Tuy Tạ Tín Tài chưa hề nói rõ ông ta đến tỉnh Tề với mục đích cuối cùng là gánh vác sứ mệnh bí mật gì, nhưng Hạ Tưởng cũng chẳng hỏi. Thật ra dựa vào mối quan hệ giữa hắn và Ngô Tài Dương, dựa vào quan hệ giữa Tạ Tín Tài và Ngô Tài Dương, nếu như hắn hỏi một tiếng, cũng được đại khái thôi.
Nhưng Hạ Tưởng không làm chuyện thừa, vì hắn gần như đã đoán được đáp án.
Ăn tiệc xong, hắn không về nhà, mà bị Phó Tiên Tiên gọi đến bên cạnh.
Tào Thù Lê ở nước ngoài đã ở cùng Liên Nhược Hạm, tất cả đều thuận lợi. Tào Thù Lê cho Hạ Tưởng biết sẽ khiến hắn ấm ức một thời gian, cô ấy ở nước ngoài khoảng vài ngày.
Hạ Tưởng biết, vài ngày… e là mười mấy ngày trôi qua rồi.
Thôi dẹp đi, tuy là hắn rất muốn Tào Thù Lê ở bên mình, nhưng nghĩ đến Liên Nhược Hạm cũng rất cô đơn, Tào Thù Lê bảo vệ cho Liên Nhược Hạm thật sự là vì hắn, nên hắn cũng an tâm.
Sau khi Phó Tiên Tiên và Vương Sắc Vi nói chuyện riêng, việc hợp tác buôn bán giữa Triệu Mẫu Đan và họ nhà Phó đã thuận lợi, đi đến nhất trí. Lẽ ra mọi việc đã hoàn thành, cô ấy nên trở về Bắc Kinh, nhưng lại chần chừ không đi, dường như là đã say mê Hạ Tưởng rồi.
Tuy rằng Phó Tiên Tiên bao nhiêu năm nay luôn ở bên cạnh, chưa từng rời xa, nhưng đối với Hạ Tưởng mà nói, Phó Tiên Tiên dường như chưa từng động lòng trước hắn. Đã không thân thiết với hắn như Vệ Tân, cũng không yêu hắn tha thiết như Cổ Ngọc, lại càng không si mê hắn như Nghiêm Tiểu Thì, cô ấy như loài chim di cư, mùa nào thuận lợi thì bay đến, khi không còn thuận lợi nữa lại phải bay đi.
Lại rất hiếm khi biểu lộ tình ý trước mặt hắn.
Nhưng hai ngày ở chung, cá tính như tiểu ma nữ của Phó Tiên Tiên hình như đã tiêu tan, hóa thành một tách cà phê đậm đà. Ngoại trừ ban ngày bận bịu công việc, vừa đến buổi tối là nhắn tin cho hắn ngay, hi vọng hắn đến đón cô.
Hạ Tưởng chỉ có thể im lặng, ân của người đẹp là khó tiêu thụ nhất, nhưng hắn buộc phải làm thế.
Trên đường đến khách sạn Phó Tiên Tiên đang ở, Hạ Tưởng bất ngờ nhận được cú điện thoại của Tần Khản.
Nói là bất ngờ vì Hạ Tưởng không biết là Tôn Tập Dân đã trở về, càng không biết là Tần Khản đã đón Tôn Tập Dân rồi, họ đang trên đường đến thăm Hà Giang Hải.
Chỉ trong vài ngày mà Tần Khản đến thăm Hà Giang Hải lần thứ hai.
Lần trước Tần Khản và Hà Giang Hải đã thống nhất sơ bộ được vài vấn đề. Đương nhiên, thống nhất được là một chuyện, hai bên có tin tưởng nhau và nghiêm chỉnh thực hiện hay không lại là chuyện khác. Nhưng sau khi nói chuyện với Tôn Tập Dân trên xe, Tần Khản ý thức được một số chuyện, y cần phải mượn đường của Hạ Tưởng, mượn quân của Hà Giang Hải, vì vậy, y phải đến gặp Hà Giang Hải và phải gọi điện cho Hạ Tưởng.
