Phải nói, là một Phó bí thư tỉnh ủy, có thể khiến Tổng bí thư tự mình mở miệng đề cập vấn đề với hắn, hắn hẳn là phải cảm thấy vinh dự mới đúng.
Bình tĩnh mà xem xét, Hạ Tưởng quả thật cũng cảm thấy vinh hạnh sâu sắc.
Nhưng vinh hạnh cũng không có nghĩa là hắn sẽ không nói thật ra điều hắn muốn, bởi vì, lần đầu tiên hắn bức thiết muốn chính mình nắm giữ vẫn mệnh của mình. Trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, cho dù Tổng bí thư muốn gì, hắn cũng muốn thuyết phục Tổng bí thư, khiến Tổng bí thư chỉ thị cho hắn ở lại tỉnh Tề một chút, tuyệt đối chỉ có lợi cho đại cục.
Nếu Tần Khản biết ý niệm trong đầu Hạ Tưởng mãnh liệt như thế, biết Hạ Tưởng một lòng ở lại tỉnh Tề, chính là vì muốn đánh bại ông ta, không biết ông ta sẽ cảm thấy thế nào? Có lẽ sẽ ôm bụng cười, có lẽ sẽ thản nhiên, thậm chí sẽ lắc đầu khinh miệt, tỏ vẻ vô lý và không cho là đúng với những gì Hạ Tưởng đã làm.
Nhưng mặc kệ Tần Khản phản ứng như thế nào, ông ta cũng không thay đổi được một sự thật là ông ta đã nằm trong tầm ngắm của Hạ Tưởng, hoàn toàn bị phán xử tử hình!
- Tỉnh Tề đất trời rộng lớn, tôi mới bay nửa vòng, hy vọng tiếp tục được ở tỉnh Tề công tác một thời gian, cảm nhận được tỉnh Tề trời cao biển rộng hơn một chút.
Hạ Tưởng trả lời cung kính mà không mất đi sự kiên định.
Tổng bí thư quay lại liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, trong mắt hiện ra sự kinh ngạc, tuy nhiên rất ngắn ngủi, chợt lóe mà qua, sau đó còn nói:
- Hạo Thiên rất muốn cậu đến Lĩnh Nam, còn trưng cầu ý kiến của tôi. Ý kiến của tôi chính là, phải tôn trọng đồng chí Hạ Tưởng lựa chọn một cách trọn vẹn. Tuy nhiên tôi còn phải đề xuất một đề nghị nho nhỏ, Hạ Tưởng, cậu đi Lĩnh Nam, cũng là một kỳ ngộ không nhỏ, thật sự không xem xét lại một chút sao?
Theo lập trường ban đầu của Tổng bí thư, ông ta ủng hộ Trần Hạo Thiên đã nằm trong dự đoán của Hạ Tưởng, nhưng Hạ Tưởng không ngờ là giọng điệu Tổng bí thư hòa ái, thái độ thân thiết, đây hoàn toàn là giọng điệu thương lượng.
Liên tưởng đến một loạt hành động của Trần Hạo Thiên: tự mình ra mặt gọi điện thoại tới, rồi lại trực tiếp tới nhà họ Ngô, rồi mượn danh nghĩa Cổ Thu Thật ăn cơm cùng hắn, vân vân, theo góc độ chính trị mà phân tích, dường như rất khẩn cấp nhưng theo phân tích chính trị cơ bản cũng vẫn có thể xem là một loại thủ đoạn chính trị làm cho người ta cảm giác được cấp thiết và vinh hạnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
Nhưng Hạ Tưởng lại càng thích Tổng bí thư êm dịu và ôn hòa trong chính trị, lấy việc đề xuất gặp và thương lượng vấn đề, vừa không ra mệnh lệnh cũng không bắt buộc, lại càng không trực tiếp nói một không hai, giống như là trong lúc vô ý nói ra vậy, khiến cho người ta càng tình nguyện theo sự sắp xếp của Tổng bí thư.
Nếu như trước kia, Hạ Tưởng nói không chừng sẽ đồng ý đề nghị với giọng điệu uyển chuyển của Tổng bí thư, nhưng hiện tại, hắn vẫn không thay đổi dự tính ban đầu, bất động.
- Tổng bí thư, tôi ở tỉnh Tề công tác vừa mới mở ra cục diện, không nghĩ ở tỉnh Tề có đầu không đuôi hy vọng trước sau vẹn toàn.
