Lúc này, Hạ Tưởng đã rời xa sự ồn ào náo động của Tỉnh ủy. Hắn đang ở một trang viên vùng ngoại thành, tụ họp với Lưu Nhất Lâm, Ôn Tử Tuyền, Vương Sắc Vi.
Đương nhiên, Hạ Tưởng sẽ không một mình tiếp cả ba cô gái xinh đẹp như vậy. Ngoại trừ ba người đẹp ra, còn có Nga Ni Trần, Dương Uy và Ngô Thiên Tiếu cũng ở đó.
Hôm nay họp mặt, không phải có yến tiệc, chỉ là một hoạt động nghỉ ngơi bình thường, hoặc cũng có thể nói là một hội nghị kinh tế tổng kết và triển vọng cũng được. Thật ra dựa theo quy tắc thông thường, không nên có Lưu Nhất Lâm tham gia, nhưng sau khi Nga Ni Trần và Dương Uy tiếp nhận sản nghiệp của Triệu Mẫu Đan, Lưu Nhất Lâm với uy quyền Thị trưởng, cũng đã tạo ra không ít điều kiện thuận lợi, nên cũng mời cô.
Lưu Nhất Lâm rất là vui mừng.
Từ lúc Hạ Tưởng bước vào quan trường tới nay, trải qua không biết bao nhiêu sóng gió, mỗi lần sau khi thắng lợi cũng không mở tiệc rượu, để tránh nảy sinh cảm xúc kiêu ngạo tự mãn. Hơn nữa, hắn cho rằng thời điểm bây giờ còn chưa thể coi là đã hoàn toàn thắng lợi.
Hạ Tưởng vẫn nhớ kỹ một câu là ——đáng mừng nhất chính là bản thân bị dồn vào đường cùng mà không hết hy vọng, có thể kinh ngạc mà không hoảng hốt, gấp mà không loạn.
Đáng buồn nhất chính là chúc mừng trước khi có tin báo thắng trận, đắc ý mà hí hửng tự thưởng cho mình.
Nhìn bề ngoài, Hà Giang Hải từ chức có hiệu lực, Ban Tổ chức Trung ương đã bày cho Ủy ban Kỷ luật Trung ương một đường, Ngô Tài Dương ngang nhiên ra tay thách thức khiêu chiến với quyền uy của phe phản đối. Sau khi Hà Giang Hải xuất viện, đã cùng Chu Vu Uyên ra mặt giải vây cho Tôn Tập Dân. Mọi việc đều thuận lợi, tốt đẹp.
Hà Giang Hải xuất viện đại biểu cho anh ta đã tiếp nhận tình huống hiện tại rồi. Anh ta ra mặt, biểu lộ đã tiếp nhận đề nghị của Hạ Tưởng, chuẩn bị nhảy ra khỏi vòng xoáy lớn của Tỉnh ủy, muốn về nhà dưỡng già rồi.
Hà Giang Hải cùng Chu Vu Uyên đồng thời ra mặt giải vây cho Tôn Tập Dân, với ý muốn thế lực địa phương tỉnh Tề chuyển giao một bộ phận quyền lực vào trong tay Chu Vu Uyên. Hàng loạt dấu hiệu này cho thấy, Hà Giang Hải hoàn toàn muốn từ chức về ở ẩn, và cũng sẽ thu tay lại một cách toàn diện, không có ý định gây thêm rắc rối.
Lại cẩn thận phân tích tình trạng hiện nay của tỉnh Tề, nếu Chu Hồng Cơ bình an trở về, lại thu xếp ổn thỏa sự việc của Dương Ngân Hoa, mà Tôn Tập Dân lại vượt qua khủng hoảng, nếu phái phản đối có thể tập trung lực lượng ở Bắc Kinh hóa giải đợt tiến công kinh tế của Tần Khản, chưa tới một tháng sau, Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ sẽ lại một lần nữa đứng vững. Tiến thêm một bước nữa mà nói, nếu Bí thư Đảng ủy Công an mới nhậm chức cũng là thành viên của phái phản đối, vậy bố cục của phái phản đối ở tỉnh Tề, rất có thể còn tiếp tục có triển vọng.
Đương nhiên, suy nghĩ là tốt đẹp, sự thật cũng sẽ đầy các khả năng và biến số, bởi vì một loạt sự kiện ngầm phía sau. Còn có một người vẫn án binh bất động, mãi cho đến bây giờ cũng còn không có bất động tĩnh gì.
Không sai, người mà Hạ Tưởng đang lo lắng, chính là Tần Khản.
