Quan Thần

Chương 1785: Nhân sự phức tạp




Sau khi Hạ Tưởng xuống lầu không lâu, Lâm Khang Tân lại vẻ mặt nhiệt tình đi tới phòng làm việc của Hạ Tưởng, gõ cửa đi vào, lại phát hiện Hạ Tưởng không ở đó, liền thân thiết hỏi han:
- Thiên Vân, phó Bí thư Hạ đi đâu vậy?
Đường Thiên Vân đang cúi đầu làm việc, vội đứng lên, cung kính nói:
- Trưởng ban thư ký, phó Bí thư Hạ đi ăn cơm.
Lâm Khang Tân "Ồ" một tiếng, gật gật đầu:
- Đi theo phó Bí thư Hạ, phải hết sức tận tâm, cậu không thể lười nhác, tay chân không thể chậm, phải thật tâm thực lòng vì lãnh đạo phục vụ, lãnh đạo mới có thể tín nhiệm cậu trọng dụng cậu.
Khi nói chuyện, lại bước về phía trước một bước, vỗ vỗ bả vai Đường Thiên Vân,
- Thiên Vân, đợi đến khi nào lãnh đạo đi ra ngoài ăn cơm cũng dẫn cậu đi theo, tới lúc đó coi như cậu và lãnh đạo đã hoà đồng.
Đường Thiên Vân thái độ cung kính nói:
- Vâng! Trưởng ban thư ký nói đúng, tôi sẽ nhớ kỹ.
- Tốt, cậu còn trẻ, cứ tận lực tận tâm, về sau không lo không có tiền đồ.
Lâm Khang Tân thị sát xong, chắp tay sau lưng dạo qua một vòng, thấy phòng trong cửa không đóng, liền nhìn lướt qua, còn nói:
- Hãy nhớ giúp phó Bí thư Hạ chăm sóc tốt cây hải đường.
Lâm Khang Tân sau khi ra khỏi phòng làm việc của Hạ Tưởng, Đường Thiên Vân cầm lấy bình tưới, cẩn thận tưới nước cho cây hải đường, còn nhặt đi mấy chiếc lá khô héo, cẩn thận và kiên nhẫn, nếu để Hạ Tưởng chính mắt nhìn thấy, cũng sẽ âm thầm khen ngợi.
Tuy nhiên trong tính cách của Đường Thiên Vân có một chút khiến Hạ Tưởng không vui lắm, đó chính là cậu ta rất im lặng rất ít nói. Tuy rằng Hạ Tưởng cũng không thích lắm miệng giống như Ngô Thiên Tiếu, nhưng cũng không muốn bên người có một thư ký im như cái hũ nút. Chẳng qua là Trần Hạo Thiên đã tỉ mỉ chọn thư ký cho hắn, Hạ Tưởng cũng chỉ có thể thử dùng một thời gian sau đó sẽ quyết định.
Hạ Tưởng không nhìn được một mặt chính là, sau khi Lâm Khang Tân đi rồi, Đường Thiên Vân không nói một lời, tưới xong hoa, sau đó trở lại chỗ ngồi, sửng sốt trong chốc lát, cầm lấy điện thoại gọi ra ngoài. Khác với lúc bình thường trầm mặc ít lời, thì giờ miệng lưỡi lưu loát nói không ngừng, một cuộc điện thoại nói mất nửa giờ.
Mà sau khi Lâm Khang Tân trở lại văn phòng của chính mình, đóng cửa lại, vẻ mặt như thoáng chút suy nghĩ, đi tới phía trước cửa sổ, trong lúc vô ý nhìn xuống dưới lầu, vừa lúc nhìn thấy một cảnh tượng Hạ Tưởng ngồi trong ô tô Hứa Quan Hoa nghênh ngang mà đi, ánh mắt y liền trừng lớn vài phần.
Sau khi vừa thấy xe chuyên dụng Mễ Kỷ Hỏa rời khỏi, Khang Hiếu và Mưu Nguyên Hải cũng ngồi chung một chiếc xe mà đi, Lâm Khang Tân suy nghĩ một lát, gọi một cú điện thoại.
- Trưởng ban Nhâm, có chuyện muốn báo cáo ngài một chút.
- Ồ?
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng điệu trả lời quan thức của Nhâm Xương.
- Vừa rồi, phó Bí thư Hạ và Chủ tịch tỉnh Khang, bí thư Mưu đã xảy ra xung đột nho nhỏ...