- Phó Bí thư Hạ, tôi báo với anh chuyện này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tần Khản nói chuyện với Hạ Tưởng không lâu, vẫn còn bất mãn việc Hạ Tưởng nhúng tay vào vụ năng lượng mới, nhưng y cũng không ngăn được ý định trong hành động tiếp theo muốn giành sự ủng hộ từ Hạ Tưởng.
- Tôi vừa đến sân bay đón Chủ tịch Tôn.
Hạ Tưởng giật mình, Tôn Tập Dân im hơi lặng tiếng trở về, ngay cả hắn cũng giấu không cho biết, chắc chắn là Tôn Tập Dân có ý gì đây.
Hạ Tưởng cũng biết Tần Khản cố ý cho hắn biết, nhất định là có chuyện khác muốn nói. Chuyện Tôn Tập Dân trở về đương nhiên là không đủ để làm cho một Phó chủ tịch tỉnh kinh ngạc như thế.
Quả nhiên, Tần Khản nói tiếp:
- Tôi và Chủ tịch Tôn Tập Dân đã giao lưu một chút về quan điểm, nhằm vào không ít vấn đề về triển vọng của tập đoàn năng lượng mới và tình hình công trình thể diện của Ngũ Đóa Kim Hoa, tất cả đều đang trong giai đoạn trao đổi ý kiến. Thật đáng tiếc, kết quả là vẫn chưa thống nhất được ý kiến. Vì vậy phải cho anh biết trước một tiếng, ngày mai còn có chuyên đề về những sai sót trong chính sách kinh tế ở tỉnh Tề do một số cơ quan truyền thông quốc gia thực hiện.
- Xong rồi, không làm phiền Phó bí thư Hạ nữa, tôi lập tức vào bệnh viện với Bí thư Hà đây.
Tần Khản cúp máy, y cố ý nói ra một tin quan trọng như vậy, khiến Hạ Tưởng nhất thời thấn thần một lát.
Cú điện thoại của Tần Khản rõ ràng đã cho Hạ Tưởng biết 3 chuyện: Thứ nhất, y và Tôn Tập Dân đã trực tiếp gặp mặt và nói chuyện rõ ràng, cũng đồng nghĩa với việc không còn đường thoái lui nữa. Ở tỉnh Tề nếu có Tôn Tập Dân thì không có y, mà đã có y thì không có Tôn Tập Dân.
Việc bất hòa giữa Phó chủ tịch thường trực tỉnh và Chủ tịch tỉnh là điều thường thấy. Nhưng bất hòa đến mức không lường trước hậu quả như Tần Khản thì hiếm thấy. Phải chăng Tần Khản nghĩ là cơ hội đã đến nên y quyết làm tới cùng, quyết định quyết một phen sống mái?
Thứ hai, Tần Khản thông báo cho Hạ Tưởng biết ở Trung ương y cũng có bối cảnh tốt, nếu không sẽ không có những bài bình luận về những sai sót trong chính sách của tỉnh Tề của cơ quan truyền thông quốc gia. Và cũng có ý nói với Hạ Tưởng rằng, không phải một mình y làm khó dễ Tôn Tập Dân, ở Trung ương cũng có kẻ không ưa gì Tôn Tập Dân.
Thứ ba, y gián tiếp cảnh báo Hạ Tưởng không cần nhúng tay vào việc ân oán giữa y và Tôn Tập Dân nữa, vì y và Hà Giang Hải đã kết hợp với nhau rồi!
Hắn sững sờ cả nửa tiếng đồng hồ, mãi đến khi bàn tay nhỏ bé của Phó Tiên Tiên quàng qua hông và cảm thấy một làn hương nhè nhẹ ngay sau lưng, hắn mới bừng tỉnh, nhẹ nhàng mỉm cười.
Phó Tiên Tiên hơi mệt, Hạ Tưởng bế cô lên giường, đắp chăn cho cô, lại duỗi cánh tay cho cô gối lên. Chẳng bao lâu, cô đã chìm vào giấc mộng, ngủ ngon lành.
Trước mắt Hạ Tưởng là một Phó Tiên Tiên đang say ngủ. Những đường cong lả lướt, uyển chuyển đầy mê hoặc, lại thêm lớp áo ngủ bằng lụa mỏng, nửa kín nửa hở, càng làm cô đẹp lung linh.