Phải nói rằng, Tần Khản mất đi sự chống đỡ của Hà Giang Hải, không có thế lực địa phương tỉnh Tề âm thầm tương trợ, khẳng định anh ta là một cây chẳng chống vững nhà. Sự việc đã không thể phớt lờ được nữa, Tần Khản ở tỉnh Tề bao năm 一一ngấm ngầm chịu đựng bao năm cũng kinh doanh bao năm, ai biết ở phía sau anh ta lại được bố trí như thế nào?
Sự tình cho tới bây giờ, người khác có lẽ sẽ cho rằng Tần Khản sẽ thu tay lại và chịu thua, nhưng trong lòng Hạ Tưởng từ trước tới nay lại không quá tin vào điều này. Bởi vì Tần Khản quá điềm tĩnh. Khi Tạ Tín Tài tuyên bố phê chuẩn cho Hà Giang Hải từ chức, khi Hà Giang Hải và Chu Vu Uyên đồng thời xuất hiện tại Tập đoàn xe khách nguồn năng lượng mới, thậm chí trước khi Chu Hồng Cơ đột nhiên lạc đường, vẻ mặt anh ta trước sau vẫn vô cùng trầm tĩnh, không khiếp sợ, không vui sướng, thậm chí ngay cả việc biểu hiện mà một Phó chủ tịch thường trực tỉnh nên có cũng không có.
Điều này chứng minh rằng, Tần Khản hoặc là đã mất hết ý chí, thờ ơ với tất cả mọi việc, hoặc chính là ý chí của anh ta kiên định, đã sớm chuẩn bị tốt đường lui cho mình sau này.
Chỉ mong là giả thuyết trước là đúng.
Hạ Tưởng ngồi ở giữa mọi người, hưởng thụ trăng thanh gió mát, nghe Nga Ni Trần và Dương Uy bàn luận về từng kế hoạch phát triển sự nghiệp của Triệu Mẫu Đan, chính xác mà nói hẳn là sản nghiệp của Nga Ni Trần, Dương Uy và Vương Sắc Vi.
Lưu Nhất Lâm ở một bên vẫn cười mà không nói gì, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái. Mà trái lại, Ôn Tử Tuyền tới tham dự cuộc thảo luận, tuy rằng cách nhìn của cô đối với kinh tế cũng không phải đặc biệt sâu sắc, cũng không có khả năng nhìn xa hiểu rộng, nhưng cô xuất phát từ góc độ chính trị mà nhìn nhận vấn đề, cũng đã hỗ trợ cho Nga Ni Trần và Vương Sắc Vi rất nhiều.
Lưu Nhất Lâm thấy mấy người thảo luận sôi nổi như vậy, mà Hạ Tưởng lại không hề lên tiếng, liền nghiêng người nhỏ giọng hỏi:
- Phó Bí thư Hạ, sao không phát biểu một vài cao kiến vậy?
Hạ Tưởng hơi giật mình, cười nói:
- Tôi là Phó bí thư được phân công quản lý về nhân sự của Đảng và quần chúng, không phải Phó chủ tịch tỉnh chuyên về kinh tế, không muốn là người ngoài ngành chỉ huy người trong ngành.
Lưu Nhất Lâm ha hả cười:
- Nếu lãnh đạo bây giờ đều tự biết mình giống anh, cũng sẽ không xuất hiện nhiều quyết sách không ra gì như vậy. Những năm gần đây, chi phí mà chúng ta giao nộp trong quá trình phát triển kinh tế, chỉ sợ lớn hơn tổng giá trị sản xuất quốc dân trong một năm.
Hạ Tưởng cười nói:
- Sợ là còn chưa kết thúc, cũng không thể nói ra ngoài. Chủ yếu cũng là do chính quyền quản lý quá nhiều việc, có thể trực tiếp can thiệp vào kinh tế, mấu chốt là, trình độ của phần lớn cán bộ địa phương về vấn đề kinh tế còn nông cạn. Hạng mục công trình xe khách nguồn năng lượng mới chính là kết quả của người ngoài ngành chỉ huy người trong ngành... Cuối cùng ai là người phải thanh toán vốn đầu tư mười tỷ trôi nổi đó? Nói là chính quyền thanh toán, nhưng chính quyền lấy tiền từ đâu ra? Từ dân chúng.
- Nhưng thật ra, lông dê cũng không thể mọc trên người chó.
Lưu Nhất Lâm nói một câu nói dí dỏm, lại nghiêng đầu, khe khẽ nói:
- Phó Bí thư Hạ, thế cục sau này chắc là sẽ thái bình rồi phải không?
- Tôi cũng hy vọng thiên hạ thái bình, nhưng sự thật cũng chưa chắc có thể như ý nguyện, chỉ có thể nói, cứ chờ xem đã.
