Hạ Tưởng cũng không nhàn rỗi, liền đi ra chỗ xe tải đỡ một chiếc ghế mây xuống. Vừa mới đem đi đã thấy một người rảo bước tới, chỉ vào ghế nói:
- Cẩn thận một chút. Đây là chiếc ghế mây tôi mang từ phía nam tới, ở phía bắc không có bán đâu. Hỏng là toi đó.
Người đến là một người đàn ông thấp béo, mặc dù tướng mạo bình thường nhưng ăn mặc rất chú ý, tóc chải gọn gàng không hề có một sợi nào bị lệch, giày da bóng nhoáng, quần áo không hề có một nếp nhăn, mắt không to, trạc 50 tuổi, vẻ mặt thân thiết nhìn chiếc ghế trong tay Hạ Tưởng.
Chiếc ghế mây không nặng, Hạ Tưởng nhẹ nhàng giơ lên, cười nói:
- Ngài yên tâm, tôi sẽ xếp đặt nhẹ nhàng, không làm nó bị hư hỏng.
Tuy không biết người trước mặt có thân phận gì nhưng có lẽ cũng là một cán bộ trong Thành ủy, hắn nói tiếp:
- Ghế mây có rất nhiều lợi ích. Mềm mại thông khí, hơn nữa còn là do thực vật thiên nhiên bện lại mà thành, cơ thể người cần phải tiếp xúc nhiều với thiên nhiên mới không bị bệnh. Điều này thật ra con người ở các đô thị hiện đại ít khi được thể nghiệm, để chân trần giẫm lên bùn đất còn thoải mái hơn cả mát xa chân.
Người kia vừa nghe thấy lập tức khá hứng thú:
- Chàng trai khá có kiến thức. Nghe cậu nói có phải cũng nghiên cứu đạo dưỡng sinh không?
- Tôi đâu dám nói nghiên cứu, chỉ là có chút tìm hiểu liên quan tới thân thể mà thôi. Kỳ thật rất nhiều đạo lý có liên quan với nhau, cũng như phía nam không khí ẩm nên phải ăn cay để chống thấp khớp, chống viêm khớp. Phương bắc thì thời tiết khô hanh, phải uống nhiều nước. Ở nông thôn có nhiều người sống lâu là bởi vì không khí chỗ họ ít bị ô nhiễm, những đồ họ sử dụng đều là từ thiên nhiên tinh khiết.
Hạ Tưởng vừa vác chiếc ghế mây vừa nói, thấy người kia đi theo sát mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc ghế mây không rời, khiến hắn cảm thấy khá buồn cười, liền hỏi:
- Xin hỏi, đưa ghế mây này lên tầng mấy?
- Tầng 10.
Người kia đánh giá Hạ Tưởng vài lần, lại nói tiếp:
- Nói rất thú vị. Vậy cậu nói xem phía bắc tốt hơn hay là phía nam tốt hơn?
Vấn đề này hơi rộng quá, không tiện trả lời. Hạ Tưởng hơi suy nghĩ một chút, cười nói:
- Kỳ thật vẫn là ở vấn đề thói quen. Ở đâu lâu sẽ cảm thấy nơi đó tốt. Con người luôn dễ bị thói quen làm cho có cảm giác sai lầm. Ví dụ như người ta vẫn nói người phía nam thích ăn cơm, ngày ba bữa đều có thể ăn cơm được. Người phương bắc thì thích mì, mở, ngày nào cũng không rời khỏi mì và phở được. Cái gì cũng có điểm tốt và điểm xấu. Cơm tính hàn, chắc, không tốt lắm đối với dạ dày, nhưng ít nhiệt lượng, không dễ gây béo phì. Nếu chỉ ăn cơm thì dễ gây viêm ruột thừa. Mì phở thì nhiều nhiệt lượng, lại chứa nhiều đường, dễ gây béo phì. Phía nam hay phía bắc cũng đều giống nhau, mỗi người đều bị thói quen trói buộc, ngược lại luôn cảm thấy mình là chính xác nhất. Thật ra đổi vị trí ngẫm lại, người cố chấp thì cho rằng phía nam tốt với người phía nam, phía bắc tốt với người phía bắc, đều là chuyện rất buồn cười.
