dừng lại.
- Tôi tán thành cách nhìn của Bí thư Thôi.
Tuy rằng không có được tin tức muốn biết từ miệng Hạ Tưởng như Thôi Bách Tính vẫn cảm thấy vừa lòng với cuộc gặp hôm nay bởi vì gã vô cùng tán thưởng tính cẩn thận và dày dặn của Hạ Tưởng. So với hắn thì Chu Hồng Cơ lại hết sức cố chấp và không thức thời.
Trong chốn quan trường, sự thức thời là vật bảo đảm màu nhiệm. Nếu muốn được đề bạt, được cấp trên coi trọng thì cần cân nhắc trước cái giá phải trả và cái lợi thu được xem có đáng hay không.
Trong giới quan lại thì không phải làm quan càng cao càng tốt, mà là nhất thiết phải làm quan Bắc Kinh mới được
Thôi Bách Tính có một đồng sự, đảm nhiệm chức Thị trưởng mười mấy năm, lại ở vị trí cấp sở mười mấy năm, cuối cùng rút lui khỏi cấp sở mà không lên cao hơn được. Không phải là ông ta không có cơ hội thăng chức mà là do ông ta thầm nghĩ đang nắm quyền lon81 lại có quyền tự chủ đầy đủ, vị trí Bí thư Thành ủy là tốt rồi, bởi vì khi ông ta hạch toán phí tổn, đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy có quyền lực không nhỏ, thu được không ít, chủ yếu còn có một điểm, ít nguy cơ nhất.
Qua so sánh, Thôi Bách Tính giữ vững cách nhìn nhận, Hạ Tưởng quả thật cao hơn Chu Hồng Cơ một bậc.
Sau khi Thôi Bách Tính cáo từ, Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn nói chuyện một chút về vấn đề hai công trình lớn. Lý Đinh Sơn có vẻ bất mãn với sự thể hiện của Tần Khản, nhưng đối với việc Tần Khản khai đao về vấn đề hai công trình thì Lý Đinh Sơn lại rất đồng ý.
Suy nghĩ của Hạ Tưởng lại chuyển hướng, hắn khéo léo nhắc tới hai công trình lớn nhằm hy vọng Lý Đinh Sơn có sự chú ý thích đáng.
Ngày hôm sau, Hạ Tưởng cố ý gọi điện cho Lưu Nhất Lâm, nhắc tới chuyện ngày hôm qua tình cờ gặp mặt Thôi Bách Tính. Hắn lộ ra việc gần trưa hôm nay sẽ chính thức công bố kết quả điều tra về cái chết của Chu Chấn Ba.
Hành động này đầu tiên là ban ơn cho Lưu Nhất Lâm, thứ hai nữa là thử xem phản ứng của Thôi Bách Tính.
Từ khi Tôn Tập Dân xuất hiện tại văn phòng hắn, sau khi đưa ra những lời nói mập mờ rồi bước đi. Hơn nữa hắn tình cờ gặp mặt nói chuyện với Thôi Bách Tính, qua đó Hạ Tưởng nhạy bén nắm bắt được vấn đề của Hà Giang Hải, trong nội bộ phe phản đối, xuất hiện sự chia rẽ
Phái chủ chiến do Chu Hồng Cơ dẫn đầu, muốn truy đến cùng, tuyệt đối không buông tha. Phái giảng hòa lại do Tôn Tập Dân và Thôi Bách Tính làm chủ, có chuyển biến tốt thì tha, không nên ép người quá đáng, tha được thì tha.
Nhưng Tôn Tập Dân cũng không nói rõ, Thôi Bách Tính hơi khó xử, có thể đưa ra kết luận, cao tầng của phe phản đối, vẫn không muốn buông tha.
Cũng bởi vì Nha Nội thiếu chút nữa là mất mạng.
