Đối với tình hình ngày hôm nay, Hạ Tưởng phải thừa nhận là chưa có sự dự đoán đầy đủ.
Kỳ thực khi Chương Quốc Vĩ báo cáo trước tình hình với hắn, hắn cũng đã ý thức được sực việc ngày hôm nay sẽ rất phiền phức, nhưng thật không ngờ là lại phiền toái đến mức long trời lở đất như thế này.
Chương Quốc Vĩ cũng không biết toàn bộ kế hoạch tổng quát của đối phương, chỉ biết là nó rất mạnh mẽ. Hạ Tưởng cũng không thể nào với mỗi một chi tiết trong kế hoạch đó đều có kế sách tốt để đối phó, cho nên, một mình hắn có thể chống đỡ đến bây giờ, với tuổi tác và cấp bậc của hắn, đã thực không dễ dàng rồi.
Đương nhiên, không dự đoán được đầy đủ cũng không sao, chỉ cần hắn có lập trường kiên định, dưới sự liên kết lực lượng của Khâu Nhân Lễ và Phó Tiên Phong, cũng vẫn có thể vững vàng đến tận cùng. Nhưng không ngờ, Thủ tướng đã đi rồi còn quay lại!
Không hề nghi ngờ, cái gọi là phân xử bình đẳng, quan tâm một chút, quản một chút của Thủ tướng, nhất định là có thiên hướng nghiêng về phía lập trường của Chủ tịch Quốc hội!
Hạ Tưởng xoay người, nhìn thấy nụ cười ôn hòa vừa quen thuộc lại vừa xa lạ của Thủ tướng, thấy Thủ tướng nhanh nhẹn bước về phía bên cạnh Chủ tịch Quốc hội, sau đó….Đứng bên cạnh Chủ tịch Quốc hội, không hề tiến thêm bước nào nữa.
Thủ tướng Hồng thực sự là đứng ở lập trường trung gian, ông đứng ở chính giữa, duy trì khoảng cách giống nhau với các phe. Bây giờ lại sóng vai đứng chung một chỗ với Chủ tịch Quốc hội, lập trường của Thủ tướng, đã được biểu lộ bằng hành động rõ ràng!
- Thường thì khi đám hậu sinh vãn bối có chút bất hòa gây nên tranh cãi, thân là cha mẹ, quả thực không nên can thiệp vào, để những người trẻ tuổi tự giải quyết theo ý của chúng, đó cũng là chuyện tốt. Tuy nhiên có đôi khi mọi chuyện cùng cần phân biệt nặng nhẹ, Hạ Tưởng, cậu nói xem, mâu thuẫn giữa cậu và Tông Cao có lớn hay không?
Giọng nói của Thủ tướng ôn tồn, lời nói thì nhẹ nhàng, không thiên về bên nào, tỏ thái độ chủ trì công bằng.
Nếu Thủ tướng thực sự muốn giảng đạo lý, Hạ Tưởng hết sức cảm kích, cũng phải hết sức tranh thủ cơ hội lúc Thủ tướng phân tích tình hình này, mà tận tâm kéo dài thêm chút thời gian, liền nói:
- Thủ tướng, kỳ thực lúc đầu giữa tôi và Tông Cao cũng không có mâu thuẫn gì lớn, chỉ vì ở giữa xảy ra chút hiểu lầm, làm cho mâu thuẫn càng ngày càng sâu hơn. Bắt đầu là từ khi Tông Cao khởi công xây dựng một hạng mục tại thành phố Yến…,
Nha Nội ý thức được mưu đồ của Hạ Tưởng, muốn kể một câu chuyện dài từ khi bắt đầu đến khi kết thúc để kéo dài thời gian, vấn đề là, hiện giờ trong khi Hạ Tưởng đang giả vờ giả vịt thực sự muốn giảng đạo lý, thì ở sau lưng lại cầm một con dao nhỏ từng nhát từng nhát xẻo thịt của y, mỗi một giây đồng hồ, y như mất đi một miếng thịt, chỉ cần muộn hơn 30 phút nữa thôi là y đi đời.
