Đừng nói Hạ Tưởng không có tin tức gì, cho dù có, cũng không có khả năng nói ra cho Tôn Tập Dân biết.
Phải nói, hôm nay Tôn Tập Dân, từ lần mời rượu đầu tiên, đến lời chia tay cuối cùng, biểu hiện vẫn là ở mức độ thất thố lớn, nếu nói hiện tại là vì có chút men say, như vậy thời điểm mới đến, Tôn Tập Dân chưa thấm giọt rượu nào, làm sao lại vẫn thất thố như vậy?
Hạ Tưởng cười cười, không trả lời thẳng mặt:
- Làm việc phải chú ý nhiều một chút mới được, gần đây có nhiều chuyện xảy ra lắm, tóm lại là đề phòng chuyện khi nó chưa xảy ra là được.
Tôn Tập Dân có lẽ nhận thấy mình thất thố, hôm nay ông ta uống không ít rượu, sắc mặt trắng bệch, liền cười một cách miễn cưỡng, xoay người rời đi.
Chu Hồng Cơ bước sau một bước, cố ý nhỏ giọng nói:
- Phó bí thư Hạ, Chủ tịch tỉnh Tôn hôm nay cao hứng khó có được, uống nhiều quá, anh đừng để ý.
Lại đột nhiên dừng lại, dường như do dự một chút, rồi lại hỏi, nói,
- Có thực là có tin tức gì hay không?
Có lẽ Chu Hồng Cơ cảm thấy quan hệ giữa hắn và Hạ Tưởng càng gần thêm một chút, cho nên mới hỏi câu này.
Hạ Tưởng chỉ cười ha hả:
- Quả thật không có tin tức gì, chỉ là luôn cảm giác làm việc gì cũng phải nghĩ nhiều một chút, cho nên mới cố ý nhắc nhở một câu. Chủ nhiệm Chu, anh cũng phải lưu ý nhiều hơn, cẩn thận có biến cố.
Chu Hồng Cơ khẽ mỉm cười:
- Sẽ để ý.
Hạ Tưởng lại chủ động giơ tay ra bắt tay với Chu Hồng Cơ, nói một câu đầy thâm ý:
- Thân là cán bộ lãnh đạo, chẳng những phải đề phòng cấp dưới không có ý tốt dựa dẫm vào, phải cẩn thận nhất vẫn là người ở bên cạnh mình.
Chu Hồng Cơ sửng sốt thấy rõ, cũng không biết có phải anh ta hiểu ra điều gì hay không, gật đầu nói:
- Đã hiểu rồi.
Kỳ thật Tống Triêu Độ đánh thức kịp thời, chỉ khiến Hạ Tưởng ý thức được lo lắng của Tần Khản từ đâu mà đến, nhưng cũng không thể khiến hắn liếc mắt một cái mà nhìn thấu ý đồ thực sự của Tần Khản là gì, bởi vì Tần Khản nhằm vào Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ, mà không phải hắn, hắn chỉ cảm thấy rất cần phải nhắc nhở hai người một chút.
Về phần hai người có thực sự đi theo hướng trong lòng hay không, liền không được biết rồi.
Hạ Tưởng cũng không có khả năng quan tâm đến mức độ lo lắng thay cho Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ, hắn là một người tốt không phải giả, nhưng cũng là người tốt có giới hạn.
Cái gọi là có giới hạn chính là, hiện tại Tống Nhất Phàm thành chị em như hình với bóng với Vệ Tân, hắn muốn thân thiết một chút với Vệ Tân, cũng không có cơ hội, thật sự là ảo não.
Sau khi ba người chia tay, Hạ Tưởng cũng không về nhà, đúng là say mê cảnh phong ban đêm, hắn hồi tưởng lại một trận mê mải lúc ban ngày với Vệ Tân dưới bóng cây, lại không khỏi dao động tâm tư mãnh liệt.
Có lẽ người phụ nữ khác sẽ không khiến Hạ Tưởng giao động tâm tư, nhưng Vệ Tân thì sẽ, không chỉ có là bởi vì Vệ Tân dịu dàng săn sóc và hòa nhã, mà là Hạ Tưởng có một tình cảm độc nhất vô nhị đối với Vệ Tân.
Nếu cân nhắc theo hai tiêu chuẩn tình yêu và tình thân, Hạ Tưởng yêu nhất vẫn là Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm, nhưng xuất phát theo góc độ thương hại và yêu thương, hắn thương hại nhất là Vệ Tân.
