Quan Thần

Chương 1707: Cuộc chiến chính diện




Tiêu Ngũ ở Phẩm Đô xa xôi, lúc này cũng đang đảm nhiệm vị trí lái xe, cũng đang đi tới một địa điểm bí mật.
Bởi vì qua những điều tra bí mật, cùng với hàng đống công việc, cuối cùng gã phát hiện ra một nơi cất giấu số lượng lớn virus truyền nhiễm bệnh sốt xuất huyết, gã liền quyết định đích thân lái xe đi kiếm vật chứng quan trọng nhất.
Nếu không nằm ngoài dự kiến, hiện trường chắc chắn còn có nhân chứng.
Nếu nhân chứng vật chứng đều có, kết hợp với manh mối gã tìm kiếm được trước đó, về cơ bản có thể liên kết thành một chứng cứ đích xác, Tần Khản chỉ có thể chạy đằng giời!
Tiêu Ngũ đau đáu trong lòng mong chờ điều đó, cũng có chút hưng phấn, vốn định chờ Dương Uy đi cùng, nhưng không thể chờ được, gã nghĩ phải chấm dứt vụ này trước ngày Quốc khánh.
Dưới sự kết hợp của Diệp Hiểu Đồng, công tác điều tra của gãtiến triển khá nhanh, bởi vì đối với việc phân bố thế lực ở Phẩm Đô, Diệp Tiểu Đồng nắm rõ như lòng bàn tay, bớt cho gã không ít chặng đường oan uổng.
Còn một điểm nữa, Diệp Hiểu Đồng vì Tiêu Ngũ âm thầm điều tra đã được phía Ủy ban ủng hộ, một khi có việc, là có thể dựa vào Thành ủy. Hơn nữa Diệp Hiểu Đồng và cục trưởng cục Công an thành phố Lỗ có quan hệ khá tốt, cục trưởng cục Công an thành phố cũng tạo nhiều điều kiện thuận lợi cho Tiêu Ngũ. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Là một người bên ngoài đến, Tiêu Ngũ ở Phẩm Đô âm thầm hành động cũng có nhiều điểm thuận lợi hơn, ví dụ như có thể ung dung dò la tin tức, có thể không khiến người khác để ý đến, cũng không bị đối phương cản trở, bởi vì Tiêu Ngũ vẫn luôn nấp ở một nơi bí ẩn.
Nhưng đối phương đang âm thầm, cũng có tay chân để ý. Tiêu Ngũ biết rõ,sau khi Cường Tử đã lộ mặt một lần liền mai danh ẩn tích, không phải khiếp đảm, mà là đang nung nấu một hành động tiếp theo. Nhất là một lão Thiết chỉ nghe danh mà không thấy người. Trong mấy ngày Tiêu Ngũ ở Phẩm Đô, hầu như ngày nào cũng nghe người ta nhắc đến, như sấm bên tai.
Nói đến lão Thiết, thì không thể không nhắc đến Nga Ni Trần.
Tuy rằng đem lão Thiết và Nga Ni Trần ra so sánh thì hơi bôi nhọ Nga Ni Trần, nhưng xem xét kĩ lại một chút thì lão Thiết và Nga Ni Trần quả thật cũng có chỗ tương đồng, ví dụ như đều là ăn cả trắng đen, đều có những mánh khóe cứng rắn, lại khéo nịnh nọt, khiến không ít các thuộc hạ vô cùng bái phục. Lại ví dụ như, lão Thiết mặc dù không như Nga Ni Trần năm đó có danh là Trưởng ban tổ chức cán bộ ngầm, nhưng cũng có danh lưu truyền rằng lão Thiết vừa ra tay, thì hết thảy Phẩm Đô đều run rẩy.
Dù là có chút khoa trương, nhưng Tiêu Ngũ thà rằng tin tưởng cách đối nhân xử thế của lão Thiết vô cùng quả quyết, thế lực vô cùng khổng lồ, bởi vì quả thật năm đó bang Mỗ Bắc đi đến đâu là để lại uy phong đến đó, nhưng ơ Phẩm Đô cũng ngoan ngoãn mà khuất phục dưới tay lão Thiết. Cho đến hôm nay, bang Mỗ Bắc ở Phẩm Đô vẫn chưa có chỗ đứng yên ổn.