- Chàng trai này quả thật là giỏi ăn nói. Nói cho cùng, rất phù hợp với đạo trung dung. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Người kia cười ha hả, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng:
- Từ nhỏ tôi sinh ra và lớn lên ở phía nam, sau lại tới phương bắc học tập, vẫn cố chấp cho rằng ở phía nam cái gì cũng tốt, con người tốt, khí hậu tốt, thậm chí nước cũng tốt. Rất không quen với mì phở phương bắc, cho rằng mì phở phương bắc vừa khó ăn vừa thô sơ. Nhưng sau này ở phương bắc lâu, nhất là sau khi bám rễ ở phương bắc, cưới vợ người phương bắc, ha ha, cũng dần dần thích ứng cuộc sống phương bắc, càng ăn càng cảm thấy mì phở phương bắc có hương vị riêng, chẳng những dễ ăn, còn có vô số cách ăn. Bột mì có thể làm bánh mỳ, có thể làm mỳ vằn thắn, có thể làm sủi cảo, ít nhất cũng có cả trăm cách ăn. Mà cơm thì lại rất ít cách ăn. Từ cơm và bột mỳ đó, tôi đưa ra kết luận, đất phân chia nam bắc nhưng con người không phân biệt được nam bắc, làm sao có thể phân biệt cao quý hay đê tiện.
- Có triết lý, câu nói cuối cùng đúng là vẽ rồng điểm mắt.
Hạ Tưởng cũng cảm thán, cảm thấy người này nói chuyện với mình khá hợp:
- Ngài nói quá đúng. Phân chia nam bắc đều là do con người phân chia, ăn mì ngon hay ăn cơm ngon cũng là do lòng người thích hay ghét mà thành. Ai thích ăn cái gì thì nói cái đó ngon. Tuy nhiên nếu không có người phân chia cao thấp thì cuộc sống sẽ mất đi sự phong phú. Nếu tất cả thế giới đều thống nhất ăn cơm hoặc ăn mì, phở thì sẽ rất đơn điệu.
- Có vẻ cũng có lý. Đúng rồi, cậu cũng chuyển phòng làm việc hả? Có thể là vì chuyển phòng làm việc nên mới nói những lời cảm khái vừa rồi.
- Tôi tên là Hạ Tưởng, công tác ở văn phòng tổ cải tạo.
Hạ Tưởng đáp với vẻ hơi kính cẩn.
Người đàn ông béo kia hơi sửng sốt, mỉm cười nói:
- Thì ra là Chủ nhiệm Hạ. Để Chủ nhiệm Hạ tự mình mang ghế mây cho tôi, tôi áy náy quá.
Hạ Tưởng vội xua tay, khách khí nói:
- Ngài không phải khách khí làm gì. Tôi được Chu Minh Hoành gọi tới hỗ trợ. Nếu đã là hỗ trợ thì không phân nặng nhẹ, gì cũng làm được. Giúp ngài đây chỉ mang một chiếc ghế mây, có phải là hơi nhẹ không? Hẳn phải mang đồ gì nặng hơn một chút mới đúng nhỉ?
Hạ Tưởng theo người đàn ông béo tới một căn phòng. Bởi vì thời gian chuẩn bị gấp gáp nên cửa phòng chưa gắn biển chức danh, tên tuổi. Hạ Tưởng đi vào, đặt ghế mây vào vị trí, hắn còn đang định cáo từ thì thấy Chu Minh Hoành gõ cửa tiến vào, thở phào nhẹ nhõm nói:
- Sao Phó bí thư Vương lại tự mình lên đây? Tôi tìm nửa ngày không thấy chiếc ghế mây của ngài đâu, đang khẩn trương đi lên xem, không ngờ là đã được đem lên đây rồi. Ai đem vậy?
Y quay đầu sang mới phát hiện Hạ Tưởng, sửng sốt hỏi:
- Chủ nhiệm Hạ, là cậu giúp Phó bí thư Vương mang ghế mây lên à?
Hạ Tưởng tuyệt đối không ngờ, người đàn ông béo lùn trước mắt mình lại là nhân vật số 2 Thành ủy - Vương Bằng Phi.
Hắn ngẩn ra một chút mới giải thích:
- Tôi là mang ghế mây đi trước, sau đó mới gặp Phó bí thư Vương. Cũng là do Thư ký Chu vừa nói tôi mới biết được hóa ra người giàu tư tưởng triết lý trước mặt này không ngờ lại là Phó bí thư Vương. Thật sự là khiến tôi chấn động.
Hạ Tưởng không để lãng phí cơ hội, miễn phí dâng tặng một câu nịnh.
Hắn thấy thái độ và giọng điệu của Chu Minh Hoành đối với Vương Bằng Phi, không cần nghĩ cũng biết y là thư ký của ông ta.
Vương Bằng Phi quả nhiên vô cùng hưởng thụ mỉm cười:
- Tiểu Hạ không cần phải khen lung tung. Vừa rồi chúng ta nói chuyện với nhau một lát, tôi lại cảm thấy cậu khá có ý tưởng. Thanh niên mà đã có cái nhìn vấn đề sâu sắc như vậy, khiến tôi hoài nghi không hiểu có phải cậu tốt nghiệp chuyên ngành Triết học hay không?
Vương Bằng Phi là mượn cơ hội hỏi lý lịch của hắn. Hạ Tưởng vội đáp:
- Tôi tốt nghiệp chuyên ngành xây dựng. Rất xin lỗi đã khiến Phó bí thư Vương thất vọng rồi. Hì hì.
