Gần đến giờ trưa, Tần Khản và Lý Vinh Thăng cùng lúc đến được thành phố Lỗ.
Lý Vinh Thăng và Tần Khản cùng đi nhưng không cùng xe, vừa vào đến trụ sở lớn của Tỉnh Ủy, Lý Vinh Thăng chào hỏi cũng không chào, liền quay người đi tìm Tạ Tín Tài. Tần Khản cũng không để tâm, lắc đầu cười một cái, trực tiếp trở về phòng làm việc.
Gã tràn đầy lòng tin, tất cả đều nằm trong sự khống chế, đối với sự tức giận của Lý Vinh Thăng, không chút bận tâm tới.
Đương nhiên, Tần Khản cũng không phải việc gì cũng suông sẻ, Lục Gia Thành bất ngờ bị gác sang một bên, khiến gã đau đớn mất đi cánh tay phải, vô cùng tức giận đồng thời căm hận Hạ Tưởng.
Khỏi phải nghĩ, khẳng định là bút tích của Hạ Tưởng, bởi vì ngoài Hạ Tưởng ra, ai cũng không thể có nét bút thần như vậy, càng không thể biết được sự thật của Lục Gia Thành đã giấu diếm bao năm, cho nên, việc từ chức của Lục Gia Thành, tuy rằng chỉ là tạm thời đình chức, là một tổn thất lớn của gã.
Cũng may trên cơ bản thì gã đã sắp xếp toàn bộ đâu vào đấy, chỗ cần dùng đến Lục Gia Thành cũng không nhiều lắm, mất đi một trợ lực lớn tuy rằng đau khổ, nhưng cũng không đến nổi khiến gã phải thương gân động cốt.
Chỉ có điều khiến Tần Khản khó hiểu là, nếu như nói thật sự là Hạ Tưởng đã gài bẫy Lục Gia Thành, thế thì phải chăng cho thấy, Hạ Tưởng đã biết được mối quan hệ giữa gã và Lục Gia Thành?
Khoan nói đến việc làm cách nào mà Hạ Tưởng biết được quan hệ riêng tư giữa gã và Lục Gia Thành, nếu như Hạ Tưởng đã mò ra được mối quan hệ giữa Lục Gia Thành và gã, chẳng lẽ không phải cho thấy, Chu Duệ cũng có khả năng bại lộ sao?
Cần phải cẩn thận thêm, Tần Khản vừa đi đến văn phòng, Chu Duệ liền gõ cửa bước vào.
Thư ký của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Ủy bước vào văn phòng làm việc của Phó chủ tịch thường trực tỉnh, ít nhiều gì có chút không bình thường, cũng may mỗi lần Chu Duệ đến đây, đều có thể tìm được lý do đầy đủ mà quang minh chính đại, không những khiến Chu Hồng Cơ không nghi ngờ, cũng khiến một vài người khác chú ý đến, đều cho rằng thư ký của Bí thư Chu đến tìm phó Chủ tịch Tỉnh, là thật sự vì việc công.
Ngay khoảnh khắc đầu tiên Chu Duệ lộ diện, liền khiến cho Tần Khản giật mình, bởi vì gần đây cảm thấy áp lực rõ rệt, sự việc tai nạn xe trên đường cao tốc, bên ngoài thì dường như là làm chuyện ác thì gặp phải báo ứng, không nghĩ kỹ lại còn thật sự cho rằng là quả báo của Hà Giang Hải, thật ra sau sự việc Tần Khản vừa nghĩ cũng đã đại khái đoán được điều gì đó, sau lưng của sự việc, điều ẩn chứa bên trong e rằng cũng là bóng dáng của Hạ Tưởng.
Nếu như lại xem như chuyện của Lục Gia Thành, Hạ Tưởng vừa ra tay, liền khiến gã liên tiếp gặp bất lợi, thủ đoạn giỏi, thông minh thật.
Vừa gõ vừa đánh, chính là để gã buông tay ư? Trong lòng Tần Khản cười khẩy, Hạ Tưởng cũng được, Khâu Nhân Lễ cũng được, thậm chí là Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ cũng được, đều mắc lừa cả rồi, đều bị thủ đoạn của gã che mắt cả rồi, tưởng rằng gã thường xuyên khơi mào rắc rối, chính là muốn thế này thế kia, kỳ thật gã không phải muốn thế này thế kia.
