Hạ Tưởng nhất thời ngây người, vẻ mặt của lão Cổ không giống trêu đùa, hắn liền luống cuống:
- Lão Cổ, ông đừng làm tôi sợ. Tôi trên suốt đường đi luôn nghe điện thoại, không gọi cuộc điện thoại nào cho Cổ Ngọc cả.
Sắc mặt của lão Cổ thay đổi:
- Con bé Cổ Ngọc bị lừa ư?
Hạ Tưởng lần này quả thật kinh ngạc không ít, Cổ Ngọc đơn thuần, suy nghĩ nông cạn, không có suy tính, lại vừa không có sự thông minh lanh lợi của Phó Tiên Tiên, lại không có sự khôn khéo của Nghiêm Tiểu Nhì. Cô rất dễ bị mắc lừa.
Ai lại lấy danh nghĩa của hắn giả mạo gọi điện cho Cổ Ngọc, mà Cổ Ngọc lại một mực tin tưởng?
Lẽ nào là Ngô Công Tử.
Trong lòng Hạ Tưởng bỗng có dự cảm không lành, không nói hai lời liền gọi điện thoại cho Cổ Ngọc. Không ngoài dự tính, tắt máy.
Lão Cổ cũng nhận thấy tính quan trọng của sự việc, đang định gọi điện thoại, Hạ Tưởng liền ngăn:
- Ông đừng vội, nói không chừng Cổ Ngọc đang trêu đùa chúng ta. Tôi nghĩ thử xem cô ấy có thể đi đâu…
Lão Cổ cố ổn định tinh thần, một lão Cổ ngày xưa đối mặt với nghìn quân vạn tướng mà vẫn bình tĩnh chỉ huy, trong tình hình Cổ Ngọc có khả năng mất tích, cuối cùng cũng bối rối rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn
Mỗi người đều có nhược điểm. Nhược điểm, chính là điểm yếu của một người, một khi bị đối thủ phát hiện và lợi dụng hơn, thì cũng rất dễ bị đối thủ đả kích trong tức khắc.
Như vậy ai có thể ra tay với lão Cổ? Hạ Tưởng tạm thời không có phương hướng. Mặc dù Ngô Công Tử là tình nghi lớn nhất, nhưng Cổ Ngọc lại là cô gái ghê gớm. Ngô Công Tử cho dù là con chó điên, cũng không đến nỗi ngay cả tính mệnh cũng cần mà động tới Cổ Ngọc.
Nha Nội? Càng không có khả năng. Tuy rằng Nha Nội kiêu ngạo, nhưng mọi chuyện đều còn tuân theo quy luật, những chuyện xằng bậy y không thể làm. Hơn nữa Cổ Ngọc là viên ngọc quý trong tay lão Cổ, Nha Nội càng biết rõ ràng đó cũng là điểm giới hạn của lão Cổ, y nhất định sẽ không lấy Cổ Ngọc ra để trút giận, cũng không đụng vào được.
Vậy rốt cục là ai?
Ngô Công Tử đang ở Bắc Kinh, đúng rồi, vừa rồi Trương Lực gọi điện tới nói Xa Nguyên Hải và Thi Khải Thuận đều ở Bắc Kinh. Về phần Xa Nguyên Hải và Thi Khải Thuận nhanh chóng kết hợp đồng thời ở Bắc Kinh mưu tính việc gì, Hạ Tưởng hiện tại không có thời gian suy đoán.
Mặt khác có thể khẳng định chính là, Ngô Hiểu Dương cũng đang ở Bắc Kinh.
Hạ Tưởng nhanh chóng liệt kê một lượt tất cả những người hắn cho rằng có thể ra tay, tạm thời chưa có mạch suy nghĩ. Bỗng nhiên lại nghĩ ra điều gì đó, cầm điện thoại gọi cho Nga Ni Trần.
- Tiếu Giai, Tùng Phong Nhi ở đâu?
Nga Ni Trần vừa mới tiễn Dương Uy, Hứa Quan Hoa, vừa nghe giọng nói Hạ Tưởng vô cùng cấp bách, trong lòng bỗng lo lắng:
- Tôi về nhà rồi, Tiếu Giai và Tùng Phong Nhi có lẽ đi cùng sống với Hứa Quan Hoa… Có chuyện gì xảy ra vậy, Phó Bí thư Hạ?
- Cổ Ngọc nhận được một cuộc điện thoại, nói là tôi mời cô ấy ăn cơm. Sau đó thì đã không thấy tăm hơi nữa, bây giờ đang tắt máy.
Hạ Tưởng cũng không giấu giếm.