Người yêu hai kiếp, tình duyên một đời, ai cũng không thể thay thế được vị trí đặc biệt nhất của Vệ Tân ở trong lòng Hạ Tưởng.
Ngày mai sẽ là nhiệm kỳ mới, có thể là trời trong nắng ấm, cũng có thể là hồng thủy ngập trời, nhưng đều không liên quan đến tâm trạng tốt của Hạ Tưởng hiện tại. Người bình thường có lẽ không thể lý giải vì sao Hạ Tưởng cố ý đi theo thói buông thả, bởi vì có một việc từ trước luôn luôn kìm hãm rất sâu, sẽ làm người ta không hiểu sinh ra bực bội, rốt cục gặp đến đúng chương, không hề thấy không rõ phương hướng mà trốn tránh, chẳng sợ một trận đao thật súng thật, so với luôn bị Tần Khản đông đập một búa tây đánh một chùy làm cho mù mờ ẩu tả thì mạnh hơn rất nhiều.
Hơn nữa, cho dù là hồng thủy ngập trời, cũng là nạn hồng thủy của người khác, cho nên nếu nói Hạ Tưởng cũng có suy nghĩ xấu xa nho nhỏ mà nói, chính là hắn chỉ quan tâm đến sự ổn định của thế cục tỉnh Tề, cũng không thèm để ý chuyện sống chết của Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ.
Bởi vì nếu đổi vị trí mà nói, nếu Tần Khản đối phó với chính hắn, Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ có thái độ sống chết mặc bay hay là ném đá xuống giếng đều khó mà nói, nhưng mặc kệ là kiểu nào, phỏng chừng không vì giữ gìn yên ổn đoàn kết ở tỉnh Tề thì hắn cũng sẽ không tận tâm hết sức mà bôn ba như vậy.
Cho nên nói, chẳng lẽ không cho phép hắn có một chút thả lỏng?
Đương nhiên, quả thật không có ai yêu cầu hắn phải thả lỏng hợp lý, nhưng vấn đề là, hiện tại hắn tìm không thấy đối tượng có thể thả lỏng.
Kỳ thật cũng không phải tìm không thấy, mà là không thể đến tìm, bởi vì có Tống Nhất Phàm như hổ rình mồi theo sát bên người Vệ Tân, cô bé Phàm liền thật sự thành một bóng đèn sáng đến chói mắt.
Đang lúc Hạ Tưởng nghĩ không ra biện pháp thì — Phó bí thư Hạ to lớn có trí tuệ chính trị khá cao, nhưng trong vấn đề làm cách nào để hẹn hò với một phụ nữ mà không bị một phụ nữ khác phát giác, hiển nhiên không phải có rất nhiều biện pháp — thì Vệ Tân đúng lúc gọi điện thoại tới.
- Có phải đang nghĩ muốn vụng trộm, muốn đến đây... gặp... em hay không?
Vệ Tân cũng học thói xấu, cố ý cắn đầu lưỡi nói, còn cố ý cường điệu từng từ, liền càng làm cho Hạ Tưởng miên man bất định.
Giọng nói của Vệ Tân có chút khàn khàn, có một hương vị mê người không giống bình thường, xuyên thấu trong bóng đêm mà đến đập vào mặt, còn có một sức hấp dẫn vô song kéo dài.
Hạ Tưởng mỉm cười:
- Muốn gặp thì thế nào, mà không muốn gặp... thì thế nào?
- Muốn gặp, anh cứ tới đây. Không muốn gặp, thì tự mình về nhà ngủ đi.
Vệ Tân xảo quyệt hơn so với trước kia, theo ấn tượng của Hạ Tưởng mà nói, đã khôi phục lại vẻ hoạt bát lúc mới quen nhau.
- Làm sao mà gặp? Tiểu Phàm ở đó, cô bé là kẻ quấy rối trời sinh.
Hạ Tưởng hiện tại thật sự là sợ Tống Nhất Phàm.
- Tiểu Phàm dù sao cũng là một cô bé, cô tâm tư nông cạn, làm sao có thể như anh có nhiều ý tưởng xấu xa?
Vệ Tân cười hì hì,
- Tuy rằng em và cô bé chung một phòng, nhưng thừa dịp cô bé không chú ý, lại trộm gặp ở một phòng khác, chính là căn đối diện, yêu đương vụng trộm là tiện nhất...
Lời Vệ Tân còn chưa dứt, Hạ Tưởng đã ngắt điện thoại, bởi vì hắn đã lái xe đi tới nhà khách.
