Bốn chiếc xe lao nhanh như gió đến đây.
Từ trên xe bước xuống mười người, cơ bản mỗi người to béo cao lớn thô kệch. Vừa nhìn biết không phải là người của Tỉnh Tề. Cũng không phải người của Tỉnh Yến. Còn người ở đâu thật mà khó nói. Bởi vì đối phương không mở miệng nói chuyện, chỉ có vẻ mặt đằng đằng sát khí xông tới.
Tiêu Ngũ cả kinh, bởi vì rõ ràng đối phương không phải người của Dương Uy. Không phải Dương Uy mang đến giúp đỡ. Chẳng lẽ là lực lượng hậu bị của lão Thiết? Hiện tại y đã ở vào thế yếu, thấy chống đỡ không được, may mắn đối phương có chút e dè không hạ độc thủ. Nếu không, hiện tại xem ra đã ngã xuống.
Tuy nhiên cũng chịu một cước mạnh. Cũng may Cường Tử ra sức không mạnh. Tiên Ngũ thừa lúc y không chuẩn bị mà trả đòn lại, một quyền đánh trúng bụng Cường Tử. Xem ra Cường Tử nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.
Tiên Ngũ còn đang chiến đấu, trước khi một đám người chưa tới, y còn nghĩ có lẽ có thể mở một đường máu. Chỉ cần có thể chạy trốn ra ngoài, chỉ cần có thể mang chứng cứ ra ngoài. Cho dù mấy người bên mình đều bị đánh cho hộc máu cũng coi như thắng lợi.
Nhưng sau khi thấy đến thêm mười tên cường tráng, Tiên Ngũ tuyệt vọng!
Trước kia cùng Hạ Tưởng kề vai chiến đấu cũng không phải không có lúc bị bại. Nhưng hôm nay, y cảm thấy uể oải từ trước đến nay chưa từng có. Bị đánh cho tàn phế cũng không tiếc, chỉ tiếc là chứng cứ bị đối phương cướp đi, sau đó thong dong tiêu hủy tất cả mọi thứ trong kho hàng, tất cả cố gắng của y từ lúc đến Phẩm Đô, đều phó mặc cho dòng nước cuốn trôi.
Tiên Ngũ quyết định liều mạng. Liều mạng chết cũng phải mang chứng cứ theo. Y ra hiệu với một người bên cạnh mình, đối phương hiểu ý, đột nhiên vồ về phía trước dùng thân thể cản sự tấn công của hai người công kích y.
Hai người bốn quyền, đồng thời đánh trúng cơ thể y. Lúc này, y một ngụm máu tươi phun ra, thần sắc lập tức uể oải không phấn chấn, nhưng vẫn ôm chặt lấy đối phương không buông.
Tiên Ngũ đau buồn phẫn nộ nhìn người anh em của mình một cái, dứt khoát kiên quyết nhằm hướng ô tô mà chạy.
Cường Tử nằm dưới đất, nhìn thấy ý đồ của Tiên Ngũ, hô lớn:
- Đừng để cho Tiên Ngũ chạy, mau chặn lại.
Lập tức có ba người vây quanh, chặn Tiêu Ngũ ở giữa. Lúc này khoảng cách từ chỗ Tiêu Ngũ đến ô tô khoảng một bước xa.
Mà khoảng cách một bước xa không thể vượt qua, Tiên Ngũ lần đầu tiên cảm nhận sự tuyệt vọng sống không bằng chết.
Kỳ thật y không biết chính là, ở kiếp trước, hắn từng bị người ta cho vào nhà giam, cũng là sống không bằng chết, cuối cùng căm uất chết đi. Mà cuộc đời này, Hạ Tưởng cố tránh cho y một kiếp nhưng lịch sử vẫn còn đó, y tất nhiên cảm nhận được sự thống khổ của sống không bằng chết.