Hạ Tưởng đáp.
- Việc này cũng không sai.
Tổng bí thư thấy thái độ của Hạ Tưởng kiên định từ trước đến nay chưa từng có, liền dùng một câu bỏ qua việc này,
- Ý kiến của đồng chí Hạo Thiên, Trung ương cũng muốn suy xét sao cho phù hợp ý kiến của cậu, cũng sẽ trở thành ý kiến tham khảo quan trọng. Tuy nhiên...
Nói đến biến chuyển, Tổng bí thư bỗng nhiên vui mừng cười,
- Tôi phỏng chừng Hạo Thiên còn có thể tìm cơ hội nói chuyện với cậu, anh ta làm việc rất bền chí, cũng có nghị lực.
Cách Trần Hạo Thiên đối nhân xử thế, trong mắt giới bên ngoài dường như rất khiêm tốn ôn hòa ví dụ như trong lúc ở Sơn Thành, không đánh xã hội đen trừ ác, tới Lĩnh Nam, cũng là lấy khiêm tốn làm người, thậm chí tuyên bố với giới truyền thông không hề quan tâm tới hình thức của Lĩnh Nam. Nhưng một mặt chân thật của ông ta cũng là, trong lúc ở Lĩnh Nam, âm thầm bắt tay với vài vị quan lớn cấp sở trở lên, công tác chống tham nhũng cũng đi đầu các tỉnh trong nước.
Chẳng qua không gặp nhiều trên báo thôi, trên thực tế căn cứ nhiều mặt hiểu biết, và qua tiếp xúc bước đầu, Hạ Tưởng tin rằng, giữa Trần Hạo Thiên trong mắt công chúng và Trần Hạo Thiên thật sự, là một trời một vực! Trên thực tế, có thể ở tuổi về hưu là lúc cũng đã đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy tỉnh lớn mạnh nhất trong nước, và ở tuổi gần đất xa trời có khi còn đứng ở vị trí ủy viên thường vụ Bộ Chính trị. Trần Hạo Thiên cố nhiên là có Tổng bí thư ra sức ủng hộ, cũng là bản thân ông ta có chỗ hơn người sâu không lường được.
- Tài Dương cũng khá ổn, qua thời gian này, anh ta sẽ đi Sơn Thành.
Tổng bí thư lại nói một câu đầy thâm ý, sau đó dẫn đầu cất bước vào phòng trong,
- Thôi, ăn cơm.
Nếu nói lúc trước nói chuyện xung quanh Trần Hạo Thiên và thế cục tỉnh Lĩnh Nam, sau một câu lại đề cập đến Ngô Tài Dương và Sơn Thành, giữa hai bên dường như không liên quan nhau, nhưng Hạ Tưởng lại lập tức ý thức được ám chỉ mãnh liệt trong lời nói của Tổng bí thư.
Chuyện này đã đề cập đến trong nhật trình đêm trước, Trưởng ban Tổ chức Trung ương đến Sơn Thành, tuyệt đối là một tín hiệu chính trị mãnh liệt, trên cơ bản là tuyên cáo cho giới bên ngoài, Bí thư Thành ủy Sơn Thành làm việc, đã đạt được tán thành của đại bộ phận, bao gồm cả Tổng bí thư.
Ngô Tài Dương tuy rằng không phải ở phe Tổng bí thư, nhưng gần đây bởi vì quan hệ giữa thế lực gia tộc và Tổng bí thư càng thêm chặt chẽ, mà trong vài lần điều chỉnh nhân sự trọng đại, ý đồ của Ngô Tài Dương và Tổng Bí thư đều nhất trí với nhau, bởi vậy, Ngô Tài Dương đến Sơn Thành, chẳng qua là thị sát Sơn Thành là đi tiền tạm cho Tổng bí thư, lại biểu lộ Tổng bí thư bỏ phiếu tán thành đối với việc Bí thư Thành ủy Sơn Thành nhậm chức.
