Quan Thần

Chương 1697: Giao thủ




Tiếng Trình Tại Thuận trong đêm thu, thật có chút âm u lạnh lẽo, y như vẻ mặt u ám âm tình bất định của y
Có lẽ Hạ Tưởng cũng không biết rõ mối quan hệ của Trình Tại Thuận, Ngô Thiên Tiếu thân là người địa phương, tất nhiên trong lòng biết rõ, Trình Tại Thuận là một mẫu người lợi hại, đó là một người thành công luôn vô cùng thuận lợi cả hai con đường quan - thương, năm đó ở tỉnh Tề cũng đã hiển hách một thời.
Ngay đến Bí thư tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh đương nhiệm, sau khi mới đến đảm nhiệm, cũng đều đến nhà y để thăm hỏi, nếu không công việc ở Tỉnh Tề sẽ rất khó phát triển.
Sau khi Khâu Nhân Lễ và Tôn Lập Dân nhậm chức, tuy không có tự mình đến nhà thăm hỏi, cũng đều đến Hội đồng nhân dân lấy tư cách thân phận cá nhân để cùng Trình Tại Thuận đàm phán. Trình Tại Thuận chẳng những đã khống chế chặt chẽ Hội đồng nhân dân, đến cả đa số cán bộ lãnh đạo lão thành mặt trận tổ quốc cũng đều từng là đồng nghiệp và cấp dưới của y, hơn nữa khi y đảm nhiệm Phó chủ tịch tỉnh, Phó bí thư tỉnh ủy đã đích thân đề bạt người thân tín ở các thành phố trong tỉnh, nói Trình Tại Thuận ở tỉnh Tề có uy tín nhất ngôn cửu đỉnh cũng không ngoa.
Thậm chí có người nói, xem biểu hiện bề ngoài, Hà Giang Hải là nhân vật lãnh đạo thế lực địa phương tỉnh Tề, Trình Tại Thuận mới chính là người dẫn đầu đích thực của thế lực địa phương. Bởi vì Hà Giang Hải chỉ nắm giữ lực lượng ngoài mặt, mà thế lực địa phương tỉnh Tề thực sự giấu ở mặt sau, mới là thế lực khổng lồ mạnh mẽ nhất.
Nên nói, lời nói trên có nguyên tắc nhất định, từ mấy lần thế lực địa phương tỉnh Tề tấn công Tỉnh ủy, gây ra nên sự tình đều có thể cho ra kết quả, đều không phải là Hà Giang Hải một tay tạo ra, tức là nói Hà Giang Hải cũng không thể khống chế thế cục.
Đối mặt với lời mời uy hiếp của Trình Tại Thuận, Ngô Thiên Tiếu không tự chủ được bản thân rùng mình một cái, cũng không biết là cảnh đêm quá lạnh hay là nguyên do bị Trình Tại Thuận làm sợ, dù sao anh ta cảm thấy thân trên một trận rét run.
Đừng nói là anh ta, đến tài xế của Hạ Tưởng khi nhìn thấy người trong xe là ai, cũng thoáng chút ngây ngẩn cả người.
Thật sự chỉ cần là người tỉnh Tề biết được lai lịch của Trình Tại Thuận, đều vô điều kiện đối với Trình Tại Thuận mà sợ hãi ba phần, bởi vì uy danh Trình Tại Thuận quá lớn.
- Hóa ra là phó chủ tịch Trình, đúng là nước lớn ập vào miếu long vương...
Ngô Thiên Tiếu vội tỏ vẻ tươi cười, muốn giải thích vài câu, không ngờ lời vừa ra khỏi miệng, đã bị Trình Tại Thuận xua tay ngắt lời.
- Thiên Tiếu, năm đó thời điểm tôi ở Tỉnh ủy, cậu vừa mới tốt nghiệp đại học, ở trước mặt tôi, không đến lượt cậu nói chuyện Trình Tại Thuận vô cùng đắc chí.
- Giờ cậu mời phó Bí thư Hạ lại đây, hay là tôi tự mình đi mời?
Trình Tại Thuận cũng là cấp Phó tỉnh, và cùng cấp với Hạ Tưởng, nhưng Hạ Tưởng là phó bí thư tỉnh ủy, dựa theo nguyên tắc tất cả vì lãnh đạo đảng, đương nhiên Hạ Tưởng xếp hạng cao hơn Trình Tại Thuận.