Nga Ni Trần nhanh chóng nghĩ ngợi:
- Phó Bí thư Hạ, trước tiên đừng quá nôn nóng, thân phận của Cổ Ngọc cao quý, không ai dám làm gì cô ấy. Cho dù bắt được cô ấy, nhiều lắm cũng chỉ dùng làm điều kiện…
Hạ Tưởng bình tĩnh một chút:
- Anh liên hệ với Dương Uy, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào.
Sau đó, Hạ Tưởng lập tức gọi điện thoại cho Hứa Quan Hoa.
Hứa Quan Hoa cũng vừa mới về tới nhà, nhận được điện thoại của Hạ Tưởng, cũng lập tức trở nên kinh ngạc:
- Cái gì, không thấy Cổ Ngọc nữa? Phong Nhi và không ở cùng tôi, cô và Tiếu Giai ra ngoài rồi.
- Hồ đồ!
Hạ Tưởng mắng Hứa Quan Hoa một câu:
- Làm sao anh lại để hai người bọn họ đi ra ngoài một mình?
Hứa Quan Hoa bị mắng liền sửng sốt:
- Làm sao mà không thể đi ra ngoài một mình, chẳng lẽ tôi cần phải theo sau các cô ấy không rời nửa bước? Không đúng, sai rồi.
Nói xong câu đó, điện thoại của Hứa Quan Hoa tắt luôn.
Sau lúc đó, điện thoại của Hứa Quan Hoa lại có cuộc gọi tới:
- Không ổn rồi, Điện thoại của Phong Nhi và Tiếu Giai đều không gọi được.
Sau hơn mười phút, Hạ Tưởng và Hứa Quan Hoa đã gặp nhau.
Trước khi xuất phát, Hạ Tưởng an ủi lão Cổ, tất cả để hắn đối phó, bảo đảm không sao, bảo lão Cổ yên tâm, không cần lo lắng. Lão Cổ nhè nhẹ nhắm hai mắt lại, giọng run rấy nói:
- Được, được, cậu cứ đi, tôi ở trong nhà trấn thủ giúp cậu. Già rồi, già rồi, có người ở Bắc Kinh cũng dám bắt nạt đến cháu tôi, thật sự xem tôi vô dụng rồi sao?
Trong giọng lão Cổ, có đau buồn, phẫn nộ, còn có cả sự áp lực tức giận.
Hạ Tưởng không biết rằng, hắn vừa mới đi, lão Cổ liền cầm điện thoại, trực tiếp gọi tới Quân ủy Trung ương.
- Thật sự là Ngô Công Tử?
Vừa gặp mặt, Hứa Quan Hoa liền vội vàng hỏi.
- Tám mươi phần trăm là Ngô Công Tử.
Hạ Tưởng lúc này cũng bình tĩnh hơn nhiều, nhưng cơn phẫn nộ động trời ở trong lòng vẫn y nguyên. Giỏi lắm, Cổ Ngọc, Tiếu Giai, Tùng Phong Nhi cả ba người cùng nhau mất tích, ra tay không tồi!
Nếu đã dám chơi một ván lớn như vậy, thì phải chuẩn bị chống đỡ một cuộc trả thù lôi đình và giận giữ ngút trời.
- Nếu thực sự là Ngô Công Tử. Phó Bí thư Hạ, tết năm nay, là cái tết cuối cùng của y.
Hứa Quan Hoa ra vẻ rất phẫn nộ, tay đặt ở bên hông.
- Chết thì dễ, sống mới khó.
Hạ Tưởng nói một câu lạnh lùng:
- Trước tiên làm rõ mọi việc rồi hẵng tính, trực tiếp nhân nhượng đối phương, không phải là sách lược tốt nhất.
- Nghe lời anh, Phó Bí thư Hạ, anh nói là được.
Hứa Quan Hoa bây giờ không có chủ ý:
- Đều do tôi. Rõ ràng tôi đã nghĩ tới khả năng sẽ xảy ra chuyện, lại quá mềm mỏng, không có lập trường kiên định. Phong Nhi nói phải ra ngoài mua một chút đồ, còn nói vì an toàn, để Tiếu Giai đi cùng cô. Không ngờ, Ngô Công Tử điên rồ, ngay cả Phong Nhi cũng dám động tới.
Đâu chỉ có Tùng Phong Nhi, còn có Cổ Ngọc.