Bí thư Thành ủy Sơn Thành là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Trần Hạo Thiên, Tổng bí thư bỏ phiếu tán thành, cuối cùng giải thích điều gì? Đương nhiên, không phải Tổng bí thư không ủng hộ và không tín nhiệm Trần Hạo Thiên, cũng không phải Tổng bí thư không hài lòng với Trần Hạo Thiên, mà là có ý đồ khác. Mặc dù không thể nói Bí thư Thành ủy Sơn Thành và Trần Hạo Thiên chỉ có thể nói một người, hai người tuy rằng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, nhưng cũng không phải hai nguyên tố đối lập, nhưng lời Tổng bí thư nói hiển nhiên có điều ám chỉ, cuối cùng là muốn biểu đạt ý đồ gì?
Hạ Tưởng nhất thời đoán không ra.
Trở lại phòng trong, đã dọn xong cơm, Hạ Tưởng phát hiện, khẩu vị Tổng bí thư nhẹ nhàng, vài lần ăn cơm đều là mấy món ăn mộc mạc.
Lúc ăn cơm, Hạ Tưởng ngồi cạnh Tào Thù Lê, Tào Thù Lê lặng lẽ kéo tay áo Hạ Tưởng nói cho hắn cô Tề vừa tặng quà cho cô, cô không muốn thất lễ, nhưng không biết quà đáp lễ là gì thì thích hợp, nhờ Hạ Tưởng giúp cô quyết định.
Hạ Tưởng bảo Tào Thù Lê đừng nóng vội, và về nói sau, làm sao lập tức có quà đáp lễ, hơn nữa hiện tại trong đầu cũng không có gì thích hợp.
Tổng bí thư ăn cơm không nhiều, chỉ đơn giản ăn mấy miếng là thôi, sau đó bên trái là Hạ Đông, bên phải là Tiểu Linh, cũng là vui vẻ hoà thuận, như một người lớn tuổi đang hưởng thụ hạnh phúc của một gia đình bình thường.
Mặc dù cô Tề vô cùng nhiệt tình, hơi chút là gọi con gái nuôi thân thiết, thậm chí còn gọi Hạ Tưởng một tiếng con rể, khiến Hạ Tưởng nhiều ít hơi xấu hổ, nhưng vẫn mở miệng trả lời.
Từ đầu đến cuối, Tổng bí thư đối với việc cô Tề nhận con gái nuôi, chẳng quan tâm, đã thừa nhận, lại cho thấy một thái độ kín đáo. Sau khi kết thúc bữa tiệc, Tào Thù Lê và Hạ Đông không đi theo Hạ Tưởng, mà vẫn còn muốn ở cùng cô Tề, Tổng bí thư cuối cùng cũng mở miệng nói một câu vui đùa.
- Bỗng nhiên thêm một cô con gái nuôi, cũng là chuyện đại sự, không biết Vĩnh Quốc có trách tôi đoạt con gái yêu hay không? Lão Tề, em cũng thật là, thích Thù Lê thì đi lại nhiều một chút, muốn nhận làm con gái nuôi, Thù Lê chẳng những là con gái Tào Vĩnh Quốc, cũng là vợ Hạ Tưởng, vẫn là mẹ Hạ Đông, đều phải đồng ý mới được.
Cô Tề mỉm cười:
- Đều đồng ý, đều đồng ý. Em là một người rất dân chủ, trước đó đều đã trưng cầu ý kiến mọi người.
Khi Tổng bí thư đi rồi, Hạ Tưởng đứng một mình tại chỗ, nửa ngày chưa động, bỗng nhiên sau khi tỉnh táo lại mới lắc đầu mỉm cười, Tổng bí thư dụng ý cao thâm, là điềm báo trước cho việc đi Lĩnh Nam, về chuyện con gái nuôi, cũng có ám chỉ.
Tuy nhiên hôm nay gặp mặt Tổng bí thư cũng tốt, ngày mai gặp lại Trần Hạo Thiên, Cổ Thu Thật, còn nắm chắc hơn, hơn nữa kế hoạch Cổ Thu Thật sắp xếp cho hắn và Tổng bí thư gặp mặt, cũng không phải lo lắng, bởi vì hắn đã mượn cuộc gặp mặt của Tào Thù Lê với phu nhân Tổng bí thư vì việc nhà, hiệu quả so với Cổ Thu Thật sắp xếp, sẽ tốt hơn một chút.
Buổi tối không về nhà họ Ngô, Hạ Tưởng đi thẳng đến nhà Tiếu Giai.