Nhưng Trình Tại Thuận là đồng chí lão thành, căn cứ truyền thống ưu tú kính già yêu trẻ, Hạ Tưởng chủ động lên xe của Trình Tại Thuận, cũng tạm chấp nhận được. Chẳng qua lời nói của Trình Tại Thuận nghe không được hay lắm, chẳng những có ý uy hiếp, hơn nữa rõ ràng trong mắt không xem Hạ Tưởng ra gì, dường như chính là muốn một phen gây khó dễ với Hạ Tưởng.
Thân là thư ký của Hạ Tưởng, Ngô Thiên Tiếu tất nhiên phải giữ gìn quyền uy của Hạ Tưởng, nhưng hình tượng Trình Tại Thuận trong mắt anh ta lại quá cao lớn và bị núi cao ngăn cản, cho nên nhất thời anh ta khó xử, bây giờ không biết làm cái gì.
Bỗng nhiên nghe được giọng nói phía sau vang tới:
- Thiên Tiếu, phó chủ tịch Trình ở đây, sao anh không khẩn trương nói một tiếng, may là tôi trẻ tuổi mắt sáng, nhận ra được phó chủ tịch Trình, nếu không vẫn còn ngồi trong xe không biết đã xảy ra cái gì. Khiến phó chủ tịch Trình phải đợi lâu thật là không tốt, thì có vẻ không tôn trọng phó chủ tịch Trình.
Lời nói của Hạ Tưởng, có hai ý nghĩa, mắt sáng ám chỉ hắn còn trẻ, ý là Trình Tại Thuận đã già rồi, muốn đưa ra thái độ của ông lão, đừng có hơi một tí thì nổi nóng với thanh niên, nóng giận thì hại thân. Hai là trực tiếp đem chuyện vừa rồi nói rõ, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nói cho đúng là Ngô Thiên Tiếu và lái xe đánh người, hắn không hế thấy.
Ánh mắt Trình Tại Thuận chớp động, thầm nghĩ hay cho một phó bí thư Hạ Tưởng, đừng xem còn trẻ, nói chuyện thật là chặt chẽ, vừa lên thì đã bịt miệng của y, rõ ràng là không muốn giải thích việc đánh người.
Trình Tại Thuận còn chưa mở lời, lại thấy Hạ Tưởng làm ra một hành động khiến y rất kinh ngạc lại không thể không bội phục, Hạ Tưởng lấy điện thoại ra, gọi rồi, nói là đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn, mới cảnh sát, tức tốc đến hiện trường cứu người.
Hai sự việc, chẳng những thể hiện Hạ Tưởng rất bình tĩnh ứng đối, cũng khiến Trình Tại thuận có trực quan và càng nhận thức rõ hơn đối với Hạ Tưởng, đây là người khó đối phó, mọi chuyện luôn nghĩ toàn diện, hơn nữa thích đoạt trước tiên cơ.
Trước kia Trình Tại Thuận và Hạ Tưởng cũng đã từng gặp mặt, nhưng không quen, cũng phải, phó chủ tịch hội đồng nhân và phó bí thư tỉnh ủy dường như không có việc gì cùng xuất hiện, y và Hạ Tưởng lại không có quan hệ cá nhân, chẳng qua chỉ quen sơ sơ.
Đương nhiên Trình Tại Thuận cũng không biết, Hạ Tưởng đang chuẩn bị cùng y kết giao, bởi vì tuy rằng y cũng có nghe thấy, nghe nói Hạ Tưởng muốn nhúng tay vào chuyện Hội đồng nhân dân chất vấn Tôn Tập Dân, nhưng trong lòng không có hướng đi, một phó bí thư tỉnh ủy, lại là một người trẻ tuổi không thể chấn giữ được hiện trường, trước mặt các đồng chí lão thành hội đồng nhân dân, chỉ là thế hệ con cháu không hơn không kém, còn muốn làm thế ư?
