Thực sự mà nói, đồng chí Hạ Tưởng là một đồng chí tốt không tin vào sự may mắn, mặc dù hắn cũng biết rõ, hắn không phải là người may mắn, không có nghĩa là người khác cũng không có. Hắn chưa từng được phụ nữ chủ động bày tỏ sự yêu thương, không nói lên được những người đàn ông khác hấp dẫn hơn, có thể trở thành cao thủ sát gái.
Không ít người chỉ dựa vào điều kiện của bản thân mà suy đoán người khác,bộ dạng mình xấu, không thể nói thiên hạ không ai đẹp trai xinh gái, còn người đẹp mà yêu chàng bảnh bao nhiều tiền thì nhất định là yêu tiền chứ chẳng phải vì tình yêu?
Như thế là hoàn toàn phiến diện.
Suy bụng ta ra bụng người, thì chỉ có những phán quyết hẹp hòi mà còn không chính xác. Hay bức ảnh đẹp của một ngôi sao nào đó, một người đàn ông có thể bình phẩm rất nhiều nữ minh tinh, nhưng trước khi sự việc xảy ra, ai mà tin được một cô gái trong sáng lại có thể chủ ôm hôn thắm thiết một người đàn ông như thế? Sao lại có thể như thế được?
Đối với anh mà nói có thể không có khả năng, nhưng đối với người khác lại chính là hiện thực rõ ràng.
Cho nên, khi hắn ngồi trên máy bay phát hiện có một cô gái xinh đẹp bên cạnh luôn cố ý chủ động bắt chuyện, hỏi hắn làm việc ở đâu, họ tên là gì, có thể cho số điện thoại để tiện kết bạn,..v..v.., hắn trước sau đều không mảy may quan tâm, thậm chí còn có phần lãnh đạm.
Phải thừa nhận, cạnh hắn là một người con gái đẹp tóc dài, cao ráo, mặt mũi thanh thoát, chỉ trang điểm nhẹ, hơn nữa trên người còn thoang thoảng hương thơm mát dịu. Cô có đôi mắt to, sống mũi cao, quẩn bò bó sát làm tôn lên nét đầy đặn mà cũng rất gợi cảm. Hắn chưa bao giờ để ý đến nét đẹp của những người con gái khác, nhưng lần này chỉ nhìn lướt qua là biết chắc một điều rằng, cô gái này rất phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mĩ của hắn.
Nhưng chính vì quá phù hợp với tiêu chuẩn của hắn mà đâm ra sinh nghi, sự việc trên đời mà quá trùng hợp thì có vấn đề. Lúc trên máy bay, ngồi cạnh là người đẹp có thể hiểu được, con gái đẹp chủ động bắt chuyện cũng không sao, nhưng hết lần này tới lần khác, người đẹp dù cho cách ăn mặc hay trang điểm, hình như đều sinh ra là dành cho hắn, thật là quá trùng hợp.
Bởi vì hắn chợt nhớ ra lần trước lúc ở biệt thự, Ngiêm Tiểu Thì nói một câu.
Thực ra Ngiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc đến thành phố Lỗ cũng không phải vì bắt hắn phải đi vào khuôn khổ mà đến. Ngiêm Tiểu Thì là người chịu trách nhiệm dự án sửa sang lại nhà khách Tỉnh ủy, cũng vì còn một bộ phận tiền dự án chưa thanh toán hết nên cô ta đến để lấy nốt số tiền ấy. Đương nhiên, trước đó là Lý Đinh Sơn phụ trách, bây giờ được giao lại cho Lý Vinh Thăng, với những mối quan hệ của Ngiêm Tiểu Thì trong Tỉnh ủy, tiền của cô chắc chắn không bao giờ cho khất nợ.
Thậm chí còn không cần hắn ra mặt chào hỏi.
Ngiêm Tiểu Thì trong lúc tiến hành dự án đã kiếm lời vài triệu tệ, cô ta bây giờ tiền không thiếu, chuẩn bị đầu tư qua nơi khác. Dưới sự đề xuất của Cổ Ngọc, cô đang nhắm vào hạng mục công viện địa chất của tập đoàn Đạt Tài. Vừa lúc Tập đoàn Đạt Tài gặp chút khó khăn trong việc quay vòng vốn, 3 tỉ cũng không hoàn toàn giải quyết được vấn đề, tuy vài triệu của Nghiêm Tiểu Thì không phải là nhiều, nhưng trong lúc này có còn hơn không.