Hạ Tưởng thật ra đã sớm có sắp đặt với sự an toàn của Tiếu Giai, chỉ là không ngờ nó lại xảy ra nhanh như vậy, càng không ngờ tới ngay cả Tùng Phong Nhi và Cổ Ngọc cũng bị liên lụy, trong chốc lát bỗng làm rối loạn kế hoạch của hắn, cũng như khiến hắn tâm tư rối loạn. Tuy nhiên dù sao Hạ Tưởng cũng bình tĩnh hơn so với người bình thường nhiều, rất nhanh liền khôi phục được lý trí. Lại nghĩ một chút, Ngô Công Tử tuy là chó điên, nhưng cũng không phải là tên ngốc, cho dù y có bắt ba người bọn Cổ Ngọc, cũng không thể làm liều.
Vấn đề là, sự kiện Cổ Ngọc và Tùng Phong không liên quan gì đến sự việc ở nhà họ Phó, Ngô Công Tử bắt các cô để làm gì? Chẳng những uổng công vô ích, mà có thể thêm nhiều kẻ địch, lẽ nào y thật sự ngờ nghệch? Y lại không phải là một con lợn không có đầu óc chính trị! Nghĩ như vậy, Hạ Tưởng cảm thấy sự việc có chút kỳ lạ, chỉ sợ là mắc xích nào đó xảy ra nhầm lẫn.
- Lập tức cùng ta đi một chuyến tới Toàn Tụ Đức.
Hạ Tưởng không nói hai lời, đã ngồi trên xe của Hứa Quan Hoa.
Hứa Quan Hoa không hỏi nguyên nhân, lập tức nổ máy, y tuyệt đối tin tưởng Hạ Tưởng.
Sau khi lên xe, Hạ Tưởng liền lập tức gọi điện thoại cho Trương Lực nói:
- Trương Lực, nhờ anh xác định Bí thư Xa và Tư lệnh Thi ngồi ở phòng nào ở Toàn Tụ Đức?
Mặc dù Trương Lực ngạc nhiên với cuộc điện thoại của Hạ Tưởng, nhưng suy nghĩ cẩn thận, liền nói số phòng cho Hạ Tưởng:
- Nếu tôi nhớ không nhầm, thì họ ngồi ở đó. Phó Bí thư Hạ, có việc gì cần tôi giúp đỡ không?
- Có!
Sau khi xác định Trương Lực thật sự biết phòng của Xa Nguyên Hải và Thi Khải Thuận, Hạ Tưởng càng tăng thêm nhận định Trương Lực là người làm mọi chuyện rất cẩn thận, liền nói:
- Nếu anh thấy tiện, ngay lập tức tới Toàn Tụ Đức chờ tôi.
- Được, tôi nói với Chủ tịch tỉnh Mễ một tiếng.
Trương Lực nhanh chóng trả lời.
Sau đó, Hạ Tưởng lại gọi điện cho Nha Nội.
- Cao tổng, buổi tối có bữa tiệc, mời anh tham dự.
Nha Nội nhận được điện thoại mời ăn cơm của Hạ Tưởng, không khỏi giật mình, mới đây còn thiếu chút nữa xé rách mặt nhau, bây giờ lại ngồi ăn cơm cùng nhau, là nguyên nhân gì? Y hỏi một cách hờ hững:
- Ăn cơm ư? Tôi đã ăn xong bữa tối rồi.
- Đã ăn rồi, có thể ăn thêm một chút nữa.
Hạ Tưởng nắm lấy tình thế:
- Bữa tiệc tối nay, Cao tổng, anh không thể không đến, nếu không thì, đừng trách tôi không cho anh cơ hội.
Lời của Hạ Tưởng nói không khách khí, cũng là lần đầu tiên lấy khẩu khí kẻ trên nói với kẻ dưới mà nói với Nha Nội.
Không phải nói, lời nói thâm độc của Hạ Tưởng vừa nói ra, trong lòng Nha Nội rối tung lên. Nhớ tới chiến tranh kinh tế ép sát từng bước, lại nhớ tới một ván thua cực kỳ thảm hại ngày hôm nay, y cắn răng nói:
- Phó Bí thư Hạ đã mời vậy, dám không tuân mệnh ư? Nói thời gian và địa điểm, tôi lập tức đến.
- Toàn Tụ Đức, lời ít ý nhiều, không nói lời vô nghĩa. Còn có một điều, mong Cao tổng mời Ngô Công Tử cùng tới, tôi quả thật thịnh tình mời cả hai, đồng thời còn đãi một bữa tiệc lớn, không đến, là không nể mặt tôi!
Nha Nội còn muốn nói cái gì, Hạ Tưởng lại không cho y cơ hội, liền tắt ngay điện thoại.
Trong lòng Nha Nội có một linh tính, hỏng rồi, sợ là Ngô Công Tử đã chọc giận Hạ Tưởng rồi, tình thế hôm nay, Hạ Tưởng rõ ràng bày yến tiệc Hồng Môn.