Hạ Tưởng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, trước sau vẫn không xua tan được ám ảnh trong lòng mình. Mặc dù hắn cũng hiểu rõ, Tần Khản cho dù không buông tha, cũng sẽ không ra tay đối với hắn.
Nhưng lúc này, quả thật hắn đã đứng ở độ cao nhất định để suy xét vấn đề.
Đây cũng gọi là lo lắng cho nước, cho dân.
Bởi vì đây là cuộc tụ họp để nghỉ ngơi, Lưu Nhất Lâm mặc chiếc váy dài. Hiếm khi thấy cô lộ ra vẻ vô cùng hoạt bát như vậy. Cô đứng lên, phất phất tay về phía Hạ Tưởng:
- Tôi qua bên kia một chút. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Thật ra cô muốn Hạ Tưởng đi theo cô, nhưng Hạ Tưởng lại ngồi ì ra, không nhúc nhích. Không phải hắn lười, mà hắn còn đang mải suy nghĩ.
Hạ Tưởng suy nghĩ tới vấn đề của Nha Nội. Bởi vì căn cứ vào tình thế lúc này, dù Nha Nội có ác khí nuốt được Hà Giang Hải hay không, cũng phải nuốt xuống. Theo việc Nha Nội quay lại Bắc Kinh, chờ ông ta tập trung tinh lực sau đó tăng cường tấn công vào sản nghiệp Tiếu Giai. Nói không chừng, trên phương diện chính trị không có cách gì giải phóng ác khí, thì trên phương diện kinh tế, ông ta sẽ tìm được người chịu tội thay.
Nói cách khác, Nha Nội chắc sẽ tăng cường độ mạnh yếu để thâu tóm sản nghiệp Tiếu Giai, cũng không tiếc phải trả giá.
Nói rõ ràng hơn, trận quyết chiến của Nha Nội ở trên phương diện kinh tế sắp được trình diễn. Liên tưởng đến sau khi Nha Nội bị thương, phái phản đối vì trả thù mà áp dụng thủ đoạn không thuận theo sẽ không buông tha. Hạ Tưởng không khỏi lo lắng tới sự đối kháng về mặt kinh tế ở Bắc Kinh. Cùng với việc Nha Nội nhảy vào cạm bẫy của Thành Đạt Tài, liệu sau khi Nha Nội phát hiện ra, từ đó mà khiến ông ta thù cũ hận mới dâng lên trong lòng, tiếp đó sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để tiến hành trả thù?
Đương nhiên, Hạ Tưởng cũng không e ngại thủ đoạn của Nha Nội và lực lượng của phái phản đối, bởi vì hắn tin tưởng rằng, mặc kệ đối phương có gây ra bao nhiêu mưa to gió lớn, cũng không lay động được nền móng của hắn, bởi vì dù sao hắn cũng không giống với Hà Giang Hải.
Hắn không có nhược điểm nào bị đối phương nắm giữ trong tay cả, cam đoan bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ say.
Điều duy nhất khiến Hạ Tưởng phải lo lắng chính là khi Hứa Quan Hoa tham gia vào cuộc đối kháng kinh tế, bởi vì kinh nghiệm không đủ mà lộ dạng. Sau đó sẽ bị Nha Nội đẩy ra, dẫn tới liên tưởng đến bóng dáng của hắn ở trong đó.
Nói cho cùng, Hạ Tưởng luôn luôn giữ cho hình tượng của mình là một người tốt, cũng không muốn Nha Nội cảm thấy hắn là người xấu. Trên thực tế, quả thật hắn cũng là một người tốt. Ngược lại không phải là hắn không dám đối kháng trực tiếp với Nha Nội, mà là cảm thấy có khi cùng Nha Nội chơi trò chơi trốn tìm, mới tiện đánh lén thành công.
Chuyện của Nha Nội còn dễ nói, cho dù Nha nội đã biết chân tướng, cũng chỉ có thể đánh cuộc chịu thua. Dù sao khi đối kháng kinh tế, cái chính là phải xét tới thực lực và trí tuệ, so sanh với sự nghiêng lệch trên chính trị, ít nhiều còn tuân thủ theo một quy luật thị trường. Hiện tại, trong lòng Hạ Tưởng cảm thấy thiếu tự tin nhất chính là Tần Khản vẫn trốn ở một nơi bí mật gần đó, rốt cuộc đang mưu tính kế hoạch quan trọng gì?