Huống hồ, Cổ Ngọc có cổ phần trong hạng mục công viên địa chất, việc rót vốn đẩu tư của Ngiêm Tiểu Thì rất thuận lợi.
Nguyên Minh Lượng cũng bước đầu đạt được thỏa thuận với Tập đoàn Đạt Tài, muốn rót 3 tỉ đầu tư vào Tập đoàn Đạt Tài. Còn cụ thể chiếm bao nhiêu cổ phần, Hạ Tưởng chưa từng hỏi rõ ràng, dù sao hắn cũng vừa mới giải quyết vấn đề khó khăn tài chính trước mắt cho Tập đoàn Đạt Tài, lại gây trở ngại cho kế lớn trong việc thâu tóm quyền lực của Nha Nôi cũng đủ rồi.
Nghiêm Tiểu Thì trong tiệc tối ở biệt thự, khi Cổ Ngọc vì muốn thể hiện tình yêu với Hạ Tưởng mà cố tình gây sự, Nghiêm Tiểu Thì vì muốn giảm bớt áp lực của hắn với cô mà cố ý chuyển chủ đề khác, thuận miệng nhắc đến Dương Ngân Hoa. Tuy chỉ là thuận miệng nói ra, lúc ấy Hạ Tưởng cũng không bày tỏ thái độ gì, nhưng bây giờ nhớ lại, lại cảm thấy rất có khả năng.
- Chà, sao mà Dương Ngân Hoa chỉ một mực nghe lời Tần Khản? Một người phụ nữ thành tâm thành ý nghe theo sự sai khiến của một người đàn ông, chỉ có một loại tình huống xảy ra…
Chỉ có một loại tình huống? Đúng vậy, Hạ Tượng bất chợt nghĩ tới Chu Hồng Cơ trước đây bị Dương Ngân Hoa vu cáo hãm hại, nếu như nói chỉ là hãm hại thì hình như cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ. Ví dụ sau khi sự việc xảy ra, Chu Hồng Cơ không kêu oan một tiếng, cũng không hề truy cứu trách nhiệm của Dương Ngân Hoa. Trong rất nhiều vấn đề mấu chốt cũng đều thận trọng dè dặt, dường như rất rộng lượng mà bỏ qua cho Dương Ngân Hoa…Quả thực, sự võ đoán của Nghiêm Tiểu Thì về quan hệ giữa Dương Ngân Hoa và Tần Khản, cũng có chút có lý, thật giả thế nào hắn cũng không thèm bình luận. Nhưng Nghiêm Tiểu Thì vừa nhắc tới Dương Ngân Hoa, gợi cho hắn nghĩ đến quan hệ giữa Chu Hồng Cơ và Dương Ngân Hoa.
Nếu như nói Chu Hồng Cơ không thể cưỡng lại được sự cám dỗ của Dương Ngân Hoa, bị lôi kéo vào vòng tội lỗi, sau đó có điều khổ tâm mà không nói thành lời được, chỉ có nước chịu sự sai khiến của Dương Ngân Hoa, vậy biểu hiện của Chu Hồng Cơ sau khi sự việc xảy ra, là hoàn toàn hợp tình hợp lí.
Thân làm quan, không những đề phòng bị người thân lôi kéo vào vòng tội lỗi, mà còn phải đề phòng cả bạn bè lôi kéo, cấp dưới…cho tới những người phụ nữ sẵn sàng mang nhan sắc và thân thể mình để đối lấy giàu sang phú quý.
Người phụ nữ bên cạnh có dụng ý gì, Hạ Tưởng sẽ không phỏng đoán thêm, dù sao hắn cũng không cho rằng vì vẻ đẹp của hắn mà khiến người đẹp chủ động tiếp cận. Hơn nữa thực ra mà nói, hắn cũng có chút ưa nhìn, nhưng không đến nỗi khiến con gái đẹp mê mệt.
Đương nhiên, nếu dựa vào tuổi tác của hắn, sức hấp dẫn của người đàn ông chín chắn, cộng thêm chức vụ Phó bí thư tỉnh ủy, cũng đủ để chinh phục rất nhiều cô gái đẹp. Nói cách khác, người đẹp cạnh hắn lúc này niềm nở như vậy, chắc là đã biết trước thân phận của hắn.