Tiêu Ngũ từ trước đến giờ bái phục nhất là người có lòng tha thứ, đối với lão Thiết, mặc dù chưa từng gặp mặt, mặc dù hai bên đối lập, nhưng gã vẫn kính nể lão Thiết.
Hi vọng sự mở đầu hôm nay, đem lại chiến thắng hoàn toàn. Sau đó gã cũng thừa thắng thu lại binh, kịp trở lại thành phố Lỗ báo cáo công tác, để cho Phó bí thư Hạ an tâm.
Nghe nói Dương Uy cũng trên đường đi rồi? Tiêu Ngũ cười xòa, tuy rằng gã không có ý xem thường lão Thiết, nhưng cũng tin vào năng lực bản thân có thể ứng phó được, không cần đến sự xuất hiện của Dương Uy. Đương nhiên nếu Dương Uy muốn đến thì gã cũng hoan nghênh, nhưng nếu trước khi Dương Uy đến, gã hoàn thành đã hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi, thì cũng coi như là gã tự dựa vào năng lực cá nhân hoàn thành tốt nhiệm vụ Phó bí thư Hạ phân công, mà không phải dựa vào Dương Uy.
Tiêu Ngũ ít nhiều cũng có chút háo thắng, cũng không muốn Phó bí thư Hạ và Dương Uy coi thường gã. Nhưng không thể không nói, quyết định lần này của gã, cũng hơi liều lĩnh một chút.
Tới địa điểm bí mật - là một kho hàng bí mật, bề ngoài là kho tồn tôm cá sống, trên thực tế là một cứ điểm bí mật. Nhóm Tiêu Ngũ tất cả gồm năm người, ngoại trừ hai người gã mang theo, lại có thêm hai gã người địa phương đi cùng.
Mấy người lặng lẽ bàn mưu, sau khi chạm trán, liền quyết định trèo tường qua xem, sau đó phân các nhóm hành động, nhóm đi chụp ảnh thì chụp ảnh, nhóm lấy chứng cứ thì lấy chứng cứ, nhóm thu thập mẫu thì thu thập mẫu. Tranh thủ trong vòng mười mấy phút, hoàn thành nhiệm vụ, sẽ tập trung tại nơi gặp nhau tịa nơi này, đồng loạt rút lui.
Phải nói là lúc đầu hành động khá thuận lợi, nhóm Tiêu Ngũ năm người lặng yên thâm nhập vào cứ điểm bí mật, đem về các chứng cứ bệnh dịch khiến biết bao người dân Phẩm Đô hoang mang, chứng cứ gần như đã nắm chắc trong tay. Thuận lợi ngay trước mắt, sắp hoàn thành gần như hết thảy.
Trong lòng Ngũ Tiêu ít nhiều toát lên chút kiêu ngạo, rốt cuộc gã cũng không phụ sự phó thác, dựa hoàn toàn vào năng lực bản thân để hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi mọi người hội tụ lại đầy đủ, đang định lên xe về, lại thấy một đoàn xe ùn ùn lao tới, bao quanh nhóm người Tiêu Ngũ. Tổng cộng có bốn xe ô tô, trên xe có mười mấy người rầm rầm đi xuống, vây quanh gã chật ních như nêm cối.
Kẻ cầm đầu là Cường Tử lần trước đã gặp mặt.
Thời tiết hôm nay có chút lạnh, nhiều mây, ẩm ướt, Cường Tử đeo khăn quàng cổ, so với lần trước hắn ăn mặc có chút thanh tao hơn… quả thực có chút chạy theo xu hướng.
Sau khi Cường Tử xuống xe, rất cung kính mà mở cửa xe cho một người, đầu trọc, mặc áo gió, đeo kính râm, từ trên xe chậm rãi bước xuống, đứng phía sau lưng Tự Cường, không nói một lời nào cả.
Tiêu Ngũ mặc dù chưa gặp lão Thiết, nhưng nhìn một cái là có thể đưa ra kết luận, người này là lão Thiết.