Lưu Nhất Lâm cũng kín đáo tỏ vẻ cảm ơn Hạ Tưởng đã hé lộ tin tức, đề nghị khi nào có thời gian thì mời Hạ Tưởng đi ăn cơm, còn nói tối hôm qua cô gặp Vương Sắc Vi, rất vui và cũng hết sức thuận lợi.
Giữa trưa, Hạ Tưởng tổ chức một cuộc họp phạm vi hẹp, đưa ra kết luận điều tra về cái chết của Chu Chấn Ba. Hắn cũng yêu cầu mọi người không được tiết lộ trước, nếu không sẽ chịu kỉ luật của Đảng.
Buổi chiều, vừa mới đi làm, Ôn Tử Tuyền đang báo cáo công việc, Chu Hồng Cơ từ đâu xuất hiện không mời mà đến.
Chu Hồng Cơ xuất hiện hơi bất ngờ, nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện này đây cũng là trong dự kiến của hắn.
Ôn Tử Tuyền vừa đi khỏi, Chu Hồng Cơ liền hỏi thẳng vào vấn đề:
- Phó Bí thư Hạ à, việc điều tra cái chết của Chu Chấn Ba có phải đã có kết luận rồi hay không?
Vẻ mặt của Chu Hồng Cơ có vẻ cấp thiết, hoàn toàn khác hẳn vẻ bất động thanh sắc của Thôi Bách Tính, chẳng những thể hiện rằng Chu Hồng Cơ kém xa Thôi Bách Tính về sự đa mưu túc trí mà còn cho thấy gã ta và Thôi Bách Tính hoàn toàn khác hẳn nhau.
Thôi Bách Tính muốn có kết quả để thoát thân.
Còn Chu Hồng Cơ sốt ruột chờ kết luận để tiếp tục.
Hạ Tưởng cứ tưởng rằng Chu Hồng Cơ kiên nhẫn hơn, không ngờ gã không đợi được đến lúc kết quả được công bố. Hắn liền nói lập lờ:
- Cũng nhanh thôi, trong vòng hai ngày nữa.
Chu Hồng Cơ khẽ gật đầu nói đến một việc khác như không hề liên quan:
- Số tiền 3 tỉ của Nha Nội đã đến đúng hạn, chiều hôm nay có thể chuyển vào tài khoản, dự án Tập đoàn Đạt Tài có thể vận hành với tốc độ rất nhanh.
Dự án Tập đoàn Đạt Tài vì không đủ tài chính nên cũng không phát triển nhanh, Chu Hồng Cơ có thể biết rõ nội tình bên trong, đương nhiên là do được hé lộ mà biết. Hạ Tưởng thấy Chu Hồng Cơ biết chuyện tài chính của Tập đoàn Đạt Tài hơi yếu thế cũng không ngạc nhiên. Hắn chỉ ngạc nhiên ở chỗ Chu Hồng Cơ vì muốn nhanh có kết quả điều tra Chu Chấn Ba tự sát mà lại bỏ cả vốn vào.
Hay có lẽ là Nha Nội bỏ vốn.
Thật sự tưởng hắn tham chút lợi nhỏ, muốn nhân cơ hội đổi lấy chút lợi lộc?
Hạ Tưởng tức cười một hồi trong bụng, nhưng nếu đối phương đã chủ động đưa ra ưu đãi như vậy thì đương nhiên hắn phải vui mừng nhận lấy chứ.
- Phỏng chừng sáng mai có thể công bố kết quả cuối cùng.
Hạ Tưởng biết là có qua có lại mới toại lòng nhau, hắn thả cần câu lướt nước.
Chu Hồng Cơ phỏng chừng cũng lo lắng đêm dài lắm mộng. Gã liền thả thêm ít mồi:
- Nha Nội muốn nhờ Tập đoàn Đạt Tài vốn có kinh nghiệm thi công phong phú giúp đỡ, hy vọng đội thi công của Tập đoàn Đạt Tài có thể giúp thi công công trình của Tập đoàn Thiên Giang.
