Sự đối đầu giữa Nha Nội vàTiếu Giai ở Bắc Kinh, nói thật ra đích thật là một trận chiến kinh tế kéo dài triền miên, thời gian lâu, đến nỗi khiến Nha Nội nảy sinh ảo giác, cho rằng bên phía Tiếu Giai chẳng qua là ngựa chết mà xem như ngựa sống để trị, muốn ba mươi sáu kế… kéo dài là thượng sách.
Chỉ tiếc, trong ba mươi sáu kế, không có kế kéo dài, chỉ có kế trốn chạy.
Nhưng hiện tại, bên phía Tiếu Giai tính trốn cũng trốn không thoát, sa vào quá sâu rồi, hai bên dây dưa cứ như hai tấm lưới vướng vào nhau, trong anh có tôi, trong tôi có anh, cuối cùng chỉ có thể là một kết quả là không phải anh chết, thì chính là tôi sống.
Ngoại trừ thâu tóm ra, không có con đường thứ hai có thể lựa chọn. Mặc kệ là Nha nội thâu tóm Tiếu Giai, hay là Tiếu Giai thâu tóm Nha Nội, dù sao việc giằng co đến hiện tại, hai bên đều không thể ung dung mà toàn vẹn rút lui được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
Khi Nha Nội đọ sức với Thành Đạt Tài, trong lòng vẫn hơi có chút không tự tin, cho rằng chỉ dựa vào phương diện kinh tế, ông ấy chưa chắc nuốt trôi Thành Đạt Tài đa mưu túc trí. Suy cho cùng thì Thành Đạt Tài đã tung hoành ngang dọc mấy chục năm trong thương trường, không phải lớp hậu sinh tiểu bối mới ra nghề không được mấy năm như y có thể so sánh được. Tuy nhiên y thắng ở chỗ là có chỗ dựa chính trị vững chắc.
Mặc dù Thành Đạt Tài và Hạ Tưởng hợp ý nhau, nhưng tâm đầu ý hợp đến đâu đi nữa, trước sức mạnh chính trị hùng mạnh, cũng không chịu nổi một kích. Hạ Tưởng không phải tuổi thanh niên nông nổi hành động theo cảm tính, khi y kéo Tập đoàn Đạt Tài xuống vũng bùn, Hạ Tưởng có thể sẽ ra tay kéo Tập đoàn Đạt Tài một phen, nhưng nếu y khăng khăng muốn liều lĩnh mà ăn cho được Tập đoàn Đạt Tài, tin rằng Hạ Tưởng sẽ không mạo hiểm việc đắc tội y mà dứt khoát ra tay.
Không thể không nói, Nha Nội đánh giá cao thực lực của y rồi, cũng xem thường quyết tâm của Hạ Tưởng, càng tưởng bỡ vào trí tuệ của bản thân y.
Trong cuộc chiến kinh tế cùng Tiếu Giai, Nha Nội chưa từng nghĩ sẽ thất bại. Không chỉ bởi dưới sự điều tra tỉ mỉ của ông ấy, phát hiện chỗ dựa lớn nhất sau lưng Tiếu Giai chính là Hứa Quan Hoa, hơn nữa ông ấy cũng cho rằng Tiếu Giai chỉ là một phụ nữ độc thân, liền ức hiếp cô, ai có thể làm gì ông ấy? Ông ta không lấy cả sắc lẫn tài là không tồi rồi, có thể chỉ lấy tài mà thả Tiếu Giai một phen, coi như là phá lệ ban ơn rồi.
Việc gõ cửa phòng góa phụ, đào nấm mồ tuyệt hậu, Nha Nội đương nhiên chẳng thèm làm, nhưng ức hiếp một phụ nữ độc thân có tiền lại còn cực kỳ xinh đẹp, ông ấy vẫn có hứng thú nếm thử một chút.
Mặc dù chị em của Tiếu Giai Tùng Phong Nhi là vợ mới cưới của Hứa Quan Hoa.
Hứa Quan Hoa thuộc phái trẻ tuổi trong quân đội, có tiền đồ, nhưng trong mắt ông ấy giá trị của Hứa Quan Hoa so ra thì đừng nói là thua kém Hạ Tưởng, ngay cả Tần Khản cũng không bằng. Quả thực, sức ảnh hưởng của thiếu tướng trong quân đội tại địa phương rất có hạn, Nha Nội coi thường Hứa Quan Hoa cũng là điều có thể hiểu được, huống chi Nha Nội có một người cha chỉ tay năm ngón.