Những sếp lớn có gian tình với nữ nhân viên dưới quyền, đều đầu trọc, đeo kính, ngoài 50 tuổi, da dẻ bắt đầu lỏng lẻo, như vậy cũng còn có nữ cấp dưới để ý, cũng không ngoài ý đồ muốn có quyền lực và tiền tài. Mà như Hạ Tưởng, trẻ trung phong độ, lại đường đường là Phó bí thư tỉnh ủy, không dám nói chứ nếu muốn có đàn bà, chỉ cần hô một tiếng liền có cả trăm, chỉ cần hắn ra hiệu ngầm là chắc chắn có không ít con thiêu thân muốn lao vào chỗ chết.
Chỉ có điều, hắn chung quy không phải là hạng người như vậy.
Lại càng phải đề phòng những người đàn bà bên cạnh mình có dụng ý khác, bởi vì một khi người đàn bà trở nên thâm hiểm thì so với cánh đàn ông còn đáng sợ hơn nhiều lần.
Mãi cho đến khi xuống máy bay, cô gái ngồi bên lúc nãy vẫn chưa chịu buông tha, cứ muốn hỏi hắn nhà ở đâu, lại còn muốn xin số điện thoại. Hạ Tưởng quả thực không muốn bị quấy rầy, mà da mặt lại mỏng, liền làm mặt lạnh nói:
- Tôi cho cô số của tôi ở thành phố Yến, ngày mai tôi về đó.
Có trời mới biết cố gái này vui đến thế nào, giống như một bé gái đang nhảy lên vì sung sướng:
- Thật là trùng hợp, ngày mai em cũng tới thành phố Yến có chút việc.
Thật là quá khéo, Hạ Tưởng thuận miệng nói số điện thoại của Tôn Hiện Vĩ cho cô gái đó --- cũng là trí nhớ của đồng chí Hạ Tưởng rất tốt, trong đầu nhớ số điện thoại của rất nhiều người, mở miệng nói ngay một dãy số, vừa may không bị nghi ngờ.
Rốt cuộc vui vẻ mà đi rồi, đôi tay trắng muốt nhỏ nhắn vẫy chào tạm biệt, còn nháy mắt với hắn, thật là động lòng người.
Tin tưởng vào khả năng ăn nói của Tôn Hiện Vĩ, hắn cười thầm có phải mình xấu xa quá không. Chờ cô gái đi xa rồi, đang muốn gọi điện thoại cho Tôn Hiện Vĩ để dặn dò trước, nào ngờ kẻ xấu cũng tự có cái phúc của kẻ xấu, đúng lúc đó Tôn Hiện Vĩ gọi tới.
- Lãnh đạo, Quốc khánh rồi, lãnh đạo đến thành phố Yến cùng anh em đón mừng chứ?
- Không đến được, năm nay quả thực rất bận, không có thời gian về thành phố Yến.
Nói xong việc chính, sau đó hắn liền cười ha ha nói,
- Vừa nãy trên máy bay gặp được một người đẹp, nhất định muốn xin số điện thoại của tôi, trong lúc vội tôi cho số của anh cho cô ta. Đúng rồi, cô ta tên là…
Điện thoại vọng ra một tiếng"Phụt", rõ ràng là Tôn Hiện Vĩ vừa bị sặc nước, một lúc sau y mới cười ha hả nói:
- Cảm ơn ân điển của lãnh đạo, xin anh yên tâm, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn mong đợi.
Hắn yên tâm rồi, cười đắc chí, lên xe chuyên dụng được phái đến đón hắn.
Xe đến sân bay đón hắn, không phải la do Cổ Thu Thật phái tới, cũng không phải của nhà họ Ngô, mà là xe của lão Cổ phái tới, càng chính xác hơn là Hứa Quán Hoa tới đón tiếp hắn.
Hứa Quán Hoa cuối cùng cũng cưới được người đẹp làm vợ, y mãn nguyện lắm, tinh thần sảng khoái vui vẻ, vừa gặp Hạ Tưởng liền bắt chặt tay nói:
- Phó Bí thư Hạ, cảm ơn, cảm ơn.
Hạ Tưởng cười nới:
- Không cần cảm ơn tôi, phải cảm ơn Tùng Phong Nhi mới đúng, cô ấy đồng ý gả cho anh mới là phúc phận của anh đấy.