Hiện tại đội thi công thì dư thừa, dự án thì ít nên Nha Nội chuyển giao công trình đấu thầu cho Tập đoàn Đạt Tài thi công, cũng giống như là dâng lên một phần hậu lễ.
Bình thường nhà đầu tư khai thác phát triển bất động sản thì không thể nào không có đội ngũ thi công được. Tập đoàn Đạt Tài có hệ thống trang thiết bị kĩ thuật và đội ngũ thi công được trang bị rất tốt, thi công chính công trình của mình, vừa đảm bảo chất lượng, vừa đảm bảo thu được nhiều lợi nhuận nhất.
Một phần lễ mọn, một phần đại lễ, có phải là muốn hắn sớm công bố kết luận? Hạ Tưởng vốn đã quyết định chiều nay công bố. Chu Hồng Cơ nửa ngày cũng không chờ nổi, liền vội vàng đến dâng lễ vật, đúng là làm khó hắn.
Nếu người ta nhiệt tình hết sức như thế, Hạ Tưởng không nhận lễ vật thì có vẻ rất không nể tình. Hắn liền nói:
- Được, tôi sẽ báo cáo với Chủ tịch Thành một tiếng.
Sau đó hắn vô cùng khéo léo chuyển sang đề tài khác:
- Thiếu chút nữa thì quên, ngày mai có một hội nghị phải họp, có một số việc tôi phải làm trước chiều nay.
Chu Hồng Cơ hiểu ý liền cười, nghĩ rằng mình đã đạt được mục đích mong muốn.
Hạ Tưởng cũng tươi cười, nhằm khiến cho Chu Hồng Cơ cảm giác rằng mình đã thu được thắng lợi.
Buổi chiều, Tập đoàn Đạt Tài báo tin tài chính Nha Nội đã được chuyển đến thuận lợi. Đồng thời, Nha Nội và Thành Đạt Tài kí kết hợp đồng, đội thi công Tập đoàn Đạt Tài lên Bắc Kinh thi công công trình, chi tiết đã được quyết định.
Một giờ sau, Hạ Tưởng lãnh đạo tổ điều tra vụ án Chu Chấn Ba, tuyên bố kết quả điều tra tại đại hội cán bộ ở Tỉnh ủy gồm các cán bộ trung cấp trở lên, chứng thực Chu Chấn Ba chết do tự sát, đồng thời trong quá trình phá án, Ủy ban Kỉ luật Trung ương cũng không có hành vi bức cung.
Kết luật tuy rằng không nói thẳng Chu Chấn Ba đã chết uổng phí, nhưng ý là như vậy.
Thôi Bách Tính và Chu Hồng Cơ lần lượt lên tiếng ở đại hội, tỏ vẻ tiếc nuối và ân hận về cái chết của Chu Chấn Ba, nhưng lại không đề cập đến việc xin lỗi và bồi thường cho gia đinh người đã chết.
Đêm đó, người nhà Chu Chấn Ba lại đến Thành ủy khóc lóc kể lể, yêu cầu Thành ủy mang lại sự trong sạch cho Chu Chấn Ba, vì cái chết của Chu Chấn Ba không rõ ràng.
Đêm đó, Thôi Bách Tính và Tôn Tập Dân cùng thảo luận bí mật với Chu Hồng Cơ, cuối cùng lại buồn bã chia tay. Chu Hồng Cơ một đêm không ngủ, liên tiếp gọi điện thoại lên Bắc Kinh gần một tiếng đồng hồ.
Đêm đó, sau khi Thôi Bách Tính ở cuộc gặp về, gã cũng báo cáo công tác lên Bắc Kinh, giải thích tỉ mỉ, cuối cùng, đề nghị của gã cũng đã nhận được sự đồng ý.
Đêm đó, Tôn Tập Dân sau khi hội đàm xong, gần như một đêm không ngủ, trái lo phải nghĩ, khuôn mặt hết sức u sầu, cuối cùng quyết định sáng mai tự mình lên Bắc Kinh.
Tình thế tiếp theo không biết sẽ như thế nào đây.