Nghĩ như vậy, y vội vàng gọi điện cho Ngô Công Tử.
Khi Hạ Tưởng và Hứa Quan Hoa đi tới Toàn Tụ Đức, Trương Lực đã tới trước một bước, đang chờ ở cửa một cách cung kính. Vừa thấy Hạ Tưởng vào, y vội vàng tới trước nghênh đón, cẩn thận nói:
- Phó Bí thư Hạ, tôi vừa đặt trước một phòng, vừa hay ở bên cạnh phòng của Bí thư Xa và Tư lệnh Thi.
Hạ Tưởng rất hài lòng, Trương Lực không những có biết làm việc, còn lo liệu mọi việc chu đáo, rất tốt.
Nhưng nghĩ lại cũng buồn cười, thư ký của Mễ Kỷ Hỏa lại ở bên cạnh hắn thực hiện trách nhiệm của một thư ký, thật sự rất thú vị.
Tin rằng sự việc kế tiếp sẽ càng thú vị.
Hạ Tưởng vỗ vỗ vai của Trương Lực:
- Trương Lực, vất vả rồi.
Trương Lực cười khiêm tốn, đi phía trước dẫn đường cho HạTưởng và Hứa Quan Hoa lên tầng. Hứa Quan Hoa không hiểu ý Hạ Tưởng, không phát động lực lượng đi tìm Cổ Ngọc, Tùng Phong Nhi và Tiếu Giai, lại mời Nha Nội và Ngô Công Tử ăn cơm, là có dụng ý gì?
Nhưng không hiểu thì không hiểu, Hứa Quan Hoa cũng biết Hạ Tưởng nhất định biến tre thành trúc, liền đè nén lo lắng và tức giận xuống, đi cùng Hạ Tưởng lên tầng.
Sau khi lên tầng, Trương Lực sắp xếp đồ ăn xong rồi, Hạ Tưởng dặn dò:
- Trương Lực, anh sang phòng bên cạnh kính một ly rượu.
Trương Lực hiểu ý, gật đầu rời đi.
Hứa Quan Hoa mở miệng muốn hỏi cái gì, Hạ Tưởng giơ tay ngăn y lại:
- Anh hôm nay không cần nói gì, ngồi yên ở một bên. Nếu tôi đập bàn một cái, anh hãy ra tay.
Quan Hoa lấy tay sờ bên hông:
- Có cần phải dùng súng không?
Hạ Tưởng cười cười, không nói gì. Chợt nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài truyền tới, Xa Nguyên Hải và Thi Khải Thuận đi cùng Trương Lực, đến mời rượu Hạ Tưởng.
Nói đùa, nếu biết lãnh đạo ăn cơm ngay phòng bên cạnh, không đến mời rượu là thất lễ. Nhưng điều mà cả Xa Nguyên Hải và Thi Khải Thuận không hiểu là, Phó Bí thư Hạ tại sao lại dùng thư ký của Chủ tịch tỉnh Mễ?
Xa Nguyên Hải và Thi Khải Thuận vừa bước vào, phát hiện chỉ có Hạ Tưởng và Hứa Quan Hoa, cả hai đều sửng sốt. Hạ Tưởng đứng dậy chào đón:
- Bí thư Xa, Tư lệnh Thi, gặp nhau không bằng tình cờ gặp mặt, hay là ngồi chung đi?
Xa Nguyên Hải và Thi Khải Thuận liếc nhìn nhau. Lãnh đạo lên tiếng, là vinh hạnh, không thể không đồng ý.
Sau khi ngồi xuống, lại không thấy mở tiệc rượu, Hạ Tưởng lại nói:
- Còn phải chờ hai người nữa, một là Cao tổng, một là Ngô Công Tử.
Xa Nguyên Hải và Thi Khải Thuận lại liếc nhìn nhau, trong lòng càng nghi hoặc.
Mười phút sau, Nha Nội vội vàng chạy tới, vừa vào cửa liền chắp tay nói:
- Ngại quá, đã tới muộn, các vị lãnh đạo không cần bận tâm.
Vừa nói xong mới chú ý tới Xa Nguyên Hải và Thi Khải Thuận, lập tức ngây người ra.
Hạ Tưởng không để ý tới sự kinh ngạc của Nha Nội:
- Ngô Công Tử sao vẫn chưa tới?
Nha Nội vẻ mặt khó xử:
- Anh ta nói có việc, không tới được.
Hạ Tưởng chỉ tay vào Thi Khải Thuận nói:
- Gọi điện thoại cho anh ta đi, nói Tư lệnh Thi đang ở đây, mời anh ta phải đến!