Trên mặt Vương Bằng Phi không hề có chút thất vọng nào:
- Triết học cũng không phân thành chuyên nghiệp, đúng không? Ha ha, vất vả Tiểu Hạ rồi!
Hạ Tưởng biết cuộc nói chuyện đã chấm dứt, liền kính cẩn cáo từ đi ra.
Trở lại dưới lầu, việc chuyển văn phòng làm việc cơ bản đã chấm dứt. Phương Cách và Chung Nghĩa Bình không so sánh được ai hơn ai, đều không chịu phục nhau, công bố sau này có cơ hội sẽ thử lại. Hạ Tưởng thấy hai người này khá chân thật liền nói:
- Được, chờ một chút có nhiệm vụ, tôi sẽ giao cho hai người đi làm. Xem ai biểu hiện tốt hơn.
Chờ khi Chung Nghĩa Bình vừa đi, Phương Cách tới bên cạnh Hạ Tưởng, nói nhỏ:
- Chủ nhiệm Hạ, vừa rồi ở bên ngoài tôi đã gặp ba tôi. Ông ấy còn khen tôi, nói tôi quyết tâm đi sát theo anh.
Liệu có phải Trưởng ban Phương thấy mình bắt Phương Cách đi làm việc vặt mà có cái nhìn đối với mình? Hạ Tưởng không kìm nổi suy nghĩ, lại cảm thấy, nếu Trưởng ban Phương đã bố trí Phương Cách tới tổ cải tạo, khẳng định là không phải để Phương Cách chơi bời lêu lổng. Tổ cải tạo là đơn vị rất nhiều phiền toái, còn dễ dàng đắc tội với người khác. Trưởng ban Phương chắc chắn phải biết điều này. Ông ta khiến Phương Cách đi theo mình, thứ nhất là tỏ vẻ tín nhiệm mình, nhận thức năng lực của mình, thứ hai cũng là muốn cho Phương Cách đi theo học hỏi một ít chu trình làm việc trong quá trình cải tạo thôn nội đô, ngoài ra có lẽ còn còn suy xét lâu dài khác.
Đối với việc hôm nay vô tình gặp được nhân vật quyền lực thứ hai Thành ủy là Vương Bằng Phi, qua nửa ngày mà Hạ Tưởng vẫn còn cảm thấy không ngờ, đồng thời có chút tò mò. Hắn vẫn nghe nói Vương Bằng Phi thích quyền lực, dù không có chuyện gì vẫn muốn hỏi tất cả mọi thứ, còn năng động hơn cả Bí thư Thôi. Nhưng hôm nay không hề cảm giác ông ta hống hách, khi nói chuyện cũng có một mặt giàu tư tưởng và rất hứng thú.
Tính cách con người đều rất phức tạp. Hạ Tưởng cũng không khờ dại cho rằng, chỉ với cuộc tiếp xúc ngắn ngủn vừa rồi là có thể hiểu biết một người. Chẳng qua thực tế hơi sai lệch so với tưởng tượng của hắn khiến hắn cảm khái mà thôi.
Sau khi hết giờ, Hạ Tưởng đi tìm Tiếu Giai, thương lượng một chút với cô về chợ bán sỉ rau quả phố Thập Lý.
Trên đường đi, hắn nhận được điện thoại của Lý Đinh Sơn. Tin tức của Lý Đinh Sơn khiến Hạ Tưởng giật mình không nhẹ:
- Tiểu Hạ, khả năng tôi phải về thành phố Yến, tới huyện An làm Bí thư huyện ủy.
Huyện An là một trong 16 huyện thuộc quản lý của thành phố Yến, cách thành phố Yến 80km, ở khu miền núi phía tây thành phố Yến, là một huyện bình thường. Tuy cũng nghèo nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với huyện Bá, cũng có sẵn tài nguyên du lịch khá ổn.
Tuy thành phố Yến là thành phố cấp phó tỉnh nhưng những huyện trực thuộc lại chỉ là huyện cấp phòng bình thường. Lý Đinh Sơn điều tới huyện An xem như điều chuyển ngang. Tuy nhiên khác với huyện Bá là, cũng là Bí thư huyện ủy nhưng Bí thư huyện ủy huyện Bá là do Bí thư thành ủy cấp Sở quản lý, mà Bí thư huyện ủy huyện An lại do Bí thư thành ủy cấp phó tỉnh quản lý.
Điểm khác nhau chính là, nếu ai được Bí thư thành ủy thưởng thức, Bí thư cấp phó tỉnh muốn đề bạt Bí thư huyện ủy sẽ dễ dàng hơn, mức độ đề bạt cũng cao hơn rất nhiều.
Hạ Tưởng đoán được điều gì đó:
- Là ý của Sử lão à?