Hạ Tưởng này đúng là âm hiểm giả dối, mưu ma chước quỷ, thực sự là tiểu nhân chỗ nào cũng nhúng tay vào, lợi dụng sơ hở ở mọi nơi! Nha Nội hận đến nghiến răng nghiến lợi, không đợi Hạ Tưởng nói xong, đã vội vàng chen vào:
- Thủ tướng đừng nghe Hạ Tưởng nói linh tinh nữa, hắn hiện tại là muốn kéo dài thời gian, vụng trộm phá hỏng chuyện tốt của tôi. Nhanh bảo hắn dừng tay lại mới là chuyện quan trọng, hắn chỉ nói chuyện vớ vẩn thôi!
Dưới tình thế cấp bách, lời nói của Nha Nội đã có chút không giữ ý tứ.
Trên mặt Thủ tướng có chút tức giận.
Chủ tịch Quốc hội chú ý thấy lời nói của Nha Nội đã quá nóng vội liền lặng yên đưa mắt nhìn Nha Nội, Nha Nội cũng hiểu ý ngay, thầm nghĩ không tốt, y sao lại dùng giọng điệu mệnh lệnh để nói chuyện với Thủ tướng?
Nhưng lời đã nói ra cũng không thể thu hồi lại được, đành phải vội vàng xoa dịu:
- Thủ tưởng cần phải làm chủ cho tôi, Hạ Tưởng ức hiếp tôi.
Thủ tướng chỉ nhàn nhạt "ồ" một tiếng, lại nhìn về phía Hạ Tưởng:
- Hạ Tưởng, có chuyện gì thì cứ ngồi xuống bàn bạc với nhau, không cần một bên thì giơ dao rút súng, một bên lại dùng miệng nói, như vậy có vẻ không có thành ý.
Ai cũng nghĩ Hạ Tưởng sẽ lại tiếp tục kéo dài thời gian, tùy tiện đáp ứng vài câu, bởi vì dù sao vừa rồi ngay cả Chủ tịch Quốc hội hắn cũng không nể mặt, chẳng lẽ lại nể mặt Thủ tướng hay sao? Không ngờ hắn lại làm cho mọi người mở rộng tầm mắt, Thủ tướng vừa dứt lời, Hạ Tưởng liền cầm lấy điện thoại gọi đi, hạ lệnh:
- Trước tiên dừng lại đi.
Sao lại như vậy được?
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, vừa áy náy vừa kinh sợ, Hạ Tưởng kiên trì nửa ngày, cũng không tiếc mà trực tiếp chống đối với Chủ tịch Quốc hội, sao Thủ tướng vừa nói một câu hắn liền thỏa hiệp rồi. Là vì rất kính trọng Thủ tướng mà nể mặt ông, hay là còn có nguyên nhân khác?
Hầu Khang Khứ nhanh chóng nghĩ thông suốt mắc xích trong đó, lại liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái với thâm ý sâu sắc, trong lòng thầm nghĩ, Hạ Tưởng đúng thực là một cao thủ chính trị đứng đầu. Đúng, đường đường một Ủy viên bộ chính trị Trung ương lại cho ra một kết luận là một gã Phó bí thư Tỉnh ủy lại là một cao thủ chính trị đứng đầu, dưới tình thế đối mặt với áp lực do sự liên hợp của Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng tạo ra, mà vẫn có thể giữ vững bình tĩnh và đưa ra các thủ đoạn khác nhau, quả thực không đơn giản.
Đổi lại là người khác, cho dù là người đã ở lâu năm trong chốn quan trường, đã từng đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch Tỉnh, Bí thư Tỉnh ủy nhiều năm, chưa chắc đã bình tĩnh và thong dong được như Hạ Tưởng lúc này, lại càng không không thể đưa ra sách lược phản kích được.
Ánh mắt của Chủ tịch Quốc hội hơi nheo lại, trên mặt ẩn hiện tức giận. Hạ Tưởng đối với yêu cầu hết lần này đến lần khác của ông, một mực chối từ, thậm chí còn cùng Phó Tiên Phong và Khâu Nhân Lễ trực tiếp chống lại ông, bày ra thái độ không chịu nhượng bộ. Thủ tướng vừa mở miệng, Hạ Tưởng liền không chút do dự thu tay lại, không phải là cố ý bên trọng bên khinh để ông khó chịu thì là cái gì?
Huống hồ, bây giờ ở đây lại có vô số quan lớn tập hợp lại đây, Hạ Tưởng chính là cố ý làm mất mặt ông ta!
Ánh mắt của Chủ tịch Quốc hội nhìn Hạ Tưởng, càng thêm sắc bén và tràn ngập ý áp bức.