Một kiếp khác y là kẻ ngộ sát, kiếp này là y sơ suất thất sách, giống như sai lầm dưới sự kích động sơ suất, kết cục lại không hoàn toàn giống nhau. Bởi vì y có Hạ Tưởng có thể ỷ lại và tin tưởng. Bởi vì có Hạ Tưởng với ánh mắt cực kỳ xuất sắc và nhạy bén.
Kỳ thật, Tiêu Ngũ đến Phẩm Đô là lúc Nguyên Minh Lượng đề xuất đồng hành cùng Tiêu Ngũ. Hạ Tưởng không do dự đồng ý. Thật ra Hạ Tưởng biết rõ một điểm, Tiêu Ngũ là tướng tài nhưng không phải soái tài. Gặp tình hình có nhiều thay đổi, y sẽ dễ dàng phán đoán sai lầm.
Mà Nguyên Minh Lượng tuy rằng không đánh đấm bằng Tiêu Ngũ, cũng như không trung thành như Tiêu Ngũ, nhưng Nguyên Minh Lượng là người từng trải, trình độ xử sự, đối nhân xử thế của y, còn rất nhiều chỗ điều đáng để Tiêu Ngũ học tập. Đi Phẩm Đô có Nguyên Minh Lượng đồng hành, Tiêu Ngũ ít nhất có được sự hỗ trợ lẫn nhau.
Hạ Tưởng cũng biết, Nguyên Minh Lượng đến Phẩm Đô, sẽ không ngồi yên không quan tâm đến Tiêu Ngũ. Bởi vì Nguyên Minh Lượng là người thông minh, người thông minh làm việc rất nhiều điều không cần phải nói rõ. Nếu Tiêu Ngũ cùng y đi Phẩm Đô, cuối cùng Tiêu Ngũ xảy ra việc, mà y bình yên vô sự, y có thể yên tâm thoải mái?
Nếu Nguyên Minh Lượng một lòng áp sát, bảo vệ sau lưng Tiêu Ngũ như thế nào, âm thầm trợ giúp Tiên Ngũ một tay ra sao, cũng là một trong những vấn đề đầu tiên y phải suy xét trong hành trình đến Phẩm Đô. Nếu không, y tùy ý để Tiêu Ngũ gặp chuyện không may, mà y lại chỉ để ý đến khảo sát thị trường, cho dù khảo sát được, cũng vô dụng. Bởi vì Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn đều coi Tiên Ngũ là bạn.
Bạn của Phó Bí thư Tỉnh ủy và bí thư Thành ủy Phẩm Đô gặp chuyện không may, anh khoanh tay đứng nhìn, sau đó còn muốn đầu tư kiếm tiền ở Phẩm Đô, thật đúng là mơ mộng hão huyền.
Cho nên, nếu Hạ Tưởng ở tại hiện trường, ngay đầu tiến hắn sẽ đưa ra phán đoán, người đến là người của Nguyên Minh Lương.
Tiêu Ngũ hiển nhiên ánh mắt còn kém vài phần. Còn tưởng rằng đối phương là người do lão Thiết chuẩn bị. Nhưng không chú ý đến, người đến và người của lão Thiết chẳng những ăn mặc khác mà khí thế cũng khác.
Khi Tiêu Ngũ tuyệt vọng, một cảnh tượng không thể tin được đã xảy ra —— Những người đàn ông vạm vỡ từ trên xe xuống, ai ai cũng giống như hổ, không nói hai lời. Xông vào đám người của Cường Tử đấm đá túi bụi.
Đáng thương nhất chính là Cường Tử, ngã xuống đất vừa hô một tiếng, vừa khéo gây sự chú ý, đối phương không chút khách khí liền đạp một cước vào khuôn mặt đã được chăm sóc công phu của Cường Tử.
Một cước này, anh gây thương tổn cho y, một cước không né tránh, một cước này quá độc ác…
Cường Tử kêu một tiếng thảm thiết, tối tăm mặt mũi. Cả người ăn mặc gọn gàn, trong phút chốc tan thành mây khói, biến thành một đám tương hồ có máu có bùn có nước mắt.