Phóng tầm mắt ra cả cái tỉnh Tề, không một người nào có thể nhìn thấy sau lưng vẻ ngoài khoa chân múa tay, rốt cuộc ẩn chứa một tâm địa như thế nào. Hà Giang Hải bị gã đùa bỡn trong lòng bàn tay, Tôn Tập Dân bị gã bức bách đến sứt đầu mẻ trán, Chu Hồng Cơ bị gã đùa nghịch đến mặt xám mày tro, ngay cả Hạ Tưởng, cũng bị chiêu thức không như thường lệ của gã che lấp cả hai mắt, cuối cùng bị gã dẫn vào ngã rẽ.
Tần Khản gần như muốn cười lớn thành tiếng, với sự nổi danh của Hạ Tưởng, kỳ thật khó mà xứng đáng, đều nói hắn có con mắt tinh tường thấy được cõi phàm trần, làm quan như là có thần, theo gã thấy, chẳng qua xoàn thôi, hoàn toàn không phải đối thủ ngang tầm với gã.
Hạ Tưởng còn cho rằng kéo theo việc thay đổi nhiệm kỳ tỉnh Tề trước, tỉnh Tề sẽ được ấn định lại, kỳ thực Hạ Tưởng nào biết rằng, thay đổi nhiệm kỳ trước, càng đúng với ý muốn của gã! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cả một tỉnh Tề cuối cùng chỉ có thể có một người chiến thắng, chính là Tân Khản gã đây!
Tất cả mọi người, bao gồm Tôn Tập Dân, bao gồm Chu Hồng Cơ, bao gồm Hà Giang Hải, thậm chí bao gồm cả Hạ Tưởng người vẫn luôn điều tra bên trong đồng thời tự cho rằng kế sách của mình rất hay. Đều chẳng qua là nấc thang trên đường gã đi lên mà thôi, chính là giẫm đạp lên vai và sai lầm của bọn họ mà bước lên, mới hoàn thành được sự anh minh và vĩ đại của gã.
Tần Khản hài lòng đắc chí, vừa gặp Chu Duệ liền nói:
- Thư ký Chu, có chuyện tốt gì hả?
Chu Duệ đóng cửa, vẻ mặt khẩn trương:
- Phó Chủ tịch tỉnh Tần, tôi nghĩ thân phận của tôi có thể đã bại lộ rồi, gần đây luôn cảm thấy có người đang điều tra tôi, ngay cả ánh mắt của Ngô Thiên Tiếu nhìn tôi cũng không bình thường nữa.
- Anh đa nghi quá sinh tật, Chu Duệ, đừng suy nghĩ lung tung nữa, người khác cũng là người, không phải thần, sau lưng anh đã làm những gì, không ai biết đâu.
Tần Khản một mặt an ủi Chu Duệ, mặt khác lấy một tập tư liệu, thẩy qua.
- Xác định lần cuối, phải đảm bảo những người trên đó đều không xảy ra vấn đề gì mới được.
Chu Duệ thấy Tần Khản không quan tâm đến tình cảnh hiện giờ của gã, trong lòng không vui, nhưng lại không tiện nói thêm nữa, trong lòng còn nói thầm, rõ ràng ông cũng bị xảy ra tai nạn xe, rõ ràng Lục Gia Thành cũng bị sỉ nhục, rõ ràng mấy việc gần đây đều không thuận lợi, còn giả vờ như không có gì vậy, là thực sự có lòng tin và thực lực, hay là chỉ làm bộ ra vẻ thôi? Nhưng tuy rằng gã khinh thường bộ dạng giả vờ của Tần Khản, nhưng đối với thủ đoạn của Tần Khản, vẫn là bái phục đến sát đất.
Chu Duệ nhận qua tài liệu, mắt quét qua những cái tên phía trên, nói:
- Không vấn đề, đều liên lạc qua vài lần rồi, bọn họ bảo đảm sẽ không xảy ra sai xót.
Lại nhớ ra, gã vẫn là không yên tâm lại nói:
- Nếu chẳng may phó Bí thư Hạ nghi ngờ tôi, muốn điều tra sau lưng tôi, làm sao đây?
Tần Khản có chút không kiên nhẫn nói:
- Chu Duệ, làm việc thì đừng lo trước lo sau, trước sợ sói sau sợ hổ, cuối cùng vẫn là bị sói cắn bị hổ ăn mất thôi, không bằng đánh sói trước đánh hổ sau, chắc chắn sẽ có một con đường sống, đúng không?
Chu Duệ gật gật đầu, tuy rằng nỗi lo lắng trong lòng vẫn không vơi đi được, cũng đành phải vậy thôi, lại nhớ ra một chuyện, đang muốn mở miệng, thấy vẻ mặt của Tần Khản đã lộ vẻ không kiên nhẫn, chỉ đành hậm hực mà ngậm miệng lại, tạm biệt mà đi. Nếu như Tần Khản biết được rằng sau khi nghe xong thắc mắc của Chu Duệ, có khả năng nắm được khuyết điểm của Hạ Tưởng, ông ta chắc chắn sẽ hối hận không kịp, nhưng mỗi người đều có điểm yếu mà không cách nào vượt qua được.