Thủ tướng cũng hơi kinh ngạc, không ngờ Hạ Tưởng lại làm theo lời ông nói, trong đầu xuất hiện mấy ý nghĩ, nhưng cuối cùng chỉ nói một điều:
- Đúng rồi, có chuyện gì thì nói với nhau, có việc thì nên bàn bạc trao đổi. Đồng chí Hạ Tưởng vẫn là biết cân nhắc, là đồng chí tốt biết thấu tình đạt lý. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Chẳng lẽ sự việc lại dừng như vậy không giải quyết được gì? Trong lòng ai cũng hiểu rõ một điều, Hạ Tưởng đang nể mặt Thủ tướng trước nhiều người, mặt thì phải nể lẫn nhau. Thủ tướng cũng biết thời biết thế, hóa giải mọi chuyện, sau đó mỗi bên sẽ lùi một bước, mọi việc được giải quyết.Còn về việc sau đó Hạ Tưởng có gọi điện thoại để bắt đầu lại trận chiến hay không, thì đó lại là một trận chiến khác rồi, đã không còn liên quan gì đến sự việc trước mắt nữa.
Sau khi suy xét lại dụng ý của Hạ Tưởng, không ít người âm thầm tán thưởng cách làm mỗi một việc thì phải có cách đối phó khác nhau của Hạ Tưởng.
Nói như vậy, mọi chuyện kết thúc trong hòa bình như vậy?
- Được rồi, mọi chuyện dừng ở đây, về sau nếu lại có mâu thuẫn gì, thì cùng ngồi xuống uống trà, bình tĩnh bàn bạc. Người trẻ tuổi, nóng giận một chút cũng là điều bình thường, nhưng không cần ầm ĩ đến mức này, có đúng không?
Thủ tướng tiếp tục khuyên giải,
- Tông Cao, Hạ Tưởng đã dừng tay, cậu cũng nên có chút biểu hiện.
Nha Nội vốn vẫn đứng đối diện với Hạ Tưởng, Thủ tướng muốn y biểu hiện chút thái độ, trong lòng y rất không tình nguyện, bởi vì mọi chuyện hôm nay gây nên huyên náo rất lớn, nhưng hiệu quả lại rất nhỏ, giống như là hành động mù quáng vậy. Đến cuối cùng Hạ Tưởng dường như bị bắt dừng tay lại, nhưng kỳ thực lại là nể mặt Thủ tướng, y tuy là thắng, nhưng chẳng vẻ vang chút nào. Hơn nữa hôm nay còn chưa đòi lại được thể diện cho bố mình!
Nha Nội duỗi tay ra:
- Tôi cũng nên biểu thị một chút….Tặng cho cậu cái điện thoại, xem như làm kỷ niệm.
Hạ Tưởng đưa điện thoại trả lại cho Nha Nội:
- Cao tổng, tôi còn có một việc muốn trực tiếp hỏi cho rõ ràng….
Nha Nội cũng không miễn cưỡng, cầm lấy điện thoại:
- Nói đi, tôi sẽ trả lời.
- Chuyện giữa chúng ta coi như kết thúc ở đây, nào, bắt tay một cái.
Hạ Tưởng chủ động đưa tay ra.
Nha Nội do dự một chút, cuối cùng vẫn nắm lấy tay Hạ Tưởng.
Hai người vừa mới thả tay ra, Hạ Tưởng lập tức chỉ tay về phía Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn:
- Cao tổng….Hai người kia….là bạn cậu?
Không dùng tên riêng mà trực tiếp dùng từ hai người kia để thay thế. Những người quen biết với Hạ Tưởng đều biết, Hạ Tưởng là muốn ra tay với Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn.
-……..
Nha Nội không hiểu sao trong lòng lại nhảy dựng, lời nói của Hạ Tưởng rất bình thản, cũng không có ý uy hiếp, nhưng vào trong tai y lại khiến y rùng cả mình, không ngờ nhất thời y không nói được lời nào!
Vừa rồi Hạ Tưởng đã muốn dùng Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn làm điều kiện trao đổi, y không đồng ý, hiện tại Thủ tướng ra mặt ép Hạ Tưởng phải lui bước, Hạ Tưởng lại muốn bắt Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn một lần nữa, hơn nữa còn ngay trước mặt Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng? Cho y một trăm lá gan y cũng không dám!
Nha Nội có chút lo lắng rồi:
- Đúng, là bạn của tôi!