Phó bí thư tỉnh ủy ở tỉnh ủy quyền lực không nhỏ, có thể thăng chức cho không ít cán bộ chức nhỏ nịnh hót, nhưng ở hội đồng nhân dân... Ha hả, với ánh mắt của Trình Tại Thuận mà xem, các đồng chí lão thành ở hội đồng nhân dân khi gặp mặt Hạ Tưởng, vui vẻ cùng hắn nói vài câu khách sáo, chính là việc cung kính lớn nhất đối với hắn. Nếu không vui, quay đầu bước đi, một chút thể diện cũng không cho Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng có thế làm được gì?
Không thể làm gì cả!
Hơn nữa Trình Thuận Tại đúng là đã chiếm giữ tỉnh Tề nhiều năm, tự nhận so với con đường của Hà Giang Hải ngày càng vững chắc ổn định, sự việc hôm nay, tuy là bên mình sai trước, nhưng thư ký của Hạ Tưởng và tài xế xuống tay quá nặng, không thể cho qua. Bỏ qua như thế, thì sĩ diện của y hoàn toàn mất sạch.
- Phó Bí thư Hạ, đứng ở giữa đường nói chuyện không được thuận tiện, đến đây, lên xe.
Trình Tại Thuận hết sức tự cao, cũng không xuống xe, thậm chí không mở cửa, mời Hạ Tưởng lên xe. Chính là nói, nếu như Hạ Tưởng lên xe, tương đương đã thua một chiêu ở trước mặt y, ít đã thất bại trên khí thế.
Mấy người, mấy ánh mắt, đều hướng về Hạ Tưởng, muốn xem Hạ Tưởng đối phó như thế nào.
Hạ Tưởng không khiến mọi người đợi lâu, khẽ mỉm cười, mở cửa xe liền lên xe, tuy nhiên không phải ngồi phía sau, cũng không phải là chỗ lái phụ, mà là ngồi ở vị trí điều khiển xe.
- Tài xế của phó chủ tịch Trình không cẩn thận té bị thương, tôi thay phó chủ tịch Trình lái xe.
Hạ Tưởng cười rất nhẹ nhàng, dường như không hề có cảm giác là một Phó bí thư tỉnh ủy đang tự hạ thân phận lái xe cho phó chủ tịch
Trình Tại Thuận vẫn chưa kịp nói chuyện, Hạ Tưởng đã khởi động ô tô, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Trình Tại Thuận cũng không lo lắng, còn chút gật gù đồng ý, tuy rằng lời của Hạ Tưởng vừa mới nói ra cũng không thừa nhận Ngô Thiên Tiếu đánh tài xế của y, còn có ý chơi xấu, nhưng cách làm hắn tự mình lái xe, chẳng khác là cuối đầu nhận thua.
Trong lòng hiện lên một chút đắc ý, Trình Tại Thuận ngồi sau rất là thoải mái, bởi vì cơn giận lái xe bị đánh đã quét sạch, hưởng thụ vinh quang được Phó bí thư tỉnh ủy lái xe, đúng thật là một cảnh hiếm có. Về sau nói với người khác, biết rằng Hạ Tưởng làm lái xe cho y, lại ức hiếp được Khâu Nhân Lễ vô kế khả thi, áp bách Tôn Dân Lập đến đường cùng, toàn bộ tỉnh Tề, còn không nằm dưới chân y sao? Đều nói là thủ đoạn của Hạ Tưởng rất cao siêu, mọi việc ở tỉnh tề đều thuận lợi, ai cũng không làm gì được hắn, hôm nay vừa gặp mặt, danh tiếng kia, kỳ thật không hế phù hợp
Cũng phải, Hạ Tưởng bị người khác tuyên truyền thật là thần kỳ, chủ yếu là y vẫn chưa gặp quahắn. Ở trước mặt y, trên địa bàn tỉnh Tề này, ai cũng kính trọng y ba phần, nếu không, y cả đời lăn lộn tỉnh Tề, chẳng phải là uổng phí sao?
Kỹ thuật lái xe của Hạ Tưởng rất quen thuộc, tốc độ tuy rằng không nhanh, nhưng sau khi vài lần quẹo cua, liền đi tới một chỗ yên lặng.