Điều mà Chu Duệ muốn nói thật ra là, anh ta biết được từ chỗ chủ nhân Lê Viên, đêm đó có một đôi chị em gái ở lại Lê Viên, còn có một tin còn kinh người hơn là, người đàn ông ăn cơm cùng đôi chị em xinh đẹp rất giống Hạ Tưởng.
Chu Duệ rất muốn xin chỉ thị của Tần Khản, xem có phải nên nhúng tay điều tra một cái. Ngoài ra anh ta còn nghe được, hôm nay phó Bí thư Hạ cùng hai người đẹp đi du sơn ngoạn thủy ở trang viên nghỉ ngơi vùng ngoại ô, phải chăng cũng phái người theo dõi âm thầm điều tra một chút… nhưng rõ ràng Tần Khản đã không có lòng dạ để ý đến một số chuyện vặt vảnh ngoài lề, đã đem toàn bộ tinh thần và sức lực đổ dồn vào kế hoạch lớn trong lần thay đổi nhiệm kỳ tiếp theo. Anh ta cũng không tiện nói thêm điều gì.
Ngẫm nghĩ cũng phải, đoán chừng cũng đích thực là chuyện nhỏ không đáng để ý đến.
Cũng may mà Chu Duệ không thốt ra miệng, nếu không anh ta đã đắc tội với Hoa Nhài Vàng Bạc và Tống Nhất Phàm, đến cuối cùng chết như thế nào cũng không biết, nhưng cũng may anh ta không nói ra, nếu không, Tần Khản cũng thật có khả năng sau sự việc sẽ đem tác phong sinh hoạt của Hạ Tưởng mà nói.
Nhưng tất cả đều do Chu Duệ không đủ dũng khí và Tần Khản không đủ kiên nhẫn, liền lẳng lặng cho qua như vậy, mới tránh xảy ra việc rắc rối khác. Nhưng không có chuyện rắc rối khác vốn đã không còn quan trọng nữa, bởi vì bố cục mà Tần Khản đã tận tâm thiết kế, sắp trình diễn màn va chạm cuối cùng rồi.
Trước màn va chạm cuối cùng, Tần Khản còn có một việc phải làm, chính là phải gặp mặt Lý Đinh Sơn một lần.
Tần Khản cũng hiểu rõ, Lý Đinh Sơn đột nhiên chuyển nhậm chức bí thư Thành Ủy thành phố Phẩm Đô một cách ngoài ý muốn, mà Lý vinh Thăng chuyển nhậm chức Phó chủ tịch tỉnh, là một nước cờ hay của Trung Ương, có bố cục vây giết nhắm vào ông ta hay không thì chưa biết, ông ta cũng vốn dĩ không để ý, bởi vì kế hoạch lớn của ông ta đã định sẵn, lại cộng thêm mọi việc được chu toàn, một lần điều chỉnh ngoài ý muốn, làm rối bố trí tỉ mỉ của ông ta.
Sỡ dĩ muốn gặp mặt Lý Đinh Sơn, là muốn mua một ân tình thuận nước giong thuyền của Lý Đinh Sơn, đợi sau khi Lý Đinh Sơn tiếp nhận chức Bí thư Thành Ủy thành phố Phẩm Đô, khống chế tình hình một cách nhanh chóng mà quả quyết, cũng là chiến tích mà Lý Đinh Sơn đạt được dễ như trở bàn tay.
Tần Khản còn âm thầm cảm thán cho lòng tốt của mình, niệm tình có giao tình với Lý Đinh Sơn, lúc đầu còn vì vấn đề của tập đoàn Đạt Tài mà bắt tay hợp tác, trong lớp chính phủ, ông ta và Lý Đinh Sơn qua lại mật thiết nhất, đối với Lý Đinh Sơn, ông ta ít nhiều cũng có chút cảm tình.
Không ngờ chẳng đợi ông ta sai thư ký đi mời Lý Đinh Sơn, Lý Đinh Sơn không mời mà tới, không ngờ trực tiếp tìm đến tận cửa.
Hiển nhiên, lần này Lý Đinh Sơn đến vừa không phải vì việc bổ nhiệm, cũng không phải để cùng ăn trưa, mà là đến gây chuyện.
- Phó Chủ tịch tỉnh Tần, cục thế thành phố Phẩm Đô đã khiến tỉnh Ủy rất lo lắng, sao ông có thể nói bậy bạ thế?