Còn có một điều để Nha Nội không sợ Hứa Quan Hoa đó chính là, Ngô Hiểu Dương và Thi Khải Thuận hiện đang âm thầm phân cao thấp với Hứa Quan Hoa, mặc dù Hứa Quan Hoa có Lão Cổ là chỗ dựa, Nha Nội cũng có lí do để tin tưởng lời kêu gọi của Lão Cổ cũng còn sức ảnh hưởng trong quân độinhưng giang sơn đời nào cũng có người tài xuất hiện, sức ảnh hưởng của lão Cổ đã không còn như xưa nữa.
Hơn nữa điểm tựa đọ sức của Hứa Quan Hoa và Ngô Hiểu Dương cùngThi Khải Thuận, chính là quân khu Dương Thành nơi màlực lượng Lão Cổ yếu kém nhất.
Lần trước sự việc xảy ra trong lễ cưới của Hứa Quan Hoa, Nha Nội cũng nghe nói, còn cười thầm cả buổi, âm thầm vỗ tay tán thưởng cho việc Ngô Hiểu Dương và Thi Khải Thuận bắt tay gây hứng với Hứa Quan Hoa, tuy rằng cũng vì sự ra tay của Hạ Tưởng mà khiến y chấn động kinh ngạc cả nửa ngày trời, cuối cùng sự việc không được giải quyết đã chứng thực suy đoán của y về việc Hứa Quan Hoa, Ngô Hiểu Dương và Thi Khải Thuận liên kết nhau mài dũa, cho dù Lão Cổ có ra sức giúp đỡ, cũng ở vào thế bất lợi thôi.
Càng làm cho Nha Nội đắc ý, lúc này nếu không ức hiếp Tiếu Giai thì đợi khi nào nữa? Huống chi trong cuộc đối đầu của Nha Nội đối với Tiếu Giai, đã đầu tư vào đó không ít tinh thần sức lực và cả tiền bạc, khiến ông ấy rối rắm trong cả một khoản thời gian dài. bởi ông ấy cũng không ngờ tới, Tiếu Giai chẳng những khó chơi, hơn nữa còn rất cứng rắn, như bóng cao su trơn bong không dễ giữ, đá không ra cắn không rách, thật khiến ông ta đau đầu.
Trước khi thương lượng với Thành Đạt Tài, Nha Nội đã hạ quyết tâm, sau khi giải quyết xong vấn đề với Thành Đạt Tài, lập tức bắt tay vào thu dọn toàn bộ, một cú hạ gục Tiếu Giai, hoàn thành hai đốt quan trọng nhất trong một dãy mắc xích kế hoạch của y..
Nha Nội vốn tưởng rằng Thành Đạt Tài cho dù khó đối phó, nhưng nếu đặt điều kiện bán tháo hoặc chuyển nhượng cổ phần trước mắt gã, thế nào cũng vui vẻ nhượng bộ, thậm chí có khả năng sẽ đề nghị trao đổi điều kiện, đến lúc đó ông ấy có thể thuận thế mà lên, đưa ra người thay thế, tiến thêm một bước thương lượng kết cấu quyền lợi cổ phần.
Không ngờ, Thành Đạt Tài rất thẳng thắn mà đồng ý ngay, còn đề xuất vài phương án do gã lựa chọn, bất kể là phương án nào, tình thế nào thì đối với ông ấy đều vô cùng có lợi, Tập đoàn Đạt Tài có thể bỏ vốn thu mua cổ phần của ông ấy, mặt khác trong nội bộ tập đoàn có vài cổ đông lớn cũng có ý định thu mua, ngoài ra, thậm chí còn có một số công ty và cá nhân khác có ý định thu mua, ngay cả hợp đồng cũng nghĩ tới rồi.
Nha Nội lúc đó liền giật mình kinh ngạc.
Nói cho cùng, ý định ban đầu của Nha Nội không phải rút vốn khỏi Tập đoàn Đạt Tài hay gọi là rút cổ phần lại thì chính xác hơn, mà ông ấy cho rằng hiện tại sợi dây tài chính củaTập đoàn Đạt Tài đang nảy sinh nhiều vấn đề, đối mặt với thế tấn công gây sự của y, Thành Đạt Tài cho dù có sức đánh một trận, cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, không cần nghĩ, Thành Đạt Tài không còn lối thoát nào, bày ra vẻ tùy y thôi.
Y là phô trương thanh thế, chẳng lẽ Thành Đạt Tài chơi thật sao?