Lại không yên tâm liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái:
- Làm sao vậy, Phó Bí thư Hạ, cậu muốn gây khó dễ cho bạn bè của tôi sao? Hôm nay bọn họ là do tôi mời đến, an toàn của bọn họ, là do tôi toàn quyền phụ trách!
Lời nói của Nha Nội vô cùng khí thế, ý là ai dám động đến Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn, thì cũng như là đụng đến y. Sở dĩ hiện tại y khí thế lấn người như vậy, nguyên nhân là do y có Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng làm chỗ dựa.
Cho rằng Hạ Tưởng sẽ không dám làm gì!
Hạ Tưởng…thực còn dám làm gì nữa!
Hạ Tưởng bỗng nhiên lùi lại một bước, để lộ ra Tiên Phong ở phía sau.
Phó Tiên Phong đã sớm không kiềm nén được, Hạ Tưởng vừa lui xuống, ông lập tức tiến về phía trước một bước, lạnh lùng nói:
- Phạm Duệ, Hằng, lần trước tôi đã nói qua, anh là người khách không được hoan nghênh ở nhà họ Phó, hiện giờ mời anh lập tức rời đi!
Phải biết rằng, Phạm Duệ Hằng tuy đã rút lui, nhưng vẫn là quan lớn về hưu được đãi ngộ cấp tỉnh, Phó Tiên Phong ngang nhiên ngay trước mặt Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, cái tát này đánh ra đúng là vô cùng vang dội!
Phạm Duệ Hằng sắc mặt thay đổi, vô cùng tức giận:
- Phó Tiên Phong, anh….Tôi có ý tốt đến phúng viếng ông cụ Phó, anh….Không biết điều!
Dưới cơn giận dữ, ông ta liền nhất thời nói không suy nghĩ.
Phó Tiên Phong vô cùng lạnh lùng, lửa giận dồn nén nửa ngày rốt cục hoàn toàn bộc phát ra:
- Ông là cái gì, cũng xứng đến phúng viếng ông cụ nhà tôi? Cút!
Lời này vừa nói ra, khiến cho sắc mặt của tất cả mọi người, bao gồm cả Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng đều thay đổi, khiếp sợ. Phó Tiên Phong không chút nể tình, nhục nhã Phạm Duệ Hằng ngay trước mặt mọi người, kỳ thực đó là một cách phản kích toàn diện khác đối với việc đám người Nha Nội liên hợp lại khiêu khích Hạ Tưởng.
Cha nhục con xấu hổ. Phạm Tranh nổi giận.
- Phó Tiên Phong, anh là cái thá gì, đồ khốn kiếp!
Ánh mắt Phạm Tranh đỏ lên, thiếu chút nữa là xông lên liều mạng với Phó Tiên Phong.
- Dừng lại!
Phó Tiên Phong nhẹ nhàng khoát tay chặn lại,
- Nhà họ Phó không phải là nơi mà chó mèo gì cũng đều đến được, một số người không có phận sự đến tụ tập ở cửa nhà họ Phó gây chuyện, có phải cảm thấy ông cụ Phó mất rồi, nhà họ Phó dễ bắt nạt hay không?
Kỳ thực mọi người đối với chuyện ngày hôm nay, đều có ý nghĩ như thế, nhưng có nghĩ cũng không thể nói ra miệng được. Bởi vì nếu nói như vậy, chẳng khác nào gián tiếp chỉ trích Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng liên hợp lại với nhau ức hiếp nhà họ Phó, mở rộng ra nữa, thì bản chất của sự việc chính là khiêu chiến với toàn bộ thế lực gia tộc. Mọi người hiểu ở trong lòng nhưng đều không nói ra, chỉ dám buồn bực ở trong lòng, nhưng không ngờ, Phó Tiên Phong lại dám nói thẳng ra như thế.
Nhà họ Phó có một Phó Thủ tướng, một Chủ tịch tỉnh, lực lượng cảnh vệ cũng rất hùng mạnh, lập tức có người xông ra, vô cùng thô bạo mà đem Phạm Duệ Hằng đẩy ra, trực tiếp bắt kéo Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn ra ngoài!
Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng liếc nhìn nhau, đang muốn cùng nhau kêu Phó Tiên Phong dừng tay, bỗng nhiên, tiếng bước chân ầm ầm truyền đến, một người hô lớn lên một câu:
- Ai ức hiếp nhà họ Phó, chính là ức hiếp nhà họ Ngô, nhà họ Mai và nhà họ Khâu!