Lão Thiết thật ra đã muốn chuồn, thấy tình hình không ổn, xoay người muốn chạy. Lão Đại vừa rồi còn khí định thân nhàn với y phương pháp chênh lệch quá nhiều,. Đáng tiếc là y vẫn không chạy trốn kịp. Bị chặn đứng, hai người đánh một, chỉ sau chốc lát, lão Thiết liền như cây vạn tuế nở hoa, cũng bị đánh cho rơi răng.
Sau khi một nhóm người xuất hiện, không chào hỏi Tiêu Ngũ, cũng không nói gì. Cứ hướng người của lão Thiết, từng quyền, từng chiêu độc thủ. Không giống tranh đấu bình thường mà giống như có thâm cừu đại hận, chính là báo thù rửa hận.
Tiêu Ngũ cũng sợ ngây người, đây là màn biểu diễn gì đây? Tuy nhiên sau đó tỉnh táo lại, mặc kệ là màn diễn gì, có lợi cho bên mình là được. Lập tức hô một tiếng, mấy người nhanh chóng lên xe, sau đó cuốn bụi mà đi.
Tiêu ngũ cũng rất thông minh, không chào hỏi đối phương, bởi vì đối phương cũng không để ý đến y. Không phải không muốn để ý, mà là có dụng ý, mặc kệ thế nào, dù sao không phải là đối thủ là được.
Chạy vội thoát khỏi hiện trường, Tiêu Ngũ cuối cùng bình tĩnh lại. Tuy cơ thể còn đau, tuy nhiên cũng không có nhục sứ mệnh, hoàn thành nhiệm vụ. Y qua việc này, đã hiểu biết thêm, đã biết nếu trước khi chưa nắm chắc mười phần, mạo muội ra tay, hậu quả nói không chừng không thể chịu đựng được.
Đi đến đầu đường cao tốc, nhận được điện thoại của DươngUy. Dương Uy đã xuống cao tốc.
Khi Tiêu Ngũ trải qua một phen huyết chiến ở Phẩm Đô, Hạ Tưởng đang làm bạn với Cổ Ngọc và Ngiêm Tiểu Thì, cũng suýt nữa trải qua một trận đại chiến.
Đương nhiên, so với Tiêu Ngũ cực kỳ nguy hiểm, hắn thì thản nhiên tự tại hơn. Nhưng cũng là lời nói sắc bén khắp nơi, phải cẩn thận ứng phó mới có thể vượt qua cửa ải.
Nghiêm Tiểu Thì làm lái xe, một đường một ngựa quen đường cũ chạy đến chỗ biệt thự. Hạ Tưởng vừa thấy liền sợ ngây người, lần này không phải Cổ Ngọc dẫn hắn đến biệt thự sao? Lại nhìn vẻ mặt Nghiêm Tiểu Thì tươi cười bỡn cợt, mà Cổ Ngọc cũng nghiêm túc có thừa, mỉm cười không đủ. Hắn không tự chủ được rùng mình một cái, hỏi:
- Hai người muốn làm gì?
- Không muốn làm gì, dù sao sẽ không mưu hại chồng của bạn thân.
Cổ Ngọc gần như sa sầm nét mặt, cũng không nói, tới biệt thự, sau khi xuống xe, mới mỉm cười.
- Thực không biết xấu hổ, anh ta khi nào là chồng của em?
Nghiêm Tiểu Thì bắt được sơ hở trong lời nói của Cổ Ngọc trêu.
Cổ Ngọc đỏ mặt lên:
- Chúng ta là phụ nữ, nói như thế nào vẫn là không trốn được số mệnh của người đàn ông. Nếu cùng anh ấy, liệu có cái danh phận kia. Dù sao trong lòng em, anh ấy chính là người đàn ông cả đời của em.
Đừng nói, một câu nói thật sự, khiến Hạ Tưởng cảm động rất nhiều. Thật là có sự xúc động hiến thân. Tuy nhiên có Nghiêm Tiểu Thì ở đây nên hắn đành phải nhịn, giơ tay ôm Cổ Ngọc:
- Cô bé Ngọc, ngoan.