Nha Nội trong lòng không tự tin, hơn nữa kỳ vọng lúc trước tan vỡ, không khỏi có chút hụt hẫng, lời nói không được mượt mà, đưa ra vài yêu cầu quá đáng. Thành Đạt Tài trên mặt nở nụ cười, nhưng không phải cùng đường mà từ chối thẳng, khiến Nha Nội nuốt nước miếng một hơi.
- Chủ tịch Thành, tôi thành tâm mà đến, thái độ của anh, khiến tôi thực rất thất vọng.
Nha Nội nói nặng một câu.
Nha Nội là con ông cháu cha có cấp bậc cao nhất mà Thành Đạt Tài tung hoành ngang dọc trong thương trường vài chục năm nay từng được gặp, nhưng mặc kệ là Nha Nội cấp cao hay là Nha Nội cấp thấp, đều có một điểm chung chính là không đủ kiên nhẫn, so với Thành Đạt Tài hoàn toàn dựa vào thực lực của mình mà từng bước đi lên cho tới hôm nay, đường lối đầu cơ trục lợi của Nha Nội, khi ông ấy gặp phải những vấn đề trọng đại nan giải, sẽ không nghĩ đến dựa vào trí tuệ và sự khéo léo của mình để giải quyết, mà muốn dùng chính trị và sức mạnh để giải quyết.
- Chủ tịch Tông, điều kiện tôi đưa ra cũng rất có thành ý, doanh thu vừa qua của Tập đoàn Đạt Tài gần như giảm nhiều, còn bị ảnh hưởng tiêu cực của việc điều tiết vĩ mô nhà nước mang đến, giá trị của tập đoàn giảm mạnh, anh lựa chọn bán tháo cổ phiếu vào lúc này, chắc chắn sẽ bị sụt giá không ít.
Thành Đạt Tài không gọi Nha Nội là Tổng Giám đốc Cao như bao nhiêu người khác, mà gọi thẳng họ, tuy nhiên cách gọi Chủ tịch Tông bao giờ nghe cũng không được tự nhiên, chả trách Nha Nội thích người khác gọi ông ấy là Tổng Giám đốc Cao.
Cuộc gặp mặt của Nha Nội và Thành Đạt Tài đã kéo dài gần hai giờ, gần như làm kiệt quệ sự kiên nhẫn của Nha Nội, mà Thành Đạt Tài vẫn rất điềm tĩnh, không vội vàng hấp tấp, thật khiến ông ấy không giữ được kiên nhẫn:
- Không thể nói như vậy, Chủ tịch Thành, lúc đó vốn đầu tư của tôi vừa hay giải cứu được mối nguy khẩn cấp cho Tập đoàn Đạt Tài, tình nghĩa là của cải quý hiếm. Còn nữa, vì tiền vốn trăm triệu gửi ở ngân hàng, chỉ riêng tiền lãi mấy tháng cũng không ít.
Thành Đạt Tài vẫn không mảy may lay động:
- Chủ tịch Tông, người làm ăn nói chuyện làm ăn, ân tình, tôi sẽ trả ông sau. Nhưng rút vốn, nên đi theo trình tự như thế nào, thì phải đi theo thế đấy, Tập đoàn Đạt Tài là một tập đoàn có nề nếp, có điều lệ của công ty.
- Không thương lượng được sao?
Nha Nội nổi giận rồi.
- Không phải đang thương lượng sao?
Nhưng Thành Đạt Tài không chút lay động.
- Tốt, hôm nay trước hết cứ như vậy, Chủ tịch Thành, sau này còn gặp lại.
Nha nội đứng lên đi ra, vẻ mặt tức giận.
Thành Đạt Tài còn niềm nở mà tiễn Nha Nội xuống lầu, thậm chí còn khách sáo giúp Nha Nội mở cửa xe, đưa mắt nhìn theo Nha Nội.
Thành Đạt Tài càng niềm nở càng khách sáo, ngược lại càng làm nổi lên lòng dạ hẹp hòi của Nha Nội, trái lại càng làm cho nha Nội bực tức với thái độ điềm tĩnh của Thành Đạt Tài. Vốn dĩ phải là y giữ thế chủ động, trái lại trở thành Thành Đạt Tài nắm giữ tất cả?
Trên đường chạy nhanh, Nha Nội suy nghĩ kỹ lại, thật đúng là, toàn bộ quá trình đàm phán, nhịp điệu tiết tấu từ đầu đến cuối đều do Thành Đạt Tài nắm giữ trong tay, ông ấy từ đầu đến cuối căn bản là không giữ quyền chủ động.