Tới địa điểm mục đích, Hạ Tưởng lặng yên lên tầng, mới đến tầng 18, liền thấy Vệ Tân im lặng trốn ở cửa ngoắc hắn. Hắn liền tay chân nhẹ nhàng bước đến, tiếp nhận thẻ mở cửa phòng.
Nhưng Vệ Tân chưa đi vào, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Phàm còn đang tắm, chưa ngủ đâu, anh kiên nhẫn chờ một chút, một giờ sau em lại quay lại đây. Trước khi Tiểu Phàm tỉnh ngủ, có bốn năm giờ cùng với anh.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Tốt, tốt.
- Tốt cái đầu anh ấy, học cái gì không tốt, lại đi học cách nói của người Tứ Xuyên.
Vệ Tân trắng mắt liếc Hạ Tưởng một cái, lại thuận tay đẩy hắn một cái, xoay người bước đi.
Nghĩ đến ngoại trừ từng một lần thiếu chút nữa yêu đương vụng trộm với Tào Thù Lê ở ngay dưới mắt Tào Vĩnh Quốc, thì Hạ Tưởng vẫn là ông ba phải, chưa từng thành công yêu đương vụng trộm ở ngay dưới mắt người khác. Hai lần yêu đương vụng trộm trước mặt Tống Nhất Phàm không có kết quả, ngược lại kích thích tâm huyết Hạ Tưởng, liều mạng, nói thế nào cũng phải yêu đương vụng trộm thành công một lần, nếu không khiến hắn ở trước mặt Tống Nhất Phàm, luôn luôn cảm thấy thất bại.
Hôm nay là bất kể như thế nào cũng được, Hạ Tưởng mở cửa vào phòng, mở điều hòa không khí, pha nước tắm xong xuôi, còn tranh thủ lúc rảnh rỗi xem TV trong chốc lát, vô tình một giờ liền trôi qua, làm sao Vệ Tân còn chưa đến?
Khi đang buồn bực, người không tới, tin nhắn lại tới, Vệ Tân nói, Tống Nhất Phàm đang kể chuyện xưa, nhưng mí mắt đã đánh nhau, chắc là không kiên trì được nửa giờ.
Được, Tống Nhất Phàm kiên trì không được nửa giờ, Hạ Tưởng phải kiên trì.
May mắn, có mấy cuộc điện thoại gọi đến, làm phân tán lực chú ý của Hạ Tưởng.
Ngô Thiên Tiếu điện báo.
Ngô Thiên Tiếu đã thuận lợi tra được nơi Chu Duệ ẩn thân khi trúng gió, bình thường không ai ở, không ngoài sở liệu mà nói, tiền tham ô Chu Duệ tham ô được giấu ở chỗ này, Ngô Thiên Tiếu xin chỉ thị Hạ Tưởng, có phải thổi phồng hay không.
Hạ Tưởng hơi trầm ngâm, liền có nghĩa là đồng ý.
Sau đó là Nga Ni Trần gọi điện thoại tới, nói là bởi vì Nha Nội bị thương, nên thế tấn công của Nha Nội bị chậm lại, nhưng ý đồ thâu tóm chưa biến mất, Nga Ni Trần muốn biết khi nào thì thích hợp nhất để phản kích.
Hạ Tưởng trả lời là, chờ một chút, bởi vì hắn muốn chờ thời điểm Tần Khản vạch trần đáp án, xem sự tình lớn nhỏ ra sao mới định đoạt khi nào trình diễn trận quyết chiến cuối cùng với Nha Nội.
Cuối cùng là điện báo của một nhân vật không ngờ không đến nhất — Nguyên Minh Lượng.
Nguyên Minh Lượng biến mất một thời gian, đột nhiên khuya khoắt lại gọi điện thoại tới, cũng là có cá tính. Anh ta gọi điện thoại tới là muốn nói cho Hạ Tưởng một việc, anh ta và Ngô Nhược Thiên hợp tác vô cùng vui vẻ, đồng thời anh ta cũng muốn mở rộng nhà xưởng lên quy mô lớn, sẽ thêm ngành công nghiệp muối vào tỉnh Yến.
Khi đó Hạ Tưởng nói đến vấn đề thực hiện ngành muối, mà Nguyên Minh Lượng có thể hết lòng tuân thủ theo lời hứa, vẫn đứng vững trước áp lực từ tỉnh Yến mà tiến vào ngành công nghiệp muối, coi như là một người bạn có thể kết giao.