Vẻ trẩm ổn của lão Thiết không nằm ngoài dự kiến của gã, chỉ là cách ăn mặc tỏ vẻ kool của lão khiến Tiêu Ngũ chút nữa phì cười. Quả nhiên là một tín đồ của trào lưu mới, thảo nào Cường Tử rất văn thanh tao nhã, hóa ra lão Thiết cũng là thanh niên mới.
Cường Tử tiến lên một bước:
-Anh Tiêu Ngũ, chúng ta lại gặp nhau rồi. Ha ha, thế gian thật là chật chội, không thể không có ngày gặp gỡ, gặp nhau hà tất phải từng quen nhau. Vật thì để lại, người lên xe quay về thành phố Lỗ ngay lập tức, tôi phụ trách đổ đầy xăng cho các anh, còn cho lệ phí đi đường nữa, như thế là bạn bè rồi nhỉ?
Lão Thiết đích thân ra mặt, còn lễ phép tiễn gã rời khỏi Phẩm Đô, cửa ải hôm nay không qua được rồi. Tiêu Ngũ phân tích tình thế đối lập giữa địch và ta, biết rằng dựa vào vũ lực sợ rằng khó giành được thế thắng. Gã cũng biết rõ một điều, trong tình huống bình thường, đã đích thân ra tay, vì thể diện, nhất định cũng phải ra một đòn mạnh.
Nhưng nếu bảo Tiêu Ngũ bó tay chịu trói, và giao những chứng cứ mà vất vả lắm mới lấy được, là không thể, như vậy lại thể hiện gã vô dụng. Quả thật Phó bí thư Hạ sẽ không truy cứu gã, chính gã áy náy, không còn mặt mũi nào để gặp Hạ Tưởng.
Tuy Cường Tử khá khách sáo, nhưng cũng rất kiên định. Lão Thiết có lẽ cũng nhận được chỉ thị, phải thương lượng trước sau đó mới dùng đến áp lực. Nhưng với thế trận trước mắt, cách khách khí của đối phương, cũng là trên cơ sở xây dựng thực lực tuyệt đối, nói cách khác, đàm phán được thì tốt, mà không đàm phán được thì... đánh!
Tiêu Ngũ lạnh lùng cười:
- Phẩm Đô hoan nghênh du khách khắp nơi, lẽ nào tôi lại không được hoan nghênh? Đi từ Nam ra Bắc bao năm, đây là lần đầu tiên bị người khác mời ra khỏi thành phố, thật là xấu hổ quá...
Cuối cùng lão Thiết cũng mở lời, trước khi lão nói, việc trước tiên là tiến về phía trước một bước, sau đó đẩy nhẹ Cường Tử một cái. Cường Tử rất biết nhường đường, tôn kính mời lão Thiết đi lên.
Cường Tử không quên giới thiệu:
- Anh Tiêu, đây là Thiết tổng....
Nói được một nửa thì bị Tiêu Ngũ ngắt lời:
- Lão Thiết... nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu!
Lão Thiết sờ lên cái đầu trọc, rồi cười xòa:
-Anh Tiêu Ngũ, tôi cũng nghe danh cậu đã lâu. Nói thật chứ làm anh em mà làm được như cậu thì tôi thật phục cậu. Nếu như tôi có người anh em như cậu, thì thật là vinh hạnh.
Cách khách khí của đối phương là tạm thời không cần nói đến, nhưng nếu Lão Thiết đã nói dễ nghe như vậy, Tiêu Ngũ cũng không thể vừa xông lên đã đòi đánh, khẽ mỉm cười:
-Lão Thiết khách khí rồi, Tiêu Ngũ tôi không có bản lĩnh gì cả, đều là anh em nâng đỡ tôi thôi.
- Gọi tôi là lão Thiết?
Lão Thiết dừng tay trên cái đầu trọc của mình, khoanh một vòng tròn:
- Tôi có hơn cậu vài tuổi, đến một tiếng anh Thiết cậu còn không gọi?
Tiêu Ngũ không ngờ lão Thiết khá kiên nhẫn, không ngừng nói chuyện phiếm, cũng đành phải gọi một tiếng:
- Anh Thiết.
Quả thật lão Thiết chỉ hơn gã vài tuổi, dựa vào quy luật, ở địa bàn của lão Thiết gọi lão một tiếng anh, cũng không phải là cúi đầu chịu khuất phục.