Đem tình hình mà chính mắt y nhìn thấy thuật lại một lần, Lâm Khang Tân cuối cùng còn nói,
- Tôi vừa rồi có vào văn phòng Bí thư Hạ một chuyến, cố ý giải thích Đường Thiên Vân phải chăm sóc tốt cây hải đường.
Điện thoại phía bên kia trầm mặc một lát truyền đến giọng Nhâm Xương nhạt nhẽo nói một câu: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
- Biết rồi.
Nếu để Hạ Tưởng biết được, Trưởng ban thư ký đối khẩu của hắn là Lâm Khang Tân hướng ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Nhâm Xương báo cáo công tác, hắn khẳng định sẽ giật mình không ít, bởi vì mặc kệ là xuất phát từ góc độ nào, Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy và Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Tỉnh ủy không có công việc chung gì.
Nhâm Xương nâng chén trà lên uống một ngụm trà, hơi nhíu mày, lá trà thả hơn nhiều nên hơi đắng. Đối với người thích uống trà nhạt như ông ta mà nói, lá trà nhiều hơn mười là ông ta có thể cảm thấy vị đắng chát trong đó.
Đứng dậy cầm chén trà đi thêm nước vào, uống thử một ngụm, mới cảm giác tốt hơn một ít, ánh mắt Nhâm Xương bất mãn nhìn phía bên ngoài, đối với thư ký đương nhiệm Triệu Cảnh Xuân đã bất mãn lại càng bất mãn thêm vài phần.
Gõ vào trán, ánh mắt Nhâm Xương lại dừng ở xấp ảnh trên bàn, trong bức ảnh, là chiếc Bentley đã hỏng nặng. Sắc mặt ông ta bất định, một bàn tay nhẹ nhàng gõ vào cái bàn, tay kia thì đã cầm lấy điện thoại.
Điện thoại lại đột ngột reo vang, khiến Nhâm Xương đang trầm tư bị giật mình.
Tuy nhiên vừa thấy điện báo, vẫn là lập tức nghe máy.
- Trưởng ban Nhâm, tôi và bí thư Mưu ở thôn cá hải đảo, vừa lúc câu được con cá mà anh thích ăn, tôi cùng bí thư Mưu bàn, có nên chờ anh một chút hay không?
Là Khang Hiếu điện tới.
Nhâm Xương hơi trầm ngâm, đáp ứng:
- Một sở thích nhỏ của tôi, cũng khiến phó Chủ tịch tỉnh Khang nhớ rõ ràng như vậy, thật vinh hạnh! Tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh, 20 phút sau sẽ đến.
Thu dọn mọi thứ xong, thời điểm chuẩn bị đi, Nhâm Xương lại nghĩ tới cái gì đó, trở lại lấy xấp ảnh trên bàn
Hạ Tưởng đi theo Hứa Quan Hoa đến quán rượu Thiên Nga Trắng, Hứa Quan Hoa giới thiệu:
- Món ăn Quảng Đông chính thồng, nhất định phải nếm thử.
Hạ Tưởng cười nói:
- Anh đến sớm hơn tôi có vài ngày, mà giống như thể đã biết rất rõ Dương Thành này vậy?
- Tôi đối với hoàn cảnh địa lý Dương Thành không quen, nhưng đối với người và việc ở Dương Thành lại rất quen thuộc.
Hứa Quan Hoa một lời mà hai ý nghĩa, hiển nhiên là nói trước khi hắn ta tới Dương Thành, đối với quân khu Dương Thành thậm chí quan hệ nhân sự của tỉnh ủy Lĩnh Nam, đã sớm nghiên cứu kỹ lưỡng.
Lên lầu, tới phòng đặt sẵn, trong phòng đã có mấy người chờ đã lâu.
Hứa Quan Hoa giới thiệu cho Hạ Tưởng, đều là bằng hữu và đồng sự của hắn ta ở quân khu Dương Thành. Có thể khiến Hứa Quan Hoa đưa đến gặp mặt hắn, Hạ Tưởng hiểu rằng, khẳng định là người đáng tín nhiệm.
Trong đó có một người không cần giới thiệu, Hạ Tưởng cũng biết, đó là Mộc Phong.
Mộc Phong vừa thấy Hạ Tưởng, liền "Rầp" một cái, kính chào theo nghi thức tiêu chuẩn quân đội, thanh âm to rõ:
- Chào Thủ trưởng!
Hạ Tưởng ha hả cười, giơ tay bắt tay với Mộc Phong:
- Mộc Phong, đừng như vậy, tôi cũng không phải là thủ trưởng gì.