Ngẩng đầu đúng lúc thấy Lưu Nhất Lâm đang một mình dạo bước cách bờ biển không xa, dưới ánh đèn, cô ôm hai vai, hoàn toàn không có hình tượng uy nghiêm của một Thị trưởng thường có khi ở trước mặt công chúng, ngược lại trông cô có vẻ yếu đuối bất lực của một người con gái bình thường. Hạ Tưởng không khỏi lắc đầu cười. Không đợi hắn mở miệng, Ôn Tử Tuyền đã lĩnh hội ý đồ của hắn, đứng dậy đi tới bên cạnh Lưu Nhất Lâm.
Lúc này cũng chỉ có người đẹp Vương Sắc Vi ở bên cạnh hắn.
Vương Sắc Vi vốn ngồi cách Hạ Tưởng khá xa. Lưu Nhất Lâm và Ôn Tử Tuyền vừa đi, cô ngồi lại gần một chút, ngay phía bên phải Hạ Tưởng, để tiện nói chuyện.
Hiếm thấy có một cơ hội như hôm nay, tranh thủ lúc rảnh rỗi, Hạ Tưởng thấy Vương Sắc Vi khá là hào hứng, liền chủ động hỏi:
- Sắc Vi, gần đây mọi chuyện đều thuận lợi, vừng nở hoa. Cô đã nghĩ bước tiếp theo định làm gì chưa?
Chẳng qua Hạ Tưởng chỉ thuận miệng hỏi, hắn cũng không thực sự quan tâm tới việc Vương Sắc Vi còn suy nghĩ trên vấn đề kinh doanh, không ngờ Vương Sắc Vi lại thực sự nghĩ vậy, hơn nữa còn khiến Hạ Tưởng cảm thấy thật bất ngờ.
- Phó Bí thư Hạ, tôi thật ra là có một vấn đề muốn nhờ anh chỉ giáo cho...
Vương Sắc Vi cười rất rạng rỡ, còn có chút thần bí:
- Theo anh, Chu Hồng Cơ có phải thực sự có quan hệ với Dương Ngân Hoa hay không?
Suy cho cùng, Vương Sắc Vi cũng không phải người trong quan trường, mở miệng hỏi về vấn đề hoàn toàn không hợp quy tắc. Bất cứ ai cũng sẽ không hỏi Phó bí thư tỉnh ủy về vấn đề tác phong của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Mặc kệ có phải trong trường hợp riêng tư hay không, đều phạm vào kiêng kị. Cũng may, từ trước đến nay, Hạ Tưởng rất khoan dung, sẽ không trách cứ Vương Sắc Vi điều gì, chỉ liếc mắt nhìn Ngô Thiên Tiếu một cái.
Ngô Thiên Tiếu đã thầm căn cứ vào địa chỉ mà Hà Giang Hải cung cấp tiến hành điều tra, hỏi thăm rõ ràng được một sự thật. Quả thật đây là nhà của Dương Ngân Hoa, nhưng không xuất hiện cảnh tượng bắt kẻ thông dâm ở trên giường. Hơn nữa trong phòng cũng không có Dương Ngân Hoa, không có một bóng người nào. Theo hàng xóm nói, bình thường cũng rất ít khi thấy có người đến ở, cũng chưa từng thấy một nam một nữ nào đến đây.
Điều này cũng khiến Hạ Tưởng thực sự yên tâm. Bình tĩnh mà xem xét, hắn còn thật sự lo lắng sẽ phát hiện Chu Hồng Cơ có gian tình gì.
Nếu Chu Hồng Cơ biết Hạ Tưởng đã lo lắng cho anh ta thế nào, nhất định anh ta sẽ vô cùng cảm kích, nắm tay Hạ Tưởng kích động nói:
- Anh hiểu tôi, cuối cùng cũng có người hiểu tôi.
Dương Ngân Hoa đến tột cùng có bộ dạng dài ngắn thế nào, Hạ Tưởng cũng không có một chút ấn tượng. Tuy nhiên hắn nhớ rõ dường như có nghe Ngô Thiên Tiếu hay nói giỡn 一一 Tỉnh ủy tỉnh Tề không có mỹ nữ, duy nhất chỉ có mình Ôn Tử Tuyền mà thôi 一一 chính là nói, Dương Ngân Hoa khẳng định không bằng Ôn Tử Tuyền.
Ngô Thiên Tiếu biết Phó Bí thư Hạ ra hiệu về phía anh ta, đang muốn mở miệng nói chuyện, thì Vương Sắc Vi lại không để cho anh ta kịp nói, mở miệng nói ra một câu khiến Ngô Thiên Tiếu khiếp sợ, cũng khiến Hạ Tưởng phải giật mình.
- Tôi nghĩ, tôi hẳn là biết Chu Hồng Cơ ở nơi nào.