Hạ Tưởng không hề có ý nghĩ quyến rũ cô, bởi lẽ hắn biết trọng trách của hắn bây giờ ở tỉnh Tề, vì tình hình đã bắt đầu rối ren. Hắn đã nhấn chìm "cái hồ lô" là vụ tranh chấp quyền chủ nợ ở tập đoàn xe khách năng lượng mới, nhưng lại nổi lên vô số "cái gáo" khác: sai sót trong sách lược của hạng mục xe khách năng lượng mới, tiền đồ tăm tối và sự khởi công vội vã của công trình Ngũ Đóa Kim Hoa. Những sai sót chồng chất sau khi khởi công đều bị Tần Khản lan truyền tứ tung, không bỏ qua cái nào. Và tất nhiên, mục đích cuối cùng là để ép Tôn Tập Dân phải xuống đài!
Tội nghiệp Tôn Tập Dân, vì trước đây đã từng tự nhận lỗi và từ chức nên bị tên Phó chủ tịch thường trực trèo lên đầu lên cổ. Ông ta có bị ức hiếp thì chắc cũng không dám lên tiếng, vì thấy mình vốn đã mang tiếng xấu.
Hơn nữa, Tôn Tập Dân sau khi đến tỉnh Tề đã quá khiêm nhu và mềm mỏng, lại vô tình bị sập bẫy Hà Giang Hải. Ông ta không ngờ Hà Giang Hải lại trở mặt thành kẻ thù quá nhanh, khiến ông ta không thích ứng kịp với sự xoay vần nhanh chóng ở tỉnh Tề.
Tôn Tập Dân hiện tại phải đối mặt với hai kẻ thù, mà Chu Hồng Cơ còn thảm hơn ông ta, bốn bề đều là thù địch.
Có cơ sở để tin rằng, phản kích của Hà Giang Hải sẽ không dừng lại ở đây, y sẽ còn tiếp tục tăng thêm áp lực, mục đích cuối cùng của y chắc chắn cũng giống như Tần Khản. Tần Khản muốn lật đổ Tôn Tập Dân, rồi sẽ thế chỗ ông ta. Còn Hà Giang Hải không muốn thế chỗ nhưng lại muốn Chu Hồng Cơ thân bại danh liệt và biến khỏi tỉnh Tề một cách thảm hại.
Tình thế càng nghiêm trọng hơn là, Hà Giang Hải và Tần Khản đã kết hợp với nhau.
Quả thật, việc Chu Hồng Cơ sống hay chết, việc Tôn Tập Dân ở hay đi, việc Hà Giang Hải và Tần Khản kết hợp với nhau, hay việc Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ chiến đấu trên võ đài, đồng thời đầu người đánh phọt ra óc chó. Cuối cùng nếu có loạn đến mức Trung ương không có cách để kết thúc đi chăng nữa, thì cũng chẳng ảnh hưởng đến hình tượng của Hạ Tưởng, và cũng không thể ảnh hưởng đến con đường thăng tiến của hắn, nhưng lại có thể ảnh hưởng đến chuyện lớn nhập cục của Khâu Nhân Lễ.
Hơn nữa cũng sẽ ảnh hưởng đến tình hình an ninh chính trị yên ổn đoàn kết ở tỉnh Tề.
Cục diện chính trị yên ổn đoàn kết, có vẻ chưa rõ ràng lắm, nhưng cụ thể rơi vào tình hình quốc kế dân sinh, Sẽ có thể ảnh hưởng đến sự phát triển kinh tế của tỉnh Tề, gây bất lợi cho những bước tiến vững chắc của tỉnh. Nếu như mâu thuẫn ngày càng lớn sẽ khiến công việc của chính quyền bị đình trệ, có khả năng làm nhiều dự án gặp trở ngại, từ đó gây khó khăn cho nhiều xí nghiệp, cụ thể nhất là có thể làm cho nhiều người dân thất nghiệp.
Hạ Tưởng không cho phép tỉnh Tề rơi vào tình trạng hỗn loạn đến mức không khống chế được.
Việc đấu tranh chính trị, chỉ cần không ảnh hưởng đến phát triển kinh tế, không ảnh hưởng đến quốc kế dân sinh, thì hắn có thể đứng giữa để điều hòa, duy trì sự cân bằng. Nhưng nếu một bên nào đó muốn hoàn toàn phá vỡ sự cân bằng, thì hắn phải ra tay thôi.