- Là phúc, đại phúc ấy chứ.
Y vui đến nỗi nói không trôi chảy, phải vài lần cầu hôn, Tùng Phong Nhi mới ưng thuận cử hành hôn lễ với y trong dịp Quốc khanh, có thể coi là hạnh phúc không hề dễ có được, y chắc chắn phải coi trọng. Quả thực Tùng Phong Nhi mọi mặt đều xuất sắc hơn người, người đẹp lại có tài, trong mắt y gần như không có chút khuyết điểm nào.
Hạ Tưởng lên xe, vừa thấy Hứa Quán Hoa không dùng lái xe riêng mà đích thân lái, không khỏi cười nói:
- Được thiếu tướng làm lái xe riêng, tôi thật đúng là may mắn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đương nhiên chỉ là một câu nói đùa, biết y không mang theo lái xe, chắc là có chuyện quan trọng muốn nói.
- Trước hết nói về việc ở Lĩnh Nam.
Y đi thẳng vào vấn đề,
- Ý của thủ trưởng là không muốn tôi nói nhiều, bởi vì suy nghĩ của tôi với suy nghĩ của ông ấy không giống nhau. Đáng ra tôi không nên nói việc này, nhưng đứng ở lập trường bạn bè, tôi vẫn muốn nói một câu. Lĩnh Nam ở ven biển, sóng to gió lớn, Phó bí thư Hạ, anh tốt nhất nên ở lại tỉnh Tề, đợi sang năm nhiệm kì mới hẵng xem xét việc chuyển đến nơi khác.
Hứa Quán Hoa là sĩ quan quân nhân trẻ, đối với những tin tức trong quân đội chắc chắn linh hoạt hơn hắn, đối với công việc hành chính ở địa phương có lẽ y cũng không nắm bắt mấy, nhưng xuất phát điểm chắc chắn là đứng trên góc độ an toàn mà nói.
Hứa Quan Hoa nói chuyện nghiêm túc như thế, thật ra chứng minh một điều, quân đội ở Lĩnh Nam, có động thái bất thường.
Lúc anh ở tỉnh Tương có mâu thuẫn với quân đội, hiện tại quân khu Dương Thành có không ít kẻ vô cùng bất mãn với anh. Anh đi Dương Thành lúc này có lẽ tích lũy được vốn chính trị, nhưng lại cực kì nguy hiểm, e rằng có kẻ sẽ mượn chuyện mà sinh sự, vẩn đục chính trị, mắc oan tiếng xấu còn nhẹ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì hối hận cũng không kịp nữa. Phó bí thư Hạ,anh nghe tôi, dù gì cũng không được đến Lĩnh Nam. Tôi nghe được tin nói quân khu Dương Thành nhiều kẻ đều đang mong anh đi, bọn họ đã chuẩn bị hết rồi…
Quân khu Dương Thành là một trong bảy quân khu lớn, lượng quân tác chiến khá ít, thực lực tổng hợp xếp hạng cuối trong bảy quân khu, nhưng vì có trọng trách phòng ngự một bộ phận các quốc gia Đông Nam Á, lại gánh trách nhiệm quan trọng là bảo vệ đảo Nam Hải. Cho nên, không hiếm lính khỏe mạnh, tráng kiện.
Hạ Tưởng không trả lời trực tiếp vào vấn đề mà Hứa Quán Hoa vừa nói, ngược lại hỏi y:
- Rốt cuộc là ai muốn tôi tới Lĩnh Nam? Sao một chút tin tức tôi cũng không được biết.
Hứa Quan Hoa kinh ngạc liếc Hạ Tưởng một cái, giống như là không hiểu vấn đề mà Hạ Tưởng đang nói với y:
- Anh không biết là ý của ai sao? Anh cũng được đấy, quá không có sự nhạy cảm chính trị rồi.
Hạ Tưởng cười ha hả nói:
- Đừng vòng vo mãi nữa, có gì nói mau đi.
Hứa Quan Hoa cũng cười nói:
- Thực ra anh sớm đã nên đoán được, không phải Tổng bí thư đề xuất trước, cũng không phải Bộ trưởng Ngô, thậm chí cũng không phải Ủy viên nói...
Trong lòng Hạ Tưởng đã rõ mười mươi, quả nhiên chiêu ném đá dò đường quả là diệu kế.