Là người phụ nữ thần bí nhất ẩn núp phía sau Hạ Tưởng, bắt đầu tại thành phố Yến vào một đêm mưa, đã bao nhiêu năm, Tiếu Giai vẫn là một bến cảng ấm áp nhất mà bất cứ lúc nào Hạ Tưởng cũng có thể nghỉ ngơi.
Mặc kệ bên ngoài là trời trong nắng ấm hay là mưa rền gió dữ, mặc kệ Hạ Tưởng vui mừng hay mỏi mệt, cửa chính nhà Tiếu Giai, bất cứ lúc nào cũng rộng mở đối với hắn.
Bởi vì ngày mốt cử hành hôn lễ, lại bởi vì Tùng Phong Nhi không có người thân, Tiếu Giai hoàn toàn đảm đương làm nhân vật mẹ đẻ Tùng Phong Nhi, Hạ Tưởng chọn lúc này để tìm đến Tiếu Giai, kỳ thật cũng là ra mặt lấy thân phận nhà mẹ đẻ, xem hôn lễ của Tùng Phong Nhi còn có công việc gì chưa xong cần hắn hỗ trợ.
Để Tùng Phong Nhi nở mày nở mặt mà xuất giá, Hứa Quan Hoa cũng tốn không ít tâm tư, tuy nhiên lại đều bị Tùng Phong Nhi từ chối, Tùng Phong Nhi không cần long trọng, nhưng Hứa Quan Hoa cũng không chịu, anh ta muốn làm thật lớn.
Cuối cùng Hạ Tưởng lên tiếng, hắn đến lo liệu bên nhà mẹ đẻ của Tùng Phong Nhi, Hứa Quan Hoa có thể sắp xếp việc đón dâu, Hứa Quan Hoa tin tưởng năng lực của Hạ Tưởng, mà Tùng Phong Nhi lại nghe lời Hạ Tưởng, cho nên nhanh chóng thống nhất.
Tuy nhiên dù sao Hạ Tưởng không có khả năng làm mọi chuyện, đành ủy thác cho Nga Ni Trần, Dương Uy xử lý cụ thể, Nga Ni Trần và Dương Uy vui vẻ đồng ý, gióng trống khua chiêng cử hành hôn lễ cho Tùng Phong Nhi.
Tùng Phong Nhi chẳng những cảm động, còn hạnh phúc mà khóc, bởi vì chẳng những có Nga Ni Trần và Dương Uy ra mặt, Lý Thấm và Tề Á Nam cũng đặc biệt từ thành phố Yến tới, cố ý dành ra vài ngày tham dự hôn lễ của Tùng Phong Nhi.
Tuy rằng Tùng Phong Nhi không có người nhà tiếp khách, nhưng do sức ảnh hưởng của Hạ Tưởng kéo tới, cũng chật nhà khách quý, hạnh phúc đầy cửa, khiến cô thiết thực cảm nhận được vinh quang của công chúa.
Khi Hạ Tưởng tới chỗ của Tiếu Giai, Lý Thấm và Tề Á Nam đã ở đó. Lý Thấm và Tề Á Nam có một thời gian không gặp Hạ Tưởng, vừa thấy Hạ Tưởng, Lý Thấm còn còn kích động hơn Tề Á Nam. Tuy nhiên Tề Á Nam nhìn thấy biểu hiện của Lý Thấm khi gặp Hạ Tưởng tuyệt không ghen, bởi vì anh ta rõ Lý Thấm đối với Hạ Tưởng hưng phấn là bởi vì cô từ trong xương cốt đã không an phận làm buôn bán, chứ không phải xuất phát từ cảm tình.
Nhà Tiếu Giai cũng bố trí mới hoàn toàn, tràn trề vui mừng.
Phòng Tiếu Giai vốn không nhỏ, nhưng hôm nay người nhiều, thì có vẻ ủng hộ. Hạ Tưởng lộ diện, thành trung tâm của mọi người, mọi người đều đến trước mặt hỏi thăm, Hạ Tưởng mỉm cười đáp lại từng người một, ánh mắt đảo qua, lập tức ngây ngẩn cả người, tại sao Vệ Tân lại ở đây?
Lại nghĩ, không ổn, Vệ Tân ở đây, chẳng lẽ không cần giải thích Tống Nhất Phàm cũng ở đây sao? Tiếu Giai tuy nói không phải người tình lớn nhất của hắn, nhưng vẫn gạt Vệ Tân, chẳng lẽ hôm nay bị bại lộ rồi?