Hiện tại Tần Khản đã phán đoán sai, y nghĩ rằng có thể thừa cơ nổi dậy, kiếm lợi trong lúc rối ren để mình hắn tung hoành, dụng vọng cá nhân bành trướng vô hạn. Hà Giang Hải dựa vào tâm lý báo thù, anh ta và Tần Khản bắt tay với nhau sẽ tạo nên thế tiến công rất mạnh.
Nói như vậy, hành động của y trong việc tranh chấp quyền đời nợ ở tập đoàn xe khách năng lượng mới vẫn không thể cảnh tỉnh được một số người. Còn việc bổ nhiệm Chu Vu Uyên cũng không làm cho một số người lĩnh hội được dụng ý của Trung ương?
Thậm chí đích thân Phó trưởng ban tổn chức trung ương Tạ Tín Tài đến và ở lại không đi, đều không thể làm một số người đã bị dục vọng làm mất phương hướng thức tỉnh và bình tĩnh lại. Hay là có thể nói, phải dùng đến biện pháp mạnh?
Hạ Tưởng nhẹ nhàng rút cánh tay đã hơi ê ẩm vì Phó Tiên Tiên gối lên, tưởng là sẽ không đánh thức cô, ai ngờ Phó Tiên Tiên lim dim mở mắt ra, mà mắt cô mở to quá làm Hạ Tưởng hết hồn.
- Trong lúc mơ mơ màng màng, em chợt nhớ ra một việc.
Phó Tiên Tiên nói một chút là tỉnh táo lại ngay. Cô trở mình ngồi dậy.
- Hôm nay lúc em và Vương Sắc Vi gặp nhau, cô ấy khen anh hết lời, nói anh là một tuyệt phẩm hiếm có khó tìm trên thế gian. Anh nói xem, cô ấy thích anh rồi phải không?
Hạ Tưởng làm bộ nghiêm túc:
- Em đừng nói linh tinh, nói vào việc chính đi.
- Lại không gạt được anh rồi, chả vui tí nào.
Phó Tiên Tiên lắc đầu thở dài một tiếng. Bỗng chốc nhảy xuống đất, vì động tác mạnh quá làm cho áo ngủ bay lên, lộ ra chiếc quần lót trắng bên trong, cô hồn nhiên không biết, còn nghiêm chỉnh nói:
- Hôm nay em và Vương Sắc Vi nói chuyện về xe khách năng lượng mới, cả hai đều rất hiếu kì. Rốt cuộc anh đã dùng cách gì mà khiến cho những kẻ thiếu nợ răm rắp nghe lời vậy? Bây giờ ai cũng biết, những kẻ thiếu nợ đều là đại gia.
Lúc Phó Tiên Tiên nói, cô ngồi lên bàn, cái bàn hơi cao nên mông cô đung đưa trên không, lúc ẩn lúc hiện, nhìn choáng cả mắt.
Hạ Tưởng cười, đương nhiên không phải vì đối phương e ngại cái uy danh Phó bí thư tỉnh ủy của hắn, cũng không phải cách hắn nói đã đánh động đối phương, lại càng không phải vừa gặp hắn đối phương đã phục, mà là vì hắn đã nắm trong tay điểm yếu của đối phương.
Lúc nào cũng vậy, sức mạnh của chế ước là tốt nhất. Việc gì cũng nên dựa vào đàm phán mà giải quyết tranh chấp, tạm gác tranh luận, cùng nhau khai thác và phát triển, tuy nhiên chỉ là một trò cười tình nguyện mà thôi. Anh không cầm kiếm trên tay thì ai phải sợ anh nữa nào?
Đúng là vì Hạ Tưởng cầm một thanh kiếm vô hình kề ngay trên cổ đối phương, thì họ mới sợ hãi mà bị đưa vào khuôn khổ —— Nhưng cũng không phải là họ bị cưỡng bức, vì Hạ Tưởng xưa nay không phải kẻ ép người quá đáng, chí ít hắn cũng chừa cho đối phương một con đường để thoái lui và hi vọng.
Quyền biến, việc gì cũng có thể thương lượng được. Còn nếu muốn cứng rắn, thì xin lỗi, Hạ Tưởng có đòn sát thủ.