- Vâng, thủ trưởng.
Mộc Phong ở trước mặt Hạ Tưởng thả không ra, có lẽ là bởi vì Hạ Tưởng uy danh rất lớn, cũng có lẽ trong mắt y rất kính nể Hạ Tưởng.
Mộc Phong đến Dương Thành, là lão Cổ an bài hay là ý tứ của Tổng bí thư? Hạ Tưởng vẫn chưa hỏi nhiều, hắn chỉ cần biết, Mộc Phong sẽ là trợ lực lớn của hắn ở Lĩnh Nam là được rồi.
Hạ Tưởng ngồi ở vị trí đầu, sau khi tiệc rượi bày ra, mấy người thay phiên nhau hướng Hạ Tưởng kính rượu. Hạ Tưởng bình thường không uống rượu, nhưng hắn biết cùng quân nhân ngồi chung, lúc cần hào phóng thì nên hào phóng, phải quyết đoán, liền ai đến cũng không cự tuyệt, không bao lâu liền uống mấy chén rượu trắng xuống bụng.
Hứa Quan Hoa được Hạ Tưởng nể tình, vui như hoa nở, cũng uống vào mấy chén, rượu nhiều, không khí liền nóng lên.
Hứa Quan Hoa chỉ vào một gã trung tá phía dưới nói:
- Phó Bí thư Hạ, kỹ thuật lái xe của Triệu Quốc Kinh quá được, nhất là kỹ thuật lái Hummer, ai cũng không bằng, ha ha...
Hạ Tưởng hiểu, nâng chén rượu lên:
- Quốc Kinh, tôi kính cậu một ly.
Triệu Quốc Kinh thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ):
- Không dám, tôi kính phó Bí thư Hạ.
Mộc Phong lời nói cũng nhiều lên, bưng rượu kính Hạ Tưởng:
- Bất kể nó là Bentley, ngay cả Rolls-Royce, cũng chỉ đụng cái là nát nhừ. Ai muốn cản đường phó Bí thư Hạ, tôi xung phong ở phía trước. Thi Khải Thuận là người ghê gớm, chính ủy Hứa, chúng ta không thể cho qua, nhất định phải trả đòn.
Hạ Tưởng không nói gì, chỉ nhìn Hứa Quan Hoa cười.
Hứa Quan Hoa nói:
- Thi Khải Thuận có lẽ phải điều tới quân khu Lĩnh Nam đảm nhiệm chính ủy. Vì bổ nhiệm của Thi Khải Thuận, Ngô Hiểu Dương đã bỏ công sức rất lớn, phó Bí thư Hạ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Thi Khải Thuận có thể sẽ trở thành đồng sự cùng với anh.
Ở trong ủy viên thường vụ Tỉnh ủy đương nhiệm, chính ủy quân khu Lĩnh Nam Thanh Tiếu Hoa đã có tuổi, ông ta ở trong ủy viên thường vụ xếp hạng vô cùng cao. Nếu Thi Khải Thuận thuận lợi đảm nhiệm chính ủy quân khu Lĩnh Nam, lấy kinh nghiệm lý lịch của y được bổ nhiệm làm ủy viên thường vụ Tỉnh ủy hẳn là lẽ đương nhiên.
Sau khi ăn xong, Mộc Phong và mấy tên quân nhân cáo từ ra về, đều biết rằng giữa Hứa Quan Hoa và Hạ Tưởng còn có việc riêng cần nói với nhau
Hứa Quan Hoa tự mình lái xe đưa Hạ Tưởng đến dưới lầu Tỉnh ủy, trên đường, y nói đến Tùng Phong Nhi:
- Phong Nhi không chịu theo tôi đến Dương Thành, nói là không thích ứng được với khí hậu bên này, tôi cũng không miễn cưỡng cô ấy. Phó Bí thư Hạ, có phải em trai em gái cũng không muốn tới đây?
Tào Thù Lê trực tiếp từ thành phố Lỗ về Bắc Kinh, có nhà ở thành phố Yến, nhưng đã không có hương vị của gia đình, Tào Thù Lê cũng không thường xuyên về thành phố Yến.
Đối với Tào Thù Lê có cùng đến Dương Thành hay không, Hạ Tưởng còn chưa xác định, dựa theo suy nghĩ của hắn, có lẽ phải đợi thêm một năm rưỡi nữa. Trước nhiệm kỳ mới ở Trung ương, các nơi đều đã gió nổi mây phun, không bằng ở Bắc Kinh, sống cùng cô Tề, an toàn nhất và cũng khiến cho hắn yên tâm nhất.