Trình Tại Thuận hơi sợ hãi, hiện tại ở trên xe chỉ có y và Hạ Tưởng hai người, Hạ Tưởng muốn làm gì? Nghĩ lại thì lại cười thầm chính mình quá khẩn trương, chẳng lẽ Hạ Tưởng sẽ ỷ vào thân hình khỏe mạnh mà đánh y? Không có khả năng, Hạ Tưởng là người thông minh, sẽ không làm những việc không đâu ngược lại còn bị người khác nắm nhược điểm.
Trình Tại Thuận liền hừ một tiếng, nói:
- Làm phiền phó Bí thư Hạ tự mình lái xe cho tôi, thật là ngại quá, vất vả, vất vả rồi.
Tuy rằng tỏ ra thái độ không phải cao tại thượng thượng chỉ tay năm ngón, nhưng cũng là thái độ bề trên tài trí hơn người.
Hạ Tưởng lại cười phất tay: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vn
- Phó Chủ tịch Trình khách khí, một chút việc nhỏ, chỉ là cái nhấc tay, hơn nữa bình thường tôi thường tự mình lái xe, thứ nhất là sức khỏe cho phép, thứ hai tôi cảm thấy tay lái trong tay tôi thì mới yên tâm.
Hay thật, lại tới nữa, Trình Tại Thuận trong lòng không vui, cảm giác ưu việt vừa nảy bỗng biến mất, bởi vì Hạ Tưởng hiển nhiên đang mỉa mai tuổi của y quá lớn, hơn nữa còn là ám chỉ gì đó, dường như Hạ Tưởng còn rất tự đắc, cho rằng tất cả đều ở trong lòng bàn tay của chính mình?
Hiện tại là buổi tối, đừng có mơ mộng hảo huyền!
Trình Tại Thuận thản nhiên cười:
- Phó Bí thư Hạ, chuyện vừa rồi anh cũng thấy đấy, anh nói xem, thư ký và tài xế của anh đánh người bên đường, có phải cần nói một tiếng không? Tôi ở tỉnh Tề cũng không ít năm, ở tỉnh Tề, ít nhất tôi cũng đã công tác qua ba bốn thành phố, cách làm người của tôi chính là giúp mọi người làm việc tốt, vì mình làm điều thiện.
Hạ Tưởng nghe ra Trình Tại Thuận sự uy hiếp thản nhiên trong lời nói, là nói y thân là người tỉnh Tề, lại cả đời công tác ở tỉnh Tề, y còn vô cùng khiêm tốn và khiêm nhường, huống chi Hạ Tưởng thân là người đến từ bên ngoài, dám ngang nhiên đánh người trên đường, không biết chân thành nhận lỗi sao được chứ?
Nói thật, Hạ Tưởng đã nghĩ muốn cùng y gặp mặt nói chuyện, không ngờ tới, một trường hợp bất ngờ khiến lần đầu tiên gặp mặt rất là đường đột, cũng là ngoài ý muốn. Tuy nhiên hắn cũng không có ý trách cứ Ngô Thiên Tiếu, trái lại, còn muốn âm thầm khen ngợi một tiếng - đánh hay lắm. Không chỉ là đánh người đáng đánh, gặp mặt sau khi đánh người, cũng thấy được rõ ràng. Vừa lúc lần đầu gặp mặt cũng là lúc thử, bởi vì xung đột chính là cách tốt nhất tìm ra điểm mấu chốt của đối phương.
- Hiện tại không phải là thời gian đi làm, lại là xung đột ngoài ý muốn, đối với sự việc ngoài giờ làm việc, mặc kệ là thư ký hay tài xế, tôi luôn luôn không hỏi đến, phải cho bọn họ có không gian tự do.
Hạ Tưởng lái xe, cũng không phải là thật sự cúi đầu với Trình Tại Thuận, hắn lại càng sẽ không bởi vì sự việc đánh người mà xin lỗi Trình Tại Thuận, hắn còn muốn Trình Tại Thuận làm ra vẻ nhượng bộ lớn nhất
- Phó Chủ tịch Trình nhân lực trải khắp tỉnh Tề, tôi cũng biết, so sánh với nhau, môn sinh của Phan Bảo Hoa thì ít hơn nhiều.
Hạ Tưởng dường như không chút để ý mà nói, Trình Tại Thuận đột nhiên biến sắc.
Phan Bảo Hoa đã thất thế, Hạ Tưởng lấy Phan Bảo Hoa so sánh với y, là có dụng tâm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.