- Ngoan cái đầu anh.
Cổ Ngọc cũng gõ đầu hắn một cái,
- Còn không phải bị anh lừa sao, vừa vào nhà họ Hạ sâu giống như biển. Từ đó về sau Cổ Ngọc là người xấu. Anh dày công tính kể giả bộ ngã, sau đó…
Nói giữa chừng mới ý thức được Nghiêm Tiểu Thì ở đó, không tiện nói, liền đỏ mặt, đem hành lý đẩy lên người Hạ Tưởng:
- Anh mang đi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nghiêm Tiểu Thì là người ra sao, tất nhiên cũng đoán được một chút. Đi đến bên cạnh Hạ Tưởng, nói thầm:
- Đem việc trải qua của anh và mỗi người đàn bà viết ra, có thể là một quyển sách rất dễ bán?
- Đừng càn quấy.
Hạ Tưởng nổi giận, giơ tay sờ sờ khuôn mặt của Nghiêm Tiểu Thì:
- Anh không có thói quen viết nhật ký.
Nói xong, Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc cười khanh khách không ngừng. Cười rất vui vẻ, nhưng cũng cười vô cùng thâm ý. Đúng thế, những năm gần đây truyền bá nhật ký tình ái của các cán bộ đã không ít, một người nghiêm túc cỡ nào mới không loạn viết một ít lung tung lộn xộn gì đó.
Tới phòng rồi, Hạ Tưởng ngồi ở sô pha, hưởng thụ đãi ngộ của hai người.
Trà của Cổ Ngọc hắn đã hưởng thụ rất nhiều, cũng sinh cảnh giác. Bởi vì Cổ Ngọc hoàn hảo, tâm tư đơn thuần. Nghiêm Tiểu Thì tâm tư tinh tế mà hay thay đổi. Hơn nữa, lần này cô và Cổ Ngọc chẳng không không rõ từ trước đến nay, còn bí mật với hắn. Xem ra sẽ còn trò gì trêu chọc hắn.
Uống trà xong, bóp lưng xong rồi. Nghiêm Tiểu Thì liền cùng Cổ Ngọc xắn tay áo, đeo tạp dề, cùng vào bếp. Khiến cho Hạ Tưởng mở to mắt, không thể tin được hai người con gái tranh nhau về sắc còn chưa đủ, còn muốn thể hiện tay nghề nấu ăn. Hôm nay rốt cuộc là gió gì thổi đây?
Hiển nhiên, Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc đã sớm tính toán, bởi vì hai người tuy rằng đều bận rộn, cũng sẽ làm cho Hạ Tưởng một bữa tối phong phú. Có thịt hấp, có rau xanh còn có sủi cảo.
Hoặc theo hình dung của người khác là có đồ ăn của Hồ Nam cung có đồ ăn của Bắc Kinh. Khiến Hạ Tưởng thật sự hưởng thụ một phần phục vụ chất lượng cao.
Họ đã đến đây rồi, thì phải để họ an vui. Không tin Nghiêm Tiểu Thì còn có chủ ý xấu gì muốn nhằm vào hắn. Hạ Tưởng liền ôm quyết tâm hi sinh vì nghĩa, không kể cô thi triển kế gì, mỹ nhân kế, hắn cũng sẽ không khuất phục.
Không khuất phục, phải vui vẻ phản kháng. Phải mở đường máu, sau đó làm việc nghĩa không được chùn bước. Nên như thế nào liền như thế.
Quả nhiên, nến đến sẽ đến. Lúc ăn món ăn Hồ Nam là sủi cảo do tay nghề có chút cải tiến của Cổ Ngọc và Nghiêm Tiểu Thì, uống mấy chén rượu. Hạ Tưởng vừa mới cảm nhận sự thoải mái của hạnh phúc, thì phiền toái liền đến.