Lão Thiết cười ha hả:
- Anh Thiết cũng đã gọi rồi, thì cũng nên nói rõ ràng rồi, Tiêu Ngũ, để mọi thứ lại, các cậu có thể bình yên rời khỏi thành phố Lỗ, sau này lại đến Phẩm Đô, sẽ chiêu đãi các cậu ăn uống, mọi người đều là bạn bè. Tuyệt đối đừng làm tình bạn bị ngăn cách, cũng đừng làm loạn nữa.
Lão Thiết quả thật đúng là một nhân vật, rõ ràng là đang uy hiếp, nhưng lại nói rất khéo như bạn bè quen biết bao năm, cũng khiến Tiêu Ngũ mở mang kiến thức.
- Anh Thiết…
Tiêu Ngũ bị người bao vây, dù không muốn cúi đầu, cũng phải tỏ ra vẻ lễ phép chút:
- Nếu đã là bạn cả rồi, ai cũng có xuất phát điểm của riêng mình, nên ai cũng không cần bức ép ai cả. Hơn nữa, cái anh muốn là tiền, không phải phiền toái. Tôi còn muốn khuyên anh một câu, anh Thiết, việc liên quan đến tính mạng con người, làm ít một chút thì tốt hơn.
- Có lý, rất có lý.
Lão Thiết không sờ lên cái đầu trọc nữa mà vỗ tay:
- Nhưng, hôm nay tôi là chủ, vẫn muốn cậu bỏ lại các thứ, cậu là khách từ xa đến, dù gì cũng nể tôi một chút chứ, phải không nào?
- Nếu như tôi không nể?
- Vậy thì không phải là bạn rồi.
- Nếu như cậu không đủ để làm bạn, thì tôi cũng vậy.
Mặt Lão Thiết biến sắc dần.
- Nói cách khác là không cần phải nói nữa?
Tiêu Ngũ chuẩn bị dần.
- Cậu Tiêu, nếu có chuyện không hay xảy ra thì đừng trách tôi đã không cho cậu một cơ hội.
Lão Thiết nói dứt lời, rút về phía sau, liền lộ ra Cường Tử cùng mấy người phía sau.
Cường Tử hội ý, vừa khoát tay, hơn mười người liền xông tới.
Cường Tử còn tận tình khuyên bảo:
- Tiêu Ngũ, tôi nể anh là một trang nam tử, sao anh lại không biết điều chứ? Sự việc lần trước đã không tính sổ với anh rồi...
Nói được một nửa, mặt y đổi sang hung dữ:
- Đánh, đánh gãy tay, gãy chân, tùy ý, miễn không chết là được!
Hóa ra đều là những diễn viên cao cường, ăn đến không béo, diễn như thật.
Đối phương hai chấp một, không nói hai lời liền ra tay. Dù sao cũng là một nơi hẻo lánh, đánh thế nào cũng không kinh động đến người dân, một trận hỗn chiến bắt đầu.
Tiêu Ngũ làm thủ lĩnh, đương nhiên trở thành trọng điểm, bao vây gã có ba tên, trong đó còn có cả Cường Tử.
Cách ăn mặc của Cường Tử chẳng giống xã hội đen tẹo nào, ngược lại giống dân thường, nhưng ra tay thì khá rắn, khá hiểm độc, có lẽ lần trước bị một vố canh cánh trong lòng, bắt buộc phải trả lại.
Tiêu Ngũ những năm gần đây thân phận cao dần, rất ít khi phải tự mình ra tay thế này, thân thủ có chút kém so với trước kia. Nhưng đối phó với Cường Tử là một tên lưu manh không ra dáng, thì vẫn không thành vấn đề.
Cường Tử thì dễ đối phó, nhưng hai tên kia là dân võ, thân hình vạm vỡ phối hợp khá ăn ý, vài tên hợp lại với nhau, Tiêu Ngũ không chống lại được, trên người và đùi liên tiếp bị đánh vài phát.
Tiêu Ngũ thầm nghĩ, lẽ nào hôm nay không chờ Dương Uy quả thật là một sai lầm? Khi thấy cục diện bị thua rồi, đột nhiên lại xuất hiện một việc không rõ ràng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.