Tùng Phong Nhi không đến Dương Thành cũng là chuyện tốt, Hứa Quan Hoa đến Dương Thành, nói là chuyến đi mạ vàng, kỳ thật là chuyến đi nguy hiểm, Hứa Quan Hoa đơn độc mà đến mới là con đường phát triển tốt, đem theo gia đình ngược lại càng trói buộc tay chân.
- Hôm nay Khang Hiếu và Mưu Nguyên Hải mượn cớ gây rối, phó Bí thư Hạ, anh nhất định nhận ra được gì đó...
Hứa Quan Hoa vì không có người ngoài ở đây, nên nhắc tới Khang Hiếu và Mưu Nguyên Hải.
Khang Hiếu và Mưu Nguyên Hải trên lý lịch nhìn không có liên quan gì, đương nhiên, đối với lý lịch công khai không thể nắm bắt được vấn đề gì, nói thật, Hạ Tưởng đối với Khang Hiếu và Mưu Nguyên Hải hiểu biết vô cùng hữu hạn, chỉ có thể từ lúc hai người kẻ xướng người hoạ biểu diễn nhìn ra manh mối, Khang Hiếu và Mưu Nguyên Hải là người cùng một đường, Mưu Nguyên Hải đối với Hứa Quan Hoa có thành kiến không nhỏ, mà Khang Hiếu... Rõ ràng căm thù Mễ Kỷ Hỏa.
- Tôi còn chưa hiểu rõ được.
Hạ Tưởng tức giận đáp, tỏ vẻ bất mãn đối với việc Hứa Quan Hoa cố làm ra vẻ huyền bí.
Hứa Quan Hoa cười ha hả:
- Không phải tôi không nói, là tôi sợ tôi giải thích không đủ toàn diện, nói ra, ngược lại sẽ ảnh hưởng phán đoán của anh. Trước khi đến Lĩnh Nam, lão Cổ đã cố ý nhắc nhở tôi, không cho tôi và anh thảo luận việc tại địa phương này.
Lão Cổ thật đúng là tính toán chu toàn, Hạ Tưởng tâm lĩnh rồi, liền nói một câu khiến Hứa Quan Hoa cảm thấy không ngờ:
- Nếu lão Cổ đã nói, thì hãy theo lời của ông mà xử lý.
Hứa Quan Hoa há miệng thở dốc, muốn nói cái gì lại nuốt trở vào, y quả thật muốn ở trước mặt Hạ Tưởng khoe khoang một phen, phân tích hiện trạng tỉnh ủy Lĩnh Nam, không ngờ Hạ Tưởng thật đúng là thật thà, câu nói đầu tiên ngăn chặn cái miệng của y.
Thôi vậy, không nói thì đừng nói, Hứa Quan Hoa cũng sẽ không tức giận với Hạ Tưởng, đưa Hạ Tưởng đến dưới lầu ủy viên thường vụ Tỉnh ủy:
- Tôi sẽ không lên nữa, phó Bí thư Hạ, nghỉ ngơi sớm một chút...
Vừa mới dứt lời, điện thoại vang. Vừa thấy số hiện trên điện thoại, Hứa Quan Hoa ra hiệu cho Hạ Tưởng chờ một chút, nửa phút sau khi nghe điện thoại, vẻ mặt y vui mừng:
- Phó Bí thư Hạ, Bí thư Trần đã ra tay, chủ nhân của chiếc Bentley kia xui xẻo rồi.
...
Trở lại chỗ ở —— làm cán bộ cao cấp, Hạ Tưởng bất kể là đi đến đâu, ăn, mặc, ở, đi lại đều không cần quan tâm, phòng được bố trí tỉ mỉ, khiến hắn vô cùng vừa lòng —— vừa mới ngồi xuống ngẫm nghĩ một chút ngày đầu tiên hắn đi vào Dương Thành, thật đúng là muôn màu muôn vẻ, thậm chí còn âm thầm phối hợp với Hứa Quan Hoa, mượn việc Bentley, tính kế khiến Trần Hạo Thiên ngang nhiên ra tay đối phó nhân vật phía sau màn, toàn bộ thế cục Lĩnh Nam, ở trước mặt hắn, chậm rãi lộ ra một góc của núi băng.
Bỗng nhiên, điện thoại vang, vừa thấy số gọi đến, Hạ Tưởng trong nháy mắt ngừng hô hấp, tới thật nhanh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.