Lý Đinh Sơn vô cùng căm phẫn.
Một chút lòng hoài niệm chuyện xưa vừa mới nảy sinh của Tần Khản đối với Lý Đinh Sơn, thoáng chốc liền tiêu biến sạch sẽ, sắc mặt ông ta khẽ biến đổi:
- Đinh Sơn, tôi làm gì nói bậy bạ đâu, anh nói chuyện phải nói lý lẽ, anh bình tĩnh lại, đừng nóng nảy.
- Tôi không nóng nảy.
Lý Đinh Sơn kiềm chế không được cơn giận trong lòng,
- Thời gian tôi ở Phẩm Đô lâu hơn anh, hiểu biết về tình hình nghiêm trọng ở Phẩm Đô không thua kém ông, cũng đã nhiều lần nghiên cứu nguyên nhân phát sinh tình hình bệnh dịch cùng đồng chí Vinh Thăng, hoàn toàn không có thế lực ngoại cảnh trợ giúp gì như lời ông nói, ông đây không phải là giải quyết vấn đề, mà là tạo thêm phiền toái.
Tần Khản mắt nhìn thắng lợi sắp trong tầm tay, vốn muốn đứng trên góc độ cao của kẻ thắng cuộc, nhìn xuống và đồng tình Lý Đinh Sơn với thái độ thương hại, chỉ rõ một con lối đi thay cho Lý Đinh Sơn, không ngờ Lý Đinh Sơn không những không biết điều, còn dám chỉ trích ông ta, tâm trạng tốt của ông ta liền hết sạch, cũng liền thu lại nụ cười ngay:
- Phó Chủ tịch tỉnh Lý, nếu tôi đã dám nói trước mặt mọi người, thì chắc chắn có chứng cứ rõ ràng, là đã nắm giữ số chứng cứ nhất định. Anh cũng biết con người tôi, chưa bao giờ ăn nói lung tung. Anh không tin tôi cũng chịu thôi, đã từng là bạn tốt, tôi không cầu xin sự ủng hộ của anh, nhưng xin anh đừng hoài nghi nhân phẩm của tôi!
Phải nói là, lời nói của Tần Khản, còn giữ được ba phần lý trí, nhưng Lý Đinh Sơn cũng không biết sao lại nổi cơn tức giận lớn đến vô cùng, lại không kìm nổi giận dữ mà phán một câu:
- Được thôi, Tần Khản, đừng giả vờ nữa, tôi biết dụng ý của ông, chẳng qua là muốn Phẩm Đô loạn cả lên, cũng vừa hay cho thấy bản lĩnh của ông, tôi hy vọng ông rút lại những lời vừa nói, trả cho Phẩm Đô sự sáng sủa.
Tần Khản cũng nổi giận rồi.
Trước kia cảm thấy tính tình thẳng thắng của Lý Đinh Sơn, là chuyện tốt, bởi vì Lý Đinh Sơn có thể trực tiếp chống đối Tôn Tập Dân.
Bây giờ xem ra, tính tình thẳng thắng thật không phải chuyện tốt, bởi vì người mà Lý Đinh Sơn chống đối bây giờ là ông ta.
Trước khác nay khác, Tần Khản hiện giờ cũng phản cảm với con người của Lý Đinh Sơn:
- Đồng chí Lý Đinh Sơn, đối với việc vô cớ gây sự của anh, tôi chuyện cũ bỏ qua, giờ mời anh hãy rời khỏi phòng làm việc của tôi, tôi phải làm việc rồi.
Lý Đinh Sơn cũng không trả lời, chỉ im lặng mà nhìn Tần Khản trong giây lát, xoay người bỏ đi.
Tần Khản nhìn chăm chằm bóng dáng sau lưng của Lý Đinh Sơn, trong lòng cười khẩy, đợi đấy, Lý Đinh Sơn, đợi sau khi anh lên nhậm chức Bí thư thành ủy thành phố Phẩm Đô, anh sẽ có trái đắng mà ăn, giở thối ngang tàng với tôi, cũng không suy xét một chút về thực lực của anh, anh nghĩ anh là Hạ Tưởng sao?
Kỳ thật Tần Khản không biết, trong tiềm thức, ông ta vẫn coi Hạ Tưởng là mối uy hiếp lớn nhất.
Tần Khản càng không biết được là, Lý Đinh Sơn vừa ra khỏi cửa văn phòng làm việc của ông ta, liền ngay tức thì thay đổi thành bộ mặt ung dung điềm tĩnh, thậm chí còn khẽ cười, quay về phòng làm việc gọi đi một cú điện thoại.