Vẫn là đánh giá thấp Thành Đạt Tài rồi!
Nhưng vấn đề quan trọng là, Thành Đạt Tài thật có thể đưa ra ba tỷ được sao? Nha Nội vốn định mượn cơ hội bắt bí Thành Đạt Tài một mớ, muốn để ba tỷ ban đầu tăng tăng lên thành ba tỷ năm trăm triệu, Thành Đạt Tài lại kiên quyết cự tuyệt, đề xuất cổ phần hiện tại của Nha Nội chỉ trị giá hai tỷ tám trăm triệu, y dựa vào tình bằng hữu, mới tìm được một người đồng ý thu mua giá gốc.
Nha Nội quả thật không nghĩ tới sự việc sẽ diễn biến thành cuộc mặc cả ba tỷ ban đầu giữa y và Thành Đạt Tài, hiện tại rốt cục là ba tỷ hay hoặc giả là ba tỷ rưỡi, ông ấy muốn kết quả là, Thành Đạt Tài tìm không được người mua đồng ý giá 3tỷ, ông ấy mượn cơ hội đề xuất thêm vốn đầu tư, sau đó ra giá rất thấp, tiến thêm một bước kiểm soát được càng nhiều cổ phần của Tập đoàn Đạt Tài.
Trở lại ngủ ở khách sạn, Nha Nội vẫn còn tức giận chưa tan, thật sự không nghĩ ra sự tự tin của Thành Đạt Tài ở đâu mà ra. Ba tỷ không phải con số nhỏ, không phải nói lấy là lấy ra được số tiền lớn như vậy,, Thành Đạt Tài rốt cuộc là có người mua thật, hay chỉ là phô trương thanh thế môi ý đồ thật sự của ông ấy đây? Tuy nhiên điều khiến Nha Nội không biết làm sao chính là, nếu y thật muốn rút vốn thì tốt rồi, ngặt nổi y đích thật là tung hỏa mù, chẳng lẽ Thành Đạt Tài biết chắc tâm tư của y?
Không được, không thể để Thành Đạt Tài hoàn toàn nắm giữ thế chủ động, ngày mai tiếp tục đàm phán, tiếp tục gia tăng áp lực, cần phải khiến Thành Đạt Tài hiện ra con át chủ bài.
Sau khi Nha Nội lần lượt gọi điện thoại cho Tần Khản và Trình Tại Thuận, lại lo lắng hành động thu lưới ở Bắc Kinh, còn cố ý lên mạng sai khiến chỉ huy một phen, sau khi biết được tất cả thuận lợi, y mới an tâm mà ngủ, liền nghĩ sẽ ngủ một giấc ngon lành, nghỉ ngơi dưỡng sức, tranh thủ ngày mai tiếp chiêu Thành Đạt Tài, gỡ lại một ván.
Nha Nội cũng không đơn giản, lúc gặp khó khăn, còn có thể ngủ rất ngon, đương nhiên, nếu cho ông ấy biết bên trong Bắc Kinh sắp xảy ra một loạt sự kiện, đừng nói là ngủ say sưa, chỉ sợ ông ấy sẽ nhảy bật lên, trong đêm quay trở về Bắc Kinh.
Chẳng qua, rất nhiều lúc sự việc thay đổi theo ý chí riêng của mỗi người.
Nhìn bề ngoài, chiến tranh kinh tế giữa Nha Nội và Tiếu Giai dường như là quan điểm chính, thực ra không phải thế, với Hạ Tưởng mà nói, sự tiến bộ của hắn ở tỉnh Tề và giữ cho cục diện chính trị ở tỉnh Tề yên ổn và hữu nghị mới là quan điểm chính, Nha Nội mưu đồ chiếm đoạt Tiếu Giai cũng được, âm mưu thôn tính Tập đoàn Đạt Tài cũng được, đều chỉ nằm ngoài tầm nhìn của hắn nhưng lại không thể không phân ra cmột phần tinh thần để chú ý quan sát.
Lợi ích của việc trợ giúp Tiếu Giai và bảo vệ Tập đoàn Đạt Tài, đều là xuất phát từ ý muốn bảo vệ người một nhà, thực ra đối với Hạ Tưởng mà nói, chỉ xem như một khúc nhạc đệm không hài hòa… Thế mà, tiến triển của sự việc, vượt ra ngoài dự kiến của Hạ Tưởng, vượt ra ngoài dự đoán của Nha Nội, vượt ra ngoài dự liệu của người khác.