Kết giao với bạn bè quý ở chữ tín, người không có chữ tín, không có thị trường ở trước mặt Hạ Tưởng.
Đương nhiên, đối với một Nguyên Minh Lượng khôn khéo mà nói, chỉ là một chuyện mang ý nghĩa không lớn mà gọi điện thoại, anh ta sẽ không quấy rầy Hạ Tưởng vào lúc nửa đêm, là bởi vì anh ta có chuyện khác muốn thảo luận với Hạ Tưởng.
Nguyên Minh Lượng cũng nhìn trúng triển vọng về sau của Tập đoàn Đạt Tài, cố ý tham gia vào chuyện kinh doanh của Tập đoàn Đạt Tài. Nói đúng hơn là, anh ta có vốn muốn đầu tư vào dự án công viên địa chất của Tập đoàn Đạt Tài, hy vọng Hạ Tưởng ở giữa làm trung gian giới thiệu.
Hạ Tưởng phân tích ý đồ của Nguyên Minh Lượng cùng với hiện trạng của Tập đoàn Đạt Tài, liền đồng ý.
Nếu đem so sánh Tập đoàn Đạt Tài với một hồ nước mà nói, Nha Nội nghĩ muốn rút nước hồ ra, Nguyên Minh Lượng cũng muốn, như vậy cuối cùng kết quả chính là Nha Nội và Nguyên Minh Lượng rút đao cùng hướng.
Theo cách làm trong chính trị mà nói, Nguyên Minh Lượng không có lực đấu tranh với Nha Nội. Nhưng ở mặt kinh tế mà nói, với chỉ số thông minh giống như thiên tài của Nguyên Minh Lượng, vẫn đủ để có thể vật lộn với Nha Nội một trận.
Có thể tự nhiên mượn được lực vẫn là tốt nhất, chẳng ai muốn ra trận ngay mặt, dù sao Hạ Tưởng sớm đã vượt qua giai đoạn mình trần ra trận. Tuổi tác càng lớn, càng có thể dũng cảm tiến tới huyết đấu, theo cấp bậc tăng dần, lại muốn ít nhất được yên ổn ở mặt ngoài.
Sau khi xử lý xong mấy chuyện, Hạ Tưởng bị cơn buồn ngủ đánh úp tới, liền lại nhắn một tin nhắn đi, nửa ngày không thấy hồi âm, chẳng lẽ là Vệ Tân đang ngủ sao? Hắn buồn ngủ, thật sự không muốn đợi nữa, khi đang chuẩn bị ngủ thì điện thoại reo vang, là điện báo của Vệ Tân.
Vừa mới nghe máy, chợt nghe bên trong truyền tới một giọng nói quen thuộc:
- Anh là ai vậy?
Hạ Tưởng thiếu chút nữa sợ hãi kêu thành tiếng, làm sao lại là Tống Nhất Phàm? Cũng may, hắn có thói quen mỗi lần Vệ Tân gọi điện báo đều 'alo' trước một tiếng, nếu không hôm nay liền thật sự lòi đuôi.
- Nói cho anh biết nhé, anh rốt cuộc là quỷ mặt dày sao, còn dám nhắn tin cho chị Vệ? Tôi có thể nói cho anh biết, chị Vệ có ý trung nhân rồi, anh là người thứ ba chen chân vào ít thôi. Tôi nói cho anh hay, cũng chỉ có anh Hạ mới có thể thu nhận và giúp đỡ chị Vệ hết đau buồn, người khác không thể làm được đâu. Anh tự lo liệu cho tốt!
Tống Nhất Phàm rất nghiêm khắc, rất kiên quyết mà quát lớn Hạ Tưởng vài câu, sau đó đột ngột ngắt điện thoại.
Hạ Tưởng đờ đẫn không nói gì, Tống Nhất Phàm thông minh sắc sảo, là một cô bé chuyện gì cũng đều thấy rõ, mà chuyện gì cũng không nói. Nhưng vì sao... vì sao cô cố tình lặp đi lặp lại nhiều lần cản trở chuyện tốt của hắn vậy? Nguồn truyện: Truyện FULL
Ngày hôm sau, sau khi Hạ Tưởng chờ mong đầy cõi lòng mà đi vào Tỉnh ủy, cũng không biết, nghênh đón hắn, là một ngày lộ ra một tia sáng kỳ dị như